Một ngày quay kết thúc tốt đẹp, vẻ mặt đạo diễn Chung vẫn không thoải mái, mà trái lại càng thêm nghiêm khắc.
Những người khác thấy thế, ai dám đi xúc lấy rủi ro từ ông, còn hận cách ra thật xa. Đại khái là bởi vẻ mặt đạo diễn Chung thực sự rất đáng sợ, cho đến ngày hôm nay quay xong mấy cảnh, tất cả các diễn viên đều phát huy hết tài nghệ, đại đa số chỉ cần quay một hai lần là xong, coi như tình cờ thỉnh thoảng thất thường, cũng nghỉ ngơi chút, rồi quay lần ba là qua.
Hiệu suất tăng mạnh. Tiếc là hiệu suất như thế song đạo diễn Chung vẫn không vui như cũ.
Sau khi cảnh quay kết thúc, đạo diễn Chung liền gọi Úc Linh vào, trầm mặt nói với cô, “Chuyện hôm nay, đã cho người đi điều tra song không điều tra được gì” Đạo diễn Chung liếc nhìn người phụ trách hậu trường một chút.
Đầu người phụ trách hậu trường toát đầy mồ hôi, nói, “Chúng tôi có người chuyên biệt kiểm tra an toàn của đạo cụ, rõ ràng trước đó đã xác nhận nhiều lần, nơi để đạo cụ vẫn còn quản chế, không ai có thể làm trò gì, tuy nhiên không có chỗ nào bất thường cả, rõ ràng là…” Gã nhìn Úc Linh rất nhanh chút, “Sau khi Úc tiểu thư đi tới, dây thép tự đứt”
Trần Minh Minh tức giận bảo, “Ý của anh là thể trọng của chị Úc nặng nên mới khiến dây thép không gánh nổi mới đứt đó hả? Thật nực cười, thể trọng chị Úc có thể nặng hơn cũng không đến mức nặng hơn một người đàn ông đó chứ? Rõ ràng là chất lượng dây thép không tốt, nếu không phải vậy thì các anh chính là nguyên nhân đó”
Người phụ trách hậu trường lập tức xua tay, đâu dám thừa nhận sai lầm này, “Trần tiểu thư hiểu lầm tôi rồi, chất lượng dây thép tuyệt đối là qua được, cũng không có vấn đề gì, chúng tôi có thể bảo đảm. Nhưng nó tự đứt….”
Nói đến đây, người phụ trách hậu trường sầu đến mức chẳng biết giải thích thế nào mới ổn.
Đạo diễn Chung từ trước tới giờ đều làm phim có lương tâm, xưa nay không thiếu đầu tư, tài chính lúc nào cũng sung túc, vì lẽ đó bất kể là đạo cụ hay trang phục đều là chất lượng tốt, còn sai người chuyên biệt kiểm tra và trông coi đạo cụ. Vì lẽ đó trong đoàn làm phim của đạo diễn Chung, cực ít sai lầm nhỏ xảy ra, mâu thuẫn xảy ra trong đoàn làm phim cũng ít nhất.
Có thể xảy ra chuyện lần này tra tới tra về cũng không tra ra cái gì, chỉ có thể nói là rất quái lạ. Loại chuyện quái lạ ấy, khiến lòng người ai cũng bồn chồn.
Trần Minh Minh vẫn tức giận vô cùng, trong lòng cô nàng vẫn cho là có người cố ý hãm hại Úc Linh, nhưng người phụ trách hậu trường cũng không phải không có lý.
Úc Linh nghe người phụ trách hậu trường nói xong, không kìm được nhìn về phía đạo diễn Chung.
Đạo diễn Chung mặt vẫn nghiêm túc, không ai nhìn ra tâm tư gì trên bộ mặt nghiêm túc ấy, thấy Úc Linh nhìn sang, đạo diễn Chung định nói gì đó, cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Người phụ trách hậu trường nói xin lỗi, Úc Linh đột nhiên bảo, “Thôi, tóm lại tôi cũng không bị thương gì cả, sau này cẩn thận một chút đi’
Người phụ trách hậu trường, phó đạo diễn và một số nhân viên đạo cụ nghe thấy cô nói thế, bất giác thở phào nhẹ nhõm, tự dưng cảm thấy vị này thật sự tốt tính quá, hơn nữa còn là người biết thông cảm, trong lòng bất giác thấy gần gũi với cô hơn.
Úc Linh cất tiếng chào hỏi với đạo diễn Chung xong thì dẫn người đi mất.
Đợi sau khi trở lại khách sạn, TRần Minh Minh vẫn tức như cũ, có điều cô nàng biết vào trong đoàn làm phim của đạo diễn Chung không dễ, coi như có nhà đầu tư muốn nhét người vào cũng không nhét nổi, đã từng có nhà đầu tư muốn đem con gái nuôi của mình nhét vào, ai biết tính khí của đạo diễn Chung quá ương, khẳng khái không chịu với nhà đầu tư đó, nhất định không chịu, cuối cùng nhà đầu tư đó tức giận, rút hết tiền đầu tư, để bộ phim của đạo diễn Chung suýt không thể làm tiếp được nữa.
Sau đó đạo diễn Chung tự mình kiếm tiền, vẫn đủ tài chính để tiếp tục quay phim, đợi sau khi bộ phim đó được công chiếu, những người khác kiếm được nhiều từ đó, nhà đầu tư kia mới thấy hối hận cũng đã muộn.
Úc Linh vừa rồi nhìn cũng coi như bán cho đạo diễn Chung một ân tình, đồng thời cũng miễn trách nhiệm cho phó đạo diễn và người phụ trách hậu trường, lấy được lòng những người đó, đây cũng là điều có lợi khi Úc Linh ở trong đoàn làm phim.
Để lại cho người ta một đường, sau này gặp lại trong giới giải trí như thế này, còn có thể đứng vững được.
Sau khi ăn tối xong, TRần Minh Minh lấy thuốc ra bôi thuốc trên tay cho Úc Linh. Úc Linh nhớ tới thuốc mang tới, nói với cô nàng, ‘Chị có mang theo thuốc, dùng thứ đó đi’
TRần Minh Minh không hiểu lắm, lúc thấy cô lấy thuốc ra, nhìn thấy là một bình sứ, mở nắp ra, một mùi thuốc thơm xộc vào mũi, thuốc mỡ bên trong màu trắng, mịn không tỳ vết, nhìn thì biết còn tốt hơn thuốc của bác sỹ trong đoàn làm phim.
TRần Minh Minh sau khi giúp cô bôi thuốc, dặn dò, “Chị Úc, hai ngày nay chị cố gắng đừng để tay dính nước nhé”
Úc Linh nhàn nhạt đáp lại.
Có điều lúc rửa ráy thấy hơi bất tiện, không cách nào khác đành gọi TRần Minh Minh tiến vào giúp.
Tới tối ngủ, Úc Linh theo lệ thường gọi điện thoại cho Hề Từ, kể lại chuyện dây thép đứt ngày hôm nay, không kìm được thấp thỏm hỏi anh, “Có phải quỷ làm loạn không ạ?”
Nghĩ đến đây, cô không kìm được nhìn đánh giá bốn phía khách sạn, trong lòng thấy hơi hối hận đã không để cho Trần Minh Minh ở lại cùng ngủ với cô.
Hề Từ nghe thấy giọng cô nói đầy sợ sệt, biết cô vẫn sợ quỷ như thế, không cách nào khác đành an ủi, “Chắc không có đâu, nếu còn xảy ra loại chuyện khó hiểu thế này nữa, em nên để một trợ lý đến phân cục tổ Dị văn ở gần thị trấn, bảo một thiên sư tới nhìn xem sao”
Tiếp đó lại nói cho cô cách liên hệ với phân cục tổ Dị Văn thế nào.
Úc Linh không ngờ ở chỗ khác cũng có phân cục của tổ Dị Văn, nghĩ đến một ngành chính phủ, có phân cục là chuyện bình thường, bất giác thấy yên tâm.
Sau khi yên tâm, thì lập tức thấy mơ màng ôm điện thoại ngủ.
Hề Từ, “….”
Ngủ một mạch đến nửa đêm, trong mơ màng cô nghe thấy từng tiếng đập cửa vang lên, quấy nhiễu giấc mộng, cô không chịu được lấy chăn ra quấn đầu tiếp tục ngủ say sưa.
Tiếng đập cửa đó cứ giằng co một hồi lâu rồi dần hết.
Sáng hôm sau, lúc Úc Linh tỉnh lại ngồi yên một lúc, mới mơ hồ nhớ đến tiếng đập cửa nửa đêm hôm qua, bất giác sợ đến mức tỉnh ngủ, không kìm được nhìn chằm chằm vào cửa phòng, càng phát giác ra trong phòng như âm trầm thêm.
Lúc TRần Minh Minh tới gọi cô dậy, không ngờ cô đã tỉnh, bất giác thấy hơi lạ.
Mấy ngày nay cô nàng cũng hiểu rõ tính cách vị đại tiểu thư này thích ngủ vô cùng, sáng nào cũng rất khó đánh thức, cho dù đánh thức cô ấy vẫn ngây ngốc, chẳng giống hôm nay mắt trợn trừng thế.
Lập tức bật cười bảo, “Chị Úc, sáng chị có hai cảnh diễn, đợi diễn xong là chị có thể về nghỉ được rồi”
Úc Linh đáp lại, sau khi sạch sẽ, cùng TRần Minh Minh ăn sáng, nói đột ngột, “Minh Minh, tối qua em có nghe thấy tiếng đập cửa không?’
“Không ạ, em đang ngủ, sao thế?” TRần Minh Minh kinh ngạc hỏi.
Úc Linh trầm mặc nói, “Phòng chị rộng quá, đêm nay em lại đây ngủ cùng chị đi, chúng ta làm bạn”
TRần Minh Minh vừa nghe bất giác thấy hơi kỳ lạ, nhưng cô nàng đã nhận sấp tiền lương dày cộp của Úc Linh rồi, dĩ nhiên là muốn chăm sóc tốt cho cô, nghĩ đến cô không quen ngủ một mình thì cười bảo, “Được’
Lúc đi tới nơi quay chụp, thời gian vẫn còn sớm, nhiệt độ không khí mát mẻ hơn dưới núi, cho dù có mặt váy áo dài cổ trang cũng không cảm thấy quá khó chịu. Úc Linh mặc trang phục diễn, đứng giữa sườn núi, nhìn khắp chung quanh, bóng cây lay động, có sương mù thản nhiên lượn lờ, lúc này cả ngọn núi đều yên tĩnh, đến tiếng côn trùng hay tiếng chim chóc cũng không có.
Nam chính và nữ chính, nam thứ cũng đã chuẩn bị xong, đạo diễn Chung đi qua hướng dẫn họ chút.
Sau khi đạo diễn Chung nói với họ xong, đi đến trước mặt Úc Linh, cũng không vội hướng dẫn, mà hỏi, “Úc Linh, tối qua ngủ ngon chứ?”
Úc Linh vung ống tay áo lên, đáp lại ông thản nhiên, “Rất ngon”
“Tối không có bất thường gì chứ?”
“Ý Đạo diễn Chung là….”
Đạo diễn Chung cầm kịch bản, chậm rãi gõ nhẹ, nhìn chằm chằm lên khuôn mặt hóa trang xinh đẹp của cô, nói khẽ, “Chuyện hôm qua, cứ như dẫn một ít thứ bẩn trên núi về vậy, tối qua vẫn gõ cửa quấy nhiễu nhiều người không ngủ được”
Da mặt Úc Linh giật giật, xem ra vận khí của đạo diễn Chung quả thật không tốt, hơn nữa cũng đã từng gặp loại chuyện tác loạn lén lút kiểu này, cũng không rõ ông ấy có vận xấu như thế nào, hay trên người ông có thứ gì hấp dẫn quỷ tà gì đó chăng? Nghĩ đến đây, cô không kìm được nhìn chăm chú trên người ông.
Đạo diễn Chung nhìn thấy hết, nhưng cũng không thấy sự khác thường trên mặt ông, bất giác yên tâm. Hóa ra không những mình ông gặp, mà cô gái này cũng gặp, vậy thì tốt rồi, vì thế mới nhắc tới Hề Từ.
“Hiện giờ anh ấy đang vội chuyện khác, thực sự không thể tới được” Thấy vẻ mặt ông thất vọng, nói luôn, “Nhưng nếu chuyện có vẻ phiền phức, có thể tìm một thiên sư đến giải quyết”
“Thiên sư ư?” Đạo diễn Chung ngẫm nghĩ, “Là cái vị như Vân Thiên sư kia ư?”
“Đúng”
Đạo diễn Chung bất giác thở phào nói, “Vậy làm phiền cô rồi”
Nói xong, thấy ánh mắt cô trở nên nhu hòa mấy phần, cảm thấy chuyên môn của mình vì cô mà thò ra một vai diễn rất có lợi, nên biết thiên sư rất ít giao thiệp với người thường, không cách nào giao thiệp được, vốn không biết cách biết được đến những chuyện không phải nhân loại thế này, bản thân mình chết ra sao cũng không rõ.
Đợi đạo diễn Chung đi rồi, TRần Minh Minh mới tới thu dọn quần áo cho Úc Linh, vừa cười hỏi nhỏ, “Chị Úc, xem ra đạo diễn Chung rất thích chị, ông ấy hướng dẫn chị còn lâu hơn hướng dẫn với ảnh đế Hướng và chị Nguyễn đó, vừa rồi em thấy ánh mắt của ảnh đế Hướng và chị Nguyễn nhìn thấy khác hẳn”
Giới giải trí là một nơi đầy riêng tư, đẳng cấp trên dưới nghiêm ngặt đến mức sắp đè chết người, nhưng có lúc cũng không tính toán thái quá. Úc Linh ở trong đoàn làm phim cũng coi như là một người mới không danh tiếng, theo lý thì cô nên cung kính khách sáo với những người đi trước một chút, nhưng vị Đại tiểu thư này trời sinh cũng không có tính đi xu nịnh người khác, chỉ cần đừng đùa thì không phải nằm co ở trong một góc ngây ra, thì chính là đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thật khiến người ta không biết nói sao.
Có điều giờ nhìn đạo diễn Chung quý cô, cũng sẽ có không ít ánh mắt mọi người tìm đến cô làm phiền, thêm vào chuyện xảy ra ở hậu trường hôm qua, người phụ trách hậu trường nhận ân tình của cô, càng không có ai dám làm ra chuyện gì mờ ám. Có thể nói, hiện giờ Úc Linh trong đoàn làm phim, là một người thoải mái nhất, cả nữ chính Nguyễn Vi Vi cũng không thoải mái ung dung như cô.
Úc Linh nghe nói thế, nhìn cô nàng một chút, rồi lại nhìn cả ngọn núi, bất giác thở dài.
Chỉ mong quay cảnh ở đây xong nhanh rồi trở về thành phố là hay nhất.
Lúc tối ngủ, TRần Minh Minh cũng đến ngủ cùng Úc Linh, trên giường là hai người, lại là hai cô gái, dĩ nhiên ngủ ngay.
Lúc Trần Minh Minh leo lên giường, hơi ngượng nói, ‘Nếu em ngủ không thành thật, chị Úc xin chị tha thứ cho em nhé”
Nếu cùng bạn bè ngủ với nhau, Trần Minh Minh cũng không cảm giác gì, có thể vị này chính là Đại tiểu thư Giang gia, phong cách quá cao, cảm giác thế nào cũng như lên long sàng vậy, không thể không nói phòng trước.
Úc Linh gật đầu, ra vẻ, “Tôi sẽ tha thứ”
Ngủ một mạch đến canh ba nửa đêm, Trần Minh Minh bị lay tỉnh ngủ, nhìn vị đại tiểu thư ngủ say bên, bất giác cười khổ. Xem ra tướng ngủ của tiểu thư không tốt mới đúng, may nhờ lúc đó cô nàng còn ra vẻ mình sẽ tha thứ rất chính đáng.
Đang định xem xem có cần gạt người trên người xuống không, thì nghe thấy có tiết tấu gõ cửa vang lên, trong ban đêm yên tĩnh đột ngột vô cùng, chỉ cảm thấy tiếng gõ cửa đó cứ một hồi như dội lên trong lòng vậy.
Muộn thế này còn có ai tìm đến nữa nhỉ?
TRần Minh Minh cố sức đem người quặp chặt trên người gỡ xuống, rồi cầm di động trên đầu giường nhìn thoáng qua, giờ đã là 2 giờ sáng. Nghe thấy tiếng đập cửa từng chút từng chút một kia, cô nàng bật đèn đầu giường ra, xuống giường xỏ giày vào, vừa ngáp vừa đi ra mở cửa, ai ngờ lúc mở cửa ra ngoài cửa không có ai.
Một trận gió đêm thổi tới, Trần Minh Minh không hiểu sao thấy sợ run cả người, thăm dò nhìn ra bên ngoài, trong hành lang chỉ thấy có đèn tường mờ ảo, không thấy có bóng người nào.
Trần Minh Minh nhíu mày, lại thăm dò nhìn lần nữa, thấy không có ai thì đóng cửa lại.
Lúc xoay người về giường, đã nhìn thấy người trên giường tỉnh rồi, tóc tai bù xù, đôi mắt sáng ngời khác thường, bất giác hỏi, “Chị Úc, làm chị thức hả? Vừa rồi có người gõ cửa, chắc là nhớ nhầm rồi”
Nói xong cô nàng hốt hoảng vào phòng vệ xinh, tiếp đó lại nghe thấy tiếng nước truyền ra từ phòng vệ sinh.
Thật là một gái to gan.
Úc Linh nhìn cửa lớn chằm chằm một lúc, mới ngáp một cái, đợi lúc TRần Minh Minh về thì đã chui trong chăn ngủ rồi.
Tối TRần Minh Minh sau khi tới ngủ cùng Úc Linh, phát hiện ra vài lần có tiếng đập cửa, bất giác bốc hỏa, kề tai Úc Linh nói nhỏ, “Em đoán chắc chắn có kẻ đùa dai, đêm nay em canh, xem thử xem có kẻ nào dám làm trò mới được’
Úc Linh thấy cô nàng có vẻ nhiệt tình vô cùng, xoa xoa đầu cô nàng, bảo, “Được, cố lên”
TRần Minh Minh thấy cô vẫn duy trì bình tĩnh, bất giác nói, “Chị Úc, em đã hỏi qua những người khác rồi, tối họ ngủ đều không nghe thấy tiếng đập cửa, có phải có kẻ chuyên nhằm vào chị đùa không? Có cần nói với đạo diễn Chung để đạo diễn Chung đi thăm dò không ạ?’
Sợ là nói với đạo diễn Chung cũng vô dụng đi? Ông ta còn tưởng mình là nguyên nhân mới hại cô phải chịu tội cùng nữa kìa. Đành bảo, ‘Chuyện này trước tiên đừng có nói với ông ấy, xem tình hình đêm nay thế nào đã”
TRần Minh Minh ngẫm lại cũng đúng, nhanh chóng vì chuyện bắt kẻ đùa dai trong đêm mà bận rộn hẳn, đạo diễn Chung lại tìm tới cô, hỏi, “Mấy cô thế nào rồi?”
“Minh Minh với tôi rất ổn, chỉ là mỗi lúc gần rạng sáng, vẫn có tiếng đập cửa” Úc Linh đáp lại.
Đạo diễn Chung nghe xong, bất giác không biết nói chuyện với cô thế nào, vẫn chút áy náy. Ông cảm thấy mình làm cô thấy phiền hà, những lại muốn phiền đến chồng cô là Hề Từ, cũng không biết là ai liên lụy ai nữa, dựa theo tình hình trước mà thấy, vẫn chỉ mình ông là vất vả, những người khác chưa từng bị liên lụy, ai ngờ lần này lại liên lụy tới cô.
Trong lúc đạo diễn Chung nhất thời coi chuyện gõ cửa nửa đêm là chuyện tinh quái ở ngọn núi, hay vẫn là ít quỷ tà linh tinh gì đó, Hơn nữa gần đây chuyện tối gõ cửa cứ mãi gõ, không có động tác đả thương kẻ khác, thực ra không rõ mấy thứ đó rốt cuộc là muốn làm gì.
Đến tối, Trần Minh Minh pha một bình cà phê, gọi hai bảo vệ tới thông tin rõ ràng, rồi xoa tay, đợi bắt người.
Úc Linh thấy cô nhiệt tình quá, dù nghĩ theo cô nàng, cho dù có uống hết cả bình cà phê đậm đặc, cô vẫn theo lẽ thường đến giờ thì lên giường mơ màng ngủ, mình TRần Minh Minh xem là đủ, cảm thấy vị đại tiểu thư này rất thích ngủ, cuối cùng mới hiểu được lúc đi lấy tiền, An Như đã dặn dò cô nàng là có ý gì.
Nhưng TRần Minh Minh một mình tự đắc thấy vui, vừa chơi điện thoại vừa đợi tiếng đập cửa vang lên.
Đúng lúc, tiếng đập cửa quả nhiên vang lên, TRần Minh Minh lập tức thả điện thoại xuống, cầm chiếc gậy đánh bóng chày hùng hổ ra mở cửa.
Vừa mở cửa ra, một cơn gió lớn từ đâu ập tới, mắt TRần Minh Minh hơi khó mở ra, theo bản năng vung gậy bóng chày tới, phát hiện ra như đánh phải cái gì đó, văng mạnh ra ngoài.
Úc Linh ở bên kia nghe thấy trận leng keng ầm ĩ thì tỉnh lại, lúc tỉnh lại thì nhìn thấy trước giường có một bóng người cao lớn, không chút nghĩ ngợi đem đồ để trên đầu giường đập tới, bóng đen kia hét lên một tiếng, mở cửa chạy thẳng ra ngoài, Úc Linh chỉ kịp nhìn thấy rõ phía sau vật đó có một cái đuôi màu đen rất dài.
Trong không khí bốc lên một mùi tanh tưởi.
Một lúc sau, TRần Minh Minh đã trở lại, bảo một bảo vệ canh giữ trước cửa.
TRần Minh Minh vung gậy bóng chày lên, vẻ mặt đầy oán giận nói với Úc Linh, “Vừa rồi em nhìn thấy rất rõ, là một người thích làm trò gõ cửa thoạt nhìn giống một phụ nữ, tiếc là để cho cô ta chạy thoát mất. Thực sự đáng giận mà, chuyện này nhất định phải báo lên trên, để đạo diễn Chung cho người đi tra rõ, miễn cho bọn chúng cảm thấy chúng ta dễ bắt nạt”
Úc Linh hơi kinh ngạc, thật có người dính vào sao? Ngẫm nghĩ, cô cũng không ngăn TRần Minh Minh lại.
Sáng hôm sau, TRần Minh Minh đi tìm nơi phó đạo diễn nghỉ nói chuyện này, còn Úc Linh thì đi tìm đạo diễn Chung, đem kể lại cho ông chuyện tối qua.
“Chẳng lẽ là tinh quái? Khả năng hơi phiền phức chút rồi’ Đạo diễn Chung ngẫm nghĩ, nói với cô, “Úc Linh, hay để cho thiên sư đến đây đi, tôi nghe nói là trời sắp mưa, nếu trời mưa, tình hình chắc sẽ có thay đổi đó”
Úc Linh hơi kinh ngạc.
TRên mặt nghiêm túc của đạo diễn Chung hơi bất đắc dĩ, “Chuyện này gặp cũng nhiều, nên vẫn có chút kinh nghiệm”
Nếu không phải Úc Linh bảo có thể tìm thiên sư tới đây, chắc đạo diễn Chung sẽ phải mời một ít người tài ba dị sĩ tới trấn này, lúc trước cũng vậy
Những người khác thấy thế, ai dám đi xúc lấy rủi ro từ ông, còn hận cách ra thật xa. Đại khái là bởi vẻ mặt đạo diễn Chung thực sự rất đáng sợ, cho đến ngày hôm nay quay xong mấy cảnh, tất cả các diễn viên đều phát huy hết tài nghệ, đại đa số chỉ cần quay một hai lần là xong, coi như tình cờ thỉnh thoảng thất thường, cũng nghỉ ngơi chút, rồi quay lần ba là qua.
Hiệu suất tăng mạnh. Tiếc là hiệu suất như thế song đạo diễn Chung vẫn không vui như cũ.
Sau khi cảnh quay kết thúc, đạo diễn Chung liền gọi Úc Linh vào, trầm mặt nói với cô, “Chuyện hôm nay, đã cho người đi điều tra song không điều tra được gì” Đạo diễn Chung liếc nhìn người phụ trách hậu trường một chút.
Đầu người phụ trách hậu trường toát đầy mồ hôi, nói, “Chúng tôi có người chuyên biệt kiểm tra an toàn của đạo cụ, rõ ràng trước đó đã xác nhận nhiều lần, nơi để đạo cụ vẫn còn quản chế, không ai có thể làm trò gì, tuy nhiên không có chỗ nào bất thường cả, rõ ràng là…” Gã nhìn Úc Linh rất nhanh chút, “Sau khi Úc tiểu thư đi tới, dây thép tự đứt”
Trần Minh Minh tức giận bảo, “Ý của anh là thể trọng của chị Úc nặng nên mới khiến dây thép không gánh nổi mới đứt đó hả? Thật nực cười, thể trọng chị Úc có thể nặng hơn cũng không đến mức nặng hơn một người đàn ông đó chứ? Rõ ràng là chất lượng dây thép không tốt, nếu không phải vậy thì các anh chính là nguyên nhân đó”
Người phụ trách hậu trường lập tức xua tay, đâu dám thừa nhận sai lầm này, “Trần tiểu thư hiểu lầm tôi rồi, chất lượng dây thép tuyệt đối là qua được, cũng không có vấn đề gì, chúng tôi có thể bảo đảm. Nhưng nó tự đứt….”
Nói đến đây, người phụ trách hậu trường sầu đến mức chẳng biết giải thích thế nào mới ổn.
Đạo diễn Chung từ trước tới giờ đều làm phim có lương tâm, xưa nay không thiếu đầu tư, tài chính lúc nào cũng sung túc, vì lẽ đó bất kể là đạo cụ hay trang phục đều là chất lượng tốt, còn sai người chuyên biệt kiểm tra và trông coi đạo cụ. Vì lẽ đó trong đoàn làm phim của đạo diễn Chung, cực ít sai lầm nhỏ xảy ra, mâu thuẫn xảy ra trong đoàn làm phim cũng ít nhất.
Có thể xảy ra chuyện lần này tra tới tra về cũng không tra ra cái gì, chỉ có thể nói là rất quái lạ. Loại chuyện quái lạ ấy, khiến lòng người ai cũng bồn chồn.
Trần Minh Minh vẫn tức giận vô cùng, trong lòng cô nàng vẫn cho là có người cố ý hãm hại Úc Linh, nhưng người phụ trách hậu trường cũng không phải không có lý.
Úc Linh nghe người phụ trách hậu trường nói xong, không kìm được nhìn về phía đạo diễn Chung.
Đạo diễn Chung mặt vẫn nghiêm túc, không ai nhìn ra tâm tư gì trên bộ mặt nghiêm túc ấy, thấy Úc Linh nhìn sang, đạo diễn Chung định nói gì đó, cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Người phụ trách hậu trường nói xin lỗi, Úc Linh đột nhiên bảo, “Thôi, tóm lại tôi cũng không bị thương gì cả, sau này cẩn thận một chút đi’
Người phụ trách hậu trường, phó đạo diễn và một số nhân viên đạo cụ nghe thấy cô nói thế, bất giác thở phào nhẹ nhõm, tự dưng cảm thấy vị này thật sự tốt tính quá, hơn nữa còn là người biết thông cảm, trong lòng bất giác thấy gần gũi với cô hơn.
Úc Linh cất tiếng chào hỏi với đạo diễn Chung xong thì dẫn người đi mất.
Đợi sau khi trở lại khách sạn, TRần Minh Minh vẫn tức như cũ, có điều cô nàng biết vào trong đoàn làm phim của đạo diễn Chung không dễ, coi như có nhà đầu tư muốn nhét người vào cũng không nhét nổi, đã từng có nhà đầu tư muốn đem con gái nuôi của mình nhét vào, ai biết tính khí của đạo diễn Chung quá ương, khẳng khái không chịu với nhà đầu tư đó, nhất định không chịu, cuối cùng nhà đầu tư đó tức giận, rút hết tiền đầu tư, để bộ phim của đạo diễn Chung suýt không thể làm tiếp được nữa.
Sau đó đạo diễn Chung tự mình kiếm tiền, vẫn đủ tài chính để tiếp tục quay phim, đợi sau khi bộ phim đó được công chiếu, những người khác kiếm được nhiều từ đó, nhà đầu tư kia mới thấy hối hận cũng đã muộn.
Úc Linh vừa rồi nhìn cũng coi như bán cho đạo diễn Chung một ân tình, đồng thời cũng miễn trách nhiệm cho phó đạo diễn và người phụ trách hậu trường, lấy được lòng những người đó, đây cũng là điều có lợi khi Úc Linh ở trong đoàn làm phim.
Để lại cho người ta một đường, sau này gặp lại trong giới giải trí như thế này, còn có thể đứng vững được.
Sau khi ăn tối xong, TRần Minh Minh lấy thuốc ra bôi thuốc trên tay cho Úc Linh. Úc Linh nhớ tới thuốc mang tới, nói với cô nàng, ‘Chị có mang theo thuốc, dùng thứ đó đi’
TRần Minh Minh không hiểu lắm, lúc thấy cô lấy thuốc ra, nhìn thấy là một bình sứ, mở nắp ra, một mùi thuốc thơm xộc vào mũi, thuốc mỡ bên trong màu trắng, mịn không tỳ vết, nhìn thì biết còn tốt hơn thuốc của bác sỹ trong đoàn làm phim.
TRần Minh Minh sau khi giúp cô bôi thuốc, dặn dò, “Chị Úc, hai ngày nay chị cố gắng đừng để tay dính nước nhé”
Úc Linh nhàn nhạt đáp lại.
Có điều lúc rửa ráy thấy hơi bất tiện, không cách nào khác đành gọi TRần Minh Minh tiến vào giúp.
Tới tối ngủ, Úc Linh theo lệ thường gọi điện thoại cho Hề Từ, kể lại chuyện dây thép đứt ngày hôm nay, không kìm được thấp thỏm hỏi anh, “Có phải quỷ làm loạn không ạ?”
Nghĩ đến đây, cô không kìm được nhìn đánh giá bốn phía khách sạn, trong lòng thấy hơi hối hận đã không để cho Trần Minh Minh ở lại cùng ngủ với cô.
Hề Từ nghe thấy giọng cô nói đầy sợ sệt, biết cô vẫn sợ quỷ như thế, không cách nào khác đành an ủi, “Chắc không có đâu, nếu còn xảy ra loại chuyện khó hiểu thế này nữa, em nên để một trợ lý đến phân cục tổ Dị văn ở gần thị trấn, bảo một thiên sư tới nhìn xem sao”
Tiếp đó lại nói cho cô cách liên hệ với phân cục tổ Dị Văn thế nào.
Úc Linh không ngờ ở chỗ khác cũng có phân cục của tổ Dị Văn, nghĩ đến một ngành chính phủ, có phân cục là chuyện bình thường, bất giác thấy yên tâm.
Sau khi yên tâm, thì lập tức thấy mơ màng ôm điện thoại ngủ.
Hề Từ, “….”
Ngủ một mạch đến nửa đêm, trong mơ màng cô nghe thấy từng tiếng đập cửa vang lên, quấy nhiễu giấc mộng, cô không chịu được lấy chăn ra quấn đầu tiếp tục ngủ say sưa.
Tiếng đập cửa đó cứ giằng co một hồi lâu rồi dần hết.
Sáng hôm sau, lúc Úc Linh tỉnh lại ngồi yên một lúc, mới mơ hồ nhớ đến tiếng đập cửa nửa đêm hôm qua, bất giác sợ đến mức tỉnh ngủ, không kìm được nhìn chằm chằm vào cửa phòng, càng phát giác ra trong phòng như âm trầm thêm.
Lúc TRần Minh Minh tới gọi cô dậy, không ngờ cô đã tỉnh, bất giác thấy hơi lạ.
Mấy ngày nay cô nàng cũng hiểu rõ tính cách vị đại tiểu thư này thích ngủ vô cùng, sáng nào cũng rất khó đánh thức, cho dù đánh thức cô ấy vẫn ngây ngốc, chẳng giống hôm nay mắt trợn trừng thế.
Lập tức bật cười bảo, “Chị Úc, sáng chị có hai cảnh diễn, đợi diễn xong là chị có thể về nghỉ được rồi”
Úc Linh đáp lại, sau khi sạch sẽ, cùng TRần Minh Minh ăn sáng, nói đột ngột, “Minh Minh, tối qua em có nghe thấy tiếng đập cửa không?’
“Không ạ, em đang ngủ, sao thế?” TRần Minh Minh kinh ngạc hỏi.
Úc Linh trầm mặc nói, “Phòng chị rộng quá, đêm nay em lại đây ngủ cùng chị đi, chúng ta làm bạn”
TRần Minh Minh vừa nghe bất giác thấy hơi kỳ lạ, nhưng cô nàng đã nhận sấp tiền lương dày cộp của Úc Linh rồi, dĩ nhiên là muốn chăm sóc tốt cho cô, nghĩ đến cô không quen ngủ một mình thì cười bảo, “Được’
Lúc đi tới nơi quay chụp, thời gian vẫn còn sớm, nhiệt độ không khí mát mẻ hơn dưới núi, cho dù có mặt váy áo dài cổ trang cũng không cảm thấy quá khó chịu. Úc Linh mặc trang phục diễn, đứng giữa sườn núi, nhìn khắp chung quanh, bóng cây lay động, có sương mù thản nhiên lượn lờ, lúc này cả ngọn núi đều yên tĩnh, đến tiếng côn trùng hay tiếng chim chóc cũng không có.
Nam chính và nữ chính, nam thứ cũng đã chuẩn bị xong, đạo diễn Chung đi qua hướng dẫn họ chút.
Sau khi đạo diễn Chung nói với họ xong, đi đến trước mặt Úc Linh, cũng không vội hướng dẫn, mà hỏi, “Úc Linh, tối qua ngủ ngon chứ?”
Úc Linh vung ống tay áo lên, đáp lại ông thản nhiên, “Rất ngon”
“Tối không có bất thường gì chứ?”
“Ý Đạo diễn Chung là….”
Đạo diễn Chung cầm kịch bản, chậm rãi gõ nhẹ, nhìn chằm chằm lên khuôn mặt hóa trang xinh đẹp của cô, nói khẽ, “Chuyện hôm qua, cứ như dẫn một ít thứ bẩn trên núi về vậy, tối qua vẫn gõ cửa quấy nhiễu nhiều người không ngủ được”
Da mặt Úc Linh giật giật, xem ra vận khí của đạo diễn Chung quả thật không tốt, hơn nữa cũng đã từng gặp loại chuyện tác loạn lén lút kiểu này, cũng không rõ ông ấy có vận xấu như thế nào, hay trên người ông có thứ gì hấp dẫn quỷ tà gì đó chăng? Nghĩ đến đây, cô không kìm được nhìn chăm chú trên người ông.
Đạo diễn Chung nhìn thấy hết, nhưng cũng không thấy sự khác thường trên mặt ông, bất giác yên tâm. Hóa ra không những mình ông gặp, mà cô gái này cũng gặp, vậy thì tốt rồi, vì thế mới nhắc tới Hề Từ.
“Hiện giờ anh ấy đang vội chuyện khác, thực sự không thể tới được” Thấy vẻ mặt ông thất vọng, nói luôn, “Nhưng nếu chuyện có vẻ phiền phức, có thể tìm một thiên sư đến giải quyết”
“Thiên sư ư?” Đạo diễn Chung ngẫm nghĩ, “Là cái vị như Vân Thiên sư kia ư?”
“Đúng”
Đạo diễn Chung bất giác thở phào nói, “Vậy làm phiền cô rồi”
Nói xong, thấy ánh mắt cô trở nên nhu hòa mấy phần, cảm thấy chuyên môn của mình vì cô mà thò ra một vai diễn rất có lợi, nên biết thiên sư rất ít giao thiệp với người thường, không cách nào giao thiệp được, vốn không biết cách biết được đến những chuyện không phải nhân loại thế này, bản thân mình chết ra sao cũng không rõ.
Đợi đạo diễn Chung đi rồi, TRần Minh Minh mới tới thu dọn quần áo cho Úc Linh, vừa cười hỏi nhỏ, “Chị Úc, xem ra đạo diễn Chung rất thích chị, ông ấy hướng dẫn chị còn lâu hơn hướng dẫn với ảnh đế Hướng và chị Nguyễn đó, vừa rồi em thấy ánh mắt của ảnh đế Hướng và chị Nguyễn nhìn thấy khác hẳn”
Giới giải trí là một nơi đầy riêng tư, đẳng cấp trên dưới nghiêm ngặt đến mức sắp đè chết người, nhưng có lúc cũng không tính toán thái quá. Úc Linh ở trong đoàn làm phim cũng coi như là một người mới không danh tiếng, theo lý thì cô nên cung kính khách sáo với những người đi trước một chút, nhưng vị Đại tiểu thư này trời sinh cũng không có tính đi xu nịnh người khác, chỉ cần đừng đùa thì không phải nằm co ở trong một góc ngây ra, thì chính là đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thật khiến người ta không biết nói sao.
Có điều giờ nhìn đạo diễn Chung quý cô, cũng sẽ có không ít ánh mắt mọi người tìm đến cô làm phiền, thêm vào chuyện xảy ra ở hậu trường hôm qua, người phụ trách hậu trường nhận ân tình của cô, càng không có ai dám làm ra chuyện gì mờ ám. Có thể nói, hiện giờ Úc Linh trong đoàn làm phim, là một người thoải mái nhất, cả nữ chính Nguyễn Vi Vi cũng không thoải mái ung dung như cô.
Úc Linh nghe nói thế, nhìn cô nàng một chút, rồi lại nhìn cả ngọn núi, bất giác thở dài.
Chỉ mong quay cảnh ở đây xong nhanh rồi trở về thành phố là hay nhất.
Lúc tối ngủ, TRần Minh Minh cũng đến ngủ cùng Úc Linh, trên giường là hai người, lại là hai cô gái, dĩ nhiên ngủ ngay.
Lúc Trần Minh Minh leo lên giường, hơi ngượng nói, ‘Nếu em ngủ không thành thật, chị Úc xin chị tha thứ cho em nhé”
Nếu cùng bạn bè ngủ với nhau, Trần Minh Minh cũng không cảm giác gì, có thể vị này chính là Đại tiểu thư Giang gia, phong cách quá cao, cảm giác thế nào cũng như lên long sàng vậy, không thể không nói phòng trước.
Úc Linh gật đầu, ra vẻ, “Tôi sẽ tha thứ”
Ngủ một mạch đến canh ba nửa đêm, Trần Minh Minh bị lay tỉnh ngủ, nhìn vị đại tiểu thư ngủ say bên, bất giác cười khổ. Xem ra tướng ngủ của tiểu thư không tốt mới đúng, may nhờ lúc đó cô nàng còn ra vẻ mình sẽ tha thứ rất chính đáng.
Đang định xem xem có cần gạt người trên người xuống không, thì nghe thấy có tiết tấu gõ cửa vang lên, trong ban đêm yên tĩnh đột ngột vô cùng, chỉ cảm thấy tiếng gõ cửa đó cứ một hồi như dội lên trong lòng vậy.
Muộn thế này còn có ai tìm đến nữa nhỉ?
TRần Minh Minh cố sức đem người quặp chặt trên người gỡ xuống, rồi cầm di động trên đầu giường nhìn thoáng qua, giờ đã là 2 giờ sáng. Nghe thấy tiếng đập cửa từng chút từng chút một kia, cô nàng bật đèn đầu giường ra, xuống giường xỏ giày vào, vừa ngáp vừa đi ra mở cửa, ai ngờ lúc mở cửa ra ngoài cửa không có ai.
Một trận gió đêm thổi tới, Trần Minh Minh không hiểu sao thấy sợ run cả người, thăm dò nhìn ra bên ngoài, trong hành lang chỉ thấy có đèn tường mờ ảo, không thấy có bóng người nào.
Trần Minh Minh nhíu mày, lại thăm dò nhìn lần nữa, thấy không có ai thì đóng cửa lại.
Lúc xoay người về giường, đã nhìn thấy người trên giường tỉnh rồi, tóc tai bù xù, đôi mắt sáng ngời khác thường, bất giác hỏi, “Chị Úc, làm chị thức hả? Vừa rồi có người gõ cửa, chắc là nhớ nhầm rồi”
Nói xong cô nàng hốt hoảng vào phòng vệ xinh, tiếp đó lại nghe thấy tiếng nước truyền ra từ phòng vệ sinh.
Thật là một gái to gan.
Úc Linh nhìn cửa lớn chằm chằm một lúc, mới ngáp một cái, đợi lúc TRần Minh Minh về thì đã chui trong chăn ngủ rồi.
Tối TRần Minh Minh sau khi tới ngủ cùng Úc Linh, phát hiện ra vài lần có tiếng đập cửa, bất giác bốc hỏa, kề tai Úc Linh nói nhỏ, “Em đoán chắc chắn có kẻ đùa dai, đêm nay em canh, xem thử xem có kẻ nào dám làm trò mới được’
Úc Linh thấy cô nàng có vẻ nhiệt tình vô cùng, xoa xoa đầu cô nàng, bảo, “Được, cố lên”
TRần Minh Minh thấy cô vẫn duy trì bình tĩnh, bất giác nói, “Chị Úc, em đã hỏi qua những người khác rồi, tối họ ngủ đều không nghe thấy tiếng đập cửa, có phải có kẻ chuyên nhằm vào chị đùa không? Có cần nói với đạo diễn Chung để đạo diễn Chung đi thăm dò không ạ?’
Sợ là nói với đạo diễn Chung cũng vô dụng đi? Ông ta còn tưởng mình là nguyên nhân mới hại cô phải chịu tội cùng nữa kìa. Đành bảo, ‘Chuyện này trước tiên đừng có nói với ông ấy, xem tình hình đêm nay thế nào đã”
TRần Minh Minh ngẫm lại cũng đúng, nhanh chóng vì chuyện bắt kẻ đùa dai trong đêm mà bận rộn hẳn, đạo diễn Chung lại tìm tới cô, hỏi, “Mấy cô thế nào rồi?”
“Minh Minh với tôi rất ổn, chỉ là mỗi lúc gần rạng sáng, vẫn có tiếng đập cửa” Úc Linh đáp lại.
Đạo diễn Chung nghe xong, bất giác không biết nói chuyện với cô thế nào, vẫn chút áy náy. Ông cảm thấy mình làm cô thấy phiền hà, những lại muốn phiền đến chồng cô là Hề Từ, cũng không biết là ai liên lụy ai nữa, dựa theo tình hình trước mà thấy, vẫn chỉ mình ông là vất vả, những người khác chưa từng bị liên lụy, ai ngờ lần này lại liên lụy tới cô.
Trong lúc đạo diễn Chung nhất thời coi chuyện gõ cửa nửa đêm là chuyện tinh quái ở ngọn núi, hay vẫn là ít quỷ tà linh tinh gì đó, Hơn nữa gần đây chuyện tối gõ cửa cứ mãi gõ, không có động tác đả thương kẻ khác, thực ra không rõ mấy thứ đó rốt cuộc là muốn làm gì.
Đến tối, Trần Minh Minh pha một bình cà phê, gọi hai bảo vệ tới thông tin rõ ràng, rồi xoa tay, đợi bắt người.
Úc Linh thấy cô nhiệt tình quá, dù nghĩ theo cô nàng, cho dù có uống hết cả bình cà phê đậm đặc, cô vẫn theo lẽ thường đến giờ thì lên giường mơ màng ngủ, mình TRần Minh Minh xem là đủ, cảm thấy vị đại tiểu thư này rất thích ngủ, cuối cùng mới hiểu được lúc đi lấy tiền, An Như đã dặn dò cô nàng là có ý gì.
Nhưng TRần Minh Minh một mình tự đắc thấy vui, vừa chơi điện thoại vừa đợi tiếng đập cửa vang lên.
Đúng lúc, tiếng đập cửa quả nhiên vang lên, TRần Minh Minh lập tức thả điện thoại xuống, cầm chiếc gậy đánh bóng chày hùng hổ ra mở cửa.
Vừa mở cửa ra, một cơn gió lớn từ đâu ập tới, mắt TRần Minh Minh hơi khó mở ra, theo bản năng vung gậy bóng chày tới, phát hiện ra như đánh phải cái gì đó, văng mạnh ra ngoài.
Úc Linh ở bên kia nghe thấy trận leng keng ầm ĩ thì tỉnh lại, lúc tỉnh lại thì nhìn thấy trước giường có một bóng người cao lớn, không chút nghĩ ngợi đem đồ để trên đầu giường đập tới, bóng đen kia hét lên một tiếng, mở cửa chạy thẳng ra ngoài, Úc Linh chỉ kịp nhìn thấy rõ phía sau vật đó có một cái đuôi màu đen rất dài.
Trong không khí bốc lên một mùi tanh tưởi.
Một lúc sau, TRần Minh Minh đã trở lại, bảo một bảo vệ canh giữ trước cửa.
TRần Minh Minh vung gậy bóng chày lên, vẻ mặt đầy oán giận nói với Úc Linh, “Vừa rồi em nhìn thấy rất rõ, là một người thích làm trò gõ cửa thoạt nhìn giống một phụ nữ, tiếc là để cho cô ta chạy thoát mất. Thực sự đáng giận mà, chuyện này nhất định phải báo lên trên, để đạo diễn Chung cho người đi tra rõ, miễn cho bọn chúng cảm thấy chúng ta dễ bắt nạt”
Úc Linh hơi kinh ngạc, thật có người dính vào sao? Ngẫm nghĩ, cô cũng không ngăn TRần Minh Minh lại.
Sáng hôm sau, TRần Minh Minh đi tìm nơi phó đạo diễn nghỉ nói chuyện này, còn Úc Linh thì đi tìm đạo diễn Chung, đem kể lại cho ông chuyện tối qua.
“Chẳng lẽ là tinh quái? Khả năng hơi phiền phức chút rồi’ Đạo diễn Chung ngẫm nghĩ, nói với cô, “Úc Linh, hay để cho thiên sư đến đây đi, tôi nghe nói là trời sắp mưa, nếu trời mưa, tình hình chắc sẽ có thay đổi đó”
Úc Linh hơi kinh ngạc.
TRên mặt nghiêm túc của đạo diễn Chung hơi bất đắc dĩ, “Chuyện này gặp cũng nhiều, nên vẫn có chút kinh nghiệm”
Nếu không phải Úc Linh bảo có thể tìm thiên sư tới đây, chắc đạo diễn Chung sẽ phải mời một ít người tài ba dị sĩ tới trấn này, lúc trước cũng vậy
Danh sách chương