Bầu trời trong xanh, ánh mặt trời ôn hòa rất thích hợp để đi du lịch.
Úc Linh chỉ bị cảm chút xíu, tuy vẫn chưa khỏi nhưng không nặng đến mức không thể ra khỏi cửa.
Vì vậy ăn trưa xong, cô liền cùng Hề Từ đi dạo khắp nơi mọi chốn trong sơn cốc, đi một vòng lại phát hiện ra thung lũng này quả thật chính là phúc của cá nhân, không khí trong lành, cảnh sắc tươi thắm, hoa thơm chim hót, quả hương nức mũi, quả ngon vật lạ đâu đâu cũng có, ngày nào cũng có động vật nhỏ mang các loại quả quý hiếm trong núi tới, thậm chí có rất nhiều thứ giá trên trời cũng không mua nổi.
Tự dưng được lợi, Úc Linh từ xưa tới nay không bao giờ thấy mình tự dưng không làm mà được hưởng, nên rất dịu dàng với những món ăn động vật nhỏ mang tới mỗi ngày ấy.
Chỉ là không hiểu tại sao rõ ràng cô rất dịu dàng như thế, mà những động vật nhỏ đó nhìn thấy cô vẫn dáng vẻ ngơ ngác, rồi sau đó lập tức chạy tan tác.
Chẳng nhẽ cô trông cực kỳ hung ác ư? Đi khắp nơi mệt mỏi lại trở về ngủ trưa. Sau khi tỉnh giấc, thì trời đã chạng vạng tối.
Tốt nhất nằm, xem kịch bản, ăn cơm chiều, thì cũng xong một ngày. Mắt nhìn thấy trời cũng tối, trăng vừa lên, Úc Linh không kìm được nằm cuộn bên cạnh đại yêu đang dùng máy tính bảng chơi trò chơi.
Dĩ nhiên trò chơi trên máy tính bảng vẫn là trò là Plants vs. Zombies.
Trước đó Úc Linh không hiểu vì sao anh lại chỉ thích chơi trò này, nhưng giờ đã rõ, thấy anh ngược cương thi đến vui vẻ, đoán chắc mình thế chỗ dù không phải chỉ e cũng hiểu được thực vật ngược cương thi thật sự là suy nghĩ trong lòng anh.
Cảm giác như ánh mắt của cô, vị yêu đang trầm mê trong trò chơi cuối cùng cũng ngẩng đầu cười hỏi, “Úc Linh, sao thế?”
“Trăng lên rồi đó” Úc Linh đáp.
Hề Từ quay đầu nhìn thoáng qua bầu trời đêm qua cửa sổ, ánh trăng chưa tròn đang ló đầu đông, theo ánh sáng trăng mêng mông chiếu xuống, toàn bộ cốc đắm chìm trong ánh trăng, thoạt nhìn trông cực kỳ ấm áp hiền hòa, có sen sinh sống ở bên bờ hồ duyên dáng yêu kiều, tuy mới đầu tháng chín, hoa sen ở đây vẫn còn chưa tàn, nở rộ trông cực kỳ xinh đẹp, ánh trăng lấp đầy hồ sen nhìn cực kỳ đẹp mắt.
Xưa nay ở đây không thiếu cảnh sắc đẹp nào, còn đẹp hơn cả ở nông gia Mạc trang nữa.
Hề Từ thả máy tính bảng sắp hết pin xuống, nói với cô, “Đợi lát nữa xạc điện giúp anh, mai anh lại chơi tiếp”
Úc Linh, “…”
Đợi Úc Linh đồng ý xong, anh đứng dậy thay quần áo khác, sau đó đến trước mặt cô, mặc kệ cô đang xem kịch bản, một tay kéo cô đứng lên, cúi đầu hôn, cắn miệng cô, vừa cắn vừa mút, mãi cho đến khi mặt cô đỏ bừng mới cụng trán với cô một cái, yêu văn khóe mắt trở nên sáng rực lạ thường.
“Anh đi ra ngoài, đêm nay em….” Anh hơi do dự chút nói, ‘Đừng có đi ra ngoài”
Úc Linh đáp được một câu.
Sau đó thấy ánh mắt khá thất vọng của anh, dường như cả mí mắt và hoa văn khóe mắt cũng trở nên nhạt nhòa hẳn đi. Úc Linh làm như không thấy giục anh, “Mau đi đi’
Hề Từ lưu luyến hôn cô không rời nói, ‘Anh ở ngay cạnh khu đất trống bên vách núi, nếu em có chuyện gì thì cứ gọi anh một tiếng là được”
Úc Linh ưm một tiếng, nghĩ làm sao có chuyện gì chứ, sơn cốc này chẳng có người đến, cả yêu cũng an phận không dám làm loạn, buổi tối cô lại không đi lang thang thực sự chẳng có chuyện gì.
Cuối cùng Hề Từ cũng vẫn rời đi.
Úc Linh ngồi co mình trên ghế salon, nhìn tivi một lúc, đột nhiên cảm thấy hơi cô đơn.
Rõ ràng vào thời điểm này, hẳn là nên cùng chồng ngồi xem tivi với nhau, cho dù chẳng nói câu nào, lúc ngẩng đầu lên vẫn nhìn thấy người đó, trong lòng cũng an ổn. Song chồng cô hiện giờ lại tự mình đi ra ngoài, khiến cô một mình tội nghiệp trong phòng, một mình nằm cuộn trong chăn, thật sự càng nghĩ càng thấy tủi thân.
Nhưng loại cảm xúc tủi thân ấy đã nhanh chóng không còn.
Đợi lúc cô tắm xong, định lên giường ngủ, chợt nghe thấy ở cửa sổ truyền đến tiếng sàn sạt kỳ lạ.
Úc Linh đi đến cửa sổ, thò đầu nhìn thăm dò ra ngoài, thì thấy dưới ánh trăng, ở chỗ chân tường, bất giác không yên lặng nổi.
Thấy cô, dây leo quấn quít cột hành lang kéo lên, đến thẳng tầm mắt cô còn huơ huơ. Màu dây xanh biếc, lá xanh ngắt, dưới ánh trăng chớp chớp bộ dáng trông cực kỳ đáng yêu.
Nhìn lá cây ấy tựa như ngọc phỉ thúy vô cùng xinh đẹp, hại cô suýt nữa không kìm được đưa tay ra hái một lá nhìn xem có phải ngọc phỉ thúy không nữa. May lý trí nhắc cô dừng hành vi này, nếu không cô không biết lúc cô ngắt một chiếc lá có phải tương đương với dứt một sợi tóc của Hề Từ không nữa.
Hiện giờ vị yêu đó đang bị thương, cũng đừng đi dựt tóc trên đầu anh đi.
“Được rồi, em muốn đi ngủ” Úc Linh nói với dây leo kia.
Tiếp đó chợt nghe thấy một loạt tiếng sàn sạt truyền đến, cô thăm dò nhìn xuống, thấy dưới chân tường có bóng rắn đen đang bò, đột nhiên nhìn lại suýt nữa tưởng là rắn, nhìn kỹ mới phát hiện ra đó là một dây leo to bằng cổ tay, cành cây uốn éo, không nhìn kỹ còn tưởng là rắn nữa.
Úc Linh nhìn một chút, mới rời khỏi cửa sổ, uống thuốc, lên giường ngủ.
Lúc thuốc có hiệu quả, trong mơ màng cô lại nghe thấy tiếng động vang lên bên ngoài, sau đó rơi vào giấc ngủ say.
Cửa sổ mở gần nửa đã bám đầy dây leo xanh biếc, lá cây giống ngọc chen chúc với nhau, có mấy đóa hoa màu tím nở rộ, mùi hoa thơm nồng theo gió lẻn vào trong khiến người trên giường ngủ càng say hơn.
Ngoài phòng cách đó không xa trên một cụm dây leo, đại yêu ngồi trên mặt không có cảm xúc ngẩng đầu nhìn trăng, cảm giác người trong phòng ngủ say rồi, tâm trạng hơi thất vọng, dây leo dưới thân cũng theo đó ngóc đầu rục rịch, bị anh quát to một tiếng, mới không chui vào trong nhà cuốn người bên trong ra.
Một đêm ngủ say, Úc Linh cảm giác tinh thần tốt lắm, dù vẫn hơi ho chút nhưng nước mũi không chảy nữa, chắc ngày mai sẽ khỏi hoàn toàn.
Không bệnh không đau, thân thể bay bổng, ăn mãi thấy ngon, cả thế giới đều tốt đẹp quá. Cô thấy tốt nhưng vẻ mặt yêu nam lại u oán.
“Tối qua em ngủ ngon thật, hóa ra không ở cùng anh, em có thể ngủ ngon đến vậy…” Đại yêu tay cầm dây điện sạc máy tính bảng hai mắt lặng lẽ nhìn cô.
Úc Linh ngồi khoanh chân trên đệm mây, vùi đầu xem kịch bản không để ý đến anh.
Tiếp đó có cảm giác một thân hình ấm áp dán sát lưng cô, cánh tay dài mạnh mẽ ôm eo cô, anh đứng yên đằng sau cô, hai chân dán sát hai bên người cô, gác cằm lên vai cô, cứ như ôm trọn cả người cô vào lòng vậy, dùng giọng ngọt ngào ai oán nói, “Tối qua em thực sự không đi theo anh, để anh tủi thân quá, không phải em từng nói đặc biệt đến đây vì anh sao?”
“Em hiện giờ chẳng phải đang cùng anh đó thôi?” Úc Linh không kìm được hỏi lại, mọi người tới đây, chẳng phải là cùng anh đó sao? Chẳng nhẽ cứ phải dính sát anh 24/24 giờ thì mới đúng ư? Anh rất thích dính chặt lấy người cô, chỉ cần ngửi mùi hương trên người cô, cũng khiến tinh thần anh thoải mái hẳn.
Úc Linh cảm thấy sau khi vị yêu này hóa yêu hoàn toàn, quả thật chính là tên hay gây sự, không kìm được chỉ ra, “Em vẫn còn đang bệnh đó”
“Nhìn bệnh của em khỏi rồi, ngày nào em cũng phải theo giúp anh”
“… Được rồi”
Vị Yêu đằng sau lập tức vui vẻ, ẩn tình ôm lấy cô, cả người như không xương dính chặt lưng cô, khiến cô không cách nào xem kịch bản nổi, chịu không nổi mặt lạnh, đẩy anh ra.
Yêu nam bị đẩy ra hơi mất hứng, nhìn nhìn kịch bản hỏi, “Vật đó có đẹp không? Em đừng làm diễn viên nữa, anh nuôi em rất tốt, hãy cùng ở đây với anh đi”
Vị Yêu lại tùy hứng lên, còn gấu thích gây sự hơn cả trẻ con nữa.
Úc Linh liếc mắt nhìn anh, nói bình tĩnh, “Là em nuôi anh, em vẫn đang kiếm tiền nuôi gia đình đó”
Vị Yêu vốn đang mất hứng nghe nói thế, lập tức lòng nở hoa lại dán sát tới, ấn cô vào lòng hôn đi hôn lại, nói dịu dàng, ‘Được, anh cho em nuôi anh cả đời”
Úc Linh nhìn anh một cái, lặng lẽ nghĩ, quả nhiên là yêu chẳng giống gì người thường tý nào cả.
Hai ngày trôi qua như thế, cuối cùng bệnh cảm của Úc Linh cũng khỏi.
Bệnh cảm khỏi cũng là buổi tối, cô đang nói chuyện điện thoại với dì An Như chợt nghe thấy bên cửa sổ có tiếng sàn sạt, quay đầu lại thì thấy ở đó có một cái dây leo, đang vịn cửa sổ như rình cô vậy. Thấy cô nhìn qua, cái dây leo đó xoay tròn, rồi lại gõ xuống cửa sổ.
Nhìn cảnh này thì thấy đây chính là lúc ở bên kia đang giục cô đi đó. Úc Linh không nhìn nó nữa, tiếp tục nghe An Như nói.
“…. Có hai người hỏi thăm, một là về phim Cuồng hiệp, đến lúc đó đạo diễn Chung và Hướng Vinh Tu, Nguyễn Vi vi họ sẽ đi, con tốt nhất cũng nên đi. Một bộ khác hỏi rồi thực ra không có vấn đề lớn lắm, nhưng nếu con có thể lộ mặt chút, cũng có lợi với danh tiếng của con, con thấy sao?”
“Không đi ạ” Úc Linh đáp không chút do dự, “Con ở bên này không đi ra được”
“Không đi ra được là thế nào? Chẳng nhẽ bà con lại bị bệnh à?’ An Như kinh ngạc hỏi.
“Không phải ạ, hiện giờ bà con khỏe lắm ạ”
An Như thở phào, “Nếu là thế…”
“Là Hề Từ bị thương ạ”
“Hả…” An Như ngây ra, sau đó hỏi như súng liên thanh, “Hề Từ bị thương sao? Bị thương thế nào? Có nặng lắm không? Hiện giờ ra sao rồi?”
“Nặng lắm ạ, phải chăm sóc một năm rưỡi mới khỏe lại được, vì thế con rất lo nên phải ở lại chăm sóc ạ” Úc Linh nói mơ hồ.
“Nặng vậy sao? Sao lại không về thành phố B thế? Về thành phố B dưỡng thương không phải tốt hơn ở thị trấn sao?” An Như hỏi khó hiểu.
Úc Linh không đồng ý, “Không sao ạ, hiện giờ con không rảnh về, dì đừng có lo, con sẽ tự mình gọi điện giải thích với đạo diễn Chung, chắc ông ấy không giận đâu ạ”
Nói đều là do cô nói, An Như còn biết làm sao nữa? Sau đó nghĩ đến thành tích lúc nhỏ của Gấu con, không kìm được lo lắng hỏi, “Úc Linh à, bộ phim “Hán cung phong vân” này con sẽ từ bỏ hả?”
“Không ạ, đến lúc đó con sẽ trở về”
Nghe nói thế, An Như yên tâm, chỉ cần Gấu Con không từ chối diễn là được, đã đi đến mức này rồi, mắt thấy vinh quang sắp đến, nếu con bé đột nhiên rút lui khỏi thế giới giải trí, An Như tuyệt đối không để yên cho cô đâu.
Úc Linh không vội cúp máy, lại dò hỏi tình hình sức khỏe dượng Nhiếp Ung Hòa, từ lúc biết được trong nhà có cửa hàng bán hoa cỏ, xem ra tinh thần Nhiếp Ung Hòa cũng tốt hơn nhiều, cô cong môi, cao hứng theo.
Tiếng tùng tùng ngoài cửa sổ càng ngày càng dày, cứ như đang giục cô, cả An Như ở đầu dây bên kia cũng nghe thấy, không kìm được hỏi, “Úc Linh, bên kia con sao thế, có ai gõ tường à?”
“Không ạ”
Dưới sự thúc giục của dây leo, Úc Linh chậm rãi kết thúc cuộc nói chuyện, sau đó lại rút điện thoại gọi cho đạo diễn Chung.
Nói chuyện với đạo diễn Chung cực kỳ thuận lợi, Úc Linh nói là Hề Từ bị thương không đi được, đạo diễn Chung lập tức nói ngay, “Nếu không đi được, vậy cô cứ ở lại chăm sóc cậu ấy cho tốt đi, bộ phim kia chưa quay, có nhóm Hướng Vinh Tu rồi không sao. Có điều, đợi đến lúc tuyên truyền phim thì hy vọng cô có thể tới tuyên truyền cùng”
“Tôi sẽ cố gắng ạ”
Hàn huyên hai câu với đạo diễn Chung xong, cuối cùng mới gác máy.
Hiện giờ dây leo ở cửa sổ đã cúi đầu ủ rũ, ngay cả chiếc lá như ngọc phỉ thúy ấy đều cong lên rủ xuống. Mãi cho đến khi cô nhìn đến lập tức tinh thần lại tốt lên.
Chỉ là đợi lúc cô còn gọi điện thoại nữa thì bất giác lại ủ rũ.
Cả buổi tối, Úc Linh gọi điện cho ba ba, bà ngoại, Du Lệ, An Như, Lâu Duyệt…
Úc Linh cũng không muốn kéo dài như thế, nhưng không ngờ đêm nay ai cũng rảnh, điện thoại di động không ngừng, cứ một cuộc lại tiếp một cuộc, thêm vào nữa đều là bạn tốt của nhau, sau khi nói xong chuyện chính thì lại tào lao một hồi, thời gian bất giác cứ thế trôi đi.
Dây leo bên ngoài cửa sổ đã cuộn rũ thành một cục.
Úc Linh nhìn thấy suýt phì cười, sau đó coi như không thấy, kết thúc cuộc gọi điện cuối cùng, rồi tắt điện thoại, chậm rãi vào phòng vệ sinh rửa mặt, tiếp đó đi đến tủ tìm bộ quần áo và một chiếc chăn mỏng, rồi ôm ra cửa.
Sau khi ra cửa, men theo con đường rải đá cuội, nhìn thấy vị yêu ngồi dưới thác nước xanh cách đó không xa.
Giữa trung tuần tháng tư, ánh trăng trở nên sáng ngời hẳn, cả thế giới như chìm đắm trong ánh trăng, cả thế giới đều ngập tràn dịu dàng.
Con yêu ngồi ở trên dây leo yên lặng dưới trăng có khuôn mặt tinh xảo tà dị, nét mặt lạnh lùng, da dẻ tái nhợt yếu ớt, môi đỏ tươi, hoa văn tím diễm lệ, cả hình ảnh ngập tràn thần thái khó tả thần quái, vừa mộng ảo lại vừa xinh đẹp.
Sau khi phát hiện ra cô tới, cặp mắt tím lạnh băng kia như khóa chặt lấy cô, không đợi cô đi tới đã phóng dây leo ra cuốn cô tới, đưa tay ôm lấy cô, sau đó mở tấm thảm, thả cô nhanh vào đó rồi ôm thẳng vào trong lòng.
Anh theo thói quen liếm láp động mạch trên cổ cô, bất kể mấy lần vẫn liếm cô đến mức nổi cả da gà. Mà cố tình anh liếm lại chưa từng cắn nát mạch máu hút máu của cô. Thỉnh thoảng Úc Linh không chịu nổi tự bảo mình quên đi, sau đó máu chảy để cho anh hút, đỡ cho anh ngày nào cũng liếm đi liếm lại, rồi lại thấy tiếc.
Anh không điên nhưng cô chịu hết nổi rồi.
“Sao em lại đến muộn thế?” Sau khi anh liếm đã đời, hỏi lạnh lùng, giọng ngập tràn hờn giận.
Úc Linh hừ một tiếng, muốn đi rình xem, cũng không tin là anh không nghe thấy, hiện giờ hỏi điều này còn quan trọng nữa không?
Anh nắm chặt tay, ôm chặt lấy cô, “Đêm nay ở đây theo giúp anh, đừng bị bệnh nữa”
“Chuyện này em không quản nổi” Úc Linh cũng không muốn tranh luận với anh, nói đầy sự cầu thị.
“Vậy mai đi tắm suối nước nóng, nghe nói suối nước nóng có lợi cho sức khỏe con người các em”
“Đi thì đi, nhưng em muốn đi một mình” Úc Linh nói vô cùng sảng khoái.
Anh không nói chuyện, chẳng qua ôm chặt cô hơn, còn chuyện ngày mai có đi theo hay không, Úc Linh thấy ban ngày với bộ dạng con người của con yêu tà mị kia, loại chuyện xấu này anh đã rất thành thạo, đoán chắc sẽ đi theo.
Một trận gió đêm mát mẻ thổi tới, tóc anh bay bay cọ vào người cô, cọ cho cô ngứa, không kìm được túm ra, thay đổi tư thế trong lòng anh, rồi nhắm mắt định ngủ.
“Anh ngồi vậy có mệt không? Có cần ngủ một giấc không, em đi lấy chăn tới cho anh” Cô đề nghị, cảm thấy anh cứ ngồi ở đây một đêm không ngủ thật sự đáng thương.
Con người sau khi bị thương thì cần trị liệu, rồi tiếp đó phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt là được.
Con yêu, không thể trị liệu, lại còn không được ngủ cả đêm nữa, xem ra thật đáng thương quá.
Cô vô cùng thương anh.
“Anh không lạnh, không cần ngủ”
Úc Linh sờ mặt anh, nói đồng tình, “Đúng, thân thể anh còn lạnh hơn cả gió nữa kìa”
Anh không nói, chỉ yên lặng ôm cô, dựa vào dây leo, ngẩng đầu nhìn về ánh trăng. Úc Linh cùng anh thỉnh thoảng hỏi một câu đáp một câu rồi dần chìm trong giấc ngủ.
Úc Linh chỉ bị cảm chút xíu, tuy vẫn chưa khỏi nhưng không nặng đến mức không thể ra khỏi cửa.
Vì vậy ăn trưa xong, cô liền cùng Hề Từ đi dạo khắp nơi mọi chốn trong sơn cốc, đi một vòng lại phát hiện ra thung lũng này quả thật chính là phúc của cá nhân, không khí trong lành, cảnh sắc tươi thắm, hoa thơm chim hót, quả hương nức mũi, quả ngon vật lạ đâu đâu cũng có, ngày nào cũng có động vật nhỏ mang các loại quả quý hiếm trong núi tới, thậm chí có rất nhiều thứ giá trên trời cũng không mua nổi.
Tự dưng được lợi, Úc Linh từ xưa tới nay không bao giờ thấy mình tự dưng không làm mà được hưởng, nên rất dịu dàng với những món ăn động vật nhỏ mang tới mỗi ngày ấy.
Chỉ là không hiểu tại sao rõ ràng cô rất dịu dàng như thế, mà những động vật nhỏ đó nhìn thấy cô vẫn dáng vẻ ngơ ngác, rồi sau đó lập tức chạy tan tác.
Chẳng nhẽ cô trông cực kỳ hung ác ư? Đi khắp nơi mệt mỏi lại trở về ngủ trưa. Sau khi tỉnh giấc, thì trời đã chạng vạng tối.
Tốt nhất nằm, xem kịch bản, ăn cơm chiều, thì cũng xong một ngày. Mắt nhìn thấy trời cũng tối, trăng vừa lên, Úc Linh không kìm được nằm cuộn bên cạnh đại yêu đang dùng máy tính bảng chơi trò chơi.
Dĩ nhiên trò chơi trên máy tính bảng vẫn là trò là Plants vs. Zombies.
Trước đó Úc Linh không hiểu vì sao anh lại chỉ thích chơi trò này, nhưng giờ đã rõ, thấy anh ngược cương thi đến vui vẻ, đoán chắc mình thế chỗ dù không phải chỉ e cũng hiểu được thực vật ngược cương thi thật sự là suy nghĩ trong lòng anh.
Cảm giác như ánh mắt của cô, vị yêu đang trầm mê trong trò chơi cuối cùng cũng ngẩng đầu cười hỏi, “Úc Linh, sao thế?”
“Trăng lên rồi đó” Úc Linh đáp.
Hề Từ quay đầu nhìn thoáng qua bầu trời đêm qua cửa sổ, ánh trăng chưa tròn đang ló đầu đông, theo ánh sáng trăng mêng mông chiếu xuống, toàn bộ cốc đắm chìm trong ánh trăng, thoạt nhìn trông cực kỳ ấm áp hiền hòa, có sen sinh sống ở bên bờ hồ duyên dáng yêu kiều, tuy mới đầu tháng chín, hoa sen ở đây vẫn còn chưa tàn, nở rộ trông cực kỳ xinh đẹp, ánh trăng lấp đầy hồ sen nhìn cực kỳ đẹp mắt.
Xưa nay ở đây không thiếu cảnh sắc đẹp nào, còn đẹp hơn cả ở nông gia Mạc trang nữa.
Hề Từ thả máy tính bảng sắp hết pin xuống, nói với cô, “Đợi lát nữa xạc điện giúp anh, mai anh lại chơi tiếp”
Úc Linh, “…”
Đợi Úc Linh đồng ý xong, anh đứng dậy thay quần áo khác, sau đó đến trước mặt cô, mặc kệ cô đang xem kịch bản, một tay kéo cô đứng lên, cúi đầu hôn, cắn miệng cô, vừa cắn vừa mút, mãi cho đến khi mặt cô đỏ bừng mới cụng trán với cô một cái, yêu văn khóe mắt trở nên sáng rực lạ thường.
“Anh đi ra ngoài, đêm nay em….” Anh hơi do dự chút nói, ‘Đừng có đi ra ngoài”
Úc Linh đáp được một câu.
Sau đó thấy ánh mắt khá thất vọng của anh, dường như cả mí mắt và hoa văn khóe mắt cũng trở nên nhạt nhòa hẳn đi. Úc Linh làm như không thấy giục anh, “Mau đi đi’
Hề Từ lưu luyến hôn cô không rời nói, ‘Anh ở ngay cạnh khu đất trống bên vách núi, nếu em có chuyện gì thì cứ gọi anh một tiếng là được”
Úc Linh ưm một tiếng, nghĩ làm sao có chuyện gì chứ, sơn cốc này chẳng có người đến, cả yêu cũng an phận không dám làm loạn, buổi tối cô lại không đi lang thang thực sự chẳng có chuyện gì.
Cuối cùng Hề Từ cũng vẫn rời đi.
Úc Linh ngồi co mình trên ghế salon, nhìn tivi một lúc, đột nhiên cảm thấy hơi cô đơn.
Rõ ràng vào thời điểm này, hẳn là nên cùng chồng ngồi xem tivi với nhau, cho dù chẳng nói câu nào, lúc ngẩng đầu lên vẫn nhìn thấy người đó, trong lòng cũng an ổn. Song chồng cô hiện giờ lại tự mình đi ra ngoài, khiến cô một mình tội nghiệp trong phòng, một mình nằm cuộn trong chăn, thật sự càng nghĩ càng thấy tủi thân.
Nhưng loại cảm xúc tủi thân ấy đã nhanh chóng không còn.
Đợi lúc cô tắm xong, định lên giường ngủ, chợt nghe thấy ở cửa sổ truyền đến tiếng sàn sạt kỳ lạ.
Úc Linh đi đến cửa sổ, thò đầu nhìn thăm dò ra ngoài, thì thấy dưới ánh trăng, ở chỗ chân tường, bất giác không yên lặng nổi.
Thấy cô, dây leo quấn quít cột hành lang kéo lên, đến thẳng tầm mắt cô còn huơ huơ. Màu dây xanh biếc, lá xanh ngắt, dưới ánh trăng chớp chớp bộ dáng trông cực kỳ đáng yêu.
Nhìn lá cây ấy tựa như ngọc phỉ thúy vô cùng xinh đẹp, hại cô suýt nữa không kìm được đưa tay ra hái một lá nhìn xem có phải ngọc phỉ thúy không nữa. May lý trí nhắc cô dừng hành vi này, nếu không cô không biết lúc cô ngắt một chiếc lá có phải tương đương với dứt một sợi tóc của Hề Từ không nữa.
Hiện giờ vị yêu đó đang bị thương, cũng đừng đi dựt tóc trên đầu anh đi.
“Được rồi, em muốn đi ngủ” Úc Linh nói với dây leo kia.
Tiếp đó chợt nghe thấy một loạt tiếng sàn sạt truyền đến, cô thăm dò nhìn xuống, thấy dưới chân tường có bóng rắn đen đang bò, đột nhiên nhìn lại suýt nữa tưởng là rắn, nhìn kỹ mới phát hiện ra đó là một dây leo to bằng cổ tay, cành cây uốn éo, không nhìn kỹ còn tưởng là rắn nữa.
Úc Linh nhìn một chút, mới rời khỏi cửa sổ, uống thuốc, lên giường ngủ.
Lúc thuốc có hiệu quả, trong mơ màng cô lại nghe thấy tiếng động vang lên bên ngoài, sau đó rơi vào giấc ngủ say.
Cửa sổ mở gần nửa đã bám đầy dây leo xanh biếc, lá cây giống ngọc chen chúc với nhau, có mấy đóa hoa màu tím nở rộ, mùi hoa thơm nồng theo gió lẻn vào trong khiến người trên giường ngủ càng say hơn.
Ngoài phòng cách đó không xa trên một cụm dây leo, đại yêu ngồi trên mặt không có cảm xúc ngẩng đầu nhìn trăng, cảm giác người trong phòng ngủ say rồi, tâm trạng hơi thất vọng, dây leo dưới thân cũng theo đó ngóc đầu rục rịch, bị anh quát to một tiếng, mới không chui vào trong nhà cuốn người bên trong ra.
Một đêm ngủ say, Úc Linh cảm giác tinh thần tốt lắm, dù vẫn hơi ho chút nhưng nước mũi không chảy nữa, chắc ngày mai sẽ khỏi hoàn toàn.
Không bệnh không đau, thân thể bay bổng, ăn mãi thấy ngon, cả thế giới đều tốt đẹp quá. Cô thấy tốt nhưng vẻ mặt yêu nam lại u oán.
“Tối qua em ngủ ngon thật, hóa ra không ở cùng anh, em có thể ngủ ngon đến vậy…” Đại yêu tay cầm dây điện sạc máy tính bảng hai mắt lặng lẽ nhìn cô.
Úc Linh ngồi khoanh chân trên đệm mây, vùi đầu xem kịch bản không để ý đến anh.
Tiếp đó có cảm giác một thân hình ấm áp dán sát lưng cô, cánh tay dài mạnh mẽ ôm eo cô, anh đứng yên đằng sau cô, hai chân dán sát hai bên người cô, gác cằm lên vai cô, cứ như ôm trọn cả người cô vào lòng vậy, dùng giọng ngọt ngào ai oán nói, “Tối qua em thực sự không đi theo anh, để anh tủi thân quá, không phải em từng nói đặc biệt đến đây vì anh sao?”
“Em hiện giờ chẳng phải đang cùng anh đó thôi?” Úc Linh không kìm được hỏi lại, mọi người tới đây, chẳng phải là cùng anh đó sao? Chẳng nhẽ cứ phải dính sát anh 24/24 giờ thì mới đúng ư? Anh rất thích dính chặt lấy người cô, chỉ cần ngửi mùi hương trên người cô, cũng khiến tinh thần anh thoải mái hẳn.
Úc Linh cảm thấy sau khi vị yêu này hóa yêu hoàn toàn, quả thật chính là tên hay gây sự, không kìm được chỉ ra, “Em vẫn còn đang bệnh đó”
“Nhìn bệnh của em khỏi rồi, ngày nào em cũng phải theo giúp anh”
“… Được rồi”
Vị Yêu đằng sau lập tức vui vẻ, ẩn tình ôm lấy cô, cả người như không xương dính chặt lưng cô, khiến cô không cách nào xem kịch bản nổi, chịu không nổi mặt lạnh, đẩy anh ra.
Yêu nam bị đẩy ra hơi mất hứng, nhìn nhìn kịch bản hỏi, “Vật đó có đẹp không? Em đừng làm diễn viên nữa, anh nuôi em rất tốt, hãy cùng ở đây với anh đi”
Vị Yêu lại tùy hứng lên, còn gấu thích gây sự hơn cả trẻ con nữa.
Úc Linh liếc mắt nhìn anh, nói bình tĩnh, “Là em nuôi anh, em vẫn đang kiếm tiền nuôi gia đình đó”
Vị Yêu vốn đang mất hứng nghe nói thế, lập tức lòng nở hoa lại dán sát tới, ấn cô vào lòng hôn đi hôn lại, nói dịu dàng, ‘Được, anh cho em nuôi anh cả đời”
Úc Linh nhìn anh một cái, lặng lẽ nghĩ, quả nhiên là yêu chẳng giống gì người thường tý nào cả.
Hai ngày trôi qua như thế, cuối cùng bệnh cảm của Úc Linh cũng khỏi.
Bệnh cảm khỏi cũng là buổi tối, cô đang nói chuyện điện thoại với dì An Như chợt nghe thấy bên cửa sổ có tiếng sàn sạt, quay đầu lại thì thấy ở đó có một cái dây leo, đang vịn cửa sổ như rình cô vậy. Thấy cô nhìn qua, cái dây leo đó xoay tròn, rồi lại gõ xuống cửa sổ.
Nhìn cảnh này thì thấy đây chính là lúc ở bên kia đang giục cô đi đó. Úc Linh không nhìn nó nữa, tiếp tục nghe An Như nói.
“…. Có hai người hỏi thăm, một là về phim Cuồng hiệp, đến lúc đó đạo diễn Chung và Hướng Vinh Tu, Nguyễn Vi vi họ sẽ đi, con tốt nhất cũng nên đi. Một bộ khác hỏi rồi thực ra không có vấn đề lớn lắm, nhưng nếu con có thể lộ mặt chút, cũng có lợi với danh tiếng của con, con thấy sao?”
“Không đi ạ” Úc Linh đáp không chút do dự, “Con ở bên này không đi ra được”
“Không đi ra được là thế nào? Chẳng nhẽ bà con lại bị bệnh à?’ An Như kinh ngạc hỏi.
“Không phải ạ, hiện giờ bà con khỏe lắm ạ”
An Như thở phào, “Nếu là thế…”
“Là Hề Từ bị thương ạ”
“Hả…” An Như ngây ra, sau đó hỏi như súng liên thanh, “Hề Từ bị thương sao? Bị thương thế nào? Có nặng lắm không? Hiện giờ ra sao rồi?”
“Nặng lắm ạ, phải chăm sóc một năm rưỡi mới khỏe lại được, vì thế con rất lo nên phải ở lại chăm sóc ạ” Úc Linh nói mơ hồ.
“Nặng vậy sao? Sao lại không về thành phố B thế? Về thành phố B dưỡng thương không phải tốt hơn ở thị trấn sao?” An Như hỏi khó hiểu.
Úc Linh không đồng ý, “Không sao ạ, hiện giờ con không rảnh về, dì đừng có lo, con sẽ tự mình gọi điện giải thích với đạo diễn Chung, chắc ông ấy không giận đâu ạ”
Nói đều là do cô nói, An Như còn biết làm sao nữa? Sau đó nghĩ đến thành tích lúc nhỏ của Gấu con, không kìm được lo lắng hỏi, “Úc Linh à, bộ phim “Hán cung phong vân” này con sẽ từ bỏ hả?”
“Không ạ, đến lúc đó con sẽ trở về”
Nghe nói thế, An Như yên tâm, chỉ cần Gấu Con không từ chối diễn là được, đã đi đến mức này rồi, mắt thấy vinh quang sắp đến, nếu con bé đột nhiên rút lui khỏi thế giới giải trí, An Như tuyệt đối không để yên cho cô đâu.
Úc Linh không vội cúp máy, lại dò hỏi tình hình sức khỏe dượng Nhiếp Ung Hòa, từ lúc biết được trong nhà có cửa hàng bán hoa cỏ, xem ra tinh thần Nhiếp Ung Hòa cũng tốt hơn nhiều, cô cong môi, cao hứng theo.
Tiếng tùng tùng ngoài cửa sổ càng ngày càng dày, cứ như đang giục cô, cả An Như ở đầu dây bên kia cũng nghe thấy, không kìm được hỏi, “Úc Linh, bên kia con sao thế, có ai gõ tường à?”
“Không ạ”
Dưới sự thúc giục của dây leo, Úc Linh chậm rãi kết thúc cuộc nói chuyện, sau đó lại rút điện thoại gọi cho đạo diễn Chung.
Nói chuyện với đạo diễn Chung cực kỳ thuận lợi, Úc Linh nói là Hề Từ bị thương không đi được, đạo diễn Chung lập tức nói ngay, “Nếu không đi được, vậy cô cứ ở lại chăm sóc cậu ấy cho tốt đi, bộ phim kia chưa quay, có nhóm Hướng Vinh Tu rồi không sao. Có điều, đợi đến lúc tuyên truyền phim thì hy vọng cô có thể tới tuyên truyền cùng”
“Tôi sẽ cố gắng ạ”
Hàn huyên hai câu với đạo diễn Chung xong, cuối cùng mới gác máy.
Hiện giờ dây leo ở cửa sổ đã cúi đầu ủ rũ, ngay cả chiếc lá như ngọc phỉ thúy ấy đều cong lên rủ xuống. Mãi cho đến khi cô nhìn đến lập tức tinh thần lại tốt lên.
Chỉ là đợi lúc cô còn gọi điện thoại nữa thì bất giác lại ủ rũ.
Cả buổi tối, Úc Linh gọi điện cho ba ba, bà ngoại, Du Lệ, An Như, Lâu Duyệt…
Úc Linh cũng không muốn kéo dài như thế, nhưng không ngờ đêm nay ai cũng rảnh, điện thoại di động không ngừng, cứ một cuộc lại tiếp một cuộc, thêm vào nữa đều là bạn tốt của nhau, sau khi nói xong chuyện chính thì lại tào lao một hồi, thời gian bất giác cứ thế trôi đi.
Dây leo bên ngoài cửa sổ đã cuộn rũ thành một cục.
Úc Linh nhìn thấy suýt phì cười, sau đó coi như không thấy, kết thúc cuộc gọi điện cuối cùng, rồi tắt điện thoại, chậm rãi vào phòng vệ sinh rửa mặt, tiếp đó đi đến tủ tìm bộ quần áo và một chiếc chăn mỏng, rồi ôm ra cửa.
Sau khi ra cửa, men theo con đường rải đá cuội, nhìn thấy vị yêu ngồi dưới thác nước xanh cách đó không xa.
Giữa trung tuần tháng tư, ánh trăng trở nên sáng ngời hẳn, cả thế giới như chìm đắm trong ánh trăng, cả thế giới đều ngập tràn dịu dàng.
Con yêu ngồi ở trên dây leo yên lặng dưới trăng có khuôn mặt tinh xảo tà dị, nét mặt lạnh lùng, da dẻ tái nhợt yếu ớt, môi đỏ tươi, hoa văn tím diễm lệ, cả hình ảnh ngập tràn thần thái khó tả thần quái, vừa mộng ảo lại vừa xinh đẹp.
Sau khi phát hiện ra cô tới, cặp mắt tím lạnh băng kia như khóa chặt lấy cô, không đợi cô đi tới đã phóng dây leo ra cuốn cô tới, đưa tay ôm lấy cô, sau đó mở tấm thảm, thả cô nhanh vào đó rồi ôm thẳng vào trong lòng.
Anh theo thói quen liếm láp động mạch trên cổ cô, bất kể mấy lần vẫn liếm cô đến mức nổi cả da gà. Mà cố tình anh liếm lại chưa từng cắn nát mạch máu hút máu của cô. Thỉnh thoảng Úc Linh không chịu nổi tự bảo mình quên đi, sau đó máu chảy để cho anh hút, đỡ cho anh ngày nào cũng liếm đi liếm lại, rồi lại thấy tiếc.
Anh không điên nhưng cô chịu hết nổi rồi.
“Sao em lại đến muộn thế?” Sau khi anh liếm đã đời, hỏi lạnh lùng, giọng ngập tràn hờn giận.
Úc Linh hừ một tiếng, muốn đi rình xem, cũng không tin là anh không nghe thấy, hiện giờ hỏi điều này còn quan trọng nữa không?
Anh nắm chặt tay, ôm chặt lấy cô, “Đêm nay ở đây theo giúp anh, đừng bị bệnh nữa”
“Chuyện này em không quản nổi” Úc Linh cũng không muốn tranh luận với anh, nói đầy sự cầu thị.
“Vậy mai đi tắm suối nước nóng, nghe nói suối nước nóng có lợi cho sức khỏe con người các em”
“Đi thì đi, nhưng em muốn đi một mình” Úc Linh nói vô cùng sảng khoái.
Anh không nói chuyện, chẳng qua ôm chặt cô hơn, còn chuyện ngày mai có đi theo hay không, Úc Linh thấy ban ngày với bộ dạng con người của con yêu tà mị kia, loại chuyện xấu này anh đã rất thành thạo, đoán chắc sẽ đi theo.
Một trận gió đêm mát mẻ thổi tới, tóc anh bay bay cọ vào người cô, cọ cho cô ngứa, không kìm được túm ra, thay đổi tư thế trong lòng anh, rồi nhắm mắt định ngủ.
“Anh ngồi vậy có mệt không? Có cần ngủ một giấc không, em đi lấy chăn tới cho anh” Cô đề nghị, cảm thấy anh cứ ngồi ở đây một đêm không ngủ thật sự đáng thương.
Con người sau khi bị thương thì cần trị liệu, rồi tiếp đó phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt là được.
Con yêu, không thể trị liệu, lại còn không được ngủ cả đêm nữa, xem ra thật đáng thương quá.
Cô vô cùng thương anh.
“Anh không lạnh, không cần ngủ”
Úc Linh sờ mặt anh, nói đồng tình, “Đúng, thân thể anh còn lạnh hơn cả gió nữa kìa”
Anh không nói, chỉ yên lặng ôm cô, dựa vào dây leo, ngẩng đầu nhìn về ánh trăng. Úc Linh cùng anh thỉnh thoảng hỏi một câu đáp một câu rồi dần chìm trong giấc ngủ.
Danh sách chương