Úc Linh cứ tưởng Hề Từ nói đùa, ai ngờ không đến hai ngày, lại nhận được điện thoại của anh, anh đã sắp đến thành phố B rồi.

Úc Linh đang mặc một bộ váy dài đẹp thướt tha, trang điểm gương mặt tinh xảo, trên đầu cắm trâm, trên người khoác áo choàng nhung đứng trong góc nhỏ, cầm điện thoại di động, nghe âm thanh bên kia hơi bị mộng.

“Úc Linh em không thích anh về sao?” Giọng con yêu đầu bên kia ai oán.

Úc Linh xoa bóp trán, nghi hoặc hỏi, “Anh sao mà đến được vậy?”

Nghe giọng của anh, chừng như hiện giờ vẫn là bộ dạng yêu khí, dáng dấp ấy tuyệt đối không cách nào đi nổi máy bay. Còn lái xe tới, lúc tới trạm kiểm cao tốc, thì không sợ người ta nhìn thấy sao? Lần trước lúc anh về hồ Nguyệt cốc, anh được coi là nhân công bị thương, vì thế mới có thể đi con đường đặc biệt, tốc độ phải nói là rất nhanh không cần lo lắng gì cả.

“Ngồi xe đến mà” Hề Triển Vương nói vô cùng tự nhiên, “Lâm Đạt lái xe đưa anh tới”

Tim Úc Linh nói vị Lâm Đạt này nếu đặt trong xã hội loài người thì thực sự chính là đại diện cho vị tổng giám đốc bá đạo, rất chịu khó nhẫn nhục, lại hỏi anh lúc nào đến.

“Còn ba tiếng nữa thì mới tiến vào nội thành”

Úc Linh ừm một tiếng.

“Đến lúc đó anh sẽ đi tới đón em có được không? Lâu rồi anh không thấy em rồi…”

Úc Linh ngẩng đầu nhìn trường quay, nói mấy lời với anh.

Cuối cùng Úc Linh vào thời điểm con yêu đó nói giọng ai oán, không thể làm gì khác hơn là đồng ý để anh tới đón cô, trong lòng lại có lo lắng không tên, dáng dấp anh như thế…. Nếu xuất hiện trước mặt người ta, tuyệt đối sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng vô cùng, kể cả có ngụy trang đặc biệt, cái đó cũng đang chiêu cáo với thiên hạ rằng kẻ này có vấn đề mới phải ngụy trạng đặc biệt đó sao? Không phải một người bình thường, không phải một nhân vật lớn gì, lại không có ai nhận ra, tại sao lại phải ngụy trang mình chứ?

Đợi Úc Linh tiếp tục diễn tiếp cảnh quay, cô đột nhiên lại nghĩ tới một vấn đề, Hề Từ hiện giờ tới, anh nghỉ ở đâu đây?

Vấn đề này mãi cho đến tận lúc Hề Từ đến đều nghĩ không ra. Vừa diễn xong một hồi, đạo diễn tuyên bố nghỉ trong vòng mười phút, Trần Minh Minh liền đến nói, ‘Chị Úc, có người tìm chị ạ”

Úc Linh quay đầu nhìn lại thì thấy Lâm Đạt đang đứng bên ngoài trường quay.

Trên người Lâm Đạt mặc bộ âu phục may thủ công cực kỳ cẩn thận, tay đeo đồng hồ hàng hiệu bản limited (bản giới hạn), giày da đánh sáng bóng, vừa nhìn đã thấy đó là một người thành đạt. Quan trọng nhất là, anh trẻ tuổi, đẹp trai, có khí thế, vừa nhìn chính là công tử nhà giàu, còn cái bộ mặt lạnh lùng kia nữa, rất có phong cách, quả thật chính là đại diện cho tổng giám đốc giàu có bá đạo trong ảo tưởng của nhiều thiếu nữ.

Biết một người có thể thông qua được y phục đắt tiền và đồ trang sức hoa lệ mà phân biệt ra, nhưng khí chất và cử chỉ của một người biểu hiện đầy đủ phong cách đó, nhưng lại là loại đắt giá khó chống đỡ nổi.

Trong nháy mắt, hơn nửa người trong trường quay đều nhìn sang.

Trong đoàn làm phim có không ít chuyện thăm ban, nhưng có một công tử giàu có anh tuấn nhiều tiền đến thăm ban tuyệt đối sẽ khiến người ta hiểu lầm.

Rất nhiều người đều đang đoán thân phận vị này, tiếc là vị này quan hệ chính là yêu, coi sự nghiệp là to nhất, tư liệu bên ngoài rất ít, vốn không có nhiều người biết đến anh.

Úc Linh đưa mắt nhìn lướt qua mọi người, ăn mặc một thân cổ trang đi tới trước mặt Lâm Đạt, gió lạnh thổi, tay áo hơi bay phiêu diêu, chỉ là quá lạnh, cô hỏi, “Hề Từ đâu?”

Cô không ngờ được Lâm Đạt sẽ đến thẳng trường quay, có điều ngẫm lại dáng dấp hiện giờ của con yêu kia, không thể chạy tới ngay, mà ngược lại cũng không thấy lạ.

“Ở trong xe” Lâm Đạt nói, vô cùng trung thực đem ý tứ của vị Đại vương núi giao ra.

Hy vọng bây giờ có thể nhìn thấy cô.

Úc Linh để anh ta đợi chút, liền đi tìm đạo diễn Trương, nói với ông một câu, sau khi được đồng ý, thản nhiên cùng Lâm Đạt đi.

Trần Minh Minh đứng tại chỗ, cũng bị ngẩn người nhìn cơm áo gạo tiền của cô nàng cứ thế mà cùng một người đàn ông mang phong cách tổng tài bá đạo dẫn đi, đây là có chuyện gì sao? Hề tiên sinh đâu?

Đợi cô ôm một bụng nghi vấn quay đầu thì thấy những người khác vẫn ngóng đầu nhìn về hướng này.

Giới giải trí là chỗ phức tạp nhất, giẫm thấp nâng cao là chuyện thường, thậm chí thường xuyên có kẻ giẫm lên người leo lên cao, vẻn vẹn cũng chỉ bởi chút đố kỵ, rồi trực tiếp giẫm thẳng người đó xuống trong trần ai, chỉ hơi không để ý thôi, tiền đồ của một người tự dưng không hiểu sao sẽ chết sớm.

Có vài người thì đỏ, có thể dùng mọi thủ đoạn, sau khi làm người ta lạnh lẽo tâm can, không thể không phòng.

Cô nàng giả vờ không có chuyện gì đi về khu nghỉ, nhanh chóng có mấy nghệ nhân và trợ lý cũng đến nói chuyện với cô nàng, đại để nói hỏi là tìm hiểu người đàn ông vừa nãy là ai.

Trần Minh Minh là ai chứ, coi như không biết, cũng sẽ không để cho người ta nhìn ra cô nàng không biết. Mà coi như cô nàng biết, cũng không thể nói chuyện với người ngoài, chuyện cơm áo cha mẹ là chuyện riêng mà, cô nàng lại không phải là một kẻ ngốc không hiểu chuyện.

Ngay sau đó dùng hai ba câu đã chặn miệng người ta lại, cười híp mặt, khiến người khác đến tìm hiểu cảm giác cũng không bỏ được song cũng hết cách.

Úc Linh đi theo Lâm Đạt quẹo trái rẽ phải, đi tới một ngõ ngách, ở đây chỉ thấy có một chiếc xe vô cùng sang trọng dừng đó, có điều không nhìn thấy những phóng viên lảng vảng chung quanh ở thành phố điện ảnh kia, đúng là chỗ tốt.

Còn chưa tới gần, cửa xe đã mở ra, tiếp đó có một đôi tay thò ra khỏi xe, kéo người mới đến gần vào trong.

Lâm Đạt đi ở phía sau, thấy cảnh này, lặng lẽ đứng xa chút, lấy từ trong túi ra một viên sữa bò đường, đứng trong gió rét chậm rãi bóc ra.

Trong xe ấm áp, chỉ lát sau, Úc Linh cảm thấy gió lạnh lúc đi dường đã không còn, thân thể cũng ấm hẳn lên, chủ yếu chính là, cái tay thò vào trong vạt áo của cô vô cùng ấm áp, cứ lưu luyến mãi trên da thịt cô không ngừng, để thân thể cô mềm yếu dưới thân anh.

Con yêu ép trên người cô vô cùng nhiệt tình cắn lại hôn, Úc Linh lo lắng trang điểm trên mặt, vội vã đưa tay ra ngăn anh lại, “Đừng nghịch, sẽ bị người ta thấy đó’

Yên nam hôn miệng dính đầy son, nói thầm, “Anh hôn vợ anh lại không phạm pháp, bị nhìn ra thì nhìn ra đi”

Úc Linh, “…”

Anh nói có lý quá, khiến cô chẳng biết nói gì cả.

Phát hiện ra anh sắp không để yên, Úc Linh nói phong tình mờ ám lần hai, ‘Chỉ có mười phút thôi, em còn phải trở lại đóng phim nữa đó”

Mười phút vốn không đủ, Hề Từ lại hôn cô tiếp, cúi đầu nhìn cô, môi sưng đỏ, con mắt lóng lánh nước, hận không thể đem người này tiến vào trong thân thể mới tốt.

“Có muốn anh không?’ Anh chống lên trán cô hỏi.

Úc Linh ừ một tiếng.

Anh cười vô cùng sung sướng, lộ ra sức lực yêu mị, vừa nhìn thì đã không phải loại người kia nữa.

Úc Linh xem thời gian, hỏi anh, “Anh làm sao mà qua nổi chứ?”

“Không phải anh đã nói tới tìm em rồi sao? Anh luôn nói được làm được” Anh cười khanh khách, vuốt ve thân thể cô, nhìn cô ngã vào trong lòng mình, đưa cô ôm lấy thật chặt.

Úc Linh đưa tay ra ôm eo anh, nếu không phải sợ trang điểm trên mặt bị trôi đi, cô rất muốn chôn mặt trong ngực anh. Có điều cô khắc chế kích động, lại hỏi, “Anh bị thương vẫn chưa khỏe chứ?’

“Chưa” Anh sờ sờ trâm cài đầu trên tóc cô, cảnh giác nói, ‘Anh sẽ không uống máu em đâu”

Úc Linh không tỏ ý gì, lại hỏi tiếp, ‘Anh dự định ở thành phố B bao lâu?”

Không khí thành phố B chất lượng được coi là không ổn, đối với con yêu tôn trọng tự nhiên này mà nói, vậy là ghét bỏ không loại được, vì thế yêu phải dưỡng thương ở đây vốn không phải là lựa chọn tốt, trừ phi có nguyên nhân bất đắc dĩ.

“Xem tình hình đã, muốn điều đình mấy ngày”

Úc Linh không hỏi anh muốn điều đình mấy ngày là bao, nhìn đồng hồ, nói với anh, “Vậy anh dự định ở mấy ngày thì muốn nghỉ ở đâu đây? Anh biết đó, cha em hiện giờ đang ở nhà em đó”

Nói cũng do anh giải quyết vấn đề này, rồi quay về trường quay.

Trở lại trường quay, nghênh đón hàng hoạt ánh mắt dò xét, Úc Linh một mực coi như không thấy, ngồi ở đó để chuyên gia trang điểm lại cho cô lần nữa.

Trần Minh Minh rót cho cô chén nước nhuận họng, hơi băn khoăn đến cặp môi hơi xưng đỏ của áo cơm cha mẹ, cặp môi đó không những xưng bình thường, mà son môi cũng bị nhạt đi nhiều, không cần nghĩ cũng biết đã có chuyện gì xảy ra.

Trần Minh Minh hơi kinh sợ, chẳng lẽ bởi vì không có mặt Hề tiên sinh, vì thế Đại tiểu thư thay đổi sao?

Tuyệt đối là không thể nào, Đại tiểu thư tính như thế nào, sao lại có thể thay đổi được chứ?

Trần Minh Minh bất giác so sánh người thanh niên thư sinh vừa biết bắt quỷ trừ ma, võ công cao cường với tổng giám đốc bá đạo kia, kẻ nào hấp dẫn phụ nữ nhất, lại phát hiện ra cả hai chẳng khác nhau là mấy, rất khó lựa chọn.

Sau khi trang điểm lại nghiêm túc, bên đó cũng đã chuẩn bị kỹ, Úc Linh cởi áo choàng nhung trên người ra, tiếp tục tập trung vào công việc.

Cuối cùng cũng hết giờ, sắc trời cũng đã tối hẳn. Úc Linh tháo xong trang sức, thay quần áo, nói với Trần Minh Minh, “Hôm nay không cần em đưa chị về, tự em khắc về đi’

Trần Minh Minh, “…”

Đợi Trần Minh Minh nhìn Đại tiểu thư ngồi lên một chiếc xe sang xong, cả người cô nàng thấy uể oải.

Sau khi lên xe, Úc Linh liếc mắt nhìn Lâm Đạt ngồi lái hỏi, “Vấn đề vừa rồi anh đã cân nhắc được rồi à?’

Hề Triển Vương đưa tay cầm tay cô, có mấy lọn tóc đen xen trắng từ trên rớt xuống gò má, hòa cùng yêu văn màu tím yêu diễm kia, da dẻ trắng bệch, môi đỏ tím hình thành sự chênh lệch rõ, nhìn yêu đến mê người.

Đầu tiên anh do dự, “Tại sao cha vợ lại không về ở phòng của mình nhỉ?”

Úc Linh nhìn anh, “Ý anh là, để em đuổi ba đi à?’

“Anh không phải ý này”

Úc Linh gật đầu, không bị đề tài này làm rối, cố chống đỡ mặt nói, “Anh đến đột ngột quá, hiện giờ cha em đang ở rất vui vẻ, nếu để ông ấy trở về biệt thự của ông ở, ông ấy sẽ nghĩ nhiều. Đương nhiên, nếu em mà ra ngoài ở cùng anh, ông ấy cũng sẽ nghĩ nhiều”

Hề Từ híp mắt nhìn cô, “Em định để một mình anh ở bên ngoài sao?’

Úc Linh thấy dáng vẻ ấm ức của anh, tuyệt đối không nói câu nào, không phải vậy con yêu này tuyệt đối sẽ náo loạn với cô lên ngay, náo đến mức ngồi không yên nổi, vướng tay chân vô cùng.

Trong sơn cốc, cô cũng đã từng trải nghiệm qua thủ đoạn dằn vặt người của con yêu này rồi.

Lâm Đạt đằng trước nhìn họ xuyên qua gương hậu chút, cảm giác hiện giờ mình tốt nhất không nên mở miệng bảo ngài ấy ở thành phố B, kể cả chuyện dọn dẹp biệt thự cho lão đại ở nữa – lão đại vốn tới thành phố B, anh ta cũng đã cho người thu dọn nhà xong, chuẩn bị kỹ các vật dụng cần dùng, mà Hề Triển Vương ngược lại giờ tím thế này, đoán chừng ban ngày không cách nào chạy ra ngoài được, chỉ có đợi ở biệt thự là tốt nhất.

Nếu như anh ta nói thực sự như thế ra, chắc lão đại sẽ dày vò anh ta ném thẳng ra vùng ngoại ô đi cũng nên.

Xe đi đến một con phố khác, hai bên đường phố đã lên đèn. Úc Linh nhìn ra cảnh bên ngoài cửa sổ, hỏi họ, “Đói chưa? Có cần đi ăn tối không?”

Lâm Đạt nói ngay, “Biệt thự của tôi ở gần đây, ở đó đã có nguyên liệu nấu ăn, có thể đến đó nấu cơm”. Nói xong, anh ta nhìn về phía lão đại hỏi dò ý anh.

Hiện giờ không cách nào ăn tối ở ngoài được, tốt nhất là chính mình tự làm, Lâm Đạt cũng đặc biệt bảo người ta chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn ở biệt thự rồi.

Hề Triển Vương ôm vợ anh, lười biếng gật đầu đồng ý.

Rồi xe chạy về hướng biệt thự Lâm Đạt. Vừa đến biệt thự Lâm Đạt, thì thấy một chiếc Chery QQ chạy tới, so với xe sang của Lâm Đạt, thì chiếc xe QQ nhỏ đó chẳng khác gì một đám bụi nhỏ.

Sau đó thì thấy một người thanh niên dáng dấp hiền hòa theo Lâm Tứ đi ra từ trong xe.

“Hề lão đại, đại ca” Người thanh niên kia và Lâm Tứ vô cùng cao hứng kêu lên về phía họ, sau đó Lâm Tứ cũng tốt bụng gọi một câu về Úc Linh, “Giang tiểu thư”

Lâm Đạt nói với Úc Linh, “Đây là Bát đệ, Lâm Bát, vừa tốt nghiệp năm nay”

Người thanh niên tên Lâm Bát kia cũng hướng về phía Úc Linh lãnh diễm cao quý gật đầu chào hỏi, trên người anh ta có một hơi thở lạnh lẽo, khiến cho dung mạo quá mức tuấn mỹ đó trở nên lạnh đi mấy phần, thoạt nhìn cũng có vẻ khó sống chung với nhau lắm.

Sau khi cả đoàn vào biệt thự, Lâm Tứ cao hứng nói, “Đại ca, nghe nói anh đến thành phố B, vì thế em và tiểu Bát cùng tìm đến ăn cơm, em muốn ăn tiểu tôm hùm, thiên tử nga, thịt anh đào, lẩu, măng, gà hương, cá tuyết tương, bơ nhân đậu…”

“Câm miệng!” Lâm Đạt không vui mở miệng.

Lâm Tứ im miệng, có điều mắt vẫn nhìn chằm chằm anh cậu ta.

Lâm Bát cười nhạo xoa bóp cằm cậu ta, ‘Tiểu Tứ Nhi, đừng cố nghĩ mà ăn, cẩn thận ăn thành Lâm Thứ đó, chính là người mập mạp, không giảm được thì thảm rồi’

Lâm Tứ vứt bỏ tay anh ta ra, nói mất hứng, ‘Cậu phải gọi ta là Tứ Ca, không phân biệt lớn nhỏ gì” Tiếp đó mắt lại nhìn chằm chằm Lâm Đạt.

Hề Từ kéo Úc Linh vào biệt thự, cũng mặc kệ huynh đệ Lâm thị ra sao, dáng vẻ tự tại vô cùng.

Lâm Đạt cởi âu phục, sắn tay áo lên, tự mình đến nhà bếp chọn nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị cơm tối, Lâm Bát thì tự giác đi giúp một tay, Lâm Tứ thì ngồi chờ trong phòng khách.

Lâm Tứ lấy một bình rượu đại ca cậu ta cất từ trong tủ ra, cậu ta đã mơ ước thứ này rất lâu rồi, nhân cơ hội muốn nếm thử ngay, rồi quay đầu nói với Úc Linh, “Con gái uống rượu đỏ dưỡng dung nhan, tiểu thư Giang có muốn uống không ạ?”

Khách tùy chủ, Úc Linh không có ý kiến gì.

Lâm Đạt bưng ra một đĩa điểm tâm và trái cây kiểu nhật, vừa thấy em trai ngu ngốc dùng rượu đỏ làm trà mời khách, sắc mặt lạnh lẽo, túm lấy cậu ta đi mất.

Một lát sau, Lâm Tứ ôm mặt bị anh cả đánh bị thương đi ra, lại cầm một bình trà tới tự mình rót trà cho họ.

Úc Linh nhìn hơi buồn cười, có điều nhịn xuống.

Hề Từ vốn chẳng thèm để ý, anh ngả sát trên người cô, cả người nhìn rất lười nhác, dáng vẻ như không có tinh thần gì.

Úc Linh đoán không biết có phải vết thương trên người anh không, không khí thành phố B không thể đạt chất lượng dưỡng thương của yêu, mà ngược lại để họ thấy khó chịu, vì thế tinh thần mới không thấy thoải mái.

Nhìn dáng vẻ của anh em nhà họ Lâm thì dường như dáng dấp anh như vậy là rất bình thường, vốn không có ánh mắt khác thường nào, trái lại khiến cô chẳng cảm thấy dễ chịu chút nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện