Lâu Tình cũng nhìn cô kinh ngạc như thế, dường như không hiểu cô đột nhiên hỏi vậy là ý gì? Mễ Thiên Sư cũng biết, dù sao lúc thi hành nhiệm vụ săn giết cương thi, cô đã ở đó, biết không ít chuyện, đặc biệt là lúc nhìn thấy Hắc lão đại đó triệu hồi ra con Quỷ Vương kia, có thể hiểu ra nhất định ở bên Hắc Long đường đó có người luyện quỷ thuật, mới có khả năng triệu hồi ra Quỷ Vương được.

Sau khi Úc Thiên Cạnh bị người ta luyện thành Qủy Vương, bị trói buộc ở lại nhân gian không thể luân hồi, khống chế linh hồn ông làm ác, Giang Úc Linh cứ canh cánh chuyện này trong lòng, sao không để bụng chuyện đó được chứ?

Vì thế Giang Úc Linh đột nhiên hỏi anh ta về chuyện này, Mễ Thiên Sư thực ra thấy không lạ.

Mễ Thiên Sư nhìn cô, phát hiện ra mặt cô không đổi, trước rừng cây khô mùa đông lạnh lẽo u ám, lại có vẻ lạnh băng hẳn lên.

“Biết một chút” Mễ Thiên Sư đáp.

Úc Linh ừ một câu, cô đi tới bên cạnh, có ý bảo Mễ Thiên Sư tới gần. Đây là tính muốn đàm phán dài đây.

Tuy Lâu Tình rất tò mò xem Giang Úc Linh hỏi thăm gì, nhưng biết điều không đi qua đó nghe, đứng ở đó đối mắt với Trần Minh Minh, chuyện trò rì rầm với cô nàng.

Hai cô đều là những thiếu nữ trẻ tuổi, Trần Minh Minh lại là người khéo léo nữa, tìm đề tài thì vô cùng đơn giản.

Cả hai đứng cách đó không xa, chung quanh cũng không rộng lắm, nhưng lại không lo bị ai nghe lén.

Úc Linh cho hai tay vào trong áo khoác, nói với anh ta, “Anh nói đi’

Mễ Thiên Sư xoa xoa mũi, dường như hơi ngượng bảo, “Thật ra tôi gần đây cũng mới biết được từ nhà lão thái gia thôi”

Vì thế, anh ta thực sự không muốn gây mất hòa khí với cô khi nói tới chuyện này, còn về chuyện điều tra Hắc Long Đường, là bí mật của tổ Dị Văn, với chức vị của anh ta trong tổ Dị Văn thì không có quyền tiếp xúc với những thứ này, chỉ đành chuẩn bị bịa. Có thể được biết, vẫn là lão thái gia trong nhà nói ra, đỡ để cho những người trẻ như họ mơ hồ, bất cẩn trở thành vật hy sinh.

Vì một truyền thừa gia tộc, trưởng bối trong nhà dù sao cũng cố gắng nói chút ít với những thiên sư nhỏ trong nhà mình. Úc Linh gật đầu, thực ra không trách anh ta, dù sao anh ta không nói Hề Từ cũng nói cho cô biết, chỉ là tin tức có thể không khác Tổ điều tra là mấy.

Đương nhiên, giữa người và yêu vẫn còn hơi chênh lệch nhau, cũng không thể có đủ hết mọi mặt, Hề Từ có thể làm đến mức này Úc Linh đã cảm thấy quá đủ.

“Người thành lập ra Hắc Long Đường là Hắc Trầm Thiên, tôi nghe bảo trước đây gã là người Hắc gia, là một gia tộc họ Hắc xuống dốc, thành viên trong gia tộc chỉ có mấy người. Không ngờ được một thế hệ ấy lại xuất hiện một thiếu niên Hắc Trầm Thiên thiên tài, ông ta là một thiên tài rất lợi hại, có nhiều ý tưởng, thiếu niên nổi tiếng, có nhiều thuật pháp thiên sư ông ta chỉ luyện bừa mà hiểu rõ, từng là thiên tài mà huyền môn coi trọng. Huyền môn có kế hoạch bồi dưỡng ông ta, đợi sau khi xây dựng đất nước xong, chính phủ sẽ thành lập tổ chức thiên sư chuyên trách, rồi nâng ông ta lên tận đỉnh, đại diện cho huyền môn ở trong Chính phủ”.

“Tiếc là lúc ấy trong nước đang thời buổi rối loạn, đang là thời kỳ xây dựng đất nước, một con quỷ Trâu xà thần chạy tới, áp lực huyền môn cũng lớn, không ngờ sơ sẩy một cái thì phát hiện ra thiên tài huyền môn coi trọng lại bắt đầu tu luyện thuật pháp tà ác cấm kỵ, dựa theo quy củ tổ sư gia quy định năm đó, thiên sư tự tiện tu luyện quỷ thuật, phải hủy bỏ thân pháp lực là thứ nhất, rồi trục xuất khỏi huyền môn”

Mễ Thiên Sư nói tới đây thì dừng. Úc Linh biết tiếp đó mới là mấu chốt, mấu chốt này, cho dù có là yêu cũng chẳng cách nào tra ra nổi. Dù sao huyền môn là địa bàn thiên sư, ở đó tụ tập các loại cường giả nhân loại, yêu ma quỷ quái gì cũng không dám làm càn ở huyền môn, cho dù là đại yêu, muốn đặt chân huyền môn cũng không dễ.

Loại bí mật huyền môn này dĩ nhiên không để cho yêu tra xét dễ được. Đây cũng là nguyên nhân mà Úc Linh tự tìm Mễ Thiên Sư hỏi.

Mễ Thiên Sư nói tiếp, “Nhưng huyền môn còn chưa kịp ra tay với ông ta, lúc ấy lại xảy ra một chuyện lớn, sau đó Hắc Trầm Thiên thừa dịp thiên sư tạm giam ông ta bị điều đi một nửa, thiên sư bị thương nặng vẫn ở lại canh ông ta, thoát ra khỏi huyền môn. Sau đó không ai biết ông ta đi đâu, huyền môn vẫn không tìm thấy ông ta, mãi cho đến mấy năm gần đây, Hắc Long đường làm việc càng ngày càng táo bạo, làm bại lộ sự tồn tại của nó, tổ Dị Văn mới bắt đầu tra xét nó”

Theo tư liệu điều tra cho thấy, sau khi Hắc Trầm Thiên trốn ra khỏi huyền môn vì chưa kịp bị huyền môn hủy bỏ một thân pháp lực, vẫn có thể tiếp tục tu tập thuật pháp thiên sư, tiếp tục tu luyện quỷ thuật, đây cũng phải nói là thông ngay.

“Lúc ấy chuyện gì xảy ra vậy?” Úc Linh hỏi.

Mễ Thiên Sư nở nụ cười với cô, “Chuyện này nói ra cũng rất đơn giản, chính là lúc ấy cánh cửa Ma Môn mở, sinh vật hắc ám giới Tây phương thừa lúc giới Đông phương đang xây dựng đất nước thì cố gắng đánh tới. Tôi nghe ông tổ nhà tôi có nói, lúc ấy toàn bộ thế giới đều rối loạn, kết quả Ma Môn mở đã liên lụy đến sự bình an của giới Đông phương, bị ảnh hưởng của ma khí Ma Môn, lúc ấy ác quỷ ra hết, yêu vật hoành hành, người giáo đình Tây phương bị tổn thất nặng vì chuyện này. Cũng bởi thế, giới Đông Phương vì muốn ổn định sự hỗn loạn này, loài người mới hợp tác với yêu, cùng nhau liên thủ ổn định giới Đông phương”

Vì thế, lúc ấy người và yêu đang ở thời điểm xây dựng đất nước ký kết điều ước chung sống hòa bình cũng là điều bất đắc dĩ do vấn đề lịch sử, không oán được vẫn có một số ít thiên sư lại có thái độ không tốt với yêu như cũ, loài yêu thì vẫn như cũ.

Nghĩ tới trong mắt những người đó, yêu là ngoại tộc, mê hoặc lòng người, lạm sát kẻ vô tội, vốn đại diện cho tai họa, không nên cùng sống chung hòa bình với con người.

Nhưng điều ước đã ký, và đã hơn nửa thế kỷ trôi qua, hợp tác giữa yêu và thiên sư được coi như cử chỉ hài hòa, trở thành một xu thế nhất định.

Nghĩ đến những điều bí mật này, Úc Linh cảm thấy còn nhiều điều u mê nên hỏi, “Lúc ấy Ma Môn vì sao lại mở?”

“Tôi đâu biết chứ? Cái này vẫn phải hỏi mấy thầy tướng của giáo đình Tây Phương thì hơn” Mễ Thiên Sư chép miệng, có vẻ coi thường thầy tướng phương tây.

Lúc đó giáo đình Phương Tây chọc phải vật Ma Môn này, bị cả thế giới cười nhạo, còn liên lụy đến giới Đông Phương, thiên sư giới Đông Phương cũng bị tổn thất rất nhiều, cho đến những năm gần đây giới thiên sư vẫn không vui vẻ gì với giáo đình phương Tây chút nào.

Úc Linh liếc anh ta một cái nghĩ thầm, thiên sư Đông Phương thích gọi phương tây là thầy tướng, thực ra trong mắt người thường thiên sư cũng hơi chút giống thầy tướng vậy, người ta đều là kẻ tám lạng người nửa cân thôi.

Thẩy vẻ mặt cô hơi thú vị, Mễ Thiên Sư nhếch miệng, xòe tay ra bảo, “Cô đừng nhìn tôi, loại giới thần quái này có nhiều chuyện lắm, có rất nhiều điều bí ẩn mà chúng ta thân ở giới này cũng chưa chắc biết nhiều biết rõ chuyện đâu, trừ khi đi một chuyến tiến vào Ma Môn. Có điều cô cũng biết đó, Ma Môn tồn tại thì tương đương với Quỷ Môn cũng thế, sau khi tiến vào Quỷ Môn quan, vậy thì coi như không ra được rồi”

Được thôi, anh ta nói cũng rất có lý, Úc Linh lại hỏi tiếp, “Nếu thuật luyện quỷ là tà pháp cấm kỵ, không thể tu luyện, Hắc Trầm Thiên sao lại chiếm được phương pháp tu luyện này vậy?”

“Tôi đây cũng không rõ” Mễ Thiên Sư chép miệng lần hai, “Năm đó thiên sư sáng tạo ra phương pháp luyện quỷ sau khi bị diệt sạch, sách ghi chép thuật luyện quỷ cũng từ đó không tăm tích, huyền môn tìm kiếm không ra, cứ tưởng nó đã bị hủy rồi, ai ngờ qua nhiều năm như thế, tự dưng Hắc Trầm Thiên lại có được nó”

Nói đến đây vẻ mặt Mễ Thiên Sư hơi nghiêm nghị chút, “Chuyện năm đó, ông tổ nhà chúng tôi đúng lúc có nhiệm vụ ra ngoài, cũng không ở trong huyền môn, vì thế cũng không dự thẩm vấn Hắc Trầm Thiên nên cũng không biết rõ nội tình bên trong. Sau đó hỏi qua những thiên sư khác, Hắc Trầm Thiên tự mình nói ra, là chính ông ta nhặt được, cảm thấy hứng nên tu luyện, có điều cũng có thể có người cố bao che cho ông ta”

Cuối cùng Úc Linh cũng biết một đám người thường không cách nào tiếp xúc được với những bí ẩn của giới huyền môn, biết chút tin tức có ích cũng chẳng có mấy người, trái lại bị những bí ẩn bên trong bí ẩn chưa làm rõ đó làm cho ngu ngơ, bất giác thấy hơi buồn bực.

Thừa lúc Đại tiểu thư phiền muộn, Mễ Thiên sư vội vàng cùng Lâu Tình chạy mất.

Sau khi rời đi, Mễ Thiên Sư gọi điện cho Hề Từ, hỏi anh, “Hề lão đại, vợ anh đã gặp phải chuyện gì hả?”

Giọng bên đó rõ ràng còn ngái ngủ, “Cô ấy sao thế?”

“Hỏi tôi rất nhiều thứ”

“Vậy thì anh phải trả lời cô ấy rồi”

“Tôi về đây, cái gì đều nói cả rồi, tôi đã làm trái với rất nhiều quy củ thiên sư rồi đó” Tâm tình Mễ Thiên Sư phiền muộn, là thiên sư, không thể tiết lộ quá nhiều chuyện liên quan đến giới thần quái với người thường, anh ta vô cùng nghĩa khí, đều thấu hiểu cả.

“Không sao, không sống được nữa, tới quấy rối chỗ tôi đây này”

Mễ Thiên Sư, “…” Thật ra vị này vẫn chưa tỉnh ngủ sao?

Để một thiên sư đi đến địa bàn của đại yêu gây loạn, đến thời điểm nào đó tuyệt đối sẽ bị một đám yêu xé xác.

Lúc chạng vạng, trời lại nổi tuyết. Thời tiết như thế cứ như lập tức tiến vào thời kỳ lạnh nhất của mùa đông, người trong trường quay rét run, chỉ mong được ôm bảo bối ấm không rời.

Đóng phim dã ngoại vào mùa đông thật rất gian nan.

Vì sợ chậm tiến độ, đạo diễn Trương cũng phải liều mạng, có tuyết rơi cũng không tuyên bố ngừng, mãi cho đến khi trời tối, sau khi đóng xong màn cuối xong, thời hạn ba ngày quay phim dã ngoại mới hoàn thành, có thể thu dọn trở về nội thành.

Tất cả mọi người ai nấy đều bị đông lạnh run lẩy bẩy, đặc biệt vào về đêm tuyết càng ngày rơi nhiều.

Úc Linh run lập cập bò vào xe, vừa vào trong xe thì đã nhào vào con yêu nào đó đang ngủ say sưa, chỉ muốn rúc cả người lạnh cóng vào trong lòng của anh, được anh dùng áo khoác bọc cô lại.

“Lúc nào đóng phim cũng phải vậy sao?” Hề Từ lo lắng hỏi.

“Cũng không phải, tùy tình hình thế nào đã” Úc Linh thấy không cách nào nói rõ cho tay mơ này nổi.

Hề Từ bón cho cô nửa chén canh sâm nóng hổi, cả người cô bị đông cứng mới có cảm giác tốt hơn, thò đầu ra hỏi, “Bây giờ đi đâu?”

“Về thành phố B”

Úc Linh không kìm được nhìn Lâm Bát lái xe phía trước hỏi, “Lâm Đạt đâu rồi?”

“Lúc chiều Lâm Ngũ và Lâm Lục đã tới mang về rồi” Lâm Bát đáp lại.

Đi trong gió tuyết, Lâm Bát chịu trách nhiệm đưa họ về tận nhà rồi lái xe rời đi.

Cuối cùng cũng về đến nhà, đợi họ chính là nồi lẩu dê nóng hổi, chỉ còn có người nhà mỉm cười ấm áp.

“Có tuyết rơi, có bị lạnh cứng không?” Giang Vũ Thành kéo tay con gái hỏi han ân cần, cứ lo cô ở bên ngoài ba ngày bị lạnh và đói, nghe nói đêm nay con gái có thể về, ông đã đi mua thức ăn từ sớm chuẩn bị một nồi lẩu cho con gái.

Cho đến lúc con gái và con rể trở về, ông cũng không thèm nhìn, coi anh như loại thức ăn cần thì thêm tý dầu, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

“Không sao ạ, mọi chuyện rất tốt đẹp ạ” Úc Linh không nói rõ tình tiết ba ngày đại chiến cương thi ra, chỉ cười.

Úc Mẫn Mẫn cũng cười nhìn con gái, tuy không thể nói chuyện, có điều cũng biểu hiện hoan nghênh họ về. Nhị Hắc lại càng kêu ong ỏng, cứ vòng đi vòng lại quanh Hề Từ, tiếc là Hề lão đại thật chẳng muốn quan tâm tới cái con nửa ngu ngốc, mặc kệ con chó ngốc Husky.

Ăn tối xong, Úc Linh hỏi Hề Từ, “Anh dự định khi nào thì đi?”

Giang Vũ Thành đang gọt hoa quả, nghe thấy con gái hỏi, kinh ngạc hỏi, “Nó phải đi à? Đi đâu?”

“Về địa bàn của anh ấy dưỡng thương ạ”

Giang Vũ Thành không hỏi nữa.

Thực ra trong lòng ông cũng muốn Hề Từ nhanh chóng biến trở lại như trước, chứ với bộ dạng đầy yêu khí thế này, là người đàn ông đều không thích, mà là cha vợ lại càng không thích hơn, bất giác hoài niệm dáng dấp con người của Hề Từ trước đây mà ông từng ghét bỏ.

“Chiều nay” Hề Từ đáp lại, sau đó cười nói với cha vợ, “Cha người yên tâm đi ạ, đợi đến năm mới, con sẽ tới cùng ăn tết với cha ạ”

Giang vũ Thành vẻ mặt lạnh lùng, “Tết năm nay ta định đưa Úc Linh về thôn Ô Mạc đón Tết với bà ngoại nó”

Vừa nói xong, cả người và yêu, quỷ ở đây rất kinh ngạc, chỉ có Nhị Hắc thì vẫn bộ dạng sung sướng ngây ngốc như cũ.

“Thật sao ạ?” Úc Linh cau mày hỏi.

LÚc trước bà ngoại vốn không ưa người họ Giang, Giang Vũ Thành đến cả lộ mặt cũng bị lơ đi, lâu dần cũng không dám đứng trước mặt bà ngoại nữa, đỡ cho bà lại nổi nóng.

Vì thế cứ mỗi cuối năm, đều do mình Úc Linh trở lại cùng bà ăn tết, Giang Vũ Thành thì lại về tổ trạch họ Giang.

Với Giang gia mà nói, cô cháu gái có về hay không cũng không nóng sốt, những Giang vũ Thành thì lại phải có mặt vào bữa tiệc năm mới, nếu năm nay không có ông, Úc Linh đã tưởng tượng ra hai người già họ Giang sẽ tức tới mức nào rồi.

“Đương nhiên là thật rồi” Giang Vũ Thành đáp, sau đó quay đầu nhìn về phía Úc Mẫn Mẫn, nói với bà, “Mẫn Mẫn à, anh định dẫn em trở lại thăm mẹ”

Vẻ mặt úc Mẫn Mẫn hơi mừng rỡ, lại hơi khổ sở, từ lúc tỉnh lại, rồi gặp được con gái, trong lòng bà vẫn mong nhớ mẹ bà. Chỉ là mình đã chết rồi, hiện giờ chẳng cách nào giao lưu được với người, vì thế cũng không thể hiện ý muốn về, ai ngờ người đàn ông này lại để ý tới.

Úc Linh nghe nói thế, mới hiểu ra vì sao ba cô lại có quyết định này.

Liếc mắt nhìn mẹ, cô cũng không phản đối, hỏi, “Ba à, ba không ở tổ trạch Giang gia chủ trì bữa tiệc năm mới, ông nội có giận không ạ?”

“Tức thì tức rồi, lúc nào mà ông ấy chẳng tức giận chứ?” Là một đứa con phản nghịch trời sinh, Giang Vũ Thành vốn không sợ ông nội tức giận, ông nội có tức đến nổi trận lôi đình thì ông mới thấy cao hứng.

Vậy thì tết năm nay cùng về thôn Ô Mạc đón Tết với bà ngoại là chuyện đã định.

Giang Vũ Thành vô cùng hả hê nhìn Hề Từ, ông không tin cái tên này thời điểm ấy dám dùng dáng vẻ này chạy đến trước mặt bà ngoại Úc Linh, đến lúc đó Úc Linh là người đầu tiên phản đối cho mà xem.

Hề Từ chẳng coi biểu hiện của cha vợ là gì, cả tối cười khành khạch, sau đó thấy thời gian tới, cùng Úc Linh trở về phòng nghỉ.

Nằm trong chăn ấm, Úc Linh hỏi anh, “Anh có thể cùng về với chúng em đón Tết ở thôn Ô Mạc sao?”

“Đương nhiên, cha vợ đều về, sao anh không thể về được chứ?” Anh hôn lên trán cô, giọng đầy dịu dàng ôn hòa, “Em yên tâm, anh sẽ cùng đến đón Tết với em”

Đây là năm đầu tiên họ cùng nhau đón tết, anh dĩ nhiên vô cùng coi trọng nó, cảm thấy bữa tiệc đoàn viên không thể thiếu vắng được.

Biết mai anh phải đi, chắc đến Tết mới có thể gặp lại, Úc Linh hiếm khi thấy lên giường là ngủ, mà nói chuyện với anh rất lâu, cuối cùng ngủ lúc nào không biết.

Hôm sau, cô ngáp thức dậy, thấy Hề Từ vẫn đang ngủ, ngồi trên giường nhìn anh một lúc, mới đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.

Sau khi rửa mặt sạch, định đưa tay lấy khăn thì đã thấy có một cái tay đưa khăn mặt tới rồi.

Úc Linh ngẩng mặt lên, nhìn về phía yêu nam đang mở cửa phòng vệ sinh tiến vào, mất hứng nói, ‘Trước khi vào phải gõ cửa chứ!” Chẳng may lại gặp phải chuyện quẫn bách như ở hồ Nguyệt Cốc kia thì mất mặt muốn chết.

Anh tựa vào tường, vừa ngáp vừa không để ý, nói, “Toàn thân em từ trên xuống dưới đã chỗ nào anh chưa từng thấy chưa? Không cần thiết”

Úc Linh định cầm chiếc khăn trong tay ném thẳng vào mặt con yêu không biết xấu hổ kia.

“Anh sao lại dậy chứ?” Cô lau khô mặt, hỏi con yêu đang đứng nhìn mình chằm chằm.

“Đưa em ra ngoài mà”

“thôi, anh cứ ngủ tiếp đi” Úc Linh coi anh như người thủy tinh, chỉ mong anh ngủ nhiều thêm.

Đợi lúc cô vắt khăn mặt lên, anh đưa tay vỗ vô vai cô, sau đó trong lúc cô đang ngẩng đầu nghi hoặc thì cúi đầu hôn tới, ôm lấy eo cô, tặng cho cô một chiếc hôn nóng bỏng chào buổi sáng.

Ăn sáng xong, Hề Từ vẫn ăn mặc như cũ đưa cô ra ngoài, định đưa cô tới trường quay phim.

Vào gara lấy xe ra, Úc Linh ngồi ở ghế phụ cạnh ghế lái, do anh tự lái đưa mình đi làm, loại trải nghiệm này tình cờ một lần cũng được lắm.

Xe vừa ra khỏi tiểu khu không lâu, Úc Linh nhìn ra ngoài xe đột nhiên kêu lên, “Đợi đã, dừng xe”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện