Phát hiện ra những quỷ vật chung quanh bị Tô Loan dọa đi mất, toàn bộ thế giới trong nháy mắt yên tĩnh sạch sẽ hẳn, cứ như không khí bỗng trở nên có tia lạnh lẽo sạch mới nhiều hơn vậy.
Cuối cùng Úc Linh cũng dừng lại nghỉ chút, thầm lắc lắc cổ tay cầm kiếm chém quỷ vật liên tục mà thấy hơi mỏi tê, quay đầu nhìn con quỷ ăn xác kia.
Lúc này Lâu Duyệt và Vân Nhã Nhiên đã dùng phù trận nhốt con quỷ ăn xác lại, mấy người đồng thời phát lực.
Mấy thanh kiếm gỗ đào bay lên không, chém về phía con quỷ ăn xác bị vây trong phù trận, bốn kiếm cùng chém, trong nháy mắt con quỷ ăn xác kia bị đâm như cái sàng.
Gỗ đào khắc tà, kiếm gỗ đào có lực sát thương rất lợi hại với yêu ma quỷ quái, quỷ ăn xác sau khi bị kiếm gỗ đào gây thương tích, trong nháy mắt vết thương tràn ra máu đen tanh hôi, cứ chảy mãi không ngừng.
Quỷ ăn xác kêu gào chói tai, chân động khắp nơi, toàn bộ núi rừng như hưởng ứng tiếng kêu gào của nó, cuồng phong lần thứ từ khắp nơi thổi tới.
Lá bùa trên đất bị chút gió thổi lên, bay đến giữa không trung bị gió xé rách thành từng mảnh.
Hai ngọn đèn chắn gió cũng lay động trong gió mãi. Cuồng phong gào thét đi qua, lá bùa nhốt quỷ ăn xác chung quanh như bị gió thổi bay đi, quỷ ăn xác trong trận liều mạnh đánh tới hướng nhốt nó, đụng tới cái phù trận được bố trí tạm thời đang phát ra gợn sóng bất ổn, lúc nào cũng có thể tán loạn cả.
Vân Nhã Nhiên quát một tiếng to, đưa tay ra, đèn dẫn hồn lơ lửng giữa không trung lại rơi xuống tay cô nàng lần nữa, cô nàng nâng đèn dẫn hồn lên, một chân quỳ xuống trên đất thả xuống, cuồng phong đột nhiên đổi hướng, giết cả vùng thế giới đi.
Trần Minh Minh bị loại thủ pháp phi tự nhiên của thiên sư trợn mắt há hốc mồm, cả hướng gió cũng có thể điều khiển được sao? Chuyện này tuyệt đối chẳng khoa học tý nào mà!
Ặc, mặc dù nói, những quỷ vật tồn tại ở hiện trường này vốn cũng phi khoa học nữa!
Trừ lúc cuồng phong kia đổi hướng, Lâu Duyệt nhanh chóng ném một lá bùa trên người quỷ ăn xác. Lá bùa khiến quỷ ăn xác ổn định, tiếp đó thò tay vào trong túi như ảo thuật, trong nháy mắt đã có thêm một bình ngọc trong tay, mở miệng bình ngọc tung lên người quỷ ăn xác.
Trong bình đó chính là chứa nước phù thủy máu chó đã được chuẩn bị kỹ, lúc nó dính lên người quỷ ăn xác, như gặp phải độc dược mạnh, tiếng xì xì vang lên, trên người quỷ ăn xác bắt đầu thối rữa, trong không khí ngập tràn mùi vị thối nát.
Có điều chỉ mấy phút ngắn ngủi, cái con quỷ ăn xác to lớn kia bỗng biến thành một bãi máu đen, dòng máu ngấm vào bùn, cỏ chung quanh vốn khô vàng trong nháy mắt trở nên cháy đen, cả bùn đất chung quanh cũng biến thành loại mỡ đen, tỏa ra một mùi hôi thối khó ngửi.
Sau khi diệt xong quỷ ăn xác, cuối cùng cơn cuồng phong cuồng loạn kia cũng yếu dần, cuối cùng biến thành một làn gió nhẹ lạnh lẽo.
Mấy người thiên sư cuối cùng khi thấy quỷ ăn xác chết, thở phào nhẹ nhõm, trong đó có hai thiên sư trẻ mới ngồi co quắp dưới đất, thở hổn hển mãi, cả người đầy vết thương, nhìn cực kỳ chật vật.
Lâu Duyệt và Vân Nhã Nhiên thì nhìn khá hơn chút.
Tiếp đó Lâu Duyệt chỉ huy những quỷ nô đem bùn thấm máu của quỷ ăn xác lên cất vào trong một chiếc lọ.
Mắt thấy đã giải trừ nguy cơ, mấy người thường ở đây căn thẳng thần kinh cũng giãn ra, tâm tình muốn hỏi linh tinh.
“Mọi người sao lại đào những chỗ đất này đi vậy?” TRần Minh Minh tò mò hỏi.
Giang úc Y và hai hộ vệ cũng không nhịn được nhìn sang, cũng hiếu kỳ tương tự, đêm nay diệt trừ ác xu và quỷ ăn xác, quả thật đã khiến họ có thêm hiểu biết về mọt cánh cổng lớn thế giới mới, trải qua như thế, đáng giá quá.
Tuy rất đáng sợ, nhưng không thể không nói sau ngẫm lại cũng thấy vô cùng thú vị và kích thích.
Lâu Duyệt chỉ huy việc quỷ nô, đáp, “Quỷ ăn xác chuyên ăn thi thể mục nát, trong người chứa nhiều độc tố vô kể, máu nó cực độc, nếu để cho những động vật khác ở núi này ăn nhầm, thân thể chúng sẽ dần thối nát, biến thành yêu vật trong núi hại người. Vì thế những bùn dính máu này cần lấy về xử lý, không thể để lại”
TRần Minh Minh thấy hơi khó hiểu, lại hỏi yêu vật là cái gì, vì sao khi động vật ăn xác quỷ ăn xác sẽ biến thành yêu vật.
Lâu Duyệt đáp lại kiên nhẫn, có điều càng nói nhiều thì càng có nhiều vấn đề hơn, đối với người thường chưa từng tiếp xúc qua giới thần quái mà nói thì tất cả đều không biết, muốn thấu hiểu thế giới này, ba ngày ba đêm cũng nói không hết được.
Lâu Duyệt quả thật bị hỏi đến đau cả đầu.
Vân Nhã Nhiên vẫn không thu đèn dẫn hồn kia lại, vẫn để nó ở chỗ cũ trấn giữ, đi qua kiểm tra vết thương trên người hai thiên sư kia, một trong hai thiên sư đó lúc trước bị ác xu giựt được một miếng thịt, vết thương chưa kịp xử lý, lúc này mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng bệch.
Úc Linh nhìn chung quanh, không kìm được lại nhìn lên đỉnh núi.
Lúc này trong núi sắc trời vẫn đen như cũ, có điều trên đỉnh núi không còn khí tức gây ngột ngạt và khiếp đảm như trước nữa, mà toàn bộ thế giới đã khôi phục yên tĩnh.
Sao Tô Loan vẫn chưa trở lại nhỉ? Úc Linh hơi lo lắng cho Tô Loan, tuy Tô Loan là Quỷ Vương, nhưng chỉ là bị luyện thành Quỷ Vương, cũng chưa phải lợi hại nhất. Gần đây để cho cô ấy ẩn trong tối bảo vệ, Úc Linh cũng không phải người không có lương tâm, ít nhiều cũng có chút tình nghĩa, cũng hy vọng cô ấy không gặp chuyện gì.
“… Ác xu bám trong miếu này cũng khá lâu rồi, vì thế trước khi nó chết có thể thông qua nguyền rủa mà liên kết với quỷ vật lợi hại nhất trong núi, lợi dụng quỷ vật đến báo thù cho mình” Lâu Duyệt giải thích chuyện liên quan đến ác xu và quỷ ăn xác cho mấy người thường nghe.
Quỷ ăn xác được coi như một loại quỷ vật, cũng giống ác xu là quỷ nhưng không phải quỷ, là yêu mà không tồn tại giống yêu, tuy hai chúng nó đều ở trong núi này, có điều nước giếng không phạm nước sông, cũng không tính là đồng bọn, bình thường cũng không có liên lụy gì cả.
Con quỷ ăn xác này cũng bởi vì con ác xu nguyền rủa mới chạy đến công kích họ, nếu không cẩn thận đợi trong núi không dễ dàng ra khỏi núi.
Loại sinh vật ác xu này có lòng trả thù mạnh nhất trong đám tà vật, sự trả thù phía sau của nó khiến người ta đau cả đầu, nếu bất cẩn rất dễ bị lừa.
Nghe đến đó, Úc Linh không kìm được hỏi, “Lẽ nào nó còn có chiêu sau nữa?”
“Điều này cũng chưa nói chắc được” Lâu Duyệt nhún nhún vai, sau đó lại nghĩ tới Quỷ Vương lên núi vừa nãy vẫn chưa trở về, ý lời Úc Linh này rất rõ, nên an ủi, “Vị tiểu thư Quỷ Vương kia rất lợi hại, đừng lo cho cô ấy”
Úc Linh không đáp.
Vân Nhã Nhiên và hai thiên sư khác đều không nhịn được nhìn cô một cái, lúc này ở đâu còn có con Quỷ Vương cổ mộ này do vị này nuôi chứ. Còn hai thiên sư trẻ tuổi kia, nhìn về Úc Linh với ánh mắt thay đổi hoàn toàn, lập lòe tia sùng bái.
Giang Úc Linh quả nhiên lợi hại, người thường cả Quỷ Vương cũng nuôi nổi, đây quả thật quá trâu bò!
Giang úc Y đứng bên cạnh, không kìm được liếc mắt nhìn giang Úc Linh, mím chặt môi.
Đây là Giang Úc Linh mà cô ta không quen, hơn nữa biểu hiện đêm nay của cô ấy, khiến cho cô ta mở mang tầm mắt, cảm giác thực ra mình cũng không hiểu Giang Úc Linh mấy, thậm chí không biết, hóa ra cô ấy còn lợi hại hơn tưởng tượng của mình nhiều.
Nghĩ đến trúng tà thì bị cô ấy tát cho mấy tát, không kìm được sờ sờ, vẫn còn cảm giác đau.
Người phụ nữ này đúng là ghét mình vẫn xuống tay được!
Sau khi xử lý xong vết thương cho hai thiên sư kia xong, thấy Tô Loan vẫn chưa về, mọi người đều đợi.
Nhìn đồng hồ, giờ đã hơn bảy giờ tối, nếu ở trong thành phố, đoán chừng hiện giờ đang là giờ ăn tối, có điều hiện thực là một đám người ngồi xổm ăn gió lạnh thổi từng đợt từ trong núi ra, chỉ lát sau mọi người đã cảm thấy lạnh tới mức không nổi nữa rồi.
“Hay là lên xe trước đi” Trần Minh Minh vừa giậm chân vừa đề nghị.
Úc Linh liếc mắt nhìn hai nam thiên sư kia, đặc biệt là vị bị thương kia, thấy anh ta bị đông lạnh môi tím tái, cũng không đợi được nữa, cả đoàn người thu lại đèn dẫn hồn, để quỷ nô khắc phục hậu quả, cùng đồng thời xuống núi, trở lại nơi đỗ xe dưới chân núi.
Sau khi lên xe, lập tức mở điều hòa ra, lấy nước ấm trong bình uống chút mới thấy khá hơn.
Giang úc Y uống được nửa chén nước nóng, đây là Giang Úc Linh đưa cho cô ta.
Cô ta yên lặng uống nước, coi như như không khí nấp phía sau xe, trong đầu nhớ lại từng chuyện từ nhỏ đến to, rồi nhìn vị Đại tiểu thư ngồi ở bên, mắt tối hẳn.
Nghỉ ngơi chút, Lâu Duyệt đi tới gõ gõ cửa sổ xe.
Úc Linh hạ cửa sổ xe xuống, Lâu Duyệt cúi người nhìn vào trong xe, nói với ba người phụ nữ ngồi phía sau, “Bên chỗ tôi có nước trà gừng đường đỏ, mọi người uống một chén, người ấm áp hơn”
Lâu Duyệt rót một lần ra bốn chén trà gừng đưa cho nhóm Úc Linh, cuối cùng lại rót một chén nước phù thủy cho Giang Úc Y, bảo với cô ta, “Trong cơ thể cô còn có âm khí chưa trừ hết, uống chén nước phù thủy này tốt hơn”
Giang úc Y lạng lẽ nhận lấy nói câu cảm ơn.
Uống nước trà gừng mọi người cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Úc Linh hỏi vị thiên sư bị thương kia thế nào, Lâu Duyệt bảo, “Vẫn ổn, đợi lát nữa trở lại nội thành, sẽ đưa cậu ta đi viện”
Thấy họ uống xong nước trà gừng, Lâu Duyệt đột nhiên nói, “Chuyện đêm nay, về sự kiện linh dị, bình thường không để người thường tham dự được. Nếu có người thường tham dự, dưa theo quy củ của tổ Dị Văn, cũng sẽ trị tẩy sạch ký ức”
Nghe thấy Lâu Duyệt nói, TRần Minh Minh cùng mọi người sốt sắng hẳn lên. Họ cũng không muốn bị tẩy sạch ký ức.
Coi như đêm nay trải qua chuyện đáng sợ, cũng thuộc về một loại trong đời mình, cũng không muốn để mất nó.
CẢ Giang Úc Y là người trong cuộc cũng vậy, cũng không hiểu rõ trừ ký ức trúng tà gần đây, muốn được giữ lại, cũng coi như một bài học.
Lâu Duyệt nhìn họ một chút, trên mặt hơi cười, lại bảo, “Đương nhiên, tổ Dị Văn cũng không phải người tuyệt tình, nếu mọi người ký giấy cam đoan, bảo đảm không để lộ ra chuyện đêm nay thì dĩ nhiên có thể giữ lại những ký ức này”
Có mấy người thường ở đây tự nhiên đồng ý ký giấy cam đoan.
Ký xong, nghe Lâu duyệt giải thích, rõ ràng loại chuyện linh dị này nếu bởi họ bất cẩn mà lộ ra, thì sẽ khiến người bình thường bị khủng hoảng, vì thế mới cần phải cẩn thận, mọi người cũng không cảm giác khó chịu quá mức.
Nói một chút xong đột nhiên thấy Tô Loan từ trên đỉnh núi đi ra.
Tô Loan ra trận với cách vô cùng có đặc điểm của loài quỷ, đi thẳng từ trên núi đáp xuống, chiếc quần đỏ dài đó, dáng dấp phiêu diêu ấy, quả thật là hình tượng ác quỷ kinh điển, mọi người chưa kịp định thần đều sợ tái mặt, cả thiên sư cũng hơi đề phòng.
Tuy nhóm thiên sư đã thấy rất nhiều quỷ, nhưng ít khi gặp Quỷ Vương, cảm giác được khí tức Quỷ Vương, đều có một cảm giác rợn tóc gáy.
Úc Linh thấy Tô Loan về thì thở phào nhẹ nhóm, kéo kéo da mặt cứng ngắc của mình, để cho bản thân thật tự nhiên hỏi, “Không sao chứ?”
Tô Loan ừ một tiếng, đáp, (Biến mất ròi)
“Biến mất rồi ư?” Úc Linh bị câu nói không đầu đuôi của cô hơi khó hiểu, “Trên đó cái gì biến mất vậy?”
Tô Loan lắc đầu (Lúc tôi tới, thì đã không tìm được nữa, đi dò khắp núi cũng không để lại dấu vết gì) Nói đến đây, cô do dự chút tóm lại không nói gì thêm.
Trong lòng Úc Linh đầy nghi vấn, cảm thấy Tô Loan vẫn chưa nói hết, nếu cô ấy coi trọng như thế, khả năng lúc trước người trên núi hoặc những thứ khác, tất nhiên là đặc biệt vô cùng, chỉ là không rõ Tô Loan có phát hiện ra gì không.
Tô Loan dường như không muốn nói nhiều, rời khỏi tầm mắt mọi người, lẩn vào trong tối lần nữa.
Lúc tô Loan rời đi, khí lạnh chung quanh mọi người trở nên ấm dần lên một chút, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Tuy bây giờ không khí cũng rất lạnh, dù sao thì cũng hơn khí âm lạnh ngấm vào kia nhiều, lúc Quỷ Vương xuất hiện, loại lạnh thấu xương ấy còn cảm giác run lên, trong loại lạnh lẽo ấy thực sự chẳng dễ chịu lắm.
Mọi người lại uống thêm một chén trà gừng đường nữa mới lái xe rời đi.
TRên đường đi, TRần Minh Minh hóa thân thành bạn nhỏ có mười vạn câu hỏi vì sao, hỏi Tô Loan, “Chị Úc, vị tiểu thư quỷ lúc trước ấy… là ai vậy?”
“Cô ấy gọi là tô Loan, một vị Quỷ Vương”
“Quỷ Vương sao?”
Cả nam nữ trong xe đều không kìm được nuốt nước bọt, bọn họ nghe nói tới ác quỷ, ác quỷ, thủy quỷ, quỷ treo cổ, quỷ đợi, rất ít khi nghe nói đến Quỷ Vương gì đó, dù sao loại ác quỷ tồn tại này chỉ trong truyền thuyết đã rất lợi hại rồi, có thể dính hai chữ Quỷ Vương trên thế này, có thể thấy vị đó lợi hại tới mức nào.
Từ lúc trước thấy biểu hiện của mấy vị thiên sư kia, cũng có thể nhìn ra bọn họ có một loại kính nể tự nhiên với Quỷ Vương.
Có điều, một Quỷ vương lợi hại thế, sao lại như đang giúp Đại tiểu thư làm việc nhỉ?
Úc Linh nghĩ ngợi chút, sắp xếp một thân phận cho Tô Loan, “Cô ấy là bạn của Hề Từ”
Sau khi Nghe nói là bạn của Hề Từ, Trần Minh Minh liền hiểu ngay.
Trong lòng cô nàng, vị Hề Từ này còn nhỏ hơn tiểu thịt tươi trong giới giải trí nhưng lại lợi hại kinh khủng, có tín nhiệm mù quáng với anh, vì thế quen biết Quỷ Vương cũng không sao, nghĩ tới đêm nay còn nhìn thấy một Quỷ Vương, hơn nữa bọn họ bên này, TRần Minh Minh cảm thấy cực kỳ phi thường, nếu không phải là kẻ thù của quỷ, quỷ khí trên người Quỷ Vương quá nặng, vào mùa động thế này mà tiếp xúc chút đã đông cứng và run rẩy, thì không kìm được muốn tiếp xúc cùng Quỷ Xương chút. Đây chính là cơ hội hiếm có trong đời đó!
“Vị tiểu thư tô này thật ra mấy ngày nay đều đi theo chị sao?” TRần Minh Minh tò mò hỏi.
“Coi như thế đi, Hề Từ không ở đây, có nhờ cô ấy đến bảo vệ chị” Úc Linh đáp lạnh nhạt.
“Hề tiên sinh thật là một người đàn ông tốt” Trần Minh Minh khen.
So với sự hưng phấn của TRần Minh Minh, hai nam hộ vệ thì cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, không thể bị con gái làm hạ thấp đi được – thực ra trong lòng họ rất sợ, gai ốc đều nổi hết lên. NHưng biểu hiện của TRần Minh Minh khiến hai hộ vệ không kìm được muốn giữ tính tôn nghiêm của đàn ông.
Còn về phía Giang úc Y, cô ta yên lặng …. Cố cách xa Đại tiểu thư một chút.
Nếu không phải bên đó có thiên sư bị thương, cô ta cũng không muốn chen chân lên chiếc xe này, biết càng nhiều, càng cảm thấy vị Đại tiểu thư này đáng sợ. Năm đó cô ta dẫn người đến cùng ức hiếp đại tiểu thư, Đại tiểu thư chỉ đánh cho cô ta kêu gào thảm thiết, mà không gọi quỷ đến bóp chết cô ta, ngẫm lại mình to gan thế cũng coi như may mắn.
Cũng bởi sự tồn tại của Tô Loan, Giang Úc Y lại lần nữa nâng sức chiến đấu của Đại tiểu thư lên một bậc nữa, cảm thấy người phụ nữ này mình thực sự không đối phó nổi, may mà năm đó cô ta “hoàn toàn tỉnh ngộ” mới có thể sống đến hiện giờ.
Úc Linh không biết mình trong lòng em gái đáng ghét đã tạo thành bóng ma lớn vô hạn, thỉnh thoảng nói với lòng hiếu kỳ của TRần Minh Minh, mãi cho đến khi Hề Từ gọi điện tới mới cắt ngang Trần Minh Minh.
“Vẫn ổn chứ?” Giọng bên kia lạnh băng, còn lạnh hơn cả mùa đông phương Bắc này.
“Vẫn tốt đẹp ạ” Úc Linh nói ngắn gọn, buổi tối trở nên trầm mặc ít lời với Hề Triển Vương, không có ham muốn tán chuyện với anh lúc này.
Vì không muốn nói chuyện, cảm giác cô cứ lầu bầu mãi. Dĩ nhiên ban ngày là yêu nam, có thể dùng sức dông dài, lại cảm thấy anh thật như đang lẩm bẩm gì đó vậy.
“Không bị thương chứ?”
“Ừn” Úc Linh lười đáp.
“Nói chuyện đi”
“Nói cái gì?”
“Cái gì cũng được”
“…”
Chính anh buổi tối lạnh băng chẳng thích nói chuyện, còn muốn người khác nói, không muốn vô lý thế đâu!
Úc Linh thầm lườm cái, vì có nhiều người bên cạnh, cô cũng không muốn thể hiện quá chán, đơn giản nói tóm tắt chuyện đêm nay, rồi cuối cùng bảo, “Tô Loan bảo cảm giác được trên đỉnh núi có gì đó, sau đó lại biến mất, anh cảm thấy sao?”
Bên kia trầm mặc lại, nói, “Em cẩn thận chút”
“Biết rồi”
Phát hiện ra bên kia không nói câu nào, Úc Linh liền gác điện thoại, động tác thẳng thắn dứt khoát ấy, để TRần Minh Minh và Giang Úc Y đều không kìm được liếc mắt, sao có cảm giác Đại tiểu thư và chồng cô ấy nói ít thế, chẳng thấy ngọt ngào chút nào, có vẻ như đang giải quyết việc chung vậy?
Chẳng lẽ chuyện tình cảm gặp rắc rối rồi?
Theo loại suy đoán ấy, TRần Minh Minh và Giang Úc y bất giác cẩn thận hơn, cả lái xe hộ vệ cũng cố gắn lái xe cẩn thận hơn.
Đêm nay sau khi thấy sức chiến đấu của Đại tiểu thư, hình tượng cô nhất thời đẩy lên cao khiến họ ngưỡng mộ, bất giác thấy cẩn thận từng tý một.
Sau khi trở lại nội thành, Úc Linh mới nhớ tới nồi lẩu lúc trước tán chuyện với Lâu Duyệt trước ngôi miếu đổ nát ấy, nên mời cả bọn đi ăn lẩu, coi như cảm ơn Lâu Duyệt đã mấy ngày nay chăm sóc cho Giang Úc Y – thấy Giang Úc Y kiểu gì cũng vẫn là người nhà họ Giang, mấy ngày Lâu Duyệt vì tìm ra ác xu giải trừ nguyền rủa trên người cô ta, cũng coi như cố gắng hết mình, đương nhiên phải cảm tạ người ta thật tốt rồi.
Lâu Duyệt vô cùng thoải mái đồng ý, trước để cho Vân Nhã Nhiên mang vị thiên sư bị thương kia đi viện, cô nàng cùng một thiên sư khác cùng tham gia trận đánh thắng.
Cuối cùng Úc Linh cũng dừng lại nghỉ chút, thầm lắc lắc cổ tay cầm kiếm chém quỷ vật liên tục mà thấy hơi mỏi tê, quay đầu nhìn con quỷ ăn xác kia.
Lúc này Lâu Duyệt và Vân Nhã Nhiên đã dùng phù trận nhốt con quỷ ăn xác lại, mấy người đồng thời phát lực.
Mấy thanh kiếm gỗ đào bay lên không, chém về phía con quỷ ăn xác bị vây trong phù trận, bốn kiếm cùng chém, trong nháy mắt con quỷ ăn xác kia bị đâm như cái sàng.
Gỗ đào khắc tà, kiếm gỗ đào có lực sát thương rất lợi hại với yêu ma quỷ quái, quỷ ăn xác sau khi bị kiếm gỗ đào gây thương tích, trong nháy mắt vết thương tràn ra máu đen tanh hôi, cứ chảy mãi không ngừng.
Quỷ ăn xác kêu gào chói tai, chân động khắp nơi, toàn bộ núi rừng như hưởng ứng tiếng kêu gào của nó, cuồng phong lần thứ từ khắp nơi thổi tới.
Lá bùa trên đất bị chút gió thổi lên, bay đến giữa không trung bị gió xé rách thành từng mảnh.
Hai ngọn đèn chắn gió cũng lay động trong gió mãi. Cuồng phong gào thét đi qua, lá bùa nhốt quỷ ăn xác chung quanh như bị gió thổi bay đi, quỷ ăn xác trong trận liều mạnh đánh tới hướng nhốt nó, đụng tới cái phù trận được bố trí tạm thời đang phát ra gợn sóng bất ổn, lúc nào cũng có thể tán loạn cả.
Vân Nhã Nhiên quát một tiếng to, đưa tay ra, đèn dẫn hồn lơ lửng giữa không trung lại rơi xuống tay cô nàng lần nữa, cô nàng nâng đèn dẫn hồn lên, một chân quỳ xuống trên đất thả xuống, cuồng phong đột nhiên đổi hướng, giết cả vùng thế giới đi.
Trần Minh Minh bị loại thủ pháp phi tự nhiên của thiên sư trợn mắt há hốc mồm, cả hướng gió cũng có thể điều khiển được sao? Chuyện này tuyệt đối chẳng khoa học tý nào mà!
Ặc, mặc dù nói, những quỷ vật tồn tại ở hiện trường này vốn cũng phi khoa học nữa!
Trừ lúc cuồng phong kia đổi hướng, Lâu Duyệt nhanh chóng ném một lá bùa trên người quỷ ăn xác. Lá bùa khiến quỷ ăn xác ổn định, tiếp đó thò tay vào trong túi như ảo thuật, trong nháy mắt đã có thêm một bình ngọc trong tay, mở miệng bình ngọc tung lên người quỷ ăn xác.
Trong bình đó chính là chứa nước phù thủy máu chó đã được chuẩn bị kỹ, lúc nó dính lên người quỷ ăn xác, như gặp phải độc dược mạnh, tiếng xì xì vang lên, trên người quỷ ăn xác bắt đầu thối rữa, trong không khí ngập tràn mùi vị thối nát.
Có điều chỉ mấy phút ngắn ngủi, cái con quỷ ăn xác to lớn kia bỗng biến thành một bãi máu đen, dòng máu ngấm vào bùn, cỏ chung quanh vốn khô vàng trong nháy mắt trở nên cháy đen, cả bùn đất chung quanh cũng biến thành loại mỡ đen, tỏa ra một mùi hôi thối khó ngửi.
Sau khi diệt xong quỷ ăn xác, cuối cùng cơn cuồng phong cuồng loạn kia cũng yếu dần, cuối cùng biến thành một làn gió nhẹ lạnh lẽo.
Mấy người thiên sư cuối cùng khi thấy quỷ ăn xác chết, thở phào nhẹ nhõm, trong đó có hai thiên sư trẻ mới ngồi co quắp dưới đất, thở hổn hển mãi, cả người đầy vết thương, nhìn cực kỳ chật vật.
Lâu Duyệt và Vân Nhã Nhiên thì nhìn khá hơn chút.
Tiếp đó Lâu Duyệt chỉ huy những quỷ nô đem bùn thấm máu của quỷ ăn xác lên cất vào trong một chiếc lọ.
Mắt thấy đã giải trừ nguy cơ, mấy người thường ở đây căn thẳng thần kinh cũng giãn ra, tâm tình muốn hỏi linh tinh.
“Mọi người sao lại đào những chỗ đất này đi vậy?” TRần Minh Minh tò mò hỏi.
Giang úc Y và hai hộ vệ cũng không nhịn được nhìn sang, cũng hiếu kỳ tương tự, đêm nay diệt trừ ác xu và quỷ ăn xác, quả thật đã khiến họ có thêm hiểu biết về mọt cánh cổng lớn thế giới mới, trải qua như thế, đáng giá quá.
Tuy rất đáng sợ, nhưng không thể không nói sau ngẫm lại cũng thấy vô cùng thú vị và kích thích.
Lâu Duyệt chỉ huy việc quỷ nô, đáp, “Quỷ ăn xác chuyên ăn thi thể mục nát, trong người chứa nhiều độc tố vô kể, máu nó cực độc, nếu để cho những động vật khác ở núi này ăn nhầm, thân thể chúng sẽ dần thối nát, biến thành yêu vật trong núi hại người. Vì thế những bùn dính máu này cần lấy về xử lý, không thể để lại”
TRần Minh Minh thấy hơi khó hiểu, lại hỏi yêu vật là cái gì, vì sao khi động vật ăn xác quỷ ăn xác sẽ biến thành yêu vật.
Lâu Duyệt đáp lại kiên nhẫn, có điều càng nói nhiều thì càng có nhiều vấn đề hơn, đối với người thường chưa từng tiếp xúc qua giới thần quái mà nói thì tất cả đều không biết, muốn thấu hiểu thế giới này, ba ngày ba đêm cũng nói không hết được.
Lâu Duyệt quả thật bị hỏi đến đau cả đầu.
Vân Nhã Nhiên vẫn không thu đèn dẫn hồn kia lại, vẫn để nó ở chỗ cũ trấn giữ, đi qua kiểm tra vết thương trên người hai thiên sư kia, một trong hai thiên sư đó lúc trước bị ác xu giựt được một miếng thịt, vết thương chưa kịp xử lý, lúc này mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng bệch.
Úc Linh nhìn chung quanh, không kìm được lại nhìn lên đỉnh núi.
Lúc này trong núi sắc trời vẫn đen như cũ, có điều trên đỉnh núi không còn khí tức gây ngột ngạt và khiếp đảm như trước nữa, mà toàn bộ thế giới đã khôi phục yên tĩnh.
Sao Tô Loan vẫn chưa trở lại nhỉ? Úc Linh hơi lo lắng cho Tô Loan, tuy Tô Loan là Quỷ Vương, nhưng chỉ là bị luyện thành Quỷ Vương, cũng chưa phải lợi hại nhất. Gần đây để cho cô ấy ẩn trong tối bảo vệ, Úc Linh cũng không phải người không có lương tâm, ít nhiều cũng có chút tình nghĩa, cũng hy vọng cô ấy không gặp chuyện gì.
“… Ác xu bám trong miếu này cũng khá lâu rồi, vì thế trước khi nó chết có thể thông qua nguyền rủa mà liên kết với quỷ vật lợi hại nhất trong núi, lợi dụng quỷ vật đến báo thù cho mình” Lâu Duyệt giải thích chuyện liên quan đến ác xu và quỷ ăn xác cho mấy người thường nghe.
Quỷ ăn xác được coi như một loại quỷ vật, cũng giống ác xu là quỷ nhưng không phải quỷ, là yêu mà không tồn tại giống yêu, tuy hai chúng nó đều ở trong núi này, có điều nước giếng không phạm nước sông, cũng không tính là đồng bọn, bình thường cũng không có liên lụy gì cả.
Con quỷ ăn xác này cũng bởi vì con ác xu nguyền rủa mới chạy đến công kích họ, nếu không cẩn thận đợi trong núi không dễ dàng ra khỏi núi.
Loại sinh vật ác xu này có lòng trả thù mạnh nhất trong đám tà vật, sự trả thù phía sau của nó khiến người ta đau cả đầu, nếu bất cẩn rất dễ bị lừa.
Nghe đến đó, Úc Linh không kìm được hỏi, “Lẽ nào nó còn có chiêu sau nữa?”
“Điều này cũng chưa nói chắc được” Lâu Duyệt nhún nhún vai, sau đó lại nghĩ tới Quỷ Vương lên núi vừa nãy vẫn chưa trở về, ý lời Úc Linh này rất rõ, nên an ủi, “Vị tiểu thư Quỷ Vương kia rất lợi hại, đừng lo cho cô ấy”
Úc Linh không đáp.
Vân Nhã Nhiên và hai thiên sư khác đều không nhịn được nhìn cô một cái, lúc này ở đâu còn có con Quỷ Vương cổ mộ này do vị này nuôi chứ. Còn hai thiên sư trẻ tuổi kia, nhìn về Úc Linh với ánh mắt thay đổi hoàn toàn, lập lòe tia sùng bái.
Giang Úc Linh quả nhiên lợi hại, người thường cả Quỷ Vương cũng nuôi nổi, đây quả thật quá trâu bò!
Giang úc Y đứng bên cạnh, không kìm được liếc mắt nhìn giang Úc Linh, mím chặt môi.
Đây là Giang Úc Linh mà cô ta không quen, hơn nữa biểu hiện đêm nay của cô ấy, khiến cho cô ta mở mang tầm mắt, cảm giác thực ra mình cũng không hiểu Giang Úc Linh mấy, thậm chí không biết, hóa ra cô ấy còn lợi hại hơn tưởng tượng của mình nhiều.
Nghĩ đến trúng tà thì bị cô ấy tát cho mấy tát, không kìm được sờ sờ, vẫn còn cảm giác đau.
Người phụ nữ này đúng là ghét mình vẫn xuống tay được!
Sau khi xử lý xong vết thương cho hai thiên sư kia xong, thấy Tô Loan vẫn chưa về, mọi người đều đợi.
Nhìn đồng hồ, giờ đã hơn bảy giờ tối, nếu ở trong thành phố, đoán chừng hiện giờ đang là giờ ăn tối, có điều hiện thực là một đám người ngồi xổm ăn gió lạnh thổi từng đợt từ trong núi ra, chỉ lát sau mọi người đã cảm thấy lạnh tới mức không nổi nữa rồi.
“Hay là lên xe trước đi” Trần Minh Minh vừa giậm chân vừa đề nghị.
Úc Linh liếc mắt nhìn hai nam thiên sư kia, đặc biệt là vị bị thương kia, thấy anh ta bị đông lạnh môi tím tái, cũng không đợi được nữa, cả đoàn người thu lại đèn dẫn hồn, để quỷ nô khắc phục hậu quả, cùng đồng thời xuống núi, trở lại nơi đỗ xe dưới chân núi.
Sau khi lên xe, lập tức mở điều hòa ra, lấy nước ấm trong bình uống chút mới thấy khá hơn.
Giang úc Y uống được nửa chén nước nóng, đây là Giang Úc Linh đưa cho cô ta.
Cô ta yên lặng uống nước, coi như như không khí nấp phía sau xe, trong đầu nhớ lại từng chuyện từ nhỏ đến to, rồi nhìn vị Đại tiểu thư ngồi ở bên, mắt tối hẳn.
Nghỉ ngơi chút, Lâu Duyệt đi tới gõ gõ cửa sổ xe.
Úc Linh hạ cửa sổ xe xuống, Lâu Duyệt cúi người nhìn vào trong xe, nói với ba người phụ nữ ngồi phía sau, “Bên chỗ tôi có nước trà gừng đường đỏ, mọi người uống một chén, người ấm áp hơn”
Lâu Duyệt rót một lần ra bốn chén trà gừng đưa cho nhóm Úc Linh, cuối cùng lại rót một chén nước phù thủy cho Giang Úc Y, bảo với cô ta, “Trong cơ thể cô còn có âm khí chưa trừ hết, uống chén nước phù thủy này tốt hơn”
Giang úc Y lạng lẽ nhận lấy nói câu cảm ơn.
Uống nước trà gừng mọi người cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Úc Linh hỏi vị thiên sư bị thương kia thế nào, Lâu Duyệt bảo, “Vẫn ổn, đợi lát nữa trở lại nội thành, sẽ đưa cậu ta đi viện”
Thấy họ uống xong nước trà gừng, Lâu Duyệt đột nhiên nói, “Chuyện đêm nay, về sự kiện linh dị, bình thường không để người thường tham dự được. Nếu có người thường tham dự, dưa theo quy củ của tổ Dị Văn, cũng sẽ trị tẩy sạch ký ức”
Nghe thấy Lâu Duyệt nói, TRần Minh Minh cùng mọi người sốt sắng hẳn lên. Họ cũng không muốn bị tẩy sạch ký ức.
Coi như đêm nay trải qua chuyện đáng sợ, cũng thuộc về một loại trong đời mình, cũng không muốn để mất nó.
CẢ Giang Úc Y là người trong cuộc cũng vậy, cũng không hiểu rõ trừ ký ức trúng tà gần đây, muốn được giữ lại, cũng coi như một bài học.
Lâu Duyệt nhìn họ một chút, trên mặt hơi cười, lại bảo, “Đương nhiên, tổ Dị Văn cũng không phải người tuyệt tình, nếu mọi người ký giấy cam đoan, bảo đảm không để lộ ra chuyện đêm nay thì dĩ nhiên có thể giữ lại những ký ức này”
Có mấy người thường ở đây tự nhiên đồng ý ký giấy cam đoan.
Ký xong, nghe Lâu duyệt giải thích, rõ ràng loại chuyện linh dị này nếu bởi họ bất cẩn mà lộ ra, thì sẽ khiến người bình thường bị khủng hoảng, vì thế mới cần phải cẩn thận, mọi người cũng không cảm giác khó chịu quá mức.
Nói một chút xong đột nhiên thấy Tô Loan từ trên đỉnh núi đi ra.
Tô Loan ra trận với cách vô cùng có đặc điểm của loài quỷ, đi thẳng từ trên núi đáp xuống, chiếc quần đỏ dài đó, dáng dấp phiêu diêu ấy, quả thật là hình tượng ác quỷ kinh điển, mọi người chưa kịp định thần đều sợ tái mặt, cả thiên sư cũng hơi đề phòng.
Tuy nhóm thiên sư đã thấy rất nhiều quỷ, nhưng ít khi gặp Quỷ Vương, cảm giác được khí tức Quỷ Vương, đều có một cảm giác rợn tóc gáy.
Úc Linh thấy Tô Loan về thì thở phào nhẹ nhóm, kéo kéo da mặt cứng ngắc của mình, để cho bản thân thật tự nhiên hỏi, “Không sao chứ?”
Tô Loan ừ một tiếng, đáp, (Biến mất ròi)
“Biến mất rồi ư?” Úc Linh bị câu nói không đầu đuôi của cô hơi khó hiểu, “Trên đó cái gì biến mất vậy?”
Tô Loan lắc đầu (Lúc tôi tới, thì đã không tìm được nữa, đi dò khắp núi cũng không để lại dấu vết gì) Nói đến đây, cô do dự chút tóm lại không nói gì thêm.
Trong lòng Úc Linh đầy nghi vấn, cảm thấy Tô Loan vẫn chưa nói hết, nếu cô ấy coi trọng như thế, khả năng lúc trước người trên núi hoặc những thứ khác, tất nhiên là đặc biệt vô cùng, chỉ là không rõ Tô Loan có phát hiện ra gì không.
Tô Loan dường như không muốn nói nhiều, rời khỏi tầm mắt mọi người, lẩn vào trong tối lần nữa.
Lúc tô Loan rời đi, khí lạnh chung quanh mọi người trở nên ấm dần lên một chút, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Tuy bây giờ không khí cũng rất lạnh, dù sao thì cũng hơn khí âm lạnh ngấm vào kia nhiều, lúc Quỷ Vương xuất hiện, loại lạnh thấu xương ấy còn cảm giác run lên, trong loại lạnh lẽo ấy thực sự chẳng dễ chịu lắm.
Mọi người lại uống thêm một chén trà gừng đường nữa mới lái xe rời đi.
TRên đường đi, TRần Minh Minh hóa thân thành bạn nhỏ có mười vạn câu hỏi vì sao, hỏi Tô Loan, “Chị Úc, vị tiểu thư quỷ lúc trước ấy… là ai vậy?”
“Cô ấy gọi là tô Loan, một vị Quỷ Vương”
“Quỷ Vương sao?”
Cả nam nữ trong xe đều không kìm được nuốt nước bọt, bọn họ nghe nói tới ác quỷ, ác quỷ, thủy quỷ, quỷ treo cổ, quỷ đợi, rất ít khi nghe nói đến Quỷ Vương gì đó, dù sao loại ác quỷ tồn tại này chỉ trong truyền thuyết đã rất lợi hại rồi, có thể dính hai chữ Quỷ Vương trên thế này, có thể thấy vị đó lợi hại tới mức nào.
Từ lúc trước thấy biểu hiện của mấy vị thiên sư kia, cũng có thể nhìn ra bọn họ có một loại kính nể tự nhiên với Quỷ Vương.
Có điều, một Quỷ vương lợi hại thế, sao lại như đang giúp Đại tiểu thư làm việc nhỉ?
Úc Linh nghĩ ngợi chút, sắp xếp một thân phận cho Tô Loan, “Cô ấy là bạn của Hề Từ”
Sau khi Nghe nói là bạn của Hề Từ, Trần Minh Minh liền hiểu ngay.
Trong lòng cô nàng, vị Hề Từ này còn nhỏ hơn tiểu thịt tươi trong giới giải trí nhưng lại lợi hại kinh khủng, có tín nhiệm mù quáng với anh, vì thế quen biết Quỷ Vương cũng không sao, nghĩ tới đêm nay còn nhìn thấy một Quỷ Vương, hơn nữa bọn họ bên này, TRần Minh Minh cảm thấy cực kỳ phi thường, nếu không phải là kẻ thù của quỷ, quỷ khí trên người Quỷ Vương quá nặng, vào mùa động thế này mà tiếp xúc chút đã đông cứng và run rẩy, thì không kìm được muốn tiếp xúc cùng Quỷ Xương chút. Đây chính là cơ hội hiếm có trong đời đó!
“Vị tiểu thư tô này thật ra mấy ngày nay đều đi theo chị sao?” TRần Minh Minh tò mò hỏi.
“Coi như thế đi, Hề Từ không ở đây, có nhờ cô ấy đến bảo vệ chị” Úc Linh đáp lạnh nhạt.
“Hề tiên sinh thật là một người đàn ông tốt” Trần Minh Minh khen.
So với sự hưng phấn của TRần Minh Minh, hai nam hộ vệ thì cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, không thể bị con gái làm hạ thấp đi được – thực ra trong lòng họ rất sợ, gai ốc đều nổi hết lên. NHưng biểu hiện của TRần Minh Minh khiến hai hộ vệ không kìm được muốn giữ tính tôn nghiêm của đàn ông.
Còn về phía Giang úc Y, cô ta yên lặng …. Cố cách xa Đại tiểu thư một chút.
Nếu không phải bên đó có thiên sư bị thương, cô ta cũng không muốn chen chân lên chiếc xe này, biết càng nhiều, càng cảm thấy vị Đại tiểu thư này đáng sợ. Năm đó cô ta dẫn người đến cùng ức hiếp đại tiểu thư, Đại tiểu thư chỉ đánh cho cô ta kêu gào thảm thiết, mà không gọi quỷ đến bóp chết cô ta, ngẫm lại mình to gan thế cũng coi như may mắn.
Cũng bởi sự tồn tại của Tô Loan, Giang Úc Y lại lần nữa nâng sức chiến đấu của Đại tiểu thư lên một bậc nữa, cảm thấy người phụ nữ này mình thực sự không đối phó nổi, may mà năm đó cô ta “hoàn toàn tỉnh ngộ” mới có thể sống đến hiện giờ.
Úc Linh không biết mình trong lòng em gái đáng ghét đã tạo thành bóng ma lớn vô hạn, thỉnh thoảng nói với lòng hiếu kỳ của TRần Minh Minh, mãi cho đến khi Hề Từ gọi điện tới mới cắt ngang Trần Minh Minh.
“Vẫn ổn chứ?” Giọng bên kia lạnh băng, còn lạnh hơn cả mùa đông phương Bắc này.
“Vẫn tốt đẹp ạ” Úc Linh nói ngắn gọn, buổi tối trở nên trầm mặc ít lời với Hề Triển Vương, không có ham muốn tán chuyện với anh lúc này.
Vì không muốn nói chuyện, cảm giác cô cứ lầu bầu mãi. Dĩ nhiên ban ngày là yêu nam, có thể dùng sức dông dài, lại cảm thấy anh thật như đang lẩm bẩm gì đó vậy.
“Không bị thương chứ?”
“Ừn” Úc Linh lười đáp.
“Nói chuyện đi”
“Nói cái gì?”
“Cái gì cũng được”
“…”
Chính anh buổi tối lạnh băng chẳng thích nói chuyện, còn muốn người khác nói, không muốn vô lý thế đâu!
Úc Linh thầm lườm cái, vì có nhiều người bên cạnh, cô cũng không muốn thể hiện quá chán, đơn giản nói tóm tắt chuyện đêm nay, rồi cuối cùng bảo, “Tô Loan bảo cảm giác được trên đỉnh núi có gì đó, sau đó lại biến mất, anh cảm thấy sao?”
Bên kia trầm mặc lại, nói, “Em cẩn thận chút”
“Biết rồi”
Phát hiện ra bên kia không nói câu nào, Úc Linh liền gác điện thoại, động tác thẳng thắn dứt khoát ấy, để TRần Minh Minh và Giang Úc Y đều không kìm được liếc mắt, sao có cảm giác Đại tiểu thư và chồng cô ấy nói ít thế, chẳng thấy ngọt ngào chút nào, có vẻ như đang giải quyết việc chung vậy?
Chẳng lẽ chuyện tình cảm gặp rắc rối rồi?
Theo loại suy đoán ấy, TRần Minh Minh và Giang Úc y bất giác cẩn thận hơn, cả lái xe hộ vệ cũng cố gắn lái xe cẩn thận hơn.
Đêm nay sau khi thấy sức chiến đấu của Đại tiểu thư, hình tượng cô nhất thời đẩy lên cao khiến họ ngưỡng mộ, bất giác thấy cẩn thận từng tý một.
Sau khi trở lại nội thành, Úc Linh mới nhớ tới nồi lẩu lúc trước tán chuyện với Lâu Duyệt trước ngôi miếu đổ nát ấy, nên mời cả bọn đi ăn lẩu, coi như cảm ơn Lâu Duyệt đã mấy ngày nay chăm sóc cho Giang Úc Y – thấy Giang Úc Y kiểu gì cũng vẫn là người nhà họ Giang, mấy ngày Lâu Duyệt vì tìm ra ác xu giải trừ nguyền rủa trên người cô ta, cũng coi như cố gắng hết mình, đương nhiên phải cảm tạ người ta thật tốt rồi.
Lâu Duyệt vô cùng thoải mái đồng ý, trước để cho Vân Nhã Nhiên mang vị thiên sư bị thương kia đi viện, cô nàng cùng một thiên sư khác cùng tham gia trận đánh thắng.
Danh sách chương