Trước kia Úc Linh thỉnh thoảng cũng có nghe thấy một ít người hoặc yêu nói qua, Hề Triển Vương chính là thoạt nhìn thanh cao, thực ra là một đại yêu có thay đổi cực kỳ khó dò, cực kỳ ác độc, quả thật muốn mạng người.

Mỗi lúc thế, cả LA Phách Vương đều chỉ có thể thành cháu ngoan trước mặt anh thôi, không dám thả cả rắm nữa.

Mỗi lần lúc nghe họ nói, trong lòng cô lại thấy hơi kỳ lạ, cảm thấy lúc Hề Từ yêu hóa có chút khiến người ta không chịu nổi, nhưng mà chưa có đạt tới đỉnh điểm? Thoạt nhìn anh vẫn… bình thường mà.

Cho đến tận giờ, cuối cùng cô cũng cảm nhận được cảm thụ của loài yêu rồi. Úc Linh suýt nữa bị con yêu tùy hứng này dọa sợ chết khiếp, nước mắt trong nháy mắt ngưng lại.

Còn khóc gì nữa chứ? Nếu khóc nữa chẳng biết có chuyện gì đáng sợ xảy ra nữa đây!

Quỷ yêu gì, nghe mà thấy đáng sợ quá a!

Đừng tưởng cô không biết, cô biết truyền thuyết quỷ yêu từ chỗ Mễ Thiên sư đó, loại quỷ yêu chỉ tồn tại trong truyền thuyết ấy đã mấy trăm năm từng xuất hiện qua, lúc ấy cả âm phủ đều bị chấn động, quả thật muốn đòi mạng mà! Cô tuyệt đối không muốn sau khi chết rồi còn phải đối mặt với quỷ yêu mà cả âm phủ không dám nhận đó, quả thật có đi đầu thai cũng không ổn.

“Thế nào, em có ý kiến gì à/’

Hề Triển Vương yêu hóa vốn không phân rõ trái phải, toàn thích làm việc yêu thích, nắm cằm cô, áp người lên, ép cô nhìn thẳng vào đôi mắt âm u sáng từng đột đó, cứ như một kẻ vồ không bóng tối khiến người ta sợ run.

“Không có” Úc Linh cố gắng dùng giọng thật bình thường đáp lại.

Nghe thấy cô nói, anh nở nụ cười, ôm lấy cằm cô kéo lại hôn, nháy mắt không khí khủng bố được dựng lên chung quanh hóa thành mật ý nhu tình, lay động tận tâm hồn con người, tỏa ra một loại khí đặc biệt mê hoặc của yêu, khiến người ta trầm luân vì anh.

Úc Linh lập tức bỏ hết mọi thứ, ra sức ôm anh, ngoan ngoãn mở miệng thừa nhận nụ hôn của anh, trong lòng lại không thể bỏ anh được.

Đêm xuân về lạnh, trong phòng tình xuân ý mật, xuân ý vui vẻ hòa thuận, thân thể quấn quít, chẳng phân biệt được ai với ai.

Anh dùng sức ra vào trong cơ thể cô, cùng cô liều chết triền miên, vừa nhiệt tình làm cùng cô, vừa dùng giọng nói yêu dã quyến rũ nói với cô, “Úc Linh, anh không cần em thương hại anh, anh chỉ muốn bất kể em sống hay chết, đều không được rời khỏi mắt anh. Anh đi theo em từ lúc ba tuổi, vẫn nhìn em… Anh đã mất hai mươi năm thời gian tìm em, cũng thu lại chưa đủ, em sao có thể rời bỏ anh đi được chứ?”

Đây là lời anh nói từ lúc mở trí óc biến hóa tới nay, lần đầu tiên lại mất nhiều thời gian đi để ý tới một con người, chỉ vì báo ân mà bảo vệ, biến thành một loại tình ái mộ không rõ. Vào lúc cô không biết, anh đã ái một sâu với cô gái nhân loại xinh đẹp này rồi. Anh yêu cô, yêu đến mức chết cũng nguyện ý sa đọa thành quỷ yêu, đơn giản là muốn ở cùng một chỗ với cô, nếu ông trời không tha cho cô, vậy anh sẽ hóa thân thành quỷ yêu, đổi lấy một đời dây dưa với cô.

Anh không tin chuyển thế luân hồi gì hết, bởi vì luân hồi chuyển thế thì cô đã không còn là Giang Úc Linh bây giờ nữa, mà đã là một nhân loại khác hoàn toàn rồi.

Úc Linh chỉ đành thở dốc ôm anh, nhen len ngọn lửa tình bắt đầu khởi động trong người anh, vốn không nghe rõ anh nói gì, không thể đáp lại lời anh nói.

CẢ một đêm, tiếng thở dốc trong phòng mãi không tan, toàn bộ phòng ngập tràn mùi hoa đặc biệt.

Trong phòng tối om, Úc Mẫn Mẫn giống du hồn vậy, du đãnh quanh phòng, đi qua phòng con gái mấy lần, trầm mặc một lúc, lại bay đi. Lúc đi qua ban công phòng khách, nhìn thấy con chó vô tư lự vừa mở trí óc đang nằm ngủ, bất giác thở dài.

Úc Mẫn Mẫn bay ra khỏi phòng, đi vào thiên thai. Chỗ cao nhất trên thiên thai, vẫn là nữ quỷ váy đỏ tóc trắng ngồi ở đó, đón gió xuân đêm lạnh, làn váy đỏ như máy phiêu lãng giữa không trung, luồng sát khí màu máu lướt qua.

Tô Loan quay đầu nhìn lại, thấy bà, ánh mắt đỏ lạnh băng vô tình nói (Người bộ tộc thông linh tìm tới rồi)’

Úc Mẫn Mẫn ừ một tiếng, ngồi cách quỷ vương Tô Loan một quãng. Bà biết Tô Loan âm thầm đi theo con gái bảo vệ cho nó, vì thế chuyện tô Loan biết không có gì lạ.

(Đến lúc đó, tôi sẽ đi theo họ tới Tây Bắc, bà có đi không?) Tô Loan hỏi.

Úc Mẫn Mẫn lắc đầu.

(Chẳng nhẽ bà không muốn gặp cái kẻ lúc trước đánh tan hồn phách của bà, muốn bà vĩnh viễn không thể siêu sinh sao?) Tô Loan ngạc nhiên nói.

Quỷ khí lan tràn quanh mặt Úc Mẫn Mẫn, nói thản nhiên (Biết thì sao? Thực lực của ta thấp kém, đi cùng chỉ trở thành trói buộc với chúng thôi)

Tô Loan gật đầu tán thường lời bà, với thực lực của Úc Mẫn Mẫn như thế, quả thật sẽ dàng trở thành trói buộc, cho dù như cô là Quỷ Vương vậy, cũng không thể chứng minh là quỷ có thể thống lĩnh tất cả loài quỷ. Nhưng cô vẫn muốn đi.

(Ta nghĩ muốn biết rốt cuộc là ai đã luyện ta thành Quỷ Vương, bọn họ vì sao phải làm vậy, còn nữa..) Tô Loan nhìn ra phương xa ( Ta càng muốn biết là ai đã giết chết ta, trước ta còn sống, người nhà của ta, người yêu…. của ta, họ hiện giờ ra sao…)

Giọng cô như thoát ra trong gió, loáng thoáng hơi nghẹn. Úc Mẫn Mẫn đưa tay cho cô, mắt chậm rãi cụp xuống. Tô Loan chết thật oan uổng, sau khi chết hóa thành lệ quỷ, sau đó lại bị người ta luyện thành Quỷ Vương, đã mất đi nhiều ký ức.

Ký ức Tô Loan không hoàn chỉnh, vì thế cô muốn đi truy tìm ký ức đầy đủ, cho dù có thể mất đi ký ức ấy thật không chịu nổi, cô cũng muốn biết, giải quyết cho xong chuyện cũ trước đây.

Hầu hết người sau khi chết hóa thành lệ quỷ, có thể thấy cuộc đời họ chết cực kỳ oan khuất, không thể nói hết đau khổ mức nào.

***

Sau khi quyết định đi cổ mộ Tây Bắc một chuyến, Úc Linh liền sắp xếp kế hoạch nửa năm còn lại cho công việc lần nữa.

Đầu tiên, hiện giờ cô cũng không định diễn, cho dù muốn diễn, cũng chỉ nên diễn một ít vai phụ mà thôi.

An Như thấy cô chọn ra nhân vật trong hai kịch bản, một là kiếm linh trong bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết tiên hiệp, một là vai nữ phụ tâm thần trong một bộ phim hiện đại, vai diễn không nhiều, nhưng lại khảo nghiệm hành động của người ta vô cùng.

Thấy cô chọn hai nhân vật này, bất giác thấy hoài nghi hỏi, “Con cứ định chọn hai vai phụ của hai kịch bản này sao? Với danh tiếng và thực lực hiện giờ của con, con đủ sức để đảm đương một vai nữ chính thần tượng đó. Đương nhiên nếu phim thần tượng thì tốt hơn, rất dễ diễn”

“Hai vai này tốt rồi ạ, hiện giờ con đang nghĩ muốn tích cóp từng tý một kinh nghiệm ạ” úc Linh nói, “Con vẫn đang tham gia tiết mục show thực tế, diễn trò chơi cũng không tệ”

An Như nghe cô nói thế, không kìm được nhếch mép cười.

Quả thật rất tốt, nghe nói nha đầu đó mỗi lần chơi trò chơi, đều quét ngang bốn phương, những ảnh đế ảnh hậu, chị cả anh cả gì đó đều bị cô qua tất. Hơn nữa còn khiến người ta nghẹn khuất là, bị cô qua mặt vẫn không oán hận câu nào, bởi vì thực lực mình không đủ, so trí nhớ và trí lực không bằng thì thôi đi, lại so sánh thể lực và năng lực phản ứng còn chẳng bằng một phụ nữ, sao có thể nói gì được chứ? Hiện giờ cháu mới lợi hại đó, tiền bạc đều bị chụp chết trên bờ rồi, có còn để người ta sống nữa không đây?

Tham gia mấy tiết mục show thực tế, hiện giờ Úc Linh đã  trở thành bảo vật nổi bật trong tiết mục show thực tế rồi, bởi vì chỉ cần có mặt cô, tiết mục show thực tế có thể thu hút hết, đạo diễn đoàn làm phim thấy cô được, chỉ ước lần sau có tiết mục show thực tế thì lại tiếp tục tìm cô hợp tác.

Cũng nguyên nhân bởi cô, nên vị Lâm Cửu này cũng được mạ vàng danh tiếng không thấp, vẫn chưa có tác phẩm nào, chỉ vì có show thực tế mà gặp may.

Hiện giờ An Như rất vui ký hợp đồng, lại lo lắng.

Vui vì tiền đồ Úc Linh ngày càng tốt, không lo không có tác phẩm hay cho cô. Nhưng lại lo lắng cho cô không có tác phẩm nào được, ba ngày cá rớt, hai ngày phơi lưới, vốn chẳng giống những nghệ sỹ khác liều mạng, có vẻ thích diễn thì diễn không thích thì thôi, đại tiểu thư mất hứng thì chối thẳng.

Loại thái độ này ở trong giới giải trí tuy không phải độc nhất vô nhị nhưng cũng không được thuận lợi với cô.

Xét cho cùng, ngoài cô có thực lực ra thì nguyên nhân còn có một ba ba tổng tài hộ tống nữa.

“Được rồi, vậy thì hai cái này đi” An Như cũng không ép cô. Hai đoàn làm phim được tách ra khởi động máy vào cuối tháng 3 và tháng 4, với vai diễn của Úc Linh, chỉ cần hơn nửa tháng là có thể diễn xong, trên đường đi còn có thể tham gia tiết mục show thực tế, thật sự rất nhàn.

“Thế vai tháng năm thì sao? Có kết hoạch gì chưa?’ An Như vừa điền vào lịch công tác vừa hỏi.

“Tháng năm thì để trống đã ạ” Úc Linh đáp.

An NHư sửng sốt, “Vì sao? Chẳng nhẽ con lại muốn về nhà?”

“Không phải ạ, con định cùng Hề Từ đi tróc quỷ diệt cương thi ạ” Vẻ mặt cô đầy thành thật nghiêm túc.

An Như, “….”

An Như bị kinh hoảng thực sự, quả thật chẳng biết nói gì cho phải nữa. Nghệ sỹ khác thì để trống thời gian chỉ muốn được nghỉ ngơi đi du lịch cho sướng, còn con bé nhà này thì bỏ trống thời gian chỉ vì muốn đi tróc quỷ diệt cương thi, đây có còn là cuộc sống bình thường của một nghệ sỹ nữa không đây?

***

Trong lúc Úc Linh vội vã bố trí lịch công tác trong mấy tháng tới, Hề Từ cũng không rảnh rỗi. Vừa rồi Mễ Thiên Sư mới từ bên ngoài trở về, trước tiên là hẹn Hề Từ đi uống ly cà phê.

Quán cà phê trong thành phố được trang trí thanh nhã mờ tối, chung quanh có trồng cây cảnh xanh mát mắt tạo ra những khoảng không gian nho nhỏ không để ai làm phiền, lắng nghe tiếng đàn dương cầm du dương trong không khí.

Mễ Thiên Sư tự gọi cho mình một lý cà phê, nhìn người thanh niên đối diện dịu dàng ôn nhã như ngọc chỉ cần một ly nước lọc, thì kêu lên, “Hề lão đại, ở trong quán cà phê mà còn uống nước lọc gì đó có vẻ chẳng xứng gì hết’

Hề Từ không thèm để ý đến anh ta, bưng ly nước lọc lên uống một ngụm, hỏi, “Cổ mộ Tây Bắc thế nào rồi?”

“Vẫn vậy, mấy đại gia tộc huyền môn đã quyết định chọn người tiến vào cổ mộ rồi, đến lúc đó tôi cũng đi. Hề lão đại, các anh thì sao?’ Mễ Thiên Sư cười hì hì bảo, “Tôi nghe bảo một tháng này, có rất nhiều yêu từ các nơi chạy tới tìm anh, thật náo nhiệt quá ha”

Hề Từ thản nhiên ừ một câu, cụp mắt xuống, ánh mặt trời từ cửa sổ thủy tinh chiếu qua, trong ánh nắng sáng ngời, người thanh niên đẹp như một khối ngọc tốt, khiến cho mọi người trong quán cà phê không ai kìm được quay lại nhìn.

“Đến lúc đó, tôi sẽ dẫn Úc Linh cùng đi” Hề Từ đáp.

“Hả?” Mễ Thiên Sư hoảng sợ thực sự, “Vì sao lại dẫn người đẹp Giang đi chứ? Chuyện lần này cũng không phải chuyện đùa đâu, tuy tốc độ của cô ấy cũng được, nhưng cô ấy chỉ là một người thường…”

Hề Từ nhìn anh ta, khóe miệng nhếch lên.

Đúng vậy, mấy thiên sư đều biết cô ấy là người thường, đi vào trong đó nguy hiểm, nhưng mà Nhiếp tiếu Đát có biết không đây? Nhiếp Tiếu Đát cứ nhất quyết bảo cô ấy phải đi, chỉ e chuyện không đơn giản vậy đâu.

Hề Từ không đáp lại mà hỏi, “Lão thái gia nhà anh sức khỏe bây giờ thế nào rồi? Đến lúc đó có tham gia nhiệm vụ ở cổ mộ Tây Bắc không?’

Nói đến lão thái gia Thước gia, Mễ Thiên Sư hơi phát buồn, ‘Dưỡng thương nửa năm, vết thương trên người lão thái gia cũng gần đỡ rồi, nhưng anh biết đó, lúc trước ông lão bị thương ở mộ tu La quá nặng, hơn nữa ông lão lớn tuổi khiến lớn nhỏ trong nhà chúng tôi ai cũng đều lo. NHưng những lão thái gia gia tộc khác đều đi, dĩ nhiên ông ấy không thể không đi rồi”

Nói xong, Mễ Thiên Sư tò mò nhìn anh, “thế nào, anh định tìm lão thái gia nhà tôi có chuyện gì à? Có sao?”

“Đúng vậy, cần tìm ông ấy hỏi ít chuyện, là về Úc Thiên Cạnh” Hề Từ nói thẳng.

Mễ Thiên Sư hoảng sợ, không rõ sao tự dưng Hề lão đại lại đột nhiên nghĩ đến tìm lão thái gia nhà anh ta để hỏi chuyện Úc Thiên Cạnh chứ, không hiểu lão thái gia nhà anh ta có có chuyện gì về Úc Thiên Cạnh không nữa?

“Lão thái gia nhà anh và úc Thiên Cạnh cũng có chút giao tình, đến lúc đó chắc còn làm phiền chút ông ấy, Đại Mễ này, chuyện này không cần anh xen vào, cứ trực tiếp chuyển lời tới lão thái gia nhà anh một tiếng là được’ Hề Từ nói ý tứ sâu xa.

Đầu Mễ Thiên Sư như muốn nổ tung, sao có cảm giác như Hề lão đại đang tính kế ai đó, thoạt nhìn rất âm hiểm.

Nhưng bọn họ là bạn bè tốt mà, bất kể Hề lão đại muốn làm gì, dĩ nhiên phải ủng hộ anh rồi, nên nói ngay, “Yên tâm đi, tôi sẽ giúp anh chuyển lời tới lão thái gia, có cần tôi giúp gì thì cứ nói”

Hề Từ cười bảo, ‘Thực sự có chuyện cần anh giúp đó”

Rồi nói ra yêu cầu của mình ngay. Mễ Thiên Sư nghe vậy mà trong lòng hơi nghi ngờ, vừa đồng ý vừa hỏi, “Hề lão đại, sao tôi cứ cảm giác như đang tham gia một ván cờ lớn vậy, có thể lộ ra chút tin không?”

Hề Từ cười nhìn anh ta, thấy thời gian sắp đến, nhấp một ngụm nước lọc, nhìn anh ta cười bảo, “Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi trước nhé’

Mễ Thiên Sư hà một tiếng, gọi phục vụ quán cà phê tới tính tiền, rồi cùng anh ra khỏi quán, lên chiếc xe sang của anh, vừa hâm mộ vừa hỏi, “Anh lái xe sáng như thế là định đi đâu vậy? Chắc không phải là đi đón vợ anh chứ?”

“Đương nhiên rồi’ Hề Từ đáp thẳng.

Mễ Thiên Sư cảm giác như mình bị ép nuốt phân chó vậy, là một người độc thân, thực sự bị ngược quá thảm.

Rốt cuộc Mễ Thiên Sư không cùng Hề Từ đi nữa, mà xuống xe giữa đường đi tới tổ Dị Văn, sau khi bàn giao nhiệm vụ, đi thẳng đến phòng tổ trưởng tổ Dị Văn.

Tổ trưởng Hà thoạt nhìn có vẻ rất mệt mỏi, môi cong lên cứng ngắc, khiến khuôn mặt tú lệ của bà thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc lạnh lẽo, bộ dạng vô cùng dọa người.

Mễ Thiên Sư không nhịn được rụt vai, cảm thấy Vân Tu Nhiên chán ghét người này thì trực giác anh ta luôn chuẩn xác, hơn nữa có một loại gần giống Vân gia ương ngạnh thị phi, nhìn người chuẩn hơn người khác nhiều.

Vân Tu Nhiên nói, Tổ trưởng Hà nhằm vào chuyện cổ mộ Tây Bắc lần này, có thể có chủ ý đặt lên trên yêu.

Vân gia và yêu trước thời kỳ xây dựng đất nước, vốn có huyết thù, thù địch muốn mạng của nhau.

Nhưng Vân gia lại để bụng hơn những người khác đối với giới thần quái Đông Phương, cho dù thống hận loài yêu, lại bởi vì hiệp nghị ký kết giữa yêu và người, chỉ cần loài yêu không làm việc gì vi phạm hiệp nghị, Vân gia liền tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, không ra tay với loài yêu. Đây là gia huấn đáng buồn của Vân gia ương ngạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện