Úc Linh từ công ty về, vừa vào đến tới phòng khách, thì thấy một lớn một nhỏ đang trừng mắt nhìn nhau.

Lớn là vị Mễ Thiên Sư đang ngổi xổm trước ghế salon kia, còn nhỏ chính là cái đứa bé mặt tròn như chiếc bánh báo ngồi tựa vào ghế salon.

Nghe thấy tiếng cửa mở, cả hai đồng thời quay đầu nhìn qua, Mễ Thiên Sư lập tức chào hỏi nhẹ nhàng, “Người đẹp Giang, về rồi à, mấy hôm trước tôi đi xem bộ phim cô mới diễn ở rạp chiếu phim, diễn xuất của người đẹp trong bộ phim ấy cực kỳ tinh tế, nhiều thiên sư chúng tôi đều trở thành fan hâm mộ của cô rồi đó!”

Nói xong, còn lấy ra mấy quyển sổ đưa Úc Linh ký tên nữa.

Động tác Mễ Thiên Sư quá nhanh, Úc Linh chỉ kịp nhìn thoáng con trai trên ghế salon, rồi cười nhận bút ký soạch soạch tên mình, sau đó lại nghe Mễ Thiên Sư bảo, “Tổ Dị Văn hiện giờ có nhiều thiên sư trở thành fan hâm mộ của cô rồi, vốn bởi năm đó xem video clip cô diệt sát cương thi, rồi lại thấy cô trên phim ảnh nữa, đã thực sự trở thành fan cuồng của cô rồi, bộ phim gần đây cô đóng quá cảm động, diễn xuất quá hay…”

Nói bùi tai ai mà chẳng thích nghe, Úc Linh cũng không ngoại lệ, được người ta khẳng định bản thân như thế, không kìm được khóe môi khẽ nhếch lên.

Hai người lớn bên này cứ một nói một ký tên, tiểu Hề Bảo vốn mặt chẳng chút thay đổi đang ngồi đợi trên ghế chờ mẹ tới bế cuối cùng không nhịn được nữa, “Mẹ….”

Giọng Mễ Thiên Sư quá to át cả giọng của bé, Úc Linh vẫn không nghe thấy. Hề Bảo mím môi đỏ mọng, khuôn mặt tròn trắng như bánh bao càng banh ra, nhìn nhìn hai người lớn kia, đột nhiên hét to, “Mẹ…”

Giọng Mễ Thiên Sư đang quàng quạc, đành trợn mắt há hốc mồm quay đầu nhìn về thằng nhóc bùng nổ đột ngột kia, sau đó thấy khổ sở.

Vừa rồi anh ta chơi đùa cùng bé lâu vậy mà nó chẳng chút phản ứng, hại anh ta cứ tưởng thằng bé này thật ra chưa biết nói, hiện giờ mới phát hiện ra bản thân mình sai đặc ngàn lần.

Thằng nhóc này rõ ràng đã biết nói chuyện rõ ràng mạch lạc như vậy, sao bảo chưa biết nói chứ? Đứa nhóc mới hơn 1 tuổi thôi, quả thật đã có thể nói được rồi.

Úc Linh “Aizz” một tiếng, quay lại nhìn theo cười cười nhưng vẫn không để ý tới. Hề Bảo lại nhìn nhìn mẹ bé một cái, cuối cùng, buông tay bé nhỏ ra, đi nghiêng ngả lảo đảo tới, sau đó dùng hai tay nhỏ bé của bé ôm lấy chân mẹ, ôm rất chặt, dùng đôi mắt rất rất sáng đó nhìn Mễ Thiên Sư chằm chằm.

Mễ Thiên Sư, “…..”

Vì sao mà anh ta cứ có cảm giác như mình bị một đứa bé hơn một tuổi cảnh giác đề phòng mình như kẻ háo sắc vậy nhỉ? Vợ của Hề lão đại, cho dù có đánh chết anh ta, cũng không dám mơ tưởng tới mà! Hề Bảo nhóc con đừng có cảnh giác như vậy được không?

Úc Linh trả lại bút và sách cho Mễ Thiên Sư, khom người ôm lấy con trai.

Hề Bảo lập tức đưa hai tay lên ôm cổ mẹ, đưa cái mặt tròn trắng như bánh bao áp sát vào mặt mẹ cọ cọ, dáng dấp nhỏ ấy, nhìn cực kỳ đáng yêu, chẳng qua nhìn Mễ Thiên Sư thấy ngứa mắt thôi, thật chỉ mong nhóc con cũng cọ cọ mặt mình vậy nữa.

Hề Bảo trông rất giống Hề Từ, đặc biệt là hiện giờ chính là phiên bản Hề Từ thu nhỏ, giá trị tuyệt đối cao vọt, cho dù bình thường chẳng nói câu nào, nhưng nhìn bộ dạng lanh lợi ấy, quả thật khiến ai cũng phải yêu.

Sinh mệnh nhỏ vừa nhỏ vừa đáng yêu ấy ai mà chẳng thích chứ, chỉ cần liếc nhìn một cái thôi, trong lòng như bị nhũn ra.

Mỗi lần Mễ Thiên Sư đến thăm nhà họ, nhìn thấy nhóc Hề Bảo đáng yêu, cho dù nhóc con ấy chẳng để ý tới anh ta, anh ta vẫn không từ bỏ nổi.

“Hề Bảo, cho chú Thước ôm con một cái nào”

Mễ Thiên Sư chẳng nói thêm câu nào, lại thò tay qua ôm lấy bé, sau đó ép thằng nhóc kia sát mặt mình.

Hề Bảo nhăn mày, đưa tay nhỏ bé đẩy ra, cuối cùng vẫn không chống nổi sức người lớn, bị ép cọ cọ mặt với anh ta, cái miệng nhỏ kia cứ mím thật chặt lại.

Úc Linh thay xong dép ở cửa, đi vào bếp bưng ra một bình trà chanh, rót cho mình và Mễ Thiên Sư một chén, hỏi, “Hề Từ đâu rồi?”

Rốt cuộc Hề Bảo cũng thoát khỏi Mễ Thiên Sư, đi đến cạnh mẹ, đặt phịch mông ngồi xuống cạnh cô, đôi tay nhỏ cứ túm chặt lấy quần áo cô, rồi dùng cặp mắt đen lóng lánh tròn xoe xinh đẹp đó trừng mắt với Mễ Thiên Sư, môi mím chặt, bộ dạng cực kỳ nghiêm túc.

Biểu hiện như kiểu “Ta tức lắm rồi đây, không cho phép con cá hôi người phàm này đụng ta” nhìn quả thật như sắp bùng nổ ra vậy.

Mễ Thiên Sư vừa thấy bộ dạng này của bé, quả thật không kìm được phì cười lao tới xoa xoa đầu bé, nói với Úc Linh, “Bộ dạng Hề Bảo giống y chang Hề lão đại, cả cái bộ dạng cao ngạo ấy được di truyền toàn bộ này”

“Cao ngạo ư?” Úc Linh ngập ngừng, hỏi kỳ lạ, “Hề Từ rất cao ngạo ạ?”

Cô nhớ lại năm đó gặp Hề Từ cho đến giờ, lúc Hề Từ là con người thì ôn hòa ấm áp, dịu dàng săn sóc, lên phòng, vào bếp quả thật đúng là trai mới thế kỷ mới; lúc bị yêu hóa thì Hề Từ mê hoặc lòng người, yêu mị khuynh thành, mỗi cử chỉ hành động đều bị hồn xiêu phách lạc, quả thật khiến cho con người chỉ liếc mắt nhìn một cái sẽ thất hồn lạc phách; còn lúc yêu hóa hoàn toàn, vậy thì không cần phải nói nữa, cảm giác lạnh băng, trầm mặc ít nói, nửa ngày không cậy ra nửa câu, lại chẳng thèm để ý.

Ngoài vậy thôi, Úc Linh vốn cũng sẽ không có cảm giác trên người con yêu vương này cao ngạo tới cỡ nào, có lẽ với người khác thì lúc là yêu hơi lạnh chút, nhưng như vậy cũng có thấy cao ngạo chỗ nào đâu nhỉ?

Từ khi Hề Bảo ra đời, tuy tính cách không giống trẻ con bình thường, cũng không thích cười, thích nghịch, nhưng xoay người, bò, đi đường, nói chuyện gì đó chẳng khác gì trẻ con loài người cả, cũng không có gì khác lạ. Hơn nữa một đứa bé nhỏ như thế cũng chưa nhìn ra tính cách thế nào.

Mễ Thiên Sư vừa cùng Hề Bảo chơi đùa, vừa không chút lưu tình bán sạch Hề Triển Vương.

“Đương nhiên, lúc trước tôi mới biết anh ấy, tôi còn chưa tới mười tuổi, lúc đó Hề lão đại cũng chẳng khác tôi cho lắm, nghe nói khi đó anh ấy bị thương yêu lực tản mạn khắp nơi, chỉ có thể duy trì bộ dáng thiếu niên mà thôi. Coi như tôi biết Hề lão đại từ bé, lúc ấy Hề lão đại nhưng là một …..con yêu khiến người ta thấy quá cao ngạo chỉ muốn tẩn cho một trận, lúc nào cũng bày ra bộ dạng, “Các ngươi đều là những kẻ phàm nhân ngu xuẩn, đừng làm bẩn chỉ số thông minh của ta” vậy, nghe nói có rất nhiều yêu bị anh ấy làm cho tức chết, La Phách Vương ở Đông Bắc thấy anh ấy thì rất ngứa mắt….”

Nói xong, Mễ Thiên Sư bắt chước bộ dáng năm đó của Hề Từ, thể hiện bộ dáng cao ngạo đến đỉnh nhìn người phàm, anh ta làm giống y đúc, khiến Úc Linh cứ buồn cười mãi.

Úc Linh nhìn Mễ Thiên Sư, rồi lại nhìn Hề Bảo đá một đá lên người Mễ Thiên sư, cái miệng nhỏ mím chặt, hai mắt trợn to, có vẻ như đang rất mất hứng bị xâm phạm, cuối cùng hơi cảm giác phát hiện Hề Bảo hình như có vẻ giống Hề Từ thật.

Nhưng tiểu Hề Bảo giống, cũng chỉ là một đứa bé, hơn nữa còn là đứa bé quấn chặt ba mẹ, Úc Linh không có ý muốn sửa tính tình này của bé, cứ để mặt bé tự do trưởng thành.

Con trai của cô, cho dù có cao ngạo một chút, cũng vẫn là vật đáng yêu nhất quả đất!

Mãi cho đến khi Hề Từ mua thức ăn về, Hề Bảo lại đạp Mễ Thiên Sư một cái, giãy dụa nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía ba mình, ôm lấy một chân của anh, cất giọng gọi một câu, “Ba”

Hề Từ cất thức ăn vào trong tủ lạnh, ôm lấy con trai, nhìn thấy vẻ mặt ấm ức của con, nói dịu dàng, “Không sao, lần sau ba sẽ giúp con tẩn chú ấy”

Hề Bảo nhìn nhìn anh một lát, mới vừa lòng đưa tay nhỏ bé ôm lấy cổ ba, cọ cọ mặt.

Mễ Thiên Sư suy một cái, Hề lão đại dạy con trai vậy thật được chứ?

Hề Từ ôm con trai ngồi vào ghế salon, dướn qua hôn Úc Linh một cái, rồi cười nhìn Mễ Thiên Sư hỏi, “Vừa rồi mọi người đang nói chuyện gì thế?”

Mễ Thiên Sư, “….Thì tâm sự, tán chuyện với người đẹp Giang về bộ phim gần đây đang rất được hoan nghênh, nhiều thiên sư chúng tôi rất thích, cứ xem hai ba lần mà không thấy chán”

“Thật sao?”

Mễ Thiên Sư cố biểu hiện vẻ mặt trung thành chính trực nhất ra. Úc Linh thì cúi đầu uống trà, không nói gì.

Chả mấy khi Mễ Thiên Sư tới, Hề Từ giữ anh ta lại ăn cơm chiều, Mễ Thiên Sư cao hứng mãi, lại tiếp tục ở lại ăn chút cơm chùa ngon lành.

Lúc Hề Từ vào bếp làm cơm cho vợ con mình, Mễ Thiên Sư bắt đầu chơi đùa với Hề Bảo, chỉ vào mình nói, “Hề Bảo, gọi chú đi, chú là chú Thước của con đó”

Hề Bảo nhìn nhìn anh ta một lát, tự dưng, “cáp’ một tiếng.

Một con Husky to lớn chạy từ ngoài vào, vui vẻ đi tới trước mặt chủ nhân nhỏ, sủa “gâu” một cái về Mễ Thiên Sư, rồi hạ người xuống.

Hề Bảo đi tới leo lên lưng Nhị Hắc, Nhị Hắc cõng bé phe phẩy đuôi vui sướng đi vào phòng bếp.

Mễ Thiên Sư trợn mắt há hốc mồm, lại còn chơi đến thế nữa cơ à?

Úc Linh gật đầu khẳng định với anh ta, Hề Bảo nhà họ bình thường chính là cứ sai khiến Nhị Hắc như thế, Nhị Hắc hiện giờ đã trở thành vật cưỡi cho Hề Bảo dùng rồi.

Thấy Hề Bảo chạy, Mễ Thiên Sư đuổi theo, nhìn qua vào bếp, thấy Hề Từ đang rửa sạch tay, lấy một bát canh trứng bón cho con, yên lặng lui về, rồi cùng Úc Linh tán gẫu chuyện quỷ quái thần giới.

“Gần đây lại có tai họa xảy ra, rất phiền toái” Mễ Thiên Sư nhức cả đầu, “Đã bao lâu rồi trên thế giới này chưa từng có nhiều chuyện loạn đến thế, rất an bình”

“Chẳng phải Tô Loan vẫn đi theo anh đó sao?” Úc Linh hỏi ngược lại.

Mễ Thiên Sư ngẩng đầu liếc nhìn đèn trần một cái, vẻ mặt đau khổ, “Tô Loan là Quỷ Vương, có một số việc vẫn cần thiên sư ra tay” Từ sau khi giải quyết xong chuyện cổ mộ, Hề Từ đã đưa Tô Loan đến cạnh anh ta, quả thật Tô Loan đã giúp anh ta không ít.

Chỉ là Quỷ Vương dù có lợi hại, là lợi hại ở sức chiến đấu, có rất nhiều chuyện, Quỷ Vương cũng không giúp được, vẫn cần thiên sư họ ra tay. Thế giới này, dù sao cũng là do người sống tạo thành thế giới, mà không phải là thế giới người chết, trên người Quỷ Vương có quỷ khí, có thể làm được cực nhỏ.

“Người đẹp, pháp thuật cô học đến đâu rồi?” Mễ Thiên Sư quan tâm hỏi.

Úc Linh lấy hai viên ngọc trong hộp ra, lăn tròn trong tay, “Đã có thể mở được đường âm dương rồi”

Mễ Thiên Sư bất giác vui sướng mãi, vỗ tay hoan nghênh bảo, “Thật tốt quá, nghe nói mở ra đường âm dương là thiên phú cơ bản của bộ tộc thông linh, cô nhất định có thể tung hoành âm dương, đến lúc đó tiểu đệ có chuyện, đành phải nhờ cô giúp đỡ rồi”

Không biết một người đàn ông tìm một người phụ nữ cứu mạng có gì không đúng không nữa. Một thiên sư sống dễ chịu sẽ học được chuyện co được giãn được, nếu không thì không biết chết lúc nào.

Cả hai hàn huyên một lát, thì thấy Hề Từ ôm con trai đang ăn canh trứng đi ra, Nhị Hắc thì lè lưỡi đi đằng sau họ.

Ăn cơm xong, Mễ Thiên Sư chào rời đi, Úc Linh và Hề Từ dẫn theo con trai đi tản bộ trong công viên gần đó.

Biệt thự họ ở là một khu sa hoa, trị an rất đảm bảo. Do Úc Linh hiện giờ đã trở thành người nổi tiếng rồi, nên đi trên đường, không thiếu người truy đuổi, vì thế hiện giờ cũng không còn ở khu nhà nhỏ trước kia nữa, mà Lâm Đạt đã tặng khu biệt và cả vườn sinh thái này cho nhà lão đại anh ta, quan trọng nhất là, hoàn cảnh bên này rất khá, tuy chưa bằng Hồ Nguyệt cốc nhưng vẫn được.

Hề Bảo chạy trên cỏ một lúc, quay đầu nhìn thấy ba mẹ đang đứng ở xa xa, sau đó lại chạy về, bổ nhào vào lòng mẹ.

“Mẹ” Hề Bảo gọi một câu.

“Ờ” Úc Linh cười đáp

“Mẹ” Hề Bảo lại gọi, sau đó quay đầu nhìn về phía cách đó không xa, đưa tay nhỏ chỉ qua.

Úc Linh và Hề Từ cùng quay đầu lại, thì thấy ở nơi đó có một con quỷ đang ẩn trong đó nhìn về hướng này. Do con quỷ này không được việc gì, trên người cũng không có oán khí, Úc Linh và Hề Từ coi như không thấy, không ngờ Hề Bảo lại để ý tới.

“Không sao” Úc Linh nhìn con trai cười, bảo dịu dàng, “Hề Bảo đừng sợ”

Tiểu Hề Bảo nhìn nhìn mẹ lại nhìn nhìn ba, rồi vùi vào lòng mẹ không để ý nữa.

Thấy trời đã tối, Hề Từ ôm con trai cùng Úc Linh về nhà.

Hề Bảo ghé lên vai cha, nhìn con quỷ cách đó không xa, mắt cũng không chớp, mãi cho đến khi không nhìn thấy mới thôi, rồi cuộn trong lòng ba ngáp một cái.

Con quỷ mới kia gặp một nhà ba người rời đi, không kìm được định đi theo sau, mãi cho đến khi Đại Yêu quay đầu lạnh lùng liếc nhìn nó một cái, khiến nó sợ tới mức hồn bay phách tán, không dám nghĩ lung tung, cẩn thận ẩn đi.

Thế giới này, ngày nào cũng có người sinh ra, có người chết đi, con người sau khi chết thành quỷ, không có âm sai dẫn hồn, chỉ đành phiêu lãng ở nhân gian. Vận khí tốt thì tìm được một tụ âm, có thể từng bước tu luyện, ngưng tụ thành quỷ thể, vận khí không tốt, bất cẩn đụng phải thứ gì trừ tà tị quỷ, tổn hại là ba hồn bảy vía, biến thành một du hồn chẳng nhớ chuyện trước đó.

Quỷ mới là một con quỷ xui xẻo, đến mình chết thế nào cũng không rõ, chết mấy ngày rồi, phát hiện ra mọi người thế giới này không thấy mình, trong lòng mờ mịt, mãi cho đến hôm nay, phát hiện thế mà có một đứa bé 1 tuổi lại có thể nhìn thấy mình, cao hứng mãi. Nhưng nó nhanh chóng phát hiện ra, hai vợ chồng kia lại không đơn giản, trong đó hơi thở trên người đàn ông đó khiến nó tránh không kịp.

Quỷ mới cứ loanh quanh mãi một lúc rồi vẫn phải rời đi.

**

Hề Bảo là một Bánh Bao nhỏ không thích nói chuyện cao ngạo, đây là thừa kế mọi chí hướng và kiến thức của Hề Triển Vương, chỉ cần nhìn thấy đứa bé này, thì đã nghĩ tới đức hạnh Hề Triển Vương năm đó, hơi ngứa ngay tay chân chỉ muốn bóp má beo béo núng nính của nhóc con kia, tạo ra nhiều dáng vẻ của nó chút.

Năm đó Hề Triển Vương trong loài yêu, là một kẻ cao ngạo, lần nào nói chuyện cùng anh, cũng đều vì bộ dạng đầy cao ngạo và đánh khinh bỉ của anh mà muốn giết người.

Sau đó Hề Triển Vương biến mất hai mươi năm, rồi lúc xuất hiện lần nữa thì đã chạy tới xã hội loài người, đây là nhóm yêu lần đầu tiên nhìn thấy anh biến thành bộ dáng con người, hơn nữa còn ra ngoài ý muốn là, Hề Triển Vương trong bộ dáng con người quả thật là một mẫu đàn ông tốt, đâu có bộ dáng cao ngạo của yêu đâu.

Chỉ tiếc, lúc anh yêu hóa, thì vẫn là bộ dáng cao ngạo khiến người ta muốn tẩn cho thôi, nhưng thực ra anh ở trước mặt vợ mình, chưa bao giờ giấu diếm, khiến họ hâm mộ mãi, cho dù là yêu, sau khi kết hôn, cũng thay đổi trước mặt vợ, giấu sẽ bất cẩn bị bạo hành.

Hiện giờ Hề Triển Vương và nhân loại có đời sau bán yêu, mà đời sau của anh không những kế thừa hoàn toàn vẻ ngoài của anh, mà cả tính tình cũng không khác mấy, khiến cả một đám yêu lén cười nhạo Hề Triển Vương bị hố.

Cho ngài cao ngạo đi nha! Cho ngài bịt kín đi nha! Hiện giờ lại sinh ra một người thừa kế giống y chang ngài, sau này cả con trai cũng cao ngạo giống ngài, thử xem ngài còn dám nói gì nữa không?

Dĩ nhiên loại cười nhạo sau này đã bị cái vị tên Úc Hề, tên cúng cơm là Hề Bảo bán yêu nghiền ép đến không thở nổi, muốn cười cũng cười không nổi nữa.

Giai đoạn hiện giờ, Hề Bảo vẫn là một nhóc con lanh lợi đáng yêu, một bạn nhỏ kiêu ngạo, người lớn mà thấy không kìm được chỉ muốn trêu chọc bé chút, trêu xong rồi thì cười cổ quái mà rời đi.

Hề Bảo tỏ vẻ không vui mấy, cảm thấy nhóm người lớn này rất đáng ghét, sao lại có thể bắt nạt bạn nhỏ như thế chứ?

Mỗi lần Úc Linh nhìn thấy con trai cô nhăn nhó kiêu ngạo, còn muốn véo véo má phúng phính của con nữa. Bộ dáng tròn trắng mập mạp ấy, lại trông bộ dạng coi thường người khác đó, làm cách nào cũng không thèm đáp lại đó, lại gây cho người ta muốn bật cười.

Cuối cùng Úc Linh cũng hiểu ra ý Lại tam nương năm đó nói là gì, Hề Bảo quả thật giống y hệt Hề Từ.

Những ngày này, Mễ Thiên Sư hay tới đây tìm Hề Từ.

Mễ Thiên Sư gặp phải chuyện khó giải quyết, sau khi bói toán ra có thể  anh ta sẽ chết trong nhiệm vụ lần này, vì tìm một đường sống, da mặt dày tìm tới Hề lão đại trợ giúp, bảo, “Hề lão đại, thù lao sẽ thương lượng tốt thôi”

Hề Từ sau khi hỏi rõ nhiệm vụ của anh ta xong, trầm ngâm nói, “Được, tôi đây cũng thử đi tới đó xem tình hình thế nào”. Chuyện này liên quan đến loài yêu, Hề Từ tiện đồng ý luôn.

Hề Từ chuẩn bị xong, nói một câu với Giang Vũ Thành hôm nay cũng tới nhà thăm cháu trai ngoại, phiền ông giúp chăm sóc cho con trai.

Giang Vũ Thành mặc kệ con rể muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm, chỉ cần có cháu trai ngoại là đủ, lập tức cao hứng vô cùng nói, “Đi đi, Hề Bảo giao cho cha, các con đi làm việc, cẩn thận chút”

Hề Bảo đang chơi đùa với Nhị Hắc phát hiện ra cha mình sắp đi, chạy nhanh tới bổ nhào lên người anh, tay nhỏ bé ôm lấy chân anh.

“Hề Bảo làm sao vậy?” Hề Từ cúi đầu, mỉm cười nhìn con trai.

“Hề Bảo cũng muốn đi”

Hề Bảo ngước cái mặt tròn trắng mẫm lên, nói vẻ rất nghiêm túc
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện