Sân bay người đến người đi, trên đài có tiếng phát thanh kêu lên không ngừng. Hề Từ một tay kéo hành lý, một tay bị thương đang nắm tay cô, vì tránh cho cô phải đi chen chúc trong đám đông, hạ giọng hỏi, “Em có ổn không?’

Úc Linh xoa xoa hai mắt, nói hàm hồ, “Tốt lắm, không sao ạ”

Hề Từ nhìn vẫn hơi lo, lấy một khăn giấy lau mặt cho cô, thấy cô có vẻ mặt mỏi, mặt mày ảm đạm.

“Giang Úc Linh!”

Trong các loại âm thanh hỗn tạp có một âm thanh đột ngột truyền đến. Úc Linh xoa xoa mặt, chậm rãi ngẩng đầu, sau đó nhìn nghiêng sang bên, thấy cách đó không xa có một phụ nữ trẻ tuổi trông có vẻ khôn khéo giỏi giang mặc bộ quần áo công sở, đi giày cao gót. Cô lãnh đạm nhìn cô ta một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu dụi dụi mắt, để tinh thần mình tỉnh táo chút.

Tối qua do nghĩ nhiều về B thị, trong lòng lại lo lắng đến bà ngoại mà ngủ muộn, hôm nay lại dậy sớm khiến cô ngủ không đủ, vừa rồi mặc dù ngủ một ít trên máy bay, nhưng rõ ràng giấc ngủ này không đủ nên càng mệt mỏi hơn.

Hề Từ vẫn đỡ tay cô như cũ, cũng nhìn thoáng qua người phụ nữ mặc bộ công sở màu trắng kia, bên cạnh  cô ta còn có một nữ bí thư ăn mặc đẹp nữa, cả hai rõ ràng vừa xuống máy bay.

Người phụ nữ mặc bộ trắng thấy phản ứng của Úc Linh thì sắc mặt cứng ngắc. Do ngủ không đủ, lúc này đầu óc hơi hỗn loạn, khiến Úc Linh phản ứng chậm hơn bình thường chút, hơn nữa khóe môi hơi nhếch lên tự nhiên, lúc nhìn người khiến người ta có cảm giác như thờ ơ, cho dù người bình tĩnh cũng bị phản ứng thù hận trời sinh này của cô khiến cho tức ứa máu.

Trong lòng người phụ nữ mặc bộ trắng thầm nổi lên cơn lửa nóng, lập tức dập mạnh giày cao gót đi tới.

Cô ta trông vô cùng xinh đẹp rạng rỡ, lại do một thân quần áo công sở thoạt nhìn khôn khéo giỏi giang, khiến cho người ta có cảm giác lạnh lẽo, khí thế bức người, khiến mọi người chung quanh không kìm được lén liếc nhìn cô ta một cái.

Cô ta đi tới trước mặt Úc Linh, tuy đi giày cao gót nhưng cũng chỉ bằng Úc Linh đi dép lê, nhìn chằm chằm vào mắt cô hỏi, “Giang Úc Linh, hôm nay cô mới về B thị hở?”

Úc Linh ừ một tiếng, ngừng chút nhìn cô ta một lát rồi bảo, ‘Gọi chị đi”

“…. Chị” Giang Úc Y nghẹn tức gọi một câu, ánh mắt chuyển sang nhìn Hề Từ, chỉ liếc nhìn một cái rồi thu mắt lại, rõ ràng coi anh trở thành một trợ lý, mắt lại nhìn sang cô, nói tiếp, “Hôm nay chị về sao không nói với chúng tôi một tiếng? Ba ba rất nhớ chị”

Úc Linh hư một câu, bảo, “Em có thể về nói với ông ấy, hẹn gặp lại”

Nói xong thì kéo Hề Từ đi mất.

Mặt Giang Úc Y cứng ngắc đứng tại chỗ nhìn theo bóng họ rời đi, mãi cho đến khi cả hai biến mất trong đám đông, mặt cô ta nhăn nhó, thần sắc cũng thật dọa người, khiến nữ thư ký đứng sau cảm thấy hơi run sợ, vốn không dám mở miệng.

Nữ thư ký cũng biết vị Giang Úc Linh này là vị đại tiểu thư ẩn hình nhà họ Giang, tuy bên ngoài biết về vị đại tiểu thư nhà họ Giang không nhiều, nhưng nếu là vị trên tầng cao Giang thị đều biết vị này được người cầm đầu Giang thị coi như đôi mắt vậy. Cùng tiếp xúc với cô đều biết thực ra cô không tốt cho lắm.

Mỗi lần Giang Úc Y chống lại cô, rõ ràng là người giỏi giang khéo léo như thế, mà mỗi lần đều bị cô ấy làm cho tức giận không kìm chế được, nhưng cố tình lại chẳng có cách nào.

“Bà chủ” Nữ thư ký nhỏ giọng nhắc nhở, “Xe đến đón cô đã tới rồi”

Giang Úc Y hít sâu một hơi, để mình bình tĩnh chút, rồi dẫn theo thư ký rời sân bay.

Sau khi lên xe, Giang Úc Y lấy di động ra, do dự một lát, ngón tay để vài lần lên tên “Thiệu Sâm’ rồi lướt qua, cuối cùng lại quay lại, bấm vào số ba ba nói, “Ba, chị đã về B thị rồi…”

***

Sau khi lên xe taxi, Úc Linh nói địa chỉ, ngả đầu lên vai Hề Từ nhắm mắt tiếp tục ngủ. Đợi tới lúc Hề Từ đánh thức thì xe đã tới trước cửa một tiểu khu nhỏ ở B thị.

Sau khi Hề Từ trả tiền, kéo rương hành lý giúp cô bước về phía nhà trọ.

Nhà trọ ở tầng cao nhất, là tầng được trang hoàng đơn giản nhưng tinh xảo, diện tích không lớn, có một ban công lớn đẹp, trên ban công trồng một ít hoa cỏ. Rõ ràng đây không phải là loại Úc Linh thích, mà do người hầu chăm sóc cô trồng, cho dù Úc Linh không ở, người hầu vẫn kiên trì mỗi ngày quét tước vệ sinh, tưới nước cho cây cỏ này, vì thế cho dù chủ nhân không ở hơn hai tháng, chúng vẫn mọc tươi tốt.

Về nhà đá giày ra, Úc Linh liền ghé vào salon không muốn động nữa. Hề Từ nhìn lướt qua căn phòng quét tước sạch sẽ, nhìn cách bài trí có thể nhìn ra phong cách của cô. Anh thả rương hành lý xuống, ngồi xổm trước sa lon, nhìn ánh mắt cô nhắm tịt như sắp ngủ, đưa tay ra vuốt ve mặt cô, nói dịu dàng, ‘Đã gần trưa rồi, em có muốn ăn gì không?’

“Muốn ngủ, không muốn ăn…” Cô thì thầm, mắt như sắp nhắm lại.

Hề Từ không nghe lời cô, cười khẽ hôn nhẹ lên má cô, vào phòng lấy chăn ra đắp cho cô, rồi nhẹ tay chân kéo hành lý vào phòng ngủ, bỏ quần áo trong rương vào tủ, đương nhiên anh cũng bỏ đồ của mình vào phòng ngủ.

Sau khi sắp xếp xong hành lý, anh đi vòng trong phòng, mở tủ lạnh ra thấy bên trong ngoài một ít hoa quả ngoại tươi ra thì không còn gì, cầm lấy chìa khóa đi tới siêu thị nhỏ trong tiểu khu mua ít gạo và đồ nấu.

Mãi cho đến khi Úc Linh đói tỉnh lại thì ngửi thấy mùi thức ăn bay tới trong không khí, bụng phát ra tiếng lục cục, không kìm được xoa bụng, cố đứng dậy.

Tuy có hơi khó khăn, nhưng rốt cuộc không còn bộ dạng như sắp chết lúc trước nữa.

Cô từ nhỏ vốn là vậy, nếu ngủ không đủ giấc mà nói thì tính tình rất khó ưa, chẳng muốn đáp lời người ta là chuyện thường, khiến người ta muốn xù lông. Loại thói xấu này chỉ có người rất gần gũi mới biết, những người khác thì nhiều nhất cũng chỉ nghĩ là do cô thích ngủ, không quan tâm tới người khác thôi.

Vừa búi tóc, vừa nhớ lại, nhớ tới lúc gặp Giang Úc Y ở sân bay, thấy bộ dạng cô ta, hẳn là mãi mới về, hình như có vẻ rất tức cô vậy.

Nghĩ đến đây, cô không thèm nghĩ nữa, thả chân xuống, đi đến cửa bếp, thì nhìn thấy nam nhân đang trong bếp đảo nồi nước. Mấy sợi tóc mềm mại rơi xuống trán, bên mặt sườn trắng đẹp, đứng đó mà quả thật như đang dụ dỗ trong bếp vậy. Anh quay đầu nhìn thấy cô ở trước cửa bếp, cười ôn hòa bảo, ‘Đã tỉnh rồi à, mau đi rửa mặt đi, có thể ăn cơm rồi”

Úc Linh ngơ ngác lên tiếng, xoay người vào buồng vệ sinh đi rửa mặt.

Mãi cho đến lúc vẩy nước lên mặt, cô mới chính thức tỉnh táo, không kìm được lại thăm dò nhìn thoáng qua hướng nhà bếp, chỉ thấy thanh niên tuấn tú bưng đồ ăn đã nấu xong mang ra, mùi thơm bay ngào ngạt, chưa nhìn cũng đã khiến con người ta thèm rỏ rãi rồi.

Nhanh chóng rửa mặt xong, cô ngồi vào trước bàn ăn, Hề Từ cười múc cho cô một bát canh đầy. Đây là canh sườn củ từ, mặt trên có mấy miếng táo đỏ, màu canh trong vàng như nước trà gừng, củ từ trắng nõn, nhìn ăn rất ngon.

Sau khi uống xong bát canh, Hề Từ múc cho cô một bát cơm, nhìn cô cúi đầu ăn, trên mặt nở nụ cười tươi. Sau khi ăn xong, cô cuối cùng cũng tỉnh táo, bưng một ly trà tiêu cơm ngồi vùi trên ghế sa lon, vừa đáp lời với anh, “Hề Từ à, đây là lần đầu anh đến B thị à?”

“Không phải, cũng tới mấy lần rồi, nhưng chưa lần nào nghỉ lại” Hề Từ vừa gọt hoa quả vừa trả lời.

Thực tế anh cũng không thích ở những chỗ đông người, đừng nhìn thấy anh ở thị trấn Lão Nhai rất quen, thật ra là khác hẳn, nhưng đo ỷ vào mình có nhà ở ở Lão Nhai bên đó, những người đó cảm thấy hàng xóm, láng giềng như người thân quê nhà, vì thế mới nhiệt tình với anh chút, nhưng thời gian anh ở đó thì rất ít.

Úc Linh túm tóc, “Nếu anh thấy không quen…”

“Không sao, chắc sẽ quen thôi” Anh ngẩng đầu nhìn cô cười điềm đạm. Úc Linh ừ một tiếng, nhìn tay anh, tư thế đôi tay đó đang gọt hoa quả mới thành thạo làm sao, động tác thong thả, nhìn lại rất đẹp, vết thương trên tay đã gần như khỏi hoàn toàn rồi, thậm chí còn không có tý sẹo nào, hoàn mỹ tựa như một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Hề Từ gọt được một đĩa hoa quả, mang đến trước mặt cô, cầm lấy chén trà tiêu cơm của cô đi.

Trở về căn phòng đã ở mấy năm, Úc Linh đột nhiên cảm thấy có vẻ không quen, chắc là hơn một tháng nay, cô đã quá mức quen ngôi nhà có phong cách cổ xưa và ngập tràn tự nhiên ở thị trấn kia mất rồi, nên lúc này bản thân mình ở nơi mình đã từng ở thì lại cảm thấy như thiêu thiếu thứ gì đó. Chính mình còn vậy, không biết anh ấy có cái cảm giác đó không nữa.

Nói đến nếu sau này cô ở lại B thị, anh ấy chắc cũng sẽ đến ở đây cùng cô rồi. Bất giác, trong lòng Úc Linh như có một tia khác thường lướt qua, không ý thức được nói buột ra, “Hoa ở ban công là dì của em chăm sóc, vì em sẽ không chăm sóc, nên dì ấy mới trồng loại hoa ít chăm sóc, bình thường chỉ cần tưới ít nước là được. Đúng rồi, anh thích cây gì, hay lát nữa chúng mình đi cửa hàng bán hoa mua ít về đi”

“Vậy đến gian cửa hàng bán hoa đi” Hề Từ cũng không chối từ, cả khoảng ban công rộng này không làm gì cũng phí.

Úc Linh kinh ngạc nhìn anh, “Ở B thị cũng có cửa hàng bán hoa ạ?”

“Có, nó là một trong dãy cửa hàng cả nước, của một người bạn mở, nhưng cũng không thu hút lắm, vì thế rất ít người biết đến nó”

Úc Linh lại cảm thấy có vẻ không đúng lắm, “Cửa hàng bán hoa quả ăn rất ngon mà, có rất nhiều cây cũng được lắm, sao lại có ít người biết thế ạ?” Chẳng nhẽ ông chủ đứng sau là người không biết kinh doanh sao? “Chắc ông chủ cũng không phải chỉ dựa vào nó để kiếm tiền đâu, cừa hàng bán hoa không bán hoa quả ra ngoài, mà chỉ dùng để tặng, hơn nữa cố lượng có hạn, mỗi ngày chỉ có một ít thôi” Hề Từ giải thích, thấy cô suy nghĩ sâu xa cũng không nghĩ nhiều lắm, bất giác trong lòng không rõ thất vọng, vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Nói là làm, Úc Linh ăn mấy miếng hoa quả xong thì trở về phòng thay quần áo rồi cầm chìa khóa xe cùng Hề Từ đi tìm gian cửa hàng bán hoa ở B thị.

Hai người không biết đường, vì thế vừa đi vừa hỏi, mãi cho đến khi xe xuyên đến một ngõ nhỏ, Úc Linh sau khi ngừng xe lại, nhìn cửa hàng nhỏ bé kia, ngoài biển hiệu giống y gian cửa hàng ở thị trấn ra thì vốn chẳng có gì đặc biệt, rốt cuộc hiểu ra vì sao mà gian cửa hàng bán hoa khắp cả nước này không muốn cho ai biết cả.

Nơi yên lặng thế này, không tuyên truyền, làm ăn tốt có quỷ mới tin. Nhân viên cửa hàng bán hoa là một thiếu niên có diện mạo thanh tú, thấy có người tiến vào thì lập tức ra đón, mãi cho đến khi thấy Hề Từ, ánh mắt cả kinh trợn to, đột nhiên kêu lên, “Hề…”

Úc Linh nhìn chung quanh cửa hàng bán hoa, nghe thấy thanh âm, quay đầu nhìn lại, liếc mắt đánh giá thiếu niên nhân viên cửa hàng kia một cái, quay đầu hỏi Hề Từ, “Các anh biết nhau sao ạ?”

Hề Từ lườm thiếu niên đó, cười bảo, “Ừ, trước từng gặp rồi, Lâm Tứ, đã lớn vậy rồi ha”

Thiếu niên tên Lâm Tứ kia nhanh chóng ngậm miệng lại, vẻ mặt khẩn trương đáo, “Vâng, đúng vậy, Hề lão đại, đã lâu không gặp”

Hề Từ ôn hòa thân thiết nhìn cậu ta gật đầu, rồi quay nhìn tìm ít bồn hoa mang về, thiếu niên kia vừa nghe, bất giác vui mừng lộ rõ trên nét mặt, rất chịu khó giúp đỡ, giới thiệu, vừa lặng lẽ ngắm trộm Úc Linh, suy đoán xe người hôm nay Hề Từ dẫn đến có quan hệ thế nào.

Hai người chọn xong bồn hoa, Hề Từ tiện tay xách một gói quả đào của cửa hàng đi, rồi cùng Úc Linh về nhà.

Lúc hai người vội vàng trang trí lại cho căn nhà của mình, di động Úc Linh chợt vang lên, nhìn trên mặt điện thoại báo số, cô tuyệt đối không ngạc nhiên, bình tĩnh tiếp.

“Úc Linh, ba ba nghe nói hôm nay con đã về B thị rồi, sao lại không nói với ba tiếng nào chứ, ba sẽ cho người đi đón con hả? Con có mệt không? Đã nghỉ ngơi khỏe chưa? Đừng để người mệt mỏi quá nhé” Đầu dây bên kia điện thoại có một giọng nam trầm tĩnh, giọng điệu cực kỳ dịu dàng.

“Thôi ạ, tự con khắc về cũng thế thôi ạ” Úc Linh vừa tưới nước cho hoa vừa thản nhiên đáp.

Giang Vũ Thành cũng không để ý tới thái độ của cô, lại tiếp tục ôn hòa hỏi, “Sức khỏe bà con không sao chứ?”

“Không sao ạ”

“Sao không dẫn bà con tới đây? Hệ thống chữa bệnh ở B thị còn tốt hơn ở thị trấn nhiều, bà ở đây có làm sao cũng tiện…”

“Bà bảo bà ở không quen, không muốn tới ạ”

“… Thật không? Bà có nói cái gì không?”

“Không ạ”

Giang Vũ Thành trầm mặc, rồi lại nói tiếp, “Úc Linh à, lúc nào rảnh thì cùng ăn cơm một bữa với ba ba đi con?”

Úc Linh nhìn về phía Hề Từ đang bận rộn ở ban công, nói, “Vậy ba lúc nào thì rảnh ạ?” So với cô thì ba cô mới thật sự là người bận rộn.

Giang Vũ Thành không ngờ cô lại đáp lại thoải mái thế, nói, “Lúc nào cũng được, đêm nay được không?”

“Quá muộn rồi ạ, để mai đi, trưa mai ở Sơn Thủy được không ạ?”

“Tốt lắm”

Úc Linh đáp ừ một tiếng, rồi nhanh chóng gác điện thoại luôn. Lúc này Hề Từ vừa dọn xong chậu hoa, rửa tay tới gần cười hỏi, “Vừa rồi là ba ba gọi đến hả?’

“Vâng ạ” Úc Linh nhìn anh, “Em hẹn ông ấy trưa mai ăn cơm, anh cũng cùng đi ăn đi”

Đôi mắt Hề Từ cong lên cười nói được, ánh mắt đảo lòng vòng, nói, “Nếu phải gặp nhạc phụ (cha vợ) thì anh cần chuẩn bị quà gặp mặt mới được” Nói xong cầm lấy di động, gửi tin nhắn cho người khác.

Úc Linh cũng không phản đối, dù sao thì ngày mai chính cô dẫn Hề Từ tới cho ba cô gặp mặt con rể, còn phần ba ba cô có tức hay không, mà chắc chắn sẽ tức giận, cô cũng không quan tâm. Đúng, cô gái như cô chính là khùng như thế đó!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện