- Các người định làm gì? Nhà tôi có camera, tất cả sẽ được ghi lại để buộc tội các người trước toà.
Thục cười nhạt, vỗ nhẹ lên mặt của Linh nói:
- Cảm ơn vì đã nhắc nhở các chị!
Nói xong Thục trèo lên ghế rồi giật mạnh camera trên trần nhà xuống. Còn chưa yên tâm, cô đi tìm xung quanh và dứt đứt các dây nối sau đó lôi nó đến trước mặt Linh, phủi tay như thể nhiệm vụ đã hoàn thành.
Linh biết bản thân không là gì đối với Thục, vả lại cô ta cũng không bao giờ muốn đối phó với Thục. Mục tiêu của cô là Ngà, bình thường thấy Linh, Ngà đã dị ứng, vậy mà hôm nay còn tới tận đây tìm.
- Bà định làm gì tôi? Ngà ngồi xuống bên cạnh Linh, vắt chân như một người người phụ nữ quyền lực. Cô không muốn đôi co nhiều, cô đến đây chỉ để hỏi một điều:
- Vì Quốc yêu tôi đúng không?
Linh trợn mắt lên, cô ta bắt đầu mất bình tĩnh, nhưng cô ta vẫn trốn tránh:
- Bà nói gì tôi không hiểu.
- Cô muốn cướp đi tất cả của tôi vì cho rằng năm đó tôi đã cướp đi tất cả của cô. Là Quốc. Vì Quốc đã yêu tôi.
Linh bật cười, nhưng cô ta không đáp lại nữa. Ngà không bất ngờ về phản ứng của Linh. Quả nhiên những gì cô nghĩ là đúng, cô ta vì yêu Quốc quá cho nên mới tiếp cận cô để thực hiện kế hoạch trả thù.
- Tôi chưa bao giờ yêu anh ta, tại sao cô lại muốn hại tôi?
"Đó mới chính là nguyên do đấy." - Linh run run nói - "Anh ta yêu bà, vậy mà bà không đoái hoài gì đến. Trong khi tôi lại chẳng bao giờ đến gần được. Tại sao ư? Tại vì tôi là đứa con gái của một người đàn bà đã từng đong đưa đàn ông để kiếm sống."
Trong thâm tâm của Ngà nổi lên một chút lòng thương hại, cô ta không phải tự nhiên mà sinh lòng ác độc, tất cả chỉ là bởi đố kỵ với cô. Mà hơn nhất lại chính là tình yêu. Khi con người ta rơi vào thứ tình yêu mù quáng, thì rất khó lòng thoát ra nổi.
- Chẳng lẽ cô vẫn còn yêu anh ấy?
- Đúng thế. Tôi chỉ yêu một mình anh ấy. Tôi phải yêu được anh ấy.
- Vậy còn Minh thì sao?
- Chính bà cũng cho rằng anh ta là kẻ không đáng được yêu thương còn gì.
Ngà đứng dậy, cô đi xung quanh nhà tìm kiếm thứ gì đó. Linh định đi theo nhưng Thục đã giữ lại, cô là người không sợ trời không sợ đất, kể cả những kẻ như Linh. Cô ta chỉ có thể qua mắt được Ngà chứ đâu thể qua mặt được cô. Chỉ có Ngà mời dám coi cô ta là bạn thân thôi.
"Cô biết không? Tôi chúa ghét loại người lấy hoàn cảnh gia đình ra để làm nguyên do khiến bản thân trở nên đồi bại." - Thục nhìn Linh và nói - "Nếu thấy thua thiệt thì trước tiên là sống tốt đi đã, cố gắng tự mình vươn lên."
- Tôi đang tự mình vươn lên đấy, và tôi không cần cô dạy khôn.
Thục thở dài ngao ngán, cô ta lôi từ trong túi ra một chiếc điện thoại và ấn nút dừng lại. Đó là tất cả đoạn hội thoại vừa rồi Thục đã ghi âm lại. Linh định vồ lầy nhưng Thục liền đưa nó ra xa hơn. Linh ngã dúi xuống, bắt đầu khóc:
- Cô định làm gì?
Thục cúi gần xuống, nói nhỏ:
- Người không có tội thì sẽ không khóc! Tại sao cô lại sợ hãi khi tôi thu âm? Có phải cô sợ tôi đem đến cho anh người tình tên Minh kia không?
Linh tuyệt vọng, vừa khóc vừa cười. Cô ta cười rất lớn, thậm chí còn nằm dài ra ghế và người ngật ngưỡng. Thục nghĩ rằng Linh đã bị điên, nhưng cô không phải là người dễ dàng thương hại như Ngà. Có thể Linh đã điên từ khi Quốc yêu người khác rồi không biết chừng, và cô ta cứ sống mãi trong sự điên loạn đó suốt nhiều năm trời.
Một lúc sau, Ngà lôi từ bên trong phòng Linh ra một lọ thuốc, đáng mừng là cô đã biết ý để lọ thuốc đó vào một cái túi. Ngà đi tới trước mặt Linh, giơ cái túi ra:
- Chính cô đã đang tâm giết con tôi bằng thứ này đúng không?
Linh vẫn cười, cô ta chỉ vào Ngà:
- Đừng hòng tôi nói gì cả. Cô nghĩ tôi ngu như cô à? Tôi sẽ sống bằng chính sức lực của bản thân, tôi sẽ lấy lại hết tất cả mọi thứ đáng ra thuộc về mình.
Thục cười hắt:
- Thứ thuộc về cô? Ảo tưởng quá rồi đấy.
Ngà kéo Thục dậy, cô không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa. Cô luôn cảm thấy khó chịu trong căn hộ này, không phải nó được mua bằng tiền của Minh, mà trong nó có một sự lạnh lẽo và u ám.
- Được rồi, nếu có điều gì cần nói thì chúng ta sẽ nói chuyện với nhau trước toà phải không? Tôi đợi cô ở đấy.
- Cô tưởng tôi sợ à? Cứ đến đấy đi, tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt, cả đời không có ai bên cạnh để yêu thương.
Cả đời không có ai bên cạnh để yêu thương! Câu nói này khiến Ngà phải dừng lại. Đó mới chính là mục đích của Linh đúng không? Vì cô ta nghĩ bản thân không được ai yêu thương, nên mới muốn cô không có con, không có chồng, không có cả tiền bạc? Ngà bước tới gần Linh, giơ cao tay rồi giáng xuống. Đến khi bàn tay cô vừa chạm đến da thịt Linh cô lập tức dừng lại. Linh mở mắt ra nhìn cô, như không hiểu chuyện gì.
- Đã đến lúc cô nên tỉnh ngộ rồi đấy Linh. Dù cô có làm thế nào, thì cũng không thể ngăn cấm người khác yêu thương tôi được đâu.
…
Trong quán rượu với những bản tình ca nhẹ nhàng, Minh ngồi nhìn cô phục vụ trẻ nóng bỏng cứ luôn liếc mắt đưa tình với anh. Minh sờ tay lên ngực mình, ở đó là giấy nhượng quyền đất mà anh vẫn luôn cất giữ. Chỉ cần nó luôn ở bên người thì anh mới thấy an toàn.
Đang say sưa bên sắc đẹp, rượu và ánh đèn mờ ảo thì Minh bị dứt ra bởi những tiếng ồn ào. Anh tò mò tìm kiếm nguyên nhân thì thấy từ đằng xa, một người phụ nữ rất đẹp đang tiến về phía anh.
"Ngà ư?" - Minh hốt hoảng - "Không thể, không thể nào là cô ta được."
Minh như không tin được vào mắt mình, vợ anh đang là một người phụ nữ đẹp đến mức nghẹt thở. Từ khi cưới cô, anh chỉ nhìn thấy cô với bộ dạng đầu bù tóc rối, tạp dề bẩn thỉu luôn có mùi thức ăn và một ánh mắt hốt hoảng mỗi khi anh nổi nóng.
Phải nói rằng anh đã hiểu vì sao Linh nói đã từng có một đại gia vì cô mà mất trắng cả tỷ đồng, bởi vì sắc đẹp của cô xứng đáng như vậy. Dù là nhiều hơn nữa, cô ấy cũng vẫn có đủ sức quyến rũ để khiến tất cả biến mất.
Ngà đã nhìn thấy Minh từ đằng xa, cô không còn thấy tức giận như khi xưa nếu biết anh đến đây để đong đưa người con gái khác. Những suy nghĩ sợ bị rời bỏ đã từng ám ảnh cô, và cô nghĩ nhiều người phụ nữ khác có chồng đều sẽ nghĩ như thế. Song giờ thì khác rồi, cô không còn sợ nữa. Không còn “nếu chẳng phải anh ta thì cũng chẳng là ai khác”. Mà là nếu “không phải anh, thì chắc chắn sẽ là một ai đó khác hơn anh gấp trăm vạn lần”.
Ngà bước đến đối diện Minh, những người ở bàn xung quanh huýt sáo như muốn gây sự chú ý. Ngà quay sang chỗ họ, không ngại dành cho họ một nụ cười thân thiện. Sau đó cô mới nói:
- Biết anh không muốn gặp tôi trước lúc ra toà, nên tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Linh đã lừa anh, anh biết chứ? Nếu anh cứ nhất nhất nghe theo cô ta, thì người mất trắng sẽ bao gồm cả anh đấy.
Minh biết mình đang bị sắc đẹp của Ngà mê hoặc, nên anh vội quay đi và đáp:
- Đừng có ăn nói hàm hồ ở đây. Tôi biết thế nào là đúng.
Ngà lấy trong túi xách ra một lọ thuốc, đặt lên trên bàn:
- Ai cũng cho mình là đúng, tôi mệt phải giải thích rồi. Đây chính là thứ đã giết con của chúng ta.
Minh nhìn lọ thuốc rồi lại nhìn Ngà, như không hiểu được.
- Cứ mỗi lần tôi mang thai là Linh lại mang nó tới. Anh biết việc này mà, đúng không?
- Nghĩa là gì?
- Tôi đã đem toàn bộ số thuốc này đến trung tâm kiểm nghiệm, và trong đó chứa thành phần độc hại với thai nhi. Nếu tôi có sinh được con ra thì nó cũng sẽ mang dị tật suốt đời.
Những giác quan trong Minh bắt đầu thắt lại, và anh thấy mọi chuyện như đổ ụp xuống. Lọ thuốc trong tay anh rơi ra ngoài. Minh cố ép mình phải tỉnh táo, vì Linh đã nói Ngà là người không đơn giản. Nhưng cô ấy đã nói ra một sự thật mà anh luôn thắc mắc. Tại sao Linh lại muốn hại Ngà? Và tại sao cô ta phải đem thuốc đến cho Ngà?
"Tôi…"- Minh bắt đầu lắp bắp. Cơn khát bạo lực lại đến, và anh ta đập phá một loạt cốc đang treo trên quầy. Ngà đứng lùi ra xa, cô đã quá quen với việc này. Cô không thấy sợ hãi, cũng không muốn khuyên can.
- Từ giờ cho đến lúc ra toà, tôi không muốn cả hai chúng ta đều là nạn nhân của một kẻ lừa đảo. Cho nên mảnh đất thuộc về anh cũng được, nhưng nhất định không được rơi vào tay Linh.
Nói rồi Ngà bỏ đi. Cô đã hiểu cảm giác trả thù là như thế nào. Không cần phải quyến rũ anh ta, cũng không cần phải khiến họ thân bại danh liệt. Mà chỉ cần biết được sự thật. Vì chúng ta đang nhìn mọi chuyện như chính mắt chúng ta thấy nên mới mất phương hướng. Chỉ cần hiểu được tất cả, trong lòng sẽ tự khắc sáng tỏ và biết đâu là hướng đi tới hạnh phúc.
Còn nữa...
Khi tất cả sự thật được phơi bày, liệu Minh chịu tin để quay lưng với cô người tình đã giúp anh chạm tay đến được mảnh đất này? Và anh có đến tìm cô ta đánh đập vì đã hại chết hai đứa con của anh? Cuộc hôn nhân của Ngà sẽ đi đến đâu khi cô biết mọi sự thật?
Thục cười nhạt, vỗ nhẹ lên mặt của Linh nói:
- Cảm ơn vì đã nhắc nhở các chị!
Nói xong Thục trèo lên ghế rồi giật mạnh camera trên trần nhà xuống. Còn chưa yên tâm, cô đi tìm xung quanh và dứt đứt các dây nối sau đó lôi nó đến trước mặt Linh, phủi tay như thể nhiệm vụ đã hoàn thành.
Linh biết bản thân không là gì đối với Thục, vả lại cô ta cũng không bao giờ muốn đối phó với Thục. Mục tiêu của cô là Ngà, bình thường thấy Linh, Ngà đã dị ứng, vậy mà hôm nay còn tới tận đây tìm.
- Bà định làm gì tôi? Ngà ngồi xuống bên cạnh Linh, vắt chân như một người người phụ nữ quyền lực. Cô không muốn đôi co nhiều, cô đến đây chỉ để hỏi một điều:
- Vì Quốc yêu tôi đúng không?
Linh trợn mắt lên, cô ta bắt đầu mất bình tĩnh, nhưng cô ta vẫn trốn tránh:
- Bà nói gì tôi không hiểu.
- Cô muốn cướp đi tất cả của tôi vì cho rằng năm đó tôi đã cướp đi tất cả của cô. Là Quốc. Vì Quốc đã yêu tôi.
Linh bật cười, nhưng cô ta không đáp lại nữa. Ngà không bất ngờ về phản ứng của Linh. Quả nhiên những gì cô nghĩ là đúng, cô ta vì yêu Quốc quá cho nên mới tiếp cận cô để thực hiện kế hoạch trả thù.
- Tôi chưa bao giờ yêu anh ta, tại sao cô lại muốn hại tôi?
"Đó mới chính là nguyên do đấy." - Linh run run nói - "Anh ta yêu bà, vậy mà bà không đoái hoài gì đến. Trong khi tôi lại chẳng bao giờ đến gần được. Tại sao ư? Tại vì tôi là đứa con gái của một người đàn bà đã từng đong đưa đàn ông để kiếm sống."
Trong thâm tâm của Ngà nổi lên một chút lòng thương hại, cô ta không phải tự nhiên mà sinh lòng ác độc, tất cả chỉ là bởi đố kỵ với cô. Mà hơn nhất lại chính là tình yêu. Khi con người ta rơi vào thứ tình yêu mù quáng, thì rất khó lòng thoát ra nổi.
- Chẳng lẽ cô vẫn còn yêu anh ấy?
- Đúng thế. Tôi chỉ yêu một mình anh ấy. Tôi phải yêu được anh ấy.
- Vậy còn Minh thì sao?
- Chính bà cũng cho rằng anh ta là kẻ không đáng được yêu thương còn gì.
Ngà đứng dậy, cô đi xung quanh nhà tìm kiếm thứ gì đó. Linh định đi theo nhưng Thục đã giữ lại, cô là người không sợ trời không sợ đất, kể cả những kẻ như Linh. Cô ta chỉ có thể qua mắt được Ngà chứ đâu thể qua mặt được cô. Chỉ có Ngà mời dám coi cô ta là bạn thân thôi.
"Cô biết không? Tôi chúa ghét loại người lấy hoàn cảnh gia đình ra để làm nguyên do khiến bản thân trở nên đồi bại." - Thục nhìn Linh và nói - "Nếu thấy thua thiệt thì trước tiên là sống tốt đi đã, cố gắng tự mình vươn lên."
- Tôi đang tự mình vươn lên đấy, và tôi không cần cô dạy khôn.
Thục thở dài ngao ngán, cô ta lôi từ trong túi ra một chiếc điện thoại và ấn nút dừng lại. Đó là tất cả đoạn hội thoại vừa rồi Thục đã ghi âm lại. Linh định vồ lầy nhưng Thục liền đưa nó ra xa hơn. Linh ngã dúi xuống, bắt đầu khóc:
- Cô định làm gì?
Thục cúi gần xuống, nói nhỏ:
- Người không có tội thì sẽ không khóc! Tại sao cô lại sợ hãi khi tôi thu âm? Có phải cô sợ tôi đem đến cho anh người tình tên Minh kia không?
Linh tuyệt vọng, vừa khóc vừa cười. Cô ta cười rất lớn, thậm chí còn nằm dài ra ghế và người ngật ngưỡng. Thục nghĩ rằng Linh đã bị điên, nhưng cô không phải là người dễ dàng thương hại như Ngà. Có thể Linh đã điên từ khi Quốc yêu người khác rồi không biết chừng, và cô ta cứ sống mãi trong sự điên loạn đó suốt nhiều năm trời.
Một lúc sau, Ngà lôi từ bên trong phòng Linh ra một lọ thuốc, đáng mừng là cô đã biết ý để lọ thuốc đó vào một cái túi. Ngà đi tới trước mặt Linh, giơ cái túi ra:
- Chính cô đã đang tâm giết con tôi bằng thứ này đúng không?
Linh vẫn cười, cô ta chỉ vào Ngà:
- Đừng hòng tôi nói gì cả. Cô nghĩ tôi ngu như cô à? Tôi sẽ sống bằng chính sức lực của bản thân, tôi sẽ lấy lại hết tất cả mọi thứ đáng ra thuộc về mình.
Thục cười hắt:
- Thứ thuộc về cô? Ảo tưởng quá rồi đấy.
Ngà kéo Thục dậy, cô không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa. Cô luôn cảm thấy khó chịu trong căn hộ này, không phải nó được mua bằng tiền của Minh, mà trong nó có một sự lạnh lẽo và u ám.
- Được rồi, nếu có điều gì cần nói thì chúng ta sẽ nói chuyện với nhau trước toà phải không? Tôi đợi cô ở đấy.
- Cô tưởng tôi sợ à? Cứ đến đấy đi, tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt, cả đời không có ai bên cạnh để yêu thương.
Cả đời không có ai bên cạnh để yêu thương! Câu nói này khiến Ngà phải dừng lại. Đó mới chính là mục đích của Linh đúng không? Vì cô ta nghĩ bản thân không được ai yêu thương, nên mới muốn cô không có con, không có chồng, không có cả tiền bạc? Ngà bước tới gần Linh, giơ cao tay rồi giáng xuống. Đến khi bàn tay cô vừa chạm đến da thịt Linh cô lập tức dừng lại. Linh mở mắt ra nhìn cô, như không hiểu chuyện gì.
- Đã đến lúc cô nên tỉnh ngộ rồi đấy Linh. Dù cô có làm thế nào, thì cũng không thể ngăn cấm người khác yêu thương tôi được đâu.
…
Trong quán rượu với những bản tình ca nhẹ nhàng, Minh ngồi nhìn cô phục vụ trẻ nóng bỏng cứ luôn liếc mắt đưa tình với anh. Minh sờ tay lên ngực mình, ở đó là giấy nhượng quyền đất mà anh vẫn luôn cất giữ. Chỉ cần nó luôn ở bên người thì anh mới thấy an toàn.
Đang say sưa bên sắc đẹp, rượu và ánh đèn mờ ảo thì Minh bị dứt ra bởi những tiếng ồn ào. Anh tò mò tìm kiếm nguyên nhân thì thấy từ đằng xa, một người phụ nữ rất đẹp đang tiến về phía anh.
"Ngà ư?" - Minh hốt hoảng - "Không thể, không thể nào là cô ta được."
Minh như không tin được vào mắt mình, vợ anh đang là một người phụ nữ đẹp đến mức nghẹt thở. Từ khi cưới cô, anh chỉ nhìn thấy cô với bộ dạng đầu bù tóc rối, tạp dề bẩn thỉu luôn có mùi thức ăn và một ánh mắt hốt hoảng mỗi khi anh nổi nóng.
Phải nói rằng anh đã hiểu vì sao Linh nói đã từng có một đại gia vì cô mà mất trắng cả tỷ đồng, bởi vì sắc đẹp của cô xứng đáng như vậy. Dù là nhiều hơn nữa, cô ấy cũng vẫn có đủ sức quyến rũ để khiến tất cả biến mất.
Ngà đã nhìn thấy Minh từ đằng xa, cô không còn thấy tức giận như khi xưa nếu biết anh đến đây để đong đưa người con gái khác. Những suy nghĩ sợ bị rời bỏ đã từng ám ảnh cô, và cô nghĩ nhiều người phụ nữ khác có chồng đều sẽ nghĩ như thế. Song giờ thì khác rồi, cô không còn sợ nữa. Không còn “nếu chẳng phải anh ta thì cũng chẳng là ai khác”. Mà là nếu “không phải anh, thì chắc chắn sẽ là một ai đó khác hơn anh gấp trăm vạn lần”.
Ngà bước đến đối diện Minh, những người ở bàn xung quanh huýt sáo như muốn gây sự chú ý. Ngà quay sang chỗ họ, không ngại dành cho họ một nụ cười thân thiện. Sau đó cô mới nói:
- Biết anh không muốn gặp tôi trước lúc ra toà, nên tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Linh đã lừa anh, anh biết chứ? Nếu anh cứ nhất nhất nghe theo cô ta, thì người mất trắng sẽ bao gồm cả anh đấy.
Minh biết mình đang bị sắc đẹp của Ngà mê hoặc, nên anh vội quay đi và đáp:
- Đừng có ăn nói hàm hồ ở đây. Tôi biết thế nào là đúng.
Ngà lấy trong túi xách ra một lọ thuốc, đặt lên trên bàn:
- Ai cũng cho mình là đúng, tôi mệt phải giải thích rồi. Đây chính là thứ đã giết con của chúng ta.
Minh nhìn lọ thuốc rồi lại nhìn Ngà, như không hiểu được.
- Cứ mỗi lần tôi mang thai là Linh lại mang nó tới. Anh biết việc này mà, đúng không?
- Nghĩa là gì?
- Tôi đã đem toàn bộ số thuốc này đến trung tâm kiểm nghiệm, và trong đó chứa thành phần độc hại với thai nhi. Nếu tôi có sinh được con ra thì nó cũng sẽ mang dị tật suốt đời.
Những giác quan trong Minh bắt đầu thắt lại, và anh thấy mọi chuyện như đổ ụp xuống. Lọ thuốc trong tay anh rơi ra ngoài. Minh cố ép mình phải tỉnh táo, vì Linh đã nói Ngà là người không đơn giản. Nhưng cô ấy đã nói ra một sự thật mà anh luôn thắc mắc. Tại sao Linh lại muốn hại Ngà? Và tại sao cô ta phải đem thuốc đến cho Ngà?
"Tôi…"- Minh bắt đầu lắp bắp. Cơn khát bạo lực lại đến, và anh ta đập phá một loạt cốc đang treo trên quầy. Ngà đứng lùi ra xa, cô đã quá quen với việc này. Cô không thấy sợ hãi, cũng không muốn khuyên can.
- Từ giờ cho đến lúc ra toà, tôi không muốn cả hai chúng ta đều là nạn nhân của một kẻ lừa đảo. Cho nên mảnh đất thuộc về anh cũng được, nhưng nhất định không được rơi vào tay Linh.
Nói rồi Ngà bỏ đi. Cô đã hiểu cảm giác trả thù là như thế nào. Không cần phải quyến rũ anh ta, cũng không cần phải khiến họ thân bại danh liệt. Mà chỉ cần biết được sự thật. Vì chúng ta đang nhìn mọi chuyện như chính mắt chúng ta thấy nên mới mất phương hướng. Chỉ cần hiểu được tất cả, trong lòng sẽ tự khắc sáng tỏ và biết đâu là hướng đi tới hạnh phúc.
Còn nữa...
Khi tất cả sự thật được phơi bày, liệu Minh chịu tin để quay lưng với cô người tình đã giúp anh chạm tay đến được mảnh đất này? Và anh có đến tìm cô ta đánh đập vì đã hại chết hai đứa con của anh? Cuộc hôn nhân của Ngà sẽ đi đến đâu khi cô biết mọi sự thật?
Danh sách chương