- Tặng người yêu là phải mua hoa hồng cậu à.

- Vậy bán con bó bự bự nghe.

Minh Quân lái xe đến chỗ của Trâm Anh canh đúng giờ cô đi làm về, cốt là để tạo cho cô bất ngờ. Anh nhìn thấy đèn sáng, biết ngay là cô ấy vừa về, anh đi rón rén tới, nghe tiếng la, ko nghĩ gì mà chạy thật nhanh. Gã béo đang đè lên Trâm Anh, anh lôi gã ra, dần cho gã 1 trận, gã bị đánh đau nên tức lắm.

- Tụi mày, con kia... mau cút khỏi nhà tao, mai tao nói má đuổi mày.

- Khỏi cần mày đuổi.

Anh cởi áo somi đậy lên cho cô, ném cái chổi về phía gã.

Gã bỏ đi, Trâm anh ôm mặt khóc, may quá, may mà có Minh Quân, nếu ko, nếu ko thì....

Cô ôm lấy Minh Quân khóc nức nỡ, anh xót xa vỗ về cô. Ngoài kia bó hoa đã bị tên béo dẫm nát.

.....

- Em cứ ở đây đi, chung cư này của bạn tôi nhưng hắn đi nước ngoài nên ko ở.

- Còn xe của em.

- À, tôi cho người lấy về cho em rồi.

2 người hành động cứ lớ ngớ.

- Em ko định mời tôi uống nước sao.

- À, anh chờ tí. Đây a uống đi.

Minh Quân nhấp môi, đưa ánh mắt đầy tình nhìn Trâm Anh say đắm, câu hỏi bất giác của anh làm cô sặc sụa.

- Em... Em có nhớ tôi ko?? Vì câu hỏi ấy phần nào cũng đụng chạm đến tâm tư cô.

- Anh uống xong rồi về đi.

Kẻ đi về ko nỡ mà kẻ tiễn cũng ko đành.

Tối nay cô mơ về anh, nhưng cô tự dặn lòng, anh là người tốt đừng làm anh ấy khổ, số cô vậy nên sẽ ko mang lại hạnh phúc cho ai đâu, nghĩ mà chạnh lòng.

.....

Mùi thơm ở đâu bay vào mũi làm cô chột bụng, đúng rồi tối qua đến giờ cô đã ăn gì đâu. Cô ngồi dậy dụi mắt đi về hướng đồ ăn.

- Chào em.

Cô trợn mắt to hết cỡ, túm lấy váy ngủ chạy mất dép.

- Aaaaa.

Sau khi chỉnh tề cô lại đi xuống, bàn ăn đã soạn sẵn món bánh mì ốp la, nước cam.

- Anh... sao anh vào được đây?

- Tôi là chủ nhân của nó mà...à ko, bạn tôi là chủ của nó mà, tôi muốn kiểm tra xem em ổn ko.

- Tôi ko sao, cảm ơn anh. Mời anh.

Lâu rồi cô mới ngồi ăn với đàn ông thế này, ăn xong anh còn đưa cô đi dạo vòng vòng.

.....

Mấy tháng nay anh luôn cố gắng bày tỏ tình cảm với cô, quan tâm cô, chỉ mong cô 1 chút quan tâm anh, nhưng ko, cô vẫn dửng dưng như vậy, thật làm anh nản lòng.

Vừa đi dạy về, thả người mệt nhoài lên trên giường, điện thoại lại reo. Là hắn, sao hắn lại gọi

- Alo, cô em, mau đến quán bar K dẫn thằng này về nè, nó say lắm rồi, em mà ko đến bọn anh vứt nó đây luôn. Bàn 12 nha.

- Alo, khoan, alo...

Trời đất, tại sao lại bắt cô đến đón hắn chứ, mặc kệ. Nhưng cái tay chân phản bội lại suy nghĩ của cô.

Quán bar K, nhạc sập sình, khói bay mù mịt, anh nằm đó say mềm. Cô đi đến tát tát vào má anh, bọn họ nói vứt là vứt thật.

- A, chào cô em xinh đẹp.

- Nè, sao anh lại say vậy, nè nè...

Cô đành gọi taxi đưa anh về chung cư của cô. Cô để anh lên giường, tháo giày và lấy nước lau lau cho anh. Bất giác anh đè cô xuống, mùi rượu phả vào mặt cô làm cô cũng muốn say theo.

- Em là ai vậy, tại sao làm tôi say em thế này, em biết ko, tôi yêu em mất rồi, yêu rất nhiều, tôi đã rất đau lòng khi em cứ ko nhận tình cảm của tôi, em làm tôi thật buồn.

- Không phải là em ko yêu anh, em sợ mình sẽ làm hại anh.

- Sao em có thể làm hại tôi được chứ.

Nói rồi anh đặt lên môi cô 1 nụ hôn nhẹ, cô ko chống trả, anh lại tiếp tục hôn 1 nụ hôn sâu, cô đáp trả. Anh thấy nóng, anh cởi bỏ đi chiếc áo đang mặc, anh lại tiếp tục hôn cô, tay anh cởi dần chiếc váy của cô. Lộ ra trước mặt anh là bộ ngực đầy đặn trắng hồng, mặc dù đã sinh 2 con nhưng da bụng cô ko bị nhăn lại. Anh cởi luôn áo ngực đang vướn víu chèn ép bộ ngực kia. Cơn say vừa đủ để anh biết anh làm gì. Anh hôn lên môi cô, cổ cô, anh hôn lên 2 quả ngực đầy đặn của cô, tay anh mân mê rà đi xung quanh. Cô ưỡng người vì những cảm giác anh mang lại, lâu rồi cô chưa được hưởng cảm giác này. " Thằng bé" của anh to lớn lên, anh cởi phăng vứt luôn cái quần, cô cảm nhận được nó, " cô bé" của cô cũng chảy hết nước miếng rồi. Anh vừa hôn vừa nắn ve ti của cô, anh hôn xuống, bụng cô, hôn lên vết mổ của cô, hôn luôn " cô bé" của cô. Cô thấy mình nóng quá vã hết mồ hôi ra, cô ko phải gái trinh, xa chồng bao lâu rồi cô cũng thèm lắm. Cô đè anh xuống, ngồi lên người anh, hôn lên tai anh, hôn lên cổ anh. Đây là lần đầu của anh mà được gái nạ dòng như cô mân mê thì thật anh có cưỡng lại được. Cô chuyển xuống hôn ngực anh, cắn cắn cái ti, cô hôn xuống "thằng bé" của anh, tay vẫn ko quên ve ve ti anh. Chịu ko nổi nữa, anh đè cô xuống, đẩy "thằng bé" của anh hôn lấy " cô bé" của cô, ko biết bao nhiêu lần, anh xoay người cô lại tìm đến 1 thế khác. 2 con người họ, 1 người là lần đầu tiên, 1 người là xa đàn ông lâu ngày, ko biết đêm đó đã xảy ra bao nhiêu hiệp.

.....

Mở mắt ra cô thấy anh đang ôm lấy cô, cô đã cố bước tiếp rồi, chắc cuộc đời này ko phụ cô 2 lần đâu nhỉ. Lần đầu cô nhìn kỹ anh như vậy, anh thật sự rất đẹp trai, mày dày, lông mi cong, mũi cao, rất nam tính. Cô tự cười, 1 con người như vậy mà lại yêu cô, chắc chắn tên này bị điên mất rồi. Anh kéo cô vào lòng, ôm cô, hôn lên tóc cô. Cô được đà dựa vào bờ ngực săn chắc của anh, 1 body có tập luyện.

- Em có mệt ko?

- Anh còn hỏi nữa.Anh này, anh làm gì mà hôm qua say thế.

- À, lâu lâu say bữa ak mà.

Anh hôn lên tay cô và cười nhẹ nhàng, cô đỏ mặt, 1 lần nữa trái tim cô sống lại rồi, 1 lần nữa trái tim cô biết yêu rồi.

- Anh nè, hôm qua... hôm qua nói gì anh nhớ ko.

Anh nín thở và chờ đợi.

- Em, em sẽ nhận tình cảm của anh nhưng em có điều kiện.

Anh mừng rỡ lắm ôm lấy cô chặc hơn nữa.

- Điều kiện gì vậy em, bao nhiêu điều kiện tôi cũng chịu.

- Em chỉ có 1 điều kiện là nếu yêu em thật lòng, em sẽ nguyện bên anh cả đời, nhưng ko cưới.

- Sao vậy.

Minh Quân ngạc nhiên, vì ý định anh sẽ muốn đền cho cô 1 đám cưới to nhất.

- Em đã lên xe hoa 1 lần rồi, em ko muốn lại lên xe hoa nữa. Anh yêu em, anh thương em là đủ, em ko cần danh phận đâu.

Anh buồn đi vài giây, cô lo lắng.

- Được thôi, vậy anh lợi quá rồi.

Cô nhíu mày. Anh chồm lên hôn lên tráng cô.

- Em cứ tin anh nha.

Tay anh lại bắt đầu chạy quanh, anh hôn cô, lại hôn cô. Cô đỏ mặt.

- Anh nè, tham lam quá rồi nghe.

- Hôm nay anh rảnh cả ngày mà.

Anh kéo mền trùm lại, tiếp tục cuộc mây mưa của 2 người.

.....

- Minh Quân này, Hân Di sắp về rồi đó con.

- Dạ.

- Ơ, cái thằng này, thản nhiên vậy con. Hồi nhỏ nhất nhất là phải cưới nó còn gì.

- Con giờ là hoa có chủ rồi mẹ.

Anh vẫn thản nhiên ăn cơm, bà Phương thích quá kéo ghế lại bên cạnh, gắp gắp thêm đồ ăn cho con.

- Nè, con bé con nhà ai, mấy tuổi, ở đâu,làm nghề gì. Mày mau dẫn về mẹ xem.

- Ko, dẫn về là cưới lun ạ.

Câu nói chạm đúng tâm tư bà, bà đưa tay vỗ cái chạch vào lưng anh, làm anh phun hết cả cơm ra oằn người.

- Mẹ.

- Mẹ xin lỗi, mau dẫn con bé về nhá.

- Sắp rồi mẹ ak

.....

- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện ko liên lạc được....

Cô gái ăn mặc hiện đại kéo vali tức tối từ sân bay ra, ở đó có tên vệ sĩ đến đón cô. Cô lái chiêc BMW chạy thẳng, mặc tên vệ sĩ lớ ngớ đó. Chiếc xe dừng chẽm chệ trước tập đoàn địa ốc Phan gia.

Cuộc họp đang diễn ra, Minh Quân đang điều hướng cho mọi người vào dự án mới, cánh cửa bỗng dưng bật tung. Anh hốt hoảng đứng lùi lại.

- Phan Minh Quân cả đời này anh ko trốn được em.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện