Vào đầu tháng năm, Cố Chi lại đại diện đại học C tham gia một hoạt động liên kết.

Trước khi đi, trưởng khoa Kim tự mình gọi anh đến văn phòng, cười tủm tỉm nói chuyện này, cuối cùng còn nói với thái độ hòa ái dễ gần: “Mấy ngày hôm trước, bên trên và trưởng khoa của khoa ngoại ngữ trường Bắc còn nói tôi để ý cậu, nói cậu tuổi trẻ tài cao, rất tài hoa.”

Cố Chi trở về văn phòng, một lát sau, Hà Lâm không nhịn được, thò mặt ra khỏi máy tính hỏi: “Chắc là anh đã nghe rồi, sau tháng sau phó khoa Trương sẽ nghỉ hưu.”

Phó khoa Trương là phó khoa của khoa ngoại ngữ, đã đến tuổi nghỉ hưu, mà Hà Lâm là người có vị trí cao nhất trong những giáo viên tiếng Pháp, lại là chủ nhiệm bộ môn, đương nhiên là quan tâm vấn đề này hơn bất kỳ ai.

Nhưng vừa rồi Trưởng khoa Kim lại tự mình gọi Cố Chi tới nói chuyện, không biết đã nói những gì nhưng cô cảm thấy thấp thỏm.

Cố Chi chỉ ừ một tiếng cũng không nói nhiều.

Hà Lâm không nhịn được lại hỏi: “Trưởng khoa Kim tìm anh để nói chuyện này sao?”

Cố Chi dừng một chút, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn cô: “Chuyện phó khoa Trương về hưu hình như không có quan hệ gì với tôi, tại sao trưởng khoa Kim phải nói chuyện này với tôi?”

Hà Lâm rụt cái đầu trở về, dù có chút xấu hổ nhưng vẫn làm như không có việc gì, cười cười: “À, thuận tiện hỏi một chút thôi.”

Lần này Cố Chi phải đi khoảng một tuần, Thư Tình vừa giúp anh chuẩn bị hành lý, vừa giả bộ hứng thú hỏi: “Lần này trường phái bao nhiêu người đi? Em có biết hết không?”

Cố Chi không ngẩng đầu, nhận một bộ quần áo từ tay cô, thả vào trong túi: “Yên tâm, không có Hà Lâm.”

“....” Được rồi, chút vấn đề nhỏ này của cô rất dễ bị Cố Chi nhìn thấu, một lát sau cô lại không nhịn được mà hỏi câu: “Ở đó có nhiều mỹ nữ không?”

“Thư Tình.” Cố Chi buồn cười, ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô: “Trên trán anh viết to bốn chữ ‘Sắp ngoại tình’ sao?”

“Nói đùa, nói đùa....” Thư Tình cười làm lạnh, ngượng ngùng thu lại những biểu lộ không đúng cách.

Bởi vì sáng hôm sau phải bay đến Bắc Linh, Cố Chi định buổi tối đi ngủ sớm một chút. Anh và Thư Tình ngồi dựa trên ghế sofa xem phim, cũng gần tới mười giờ.

Phim hai người xem là bộ phim hoạt hình của Disney khá nổi hiện nay, là câu chuyện về một vị pháp sư già với hoàng tử công chúa, nhưng điều đặc biệt trong nội dung bộ phim không phải là chuyện hoàng tử và công chúa quen biết nhau rồi yêu nhau sau đó có cuộc sống hạnh phúc. Điểm khác biệt, người công chúa yêu không phải là hoàng tử anh tuấn đẹp trai, mà là một người đàn ông cưỡi con lừa tản ra ‘mùi thơm cơ thể’ nồng nặc.

Thư Tình vừa cười khanh khách vừa tiến tới ngửi ngửi Cố Chi.

Mặt Cố Chi tối sầm xuống, không vui bị nghi ngờ có mùi hương, đẩy mặt cô qua một bên: “Em đừng náo.”

“Thôi chết.” Có người nào đó lại không biết sống chết càng muốn trêu chọc anh, càng ra vẻ cọ xát lên người anh: “Đây mới là mùi vị của tình yêu đích thực.”

“Nói bậy.”

“Em nghiêm túc.”

“....”

“Thật đấy, nơi này có, nơi này có, ở đây cũng có....” Cô vừa nói lời thề, vừa ngửi tới ngửi lui trên người anh khiến cho toàn thân Cố Chi cứng ngắc.

Vì vậy thầy Cố luôn thích sạch sẽ cũng nổi giận, lao về phía người nào đó có cái mũi xảy ra vấn đề, xoay người đè cô nằm trên ghế sofa, khuôn mặt anh chỉ cách khuôn mặt cô vẻn vẹn 0,01 centimet: “Em thử ngửi xem, ở đâu không thơm?”

Thư Tình bị anh giam cầm dưới thân, không thể động đậy nhưng vẫn mạnh miệng: “Ở đâu cũng thối, thối chết người rồi....”

Cố Chi nở nụ cười: “Thật sao? Vậy thì để anh xem, xem em thơm hơn anh chỗ nào.”

Anh chui đầu vào cổ cô, hơi thở ấm áp khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, hơn nữa những lọn tóc nhỏ còn phất qua quai hàm khiến cô cười run rẩy cả người.

Ngón tay linh hoạt nhanh chóng lẻn vào trong T-shirt của cô, lần dọc theo làn da nhẵn nhụi, mà ododngf thời anh hôn từ cổ tới ngực, sau đó nhấc lớp vải mỏng và hôn lên.

Lúc đang quyến luyến trên xương quai xanh của cô, anh thì thầm: “Thơm.”

Sau đó là trên ngực, rốn, bụng... mỗi nơi anh hôn lên đều nói: “Thơm.”

Thư Tình ý loạn tình mê nhưng vẫn không quên cố gắng giữ lại lý trí nhắc nhở anh: “Sáng sớm mai anh còn phải đi.”

“Anh sẽ tăng nhanh tiết tấu.” Anh trấn an cô, tiếp tục khơi dậy từng đợt sóng trong người cô.

“Vậy anh... tốc chiến tốc thắng.” Cô chần chờ nói, hai tay run rẩy bám víu lấy vai anh.

Ánh mắt Cố Chi hơi động, cúi đầu nỉ non một câu: “Tốc chiến tốc thắng sao?” Cô đang nghi ngờ năng lực tác chiến của anh sao? Anh từ chối cho ý kiến, ghì chặt lấy eo cô, động thân đi vào, chìm vào nơi sâu nhất. Trong giọng nói vỡ vụn và đáng yêu của cô, Cố Chi trầm mặc, tận tình xâm lược, thân thể nóng hổi kết hợp chặt chẽ với cơ thể mềm mại thơm ngát của cô, giống như một tác phẩm nghệ thuật không chê vào đâu được, mang theo chút năng lực nguyên sơ nhất và không hề che dấu.

Vì vậy, cuối cùng cái gọi là tốc chiến tốc thắng trở thành giằng co nhiều hiệp, sau màn đêm thật sâu mới dừng lại.

Cố Chi bình tĩnh bế cô lên giường, giúp cô lau lau thân thể trong trạng thái hai gò má cô đỏ bừng, sau đó anh vươn tay vòng qua người cô, hôn lên: “Ngủ đi.”

Thư Tình bị anh giày vò, mệt mỏi ngả đầu nằm ngủ, còn thầy Cố nhìn bộ dạng mệt mỏi của cô, cười nhạt một tiếng, như có như không nỉ non một câu: “Tốc chiến tốc thắng sao?”

Ha ha.

*

Ngày thứ ba Cố Chi đi công tác, Thư Tình đón nhận ngày cuối tuần cô đơn, tối thứ sáu cô ngồi trên sofa xem tivi, làm cái gì cũng không có hứng thú.

Vất vả lắm mới đợi được tiếng điện thoại trên bàn vang lên, cô bắt lấy nhưng lại phát hiện là mẹ cô gọi tới, cô đành phải ‘Alo’ một tiếng.

Thư Tuệ Dĩnh không nghe được cô đang không yên lòng, hứng phấn nói với cô là cậu cô vừa sinh được con gái.

Thư Tình bĩu môi: “Từ khi nào thì cậu cũng có khả năng sinh đẻ của phụ nữ rồi?”

“Con nắm trọng điểm được không?” Thư Tuệ Dĩnh nâng trán: “Cậu con năm nay cũng đã 32 tuổi rồi, rốt cuộc cũng có đứa nhỏ, con không biết mẹ đã lo cho cậu ấy bao nhiêu năm đâu. Nó thì hay lắm, từ lúc đi Bắc Kinh thì một lòng dốc sức làm việc, bây giờ mẹ mới xem như thở nhẹ một hơi.”

Thư Tình vừa nghe thấy hai chữ “Bắc Kinh” thì đôi mắt sáng lên, hứng trí bừng bừng ngồi dậy: “Mẹ, mẹ có muốn con thay mẹ bay đến Bắc Kinh nhìn cháu gái không?”

“Con làm như sân bay do nhà chúng ta mở vậy? Nói đi thì đi được à, vé máy bay không cần tiền sao?” Thư Tuệ Dĩnh tiếc tiền.

Thư Tình nhanh chóng nói: “Con mua chuyến bay đêm, giảm 0,5 đấy, hơn nữa không phải mẹ nói vẫn luôn lo lắng cho cậu sao? Bây giờ cậu sinh con gái, mẹ là chị mà cũng không hỏi thăm, như vậy sẽ không có ý tứ.”

Cô năn nỉ mãi rồi lấy mức tiền lương tháng của mình báo cho mẹ, cuối cùng cũng nhận được sự đồng ý của mẹ. Thư Tình vừa cúp điện thoại, lập tức lên mạng đặt vé máy bay.

Đương nhiên, chuyến bay đêm cái gì đó chỉ là nói bừa mà thôi, cô mua chuyến bay sáng tinh mơ thứ bảy.

Ha ha, không biết thầy Cố thấy cô đột nhiên xuất hiện ở Bắc Kinh thì cái cằm có bị rớt xuống hay không?

*

Từ thành phố A bay tới Bắc Kinh mất ba giờ, Thư Tình đứng trong đại sảnh sân bay quốc tế người đến người đi gọi điện cho Cố Chi.

Cố Chi nghe máy, trong giọng nói mang theo niềm vui nhẹ: “Alo?”

“Anh đang ở đâu?”

“Sao thế?”

“Không sao, em chỉ hỏi một chút thôi, quan tâm tới thầy Cố nhà em.”

Cố Chi cúi đầu nở nụ cười: “Em đang tra khảo sao?”

“Có thể nói như vậy.”

Cố Chi nói cho cô biết mình đang ở ngoài khách sạn của liên minh Pháp, Thư Tình làm bộ hưng phấn hỏi: “Khách sạn gì? Có cao cấp hay không?”

Sau khi hài lòng vì nhận được tên khách sạn, cô nghịch ngợm, tự cao tự mãn nói một câu: “Nghe nói trên thủ đô rất nhiều người đẹp, thầy Cố đừng thông đồng với người đẹp sau lưng em nhé! Nếu bị em bắt được, anh đợi đấy mà úp mặt vào tường sám hối đi!”

Cố Chi tự nhiên mỉm cười: “Đợi em bắt được rồi nói sau.”

Ơ, anh đang đùa cợt cô ‘Núi cao hoàng đế xa’ đúng không? Thư Tình cúp điện thoại, vô cùng bình tĩnh ra khỏi sân bay, gọi xe taxi, báo tên khách sạn.

Thầy Cố, anh chờ đấy, em sẽ đi điều tra!

Bên cạnh khách sạn có cửa hàng trang điểm, Thư Tình đi vài bước thì trong lòng nảy ra một kế, cô vào đó tốn 20 đồng để trang điểm xinh đẹp. Sau khi đeo bám dai dẳng lễ tân và nhận được số phòng của Cố Chi, cô bình tĩnh ngồi thang máy tới tầng mười bảy, cởi áo khoác nhỏ ra, bên trong chỉ còn lại một cái váy dây màu trắng gạo, đằng sau nơi lỏng, mái tóc quăn thả trên bờ vai, cuối cùng mới nhấn chuông cửa.

Cửa còn chưa mở, bên trong đã truyền tới giọng của Cố Chi: “Ai đấy?”

Cô cố gắng thả mềm giọng: “Xin chào, tôi ở phòng bên, thẻ ra vào của tôi bị mất, ngài có tiện cho tôi vào toilet chút không? Tôi hơi gấp.”

Cùng lúc đó, cô bày ra một tư thế vô cùng * trên khung cửa, thậm chí còn hơi nâng làn váy lên, lộ ra cặp đùi non mịn bóng loáng. Đôi môi hồng diễm cũng hơi cong lên, làm động tác của Marilyne Monroe.

Một giây sau cửa mở ra, trong nháy mắt nhìn thấy cô, Cố Chi thoáng cái cứng đờ, cứng đờ người cùng anh còn có... bốn người Pháp trong phòng.

Thư Tình vô cùng quỷ dị duy trì tư thế nâng đùi, cho dù thế nào cô cùng không ngờ Cố Chi lại đang trò chuyện vui vẻ với bốn người Pháp. Bốn người đồng loạt nhìn chằm chằm vào cô, ba nam một nữa, ánh mắt vừa nóng vừa kinh ngạc.

Cô gái mặc quần áo ưu nhã vui vẻ cười rộ lên, nói với ba người còn lại: “Quelle belle, -ce pas” (Rất xinh đẹp, đúng không?”

Thư Tình nhanh chóng buông đùi, mặt đỏ tới mang tai: “Bonjour! Merci! Au revoir!" (Xin chào, cảm ơn, hẹn gặp lại!) sau đó nhanh như chớp, cô chạy vào thang máy.

Cố Chi quay đầu lại nói: “Praton.” Sau đó mỉm cười chạy theo vào thang amsy.

Thư Tình quẫn bách, mặt đỏ đến nỗi sắp nhỏ ra máu, nhìn những đốt ngón tay thon dài rõ ràng chặn cửa thang máy, sau đó chính chủ mặt đầy ý cười đi tới.

“Sao em lại tới đây?”

Cô che mặt nói: “Anh nhận lầm người rồi.”

“Thư Tình, trên xương quai xanh của em vẫn còn dấu hôn mấy hôm trước anh lưu lại.”

Cả người cô nóng lên, cúi đầu nhìn thì thấy làn da trắng nõn bóng loáng, không có chút dấu vết nào, lúc này mới ý thức được mình bị lừa.

Cố Chi cười kéo tay cô nhưng bị cô né tránh nhiều lần, cuối cùng vẫn bị anh bắt được, sau đó anh kéo cô vào trong ngực: “Em thẹn thùng sao?”

“Thẹn thùng cái rắm!”

“Thẹn quá hóa giận rồi hả?”

“Thẹn quá hóa giận cái rắm!”

“Không nhìn anh một chút hả?”

“Nhìn cái rắm!”

“Em trang điểm như vậy đúng là biến thành mỹ nhân trong nháy mắt.”

“Mỹ nhân cái rắm!” Thư Tình vẫn không hề do dự mà bác bỏ nhưng cô vừa nói xong thì kịp phản ứng: “Anh đang đùa em.”

Cố Chi cười rộ lên, giọng nói mềm đi rất nhiều: “Nhớ anh rồi hả?”

“Nhớ anh cái rắm....” Giọng của cô nhỏ dần, cuối cùng cô mới yếu ớt cãi lại: “Cậu em sinh con gái, em chỉ đến em gái.”

“Vậy em gặp chưa?”

“....” Còn chưa =_=

Thư Tình đứng trên đất thủ đô, nghiêng người nhìn người đứng bên cạnh, anh thong dong lưu loát gọi điện thoại cho chủ nhiệm liên minh Pháp, thông báo với đối phương buổi chiều mình có việc sợ là không thể đi cùng bọn họ. Đối phương hiểu được, cười híp mắt hỏi: “Bạn gái tới sao?”

Anh cười cười nhưng cũng không phủ nhận.

Anh cất điện thoại rồi dắt tay Thư Tình: “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Dạo đường.” Anh cười với cô, không nhanh không chậm bổ sung: “Đường thủ đô.”

Cố Chi từng ở Bắc Kinh nhiều năm —— khi anh còn là một bác sĩ ngoại khoa xuất sắc. Dưới sự yêu cầu của Thư Tình, anh đưa cô đến khu nhà mình từng ở, quán ăn thường xuyên vào cùng với công viên anh chạy bộ mỗi sáng sớm.

Anh chỉ vào nhà trọ cao cao: “Đó là căn nhà trước kia anh đã thuê.”

Anh mang cô tới nhà ăn mộc mạc đơn giản: “Đây là nơi anh ăn mỗi khi tan tầm.”

Anh và cô chậm rãi đi dọc theo đường đá nhỏ, bước từng bước lên những nơi anh đã từng đi lại mỗi ngày, giống như làm thế anh có thể mang cô ôn lại những quãng thời gian cũ của mình.

Thư Tình đột nhiên nở nụ cười, từ khi bọn họ gặp nhau tới giờ chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong sinh mạng của nhau, nhưng hai người nắm tay nhau đi qua những nơi đối phương đã từng đi thì cô lại có cảm giác kỳ lạ giống như hai sinh mệnh đang từ từ dung hợp với nhau.

Trong công viên có không ít cụ ông cụ bà dắt tay nhau tản bộ, hình ảnh ấm áp tốt đpẹ như vậy khiến cô vừa hâm mộ vừa cảm khái. Vì vyaja cô không nhịn được mà vươn tay ra khoác lấy tay Cố Chi, nói nhỏ: “Em rất ky vọng chúng ta có thể được như bọn họ.”

Mong có được người một lòng không thay đổi, đến khi đầu bạc chẳng xa nhau. (Bạch đầu ngâm)

Tâm tình của cô đang chìm trong không khí yên lặng kỳ điệu thì lại không nghe thấy tiếng Cố Chi trả lời, hơn nữa anh còn dừng lại. lúc này Thư Tình mới ngẩng đầu lên thì phát hiện anh đang yên lặng nhìn một ông cụ ở đằng trước, ông cụ chống gậy đứng cách đó vài mét, mắt lạnh nhìn anh, vẻ mặt vừa phức tạp vừa lạnh lùng.

“Làm sao thế?” Thư Tình cảm thấy có chút kỳ quái.

Nhưng mà Cố Chi còn chưa trả lời đã thấy ông cụ hỏi anh với giọng run rẩy nhưng lại lạnh tới tận cùng: “Cậu còn có mặt mũi về Bắc Kinh?”

Thư Tình há to miệng, nghe được một từ khiến toàn thân cô run lên —— “Hung thủ giết người.”

Ông cụ gọi anh là... hung thủ giết người?

“Người đàn ông của tôi”

Một câu truyện nhẹ nhàng, tươi sáng và ấm áp như khu vườn mùa đông ngày nắng lên.

Trong khu vườn mùa đông ngày xưa, có cô bé với mối tình đầu chớm nở, cúi người nhìn xuống dọc bờ đê nghiêng hình bóng cậu thiếu niên lạnh lùng, yên tĩnh giúp cô nhặt túi lên.

Hình ảnh đó đi theo cô suốt quãng đời niên thiếu. Tình cảm đầu đời đến nhẹ nhàng như cơn gió và ra đi cùng với ánh chiều tà kéo bóng dáng đơn độc của cậu thật dài, rất dài trên bờ đê ngày xưa. Để rồi dù thời gian âm thầm trôi qua, tất cả đều đã đổi thay thì cái tên ấy mãi mãi là góc lặng thầm kín khắc sâu trong trái tim cô, Trương Diệc Chu

- “Đừng sống với những gì đã qua, ít nhất đồng ý với tớ, đừng hận tớ nữa, có được không?”

……………………………..

Người ta yêu một người chẳng cần lý do, nhưng đối với mình tình yêu trong câu truyện này là thứ tình cảm bền bỉ nhất: âm thầm gắn bó, sinh sôi và trưởng thành. Họ mang hạt giống thuần khiết nhất gieo vào lòng đối phương dù từng người họ đều là những người mang theo nỗi đau quá khứ.

Có người nhận được hạt giống hồng phai, nhẹ nhàng chớm nở ngây thơ trong sáng dù nó không thể nảy được mầm tình yêu nhưng đã để lại những kỷ niệm rực rỡ của một thời dũng cảm - Tống Dư.

Có người được gắn một hạt giống bụi gai, gieo xuống, mang theo nhiều cành gai nhỏ, bọc kín trái tim mềm mại yếu ớt của anh để anh còn có thể cảm thấy đau đớn, có thể mở rộng trái tim đón nhận loài bồ công anh âm thầm chờ đợi anh 5 năm - Trình Ngộ Sâm .

Và có hai người gieo vào lòng nhau loài hoa trắng như thủy tinh thuần khiết dưới ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng rực rỡ không lẫn chút tạp chất cùng gió xuân mang theo hơi thở của nắng, thổi qua những tán cây, cành lá tạo nên khúc nhạc yêu thương vang vọng, Cố Chi- Thư Tình.

Khi cô nói rằng “tình yêu không có giới hạn”, khi anh nhìn thấy cô và Dư Trì Sâm bước ra ngoài trong tiếng reo hò vỗ tay, anh tìm được một từ đặt biệt để hình dung cô “Dũng cảm”- Lần đầu tiên anh thấy được hào quang của cô.

Khi cô nói rằng: “Bởi vì thứ ông quan tâm không phải là hoa cỏ ở đây, mà là những hoa cỏ trong lòng bà nội” - Anh biết rằng, anh đã nhặt được bảo bối.

Và khi Thư Tình không chút do dự bước qua Trình Ngộ Sâm, lao vào trong ngực Cố Chi, mình biết bảo bối đó xứng đáng với người đàn ông sẵn sàng buông tha tiền đồ huy hoàng, ngay giữa ánh mắt soi mói của mọi người, bình thản nắm tay cô “Về nhà”.

Người ta có thể thích một hoặc nhiều người, cùng lúc hoặc đơn khi. Nhưng duy nhất một bóng hình đồng hành cùng ta trọn kiếp người. Chỉ có sự trong sáng, dứt khoát và chân thành của Thư Tình mới có thể vĩnh viễn đi vào sinh mệnh Cố Chi.

Mình yêu cái nhân văn trong từng con chữ của câu truyện. Yêu cái cách mạnh mẽ mà họ đối diện với quá khứ, không oán trách, không buông bỏ bản thân, trực tiếp bước vào nỗi đau để tiến về phía trước “vì cuộc sống vốn rất nhiều thăng trầm, chúng ta phải học cách trút bỏ gánh nặng mới có thể tiếp tục lên đường”, cũng như loài bướm chịu bao đau đớn mới có thể vươn mình phá kén cất cánh vút bay.

Dù tình yêu dành cho chúng ta như đóa hướng dương mãi mãi nhìn về mặt trời hay chỉ như hoa quỳnh nở trong đêm ngắn ngủi, dù đôi lúc chênh vênh giữa ấm áp và cô độc, giữa hy vọng và tuyệt vọng , ai rồi cũng có khu vườn ngày đông bình yên để quay về.

Nơi đó, thời gian mãi trôi cùng với tuổi niên thiếu qua đi, dù bàn tay đôi lần nắm bàn tay có dần xa, chúng ta vẫn vững tin bước về phía trước vì “Có rất nhiều người, dù chỉ đồng hành với chúng ta một đoạn ngắn, nhưng quãng thời gian này sẽ hóa thành chiếc đèn lồng nhỏ, chiếu sáng chúng ta rất lâu đến tận sau này. Dù con đường phía trước rất dài, ánh đèn sẽ dần yếu đi, nhưng lại đủ làm trái tim chúng ta ấm áp trên những đoạn đường cô độc.”

Cũng như cái cách mà Thư Tình đã nói “Chúng ta đều là những con nhím cô độc, chỉ những người cùng tần số mới có thể thấy được nét đẹp nơi sâu thẳm tâm hồn nhau, mà người khác không thể nhận ra được. Trong thế giới rộng lớn này, bước qua tất cả khoảng cách không thể đo đếm, bỏ qua thân phận và địa vị sẽ có một người cảm nhận được vẻ đẹp của em. Chúng ta vì sự hiểu biết quý trọng này mà không cảm thấy cô độc.”

“Jardin d’hiver”- nơi tình yêu không có giới hạn- Trương Diệc Chu, Dư Trì Sâm, Trình Ngộ Sâm và cả Tống Dư rồi sẽ tìm thấy một “váy xòe hoa dưới mưa tháng Mười một” của riêng mình.

……………………..

Trên bờ đê năm xưa, giờ có con cò trắng trên sông bắt được cá, bình yên vỗ cánh bay lên. Có hai chiếc bóng dựa sát vào nhau rất gần, rất gần không có khe hỡ, mãi mãi….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện