Sau khi rời khỏi bữa tiệc, Bạch Yên níu nhẹ tay anh.
Bạch Yên: Em đi vệ sinh một lát.
Lập Tân: Ừm
Anh đứng dựa người trên hành lang lấy điếu thuốc hút chờ cô đi vệ sinh. Mộng Cầm ở đâu bước tới ve vãn anh.
Mộng Cầm: Tiên sinh, sao anh lại ở đây một mình.
Lập Tân cau mày mặt đầy vẻ khó chịu, bàn tay Mộng Cầm không chịu yên vuốt nhẹ tay từ cổ áo xuống tới lưng bụng, Lập Tân giọng đầy tức giận nắm chặt cổ tay cô hất mạnh ra khiến Mộng Cầm không giữ được thăng bằng mà ngã nhào ra đất cô chưa kịp đứng dậy thì đôi mắt áp bức của Lập Tân liếc xuống giọng nói lạnh lùng có chút tàn nhẫn.
Lập Tân: Cút.
Bạch Yên vừa lúc đi ra nghe thấy tiếng động mạnh liền đi nhanh đến chỗ Lập Tân cúi đầu xuống thì thấy Mộng Cầm đang ngã nhào trên mặt đất. Cô nhìn một phát biết ngay là cô ta đang dụ dỗ Lập Tân, định kéo Lập Tân rời khỏi đây thì Mộng Cầm đứng dậy giọng có chút mỉa mai.
Mộng Cầm: Thì ra anh cũng bị dụ dỗ bởi người đàn bà này sao, cô ta cũng bám hơi trai mới vào được đây đấy.
Lập Tân nghe cô ta nói mặt tối sầm lại. Bạch Yên thấy vẻ không ổn cô sợ Lập Tân làm ra những chuyện không lường trước được, cô cũng không nhịn được cô ta nói những lời khó nghe như vậy liền nắm tay Lập Tân thong thả nói.
Bạch Yên: Trai sao? Tôi đang nghĩ người dụ dỗ và bám hơi trai chính là cô đó. Dám ve vãn người đàn ông của tôi cô cũng xứng sao? Mộng Cầm giật mình tức đến chẳng thể nói thành lời nghiến răng nghiến lợi nói.
Mộng Cầm: Cô.. cô cứ chờ đấy.
Bạch Yên cười toát lên.
Bạch Yên: À, còn nữa bộ đồ này cô cố tình làm dơ nên cô phải chi trả hoàn toàn cho bộ đồ này. Hừmm... chắc cũng tầm một căn nhà lớn đấy.
Mộng Cầm tức giận nắm chặt tay thành quá đấm hầm hực nói.
Mộng Cầm: Dựa vào đâu.
Chưa nói dứt lời thì hai tên vệ sĩ cao to đã ghì chặt Mộng Cầm khiến cô ta run rẩy sợ toát cả mồ hồi xanh, cô liếc nhẹ lên người đàn ông liền giật mình cúi đầu xuống. Ánh mắt đó khiến cô không thở được, giọng nói lạnh lùng phát ra lần nữa.
Lập Tân: Không trả đánh gãy cánh tay cô ta, kéo dài thời gian cứ thế mà đánh.
Mộng Cầm nghe xong mà hoảng sợ, mặt mày tái mét người đàn ông này quá tàn nhẫn.
Bạch Yên: Tôi sẽ mang giấy nợ gửi đến trước nhà cô.
Nhắc đến nhà cô nghẹn lòng đó là căn nhà đầy kỉ niệm của cô và mẹ. Lập Tân nhẹ nhàng khoác tay lên vai cô cúi nhẹ người nói.
Lập Tân: Anh sẽ mua lại căn nhà đó cho em.
Cô nghe liền bất ngờ khi anh biết cô đang suy nghĩ gì sao? Nhưng vốn dĩ đó là nhà cô, cô nhẹ nhàng nói.
Bạch Yên: Mua gì chứ.
Nói xong cô bước đi nhanh anh cũng chạy theo để lại Mộng Cầm tinh thần chưa hết lo sợ đang ngồi thụp xuống đất. Ra tới bãi đậu xe, Lập Tân tiện tay vứt áo khoác ngoài vào thùng rác. Bạch Yên nhìn thấy dừng lại nói.
Bạch Yên: Sao vậy, đang còn tốt lắm mà.
Lập Tân cau mày nói.
Lập Tân: Dơ.
Nói xong anh nhanh nhẹn ngồi vào ghế lái trong xe, cô ngơ ngác theo sau.
Bạch Yên: Trợ lý Đàm đâu, sao anh phải lái xe?
Lập Tân kéo nhẹ tay cô ngồi xuống ghế lái phụ nhẹ nhàng nói.
Lập Tân: Anh muốn trở em về.
Bạch Yên: Vậy còn trợ lý Đàm.
Anh cau mặt ghì chặt tay lại xe, có chút tức giận ghen tuông nói.
Lập Tân: Em dám nhắc người đàn ông khác trước mặt anh sao?
Bạch Yên cười nhẹ, cô thấy người đàn ông này rất dễ thương ăn giấm mà cũng dễ thương nữa. Cô đưa đôi bàn tay mảnh khảnh chạm nhẹ và hôn lên má Lập Tân.
Bạch Yên: Thôi được rồi, em chỉ quan tâm một chút thôi mà.
Lập Tân tỏ vẻ hài lòng nhưng vẫn gắt giọng.
Lập Tân: Không được quan tâm người khác ngoại trừ anh.
Bạch Yên: Anh trẻ con thật đấy.
Lập Tân kéo cô mạnh tay hôn lên đôi môi đỏ mọng, hai đầu lưỡi cứ thế mà xiết vào nhau. Vừa hôn tay anh cầm tay cô đưa đến vị trí vòi voi, cô giật mình đẩy anh ra rút nhanh tay về đỏ mặt giọng lắp bắp nói.
Bạch Yên: Anh... gì vậy chứ.
Lập Tân cười mãn nguyện giọng nói trêu ghẹo cô.
Lập Tân: Làm trò người lớn để em biết anh không phải trẻ con.
Bạch Yên ngại ngùng xoay mặt ra phía cửa không dám quay đầu lại nhìn anh nhỏ giọng nói.
Bạch Yên: Về nhà thôi.
Lập Tân tay cầm vô lăng miệng vẫn cười tươi rói " Được".
( Đàm Húc lúc này: Anh được Lập Tân quăng cho cái thẻ rồi tự bắt xe về).
Bạch Yên: Em đi vệ sinh một lát.
Lập Tân: Ừm
Anh đứng dựa người trên hành lang lấy điếu thuốc hút chờ cô đi vệ sinh. Mộng Cầm ở đâu bước tới ve vãn anh.
Mộng Cầm: Tiên sinh, sao anh lại ở đây một mình.
Lập Tân cau mày mặt đầy vẻ khó chịu, bàn tay Mộng Cầm không chịu yên vuốt nhẹ tay từ cổ áo xuống tới lưng bụng, Lập Tân giọng đầy tức giận nắm chặt cổ tay cô hất mạnh ra khiến Mộng Cầm không giữ được thăng bằng mà ngã nhào ra đất cô chưa kịp đứng dậy thì đôi mắt áp bức của Lập Tân liếc xuống giọng nói lạnh lùng có chút tàn nhẫn.
Lập Tân: Cút.
Bạch Yên vừa lúc đi ra nghe thấy tiếng động mạnh liền đi nhanh đến chỗ Lập Tân cúi đầu xuống thì thấy Mộng Cầm đang ngã nhào trên mặt đất. Cô nhìn một phát biết ngay là cô ta đang dụ dỗ Lập Tân, định kéo Lập Tân rời khỏi đây thì Mộng Cầm đứng dậy giọng có chút mỉa mai.
Mộng Cầm: Thì ra anh cũng bị dụ dỗ bởi người đàn bà này sao, cô ta cũng bám hơi trai mới vào được đây đấy.
Lập Tân nghe cô ta nói mặt tối sầm lại. Bạch Yên thấy vẻ không ổn cô sợ Lập Tân làm ra những chuyện không lường trước được, cô cũng không nhịn được cô ta nói những lời khó nghe như vậy liền nắm tay Lập Tân thong thả nói.
Bạch Yên: Trai sao? Tôi đang nghĩ người dụ dỗ và bám hơi trai chính là cô đó. Dám ve vãn người đàn ông của tôi cô cũng xứng sao? Mộng Cầm giật mình tức đến chẳng thể nói thành lời nghiến răng nghiến lợi nói.
Mộng Cầm: Cô.. cô cứ chờ đấy.
Bạch Yên cười toát lên.
Bạch Yên: À, còn nữa bộ đồ này cô cố tình làm dơ nên cô phải chi trả hoàn toàn cho bộ đồ này. Hừmm... chắc cũng tầm một căn nhà lớn đấy.
Mộng Cầm tức giận nắm chặt tay thành quá đấm hầm hực nói.
Mộng Cầm: Dựa vào đâu.
Chưa nói dứt lời thì hai tên vệ sĩ cao to đã ghì chặt Mộng Cầm khiến cô ta run rẩy sợ toát cả mồ hồi xanh, cô liếc nhẹ lên người đàn ông liền giật mình cúi đầu xuống. Ánh mắt đó khiến cô không thở được, giọng nói lạnh lùng phát ra lần nữa.
Lập Tân: Không trả đánh gãy cánh tay cô ta, kéo dài thời gian cứ thế mà đánh.
Mộng Cầm nghe xong mà hoảng sợ, mặt mày tái mét người đàn ông này quá tàn nhẫn.
Bạch Yên: Tôi sẽ mang giấy nợ gửi đến trước nhà cô.
Nhắc đến nhà cô nghẹn lòng đó là căn nhà đầy kỉ niệm của cô và mẹ. Lập Tân nhẹ nhàng khoác tay lên vai cô cúi nhẹ người nói.
Lập Tân: Anh sẽ mua lại căn nhà đó cho em.
Cô nghe liền bất ngờ khi anh biết cô đang suy nghĩ gì sao? Nhưng vốn dĩ đó là nhà cô, cô nhẹ nhàng nói.
Bạch Yên: Mua gì chứ.
Nói xong cô bước đi nhanh anh cũng chạy theo để lại Mộng Cầm tinh thần chưa hết lo sợ đang ngồi thụp xuống đất. Ra tới bãi đậu xe, Lập Tân tiện tay vứt áo khoác ngoài vào thùng rác. Bạch Yên nhìn thấy dừng lại nói.
Bạch Yên: Sao vậy, đang còn tốt lắm mà.
Lập Tân cau mày nói.
Lập Tân: Dơ.
Nói xong anh nhanh nhẹn ngồi vào ghế lái trong xe, cô ngơ ngác theo sau.
Bạch Yên: Trợ lý Đàm đâu, sao anh phải lái xe?
Lập Tân kéo nhẹ tay cô ngồi xuống ghế lái phụ nhẹ nhàng nói.
Lập Tân: Anh muốn trở em về.
Bạch Yên: Vậy còn trợ lý Đàm.
Anh cau mặt ghì chặt tay lại xe, có chút tức giận ghen tuông nói.
Lập Tân: Em dám nhắc người đàn ông khác trước mặt anh sao?
Bạch Yên cười nhẹ, cô thấy người đàn ông này rất dễ thương ăn giấm mà cũng dễ thương nữa. Cô đưa đôi bàn tay mảnh khảnh chạm nhẹ và hôn lên má Lập Tân.
Bạch Yên: Thôi được rồi, em chỉ quan tâm một chút thôi mà.
Lập Tân tỏ vẻ hài lòng nhưng vẫn gắt giọng.
Lập Tân: Không được quan tâm người khác ngoại trừ anh.
Bạch Yên: Anh trẻ con thật đấy.
Lập Tân kéo cô mạnh tay hôn lên đôi môi đỏ mọng, hai đầu lưỡi cứ thế mà xiết vào nhau. Vừa hôn tay anh cầm tay cô đưa đến vị trí vòi voi, cô giật mình đẩy anh ra rút nhanh tay về đỏ mặt giọng lắp bắp nói.
Bạch Yên: Anh... gì vậy chứ.
Lập Tân cười mãn nguyện giọng nói trêu ghẹo cô.
Lập Tân: Làm trò người lớn để em biết anh không phải trẻ con.
Bạch Yên ngại ngùng xoay mặt ra phía cửa không dám quay đầu lại nhìn anh nhỏ giọng nói.
Bạch Yên: Về nhà thôi.
Lập Tân tay cầm vô lăng miệng vẫn cười tươi rói " Được".
( Đàm Húc lúc này: Anh được Lập Tân quăng cho cái thẻ rồi tự bắt xe về).
Danh sách chương