Sau chuyện của Thiển Quang, mọi người bắt đầu bàn về việc lập chủ tịch mới mọi phiếu bầu đều hướng đến Bạch Yên. Cô chỉ biết ngồi im lặng cô còn bị sốc tâm lý chuyện lúc nãy khiến cô không thể nào tập trung được, Lập Tân nhẹ nắm lấy tay cô giọng có chút kiên định.
Lập Tân: Em có muốn đảm nhận chức chủ tịch này không? Giọng Lập Tân vang lên khiến cô hoàn hồn lại nhìn tất cả mọi người cô có chút bồn chồn, thấp thỏm nhỏ giọng nói với Lập Tân.
Bạch Yên: Em nghĩ em không hợp đâu, em chưa có nhiều kinh nghiệm mà.
Lập Tân trong tức khắc có chút nhẹ lòng vì nếu cô đảm nhận chức chủ tịch này thì cơ hội gặp nhau của anh và cô sẽ ít hơn. Hằng ngày anh sẽ không còn được ngồi làm việc chung với cô nghĩ đến là Lập Tân thấy nặng lòng nhưng may mắn cô lại nói ra những lời đúng ý của anh.
Cô quay sang phía bác mình dứt khoát nói.
Bạch Yên: Công ty con nhờ bác nha, chức chủ tịch này quá nặng nề còn con chưa đầy kinh nghiệm nên con không dám nhận đâu ạ.
Hàng Cảnh rất thấu hiểu đứa cháu gái này, ông cũng ngầm đồng ý nhưng vẫn muốn cô ở lại công ty làm việc.
Hàng Cảnh: Bác sẽ quản, đây cũng là sản nghiệp nhà họ Tô mà. Cháu có muốn ở lại đây làm không, công ty cũng cần tài năng trẻ như cháu.
Bạch Yên có chút do dự thật ra cô lại muốn được ở bên cạnh Lập Tân hơn với lại công việc hiện tại của cô rất tốt. Trong lúc rối bời cô không biết nên lựa chọn như thế nào cô lén nhìn Lập Tân, vẫn là khuôn mặt lạnh như băng đó không một chút cảm xúc nào. Cô ghì nhẹ đôi bàn tay mình suy nghĩ một lúc cô cũng đưa ra được quyết định.
Bạch Yên: Con xin lỗi, con vẫn nên ra ngoài tìm tòi thêm ạ.
Hàng Cảnh nhìn khuôn mặt cô cứ liếc nhìn Lập Tân là ông đã hiểu ra, đứa trẻ này đã biết yêu rồi. Ông thở dài một tiếng để tránh cho cả hai khó xử đứng dậy chững chạc nói.
Hàng Cảnh: Vậy bác tôn trọng quyết định của cháu ta không thể ép cháu được.
Nói xong, cuộc họp kết thúc ông bước ra ngoài dần sau đó là các cổ đông từ từ cũng theo ra ngoài. Hiện tại, trong phòng chỉ còn hai người, Lập Tân liền kéo ghế cô sát lại mình anh buông xõa vẻ lạnh lùng ban nãy dùi mặt vào lòng ngực cô nũng nịu nói.
Lập Tân: Anh sợ em sẽ ở lại đây, anh sẽ nhớ em đến chết mất.
Cô chợt cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, vội bật cười vì cô phát hiện nãy giờ anh chỉ đang cố gắng gồng lên cho ra dáng một ông chủ, anh ở bên cô thì anh chỉ là con mèo con. Cô nhẹ nhàng xoa đầu anh nhỏ nhẹ nói.
Bạch Yên: Em cũng không muốn xa cục cưng của em đâu.
Anh ngồi bật dậy đôi mắt đầy trìu mến mà nhìn cô. Anh đang cảm thấy rất hạnh phúc khi được ở bên cạnh cô, đột nhiên anh hôn cô nụ hôn thắm thiết và ngọt ngào khiến cô lún sâu vào nụ hôn của anh. Bất chợt anh ôm cô ngồi lên đùi anh chiếm lấy đôi môi ngọt ngào của cô lần nữa bàn tay hư hỏng liên tục nhào nặn đồi núi rồi đưa ngón tay khều nhẹ mở cúc áo cô ra. Bạch Yên chợt giật mình đẩy tay anh ra, nhỏ giọng nhất quyết không cho anh tầm bậy ở đây.
Bạch Yên: Không được, đang ở công ty mà.
Nhưng Lập Tân nào nghe đưa đôi môi mềm mại hôn lên cổ cô một cách chiếm hữu. Cô rùng mình mà đẩy mạnh Lập Tân ra hơi nhăn mặt dứt khoát nói.
Bạch Yên: Em nói không được là không được. Anh đừng có mà làm càn.
Nói xong cô liền ngồi dậy khỏi người anh vẫn nhíu đôi lông mày mà bước nhanh ra ngoài. Lập Tân liền nắm tay cô lại.
Lập Tân: Em định đi đâu.
Bạch Yên không thèm quay đầu lại nhìn anh chỉnh chu lại quần áo, có chút giận hờn.
Bạch Yên: Em muốn ra ngoài.
Lập Tân nhíu mày nhưng không dám lớn giọng với cô nhẹ nhàng đứng dậy ôm lấy eo cô sát vào tai dỗ dành nói.
Lập Tân: Anh xin lỗi, anh không kiềm chế được khi ở cạnh em.
Bạch Yên nghe xong chân mày cũng dãn ra, cô cũng chẳng giận anh được bao lâu thấy anh có chút ăn năn cô hùa theo mà chọc ghẹo anh thêm chút nữa. Khuôn mặt cô nhíu lại vùng vẫy khỏi người anh mà trách móc anh.
Bạch Yên: Anh luôn như vậy, khi nào cũng làm theo cái gì mình muốn thật hết nói nổi anh.
Nhìn khuôn mặt vẫn đang còn giận dữ của cô Lập Tân liền nhẹ giọng chớp mắt một cái đã biến thành con mèo con, nhẹ khều tay cô làm nũng.
Lập Tân: Anh xin lỗi, xin lỗi em mà.
Nhìn anh như vậy thì ai mà biết anh là một người sát khí như thế nào chứ chẳng còn ra dáng một ông chủ nữa rồi. Cô phụt cuời
Bạch Yên: Được rồi, tha cho anh đó.
Lập Tân liền nhận ra cô đây đang cố ý trêu chọc anh, anh liền chiếm lấy môi cô nút nhẹ một cái rồi thả ra.
Lập Tân: Đây là hình phạt em phải nhận khi dám bỡn cợt anh.
Cô vỗ nhẹ vào lồng ngực anh đỏ hết cả mặt mày.
Bạch Yên: Đồ hỗn đản.
Lập Tân: Em có muốn đảm nhận chức chủ tịch này không? Giọng Lập Tân vang lên khiến cô hoàn hồn lại nhìn tất cả mọi người cô có chút bồn chồn, thấp thỏm nhỏ giọng nói với Lập Tân.
Bạch Yên: Em nghĩ em không hợp đâu, em chưa có nhiều kinh nghiệm mà.
Lập Tân trong tức khắc có chút nhẹ lòng vì nếu cô đảm nhận chức chủ tịch này thì cơ hội gặp nhau của anh và cô sẽ ít hơn. Hằng ngày anh sẽ không còn được ngồi làm việc chung với cô nghĩ đến là Lập Tân thấy nặng lòng nhưng may mắn cô lại nói ra những lời đúng ý của anh.
Cô quay sang phía bác mình dứt khoát nói.
Bạch Yên: Công ty con nhờ bác nha, chức chủ tịch này quá nặng nề còn con chưa đầy kinh nghiệm nên con không dám nhận đâu ạ.
Hàng Cảnh rất thấu hiểu đứa cháu gái này, ông cũng ngầm đồng ý nhưng vẫn muốn cô ở lại công ty làm việc.
Hàng Cảnh: Bác sẽ quản, đây cũng là sản nghiệp nhà họ Tô mà. Cháu có muốn ở lại đây làm không, công ty cũng cần tài năng trẻ như cháu.
Bạch Yên có chút do dự thật ra cô lại muốn được ở bên cạnh Lập Tân hơn với lại công việc hiện tại của cô rất tốt. Trong lúc rối bời cô không biết nên lựa chọn như thế nào cô lén nhìn Lập Tân, vẫn là khuôn mặt lạnh như băng đó không một chút cảm xúc nào. Cô ghì nhẹ đôi bàn tay mình suy nghĩ một lúc cô cũng đưa ra được quyết định.
Bạch Yên: Con xin lỗi, con vẫn nên ra ngoài tìm tòi thêm ạ.
Hàng Cảnh nhìn khuôn mặt cô cứ liếc nhìn Lập Tân là ông đã hiểu ra, đứa trẻ này đã biết yêu rồi. Ông thở dài một tiếng để tránh cho cả hai khó xử đứng dậy chững chạc nói.
Hàng Cảnh: Vậy bác tôn trọng quyết định của cháu ta không thể ép cháu được.
Nói xong, cuộc họp kết thúc ông bước ra ngoài dần sau đó là các cổ đông từ từ cũng theo ra ngoài. Hiện tại, trong phòng chỉ còn hai người, Lập Tân liền kéo ghế cô sát lại mình anh buông xõa vẻ lạnh lùng ban nãy dùi mặt vào lòng ngực cô nũng nịu nói.
Lập Tân: Anh sợ em sẽ ở lại đây, anh sẽ nhớ em đến chết mất.
Cô chợt cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, vội bật cười vì cô phát hiện nãy giờ anh chỉ đang cố gắng gồng lên cho ra dáng một ông chủ, anh ở bên cô thì anh chỉ là con mèo con. Cô nhẹ nhàng xoa đầu anh nhỏ nhẹ nói.
Bạch Yên: Em cũng không muốn xa cục cưng của em đâu.
Anh ngồi bật dậy đôi mắt đầy trìu mến mà nhìn cô. Anh đang cảm thấy rất hạnh phúc khi được ở bên cạnh cô, đột nhiên anh hôn cô nụ hôn thắm thiết và ngọt ngào khiến cô lún sâu vào nụ hôn của anh. Bất chợt anh ôm cô ngồi lên đùi anh chiếm lấy đôi môi ngọt ngào của cô lần nữa bàn tay hư hỏng liên tục nhào nặn đồi núi rồi đưa ngón tay khều nhẹ mở cúc áo cô ra. Bạch Yên chợt giật mình đẩy tay anh ra, nhỏ giọng nhất quyết không cho anh tầm bậy ở đây.
Bạch Yên: Không được, đang ở công ty mà.
Nhưng Lập Tân nào nghe đưa đôi môi mềm mại hôn lên cổ cô một cách chiếm hữu. Cô rùng mình mà đẩy mạnh Lập Tân ra hơi nhăn mặt dứt khoát nói.
Bạch Yên: Em nói không được là không được. Anh đừng có mà làm càn.
Nói xong cô liền ngồi dậy khỏi người anh vẫn nhíu đôi lông mày mà bước nhanh ra ngoài. Lập Tân liền nắm tay cô lại.
Lập Tân: Em định đi đâu.
Bạch Yên không thèm quay đầu lại nhìn anh chỉnh chu lại quần áo, có chút giận hờn.
Bạch Yên: Em muốn ra ngoài.
Lập Tân nhíu mày nhưng không dám lớn giọng với cô nhẹ nhàng đứng dậy ôm lấy eo cô sát vào tai dỗ dành nói.
Lập Tân: Anh xin lỗi, anh không kiềm chế được khi ở cạnh em.
Bạch Yên nghe xong chân mày cũng dãn ra, cô cũng chẳng giận anh được bao lâu thấy anh có chút ăn năn cô hùa theo mà chọc ghẹo anh thêm chút nữa. Khuôn mặt cô nhíu lại vùng vẫy khỏi người anh mà trách móc anh.
Bạch Yên: Anh luôn như vậy, khi nào cũng làm theo cái gì mình muốn thật hết nói nổi anh.
Nhìn khuôn mặt vẫn đang còn giận dữ của cô Lập Tân liền nhẹ giọng chớp mắt một cái đã biến thành con mèo con, nhẹ khều tay cô làm nũng.
Lập Tân: Anh xin lỗi, xin lỗi em mà.
Nhìn anh như vậy thì ai mà biết anh là một người sát khí như thế nào chứ chẳng còn ra dáng một ông chủ nữa rồi. Cô phụt cuời
Bạch Yên: Được rồi, tha cho anh đó.
Lập Tân liền nhận ra cô đây đang cố ý trêu chọc anh, anh liền chiếm lấy môi cô nút nhẹ một cái rồi thả ra.
Lập Tân: Đây là hình phạt em phải nhận khi dám bỡn cợt anh.
Cô vỗ nhẹ vào lồng ngực anh đỏ hết cả mặt mày.
Bạch Yên: Đồ hỗn đản.
Danh sách chương