Bạch Yên nhẹ nhếch môi cười, nụ cười của cô tuy kiên định với suy nghĩ lúc nãy của mình nhưng vẫn còn lóe lên tia lo sợ. Cô thở phào rồi chỉ ngón tay lên ngực Từ Hiểu nói từng câu từng chữ khẳng định chẳng nịch.
Bạch Yên: Trái tim của anh ấy thuộc về tôi trước cô.
Nói xong, Bạch Yên quay người bỏ đi để lại Từ Hiểu một mình trong nhà vệ sinh. Lúc này, Từ Hiểu hai tay nắm chặt thành quả đấm chỉ biết đứng đó liếc mắt về bóng lưng của Bạch Yên đang rời đi. Trong đầu Từ Hiểu dấy lên nhiều suy nghĩ khác nhau, thái độ của Lập Tân cô biết rõ anh ta không có một chút cảm xúc nào với cô nhưng càng như vậy người phụ nữ này lại càng muốn chiếm được nó. Đột nhiên cô ta cười lên một cách man rợ rồi nói lớn.
Từ Hiểu: Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, chưa có thứ gì mà Từ Hiểu tôi chưa lấy được.
Sau khi rời khỏi chỗ Từ Hiểu, cô đi nhanh về phòng ăn tâm trạng của cô không tốt lắm nhưng vẫn ráng không để lộ ra ngoài. Bước vào phòng ăn, một đống mảnh vụn của dĩa thức ăn nằm rải rác xung quanh bàn ăn, bàn ghế thì vứt lung tung như mới có hỗn chiến vậy khiến cô giật cả mình. Cô nhìn quanh phòng cũng không thấy Lập Tân đâu cả, cô vừa lo lắng vừa sốt ruột cũng sợ hãi tại sao chỗ này lại thành mớ hỗn độn thế này cô chỉ biết đứng nhìn xung quanh căn phòng. Vừa bước ra khỏi cửa thì cô vô tình đạp lên chiếc điện thoại đang nằm dưới đất, là điện thoại của Lập Tân nó đã bị bể tan tành đến nỗi cô vừa cầm lên thì mảnh vụn của kiếng cường lực liền rớt lộp độp xuống đất. Cô bất giác cau mày rồi chạy nhanh đi tìm Lập Tân, vừa được hai ba bước chân cô liền đụng chúng Đàm Húc. Vẻ mặt lo lắng của anh hiện rất rõ, anh cũng đang vội tìm Bạch Yên. Lúc nãy thật kinh hoàng đối với anh, anh tận mắt nhìn thấy Lập Tân sau khi nghe xong điện thoại thì như một kẻ điên cuồng đập phá đồ đạc, anh cũng cố ngăn cản nhưng lực của Lập Tân quá sức tưởng tượng. Tuy đây không phải lần đầu chứng kiến hình ảnh này của Lập Tân nhưng thật sự đây là nộ khí lần đầu anh chứng kiến nhìn ông chủ như con quái vật muốn giết người. Đập phá đồ đạc hầu như Lập Tân vẫn chưa nguôi cơn giận mà lập tức bước nhanh ra ngoài Đàm Húc hoảng sợ có chuyện không hay liền chạy theo.
Khi thấy Lập Tân nhốt mình trong phòng tiếng đỗ vỡ lại tiếp tục vang lên khiến Đàm Húc không khỏi lo lắng nên đã gấp gáp đi tìm Bạch Yên vì ngoài cô ra ông chủ chưa bao giờ tỏ thái độ trìu mến đó cả. Vừa hay Bạch Yên đụng chúng người mình Đàm Húc liền kéo cô đi, Bạch Yên lúc này vẫn đang còn bàng hoàng liền cất giọng.
Bạch Yên: Chuyện gì đã xảy ra, Lập Tân đâu? Cô vừa nói vừa bị Đàm Húc kéo đi, Đàm Húc cũng lên tiếng.
Đàm Húc: Đi theo tôi.
Thấy Đàm Húc cứ nắm mạnh cổ tay cô mà kéo đi, tuy lực không mạnh nhưng cô vẫn cảm thấy đau liền giật tay ra khỏi tay Đàm Húc cất lời.
Bạch Yên: Để tôi tự đi.
Đàm Húc nhìn cô rồi cũng gật đầu, anh lo lắng quá mức mà quên đi người này là người của ông chủ anh đã quá lỗ mãng rồi. Đi theo lên Đàm Húc lên phòng chủ tịch, bất giác từ xa cô đã nghe tiếng đỗ vỡ Bạch Yên lập tức chạy nhanh đến phòng làm việc tay liên hồi đập mạnh vào cửa giọng nói không ngừng lo lắng.
Bạch Yên: Lập Tân mở cửa cho em.
Một hồi mà cô vẫn không thấy Lập Tân mở cửa tiếng động đập đồ cũng dừng lại hẳn trong lòng Bạch Yên càng ngày càng lo lắng. Cô quay sang Đàm Húc nói vội nói vàng.
Bạch Yên: Chuyện này là thế nào?
Đàm Húc trầm lặng người, anh biết người khiến Lập Tân tức giận như vậy chỉ có thể là ông chủ nhưng chuyện này Bạch Yên không thể xen vào. Đàm Húc liền lắc khẽ đầu rồi nói.
Đàm Húc: Tôi không biết, sau khi ông chủ nghe điện thoại xong liền như vậy.
Bạch Yên lặng người nhưng trên khuôn mặt vẫn lo lắng không nguôi, bên trong yên tĩnh đến lạ thường cô nhíu mày quay sang Đàm Húc hét lớn.
Bạch Yên: Có chìa khóa không, mở cửa.
Nghe Bạch Yên nói vậy, Đàm Húc liền lắc đầu cất giọng bất lực nói.
Đàm Húc: Phòng này ông chủ không để khóa dự phòng.
Bạch Yên nghe xong càng cau mày hơn, nắm chặt tay đánh mạnh vào cửa miệng không ngừng hét lên.
Bạch Yên: Lập Tân anh có mở cửa ngay cho em không?
Vẫn không có động tĩnh gì, cô liền giơ tay đánh mạnh thêm lần nữa thì Lập Tân đã mở cửa ra cô chưa kịp định hình chuyện gì liền bị Lập Tân kéo vào trong. Rầm, cửa đóng mạnh Đàm Húc đứng ngoài thấy vậy liền nhẹ nhõm hơn rồi quay đầu bước đi.
Cô vừa bị kéo vào Lập Tân đã chặn miệng cô bằng nụ hôn điên cuồng, anh liên tục đẩy lưỡi vào một cách nồng nhiệt rồi lại cắn lên vành môi cô. Bạch Yên cảm nhận được sự tê dại ở môi cô liền cau mày rồi mở mắt, trừng mắt với Lập Tân. Cô còn hoảng hơn khi thấy trong mắt Lập Tân đang lộ rõ gân máu anh đang tức giận đến phát hỏa thì sao nhẹ nhàng với cô được chứ.
Bạch Yên: Trái tim của anh ấy thuộc về tôi trước cô.
Nói xong, Bạch Yên quay người bỏ đi để lại Từ Hiểu một mình trong nhà vệ sinh. Lúc này, Từ Hiểu hai tay nắm chặt thành quả đấm chỉ biết đứng đó liếc mắt về bóng lưng của Bạch Yên đang rời đi. Trong đầu Từ Hiểu dấy lên nhiều suy nghĩ khác nhau, thái độ của Lập Tân cô biết rõ anh ta không có một chút cảm xúc nào với cô nhưng càng như vậy người phụ nữ này lại càng muốn chiếm được nó. Đột nhiên cô ta cười lên một cách man rợ rồi nói lớn.
Từ Hiểu: Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, chưa có thứ gì mà Từ Hiểu tôi chưa lấy được.
Sau khi rời khỏi chỗ Từ Hiểu, cô đi nhanh về phòng ăn tâm trạng của cô không tốt lắm nhưng vẫn ráng không để lộ ra ngoài. Bước vào phòng ăn, một đống mảnh vụn của dĩa thức ăn nằm rải rác xung quanh bàn ăn, bàn ghế thì vứt lung tung như mới có hỗn chiến vậy khiến cô giật cả mình. Cô nhìn quanh phòng cũng không thấy Lập Tân đâu cả, cô vừa lo lắng vừa sốt ruột cũng sợ hãi tại sao chỗ này lại thành mớ hỗn độn thế này cô chỉ biết đứng nhìn xung quanh căn phòng. Vừa bước ra khỏi cửa thì cô vô tình đạp lên chiếc điện thoại đang nằm dưới đất, là điện thoại của Lập Tân nó đã bị bể tan tành đến nỗi cô vừa cầm lên thì mảnh vụn của kiếng cường lực liền rớt lộp độp xuống đất. Cô bất giác cau mày rồi chạy nhanh đi tìm Lập Tân, vừa được hai ba bước chân cô liền đụng chúng Đàm Húc. Vẻ mặt lo lắng của anh hiện rất rõ, anh cũng đang vội tìm Bạch Yên. Lúc nãy thật kinh hoàng đối với anh, anh tận mắt nhìn thấy Lập Tân sau khi nghe xong điện thoại thì như một kẻ điên cuồng đập phá đồ đạc, anh cũng cố ngăn cản nhưng lực của Lập Tân quá sức tưởng tượng. Tuy đây không phải lần đầu chứng kiến hình ảnh này của Lập Tân nhưng thật sự đây là nộ khí lần đầu anh chứng kiến nhìn ông chủ như con quái vật muốn giết người. Đập phá đồ đạc hầu như Lập Tân vẫn chưa nguôi cơn giận mà lập tức bước nhanh ra ngoài Đàm Húc hoảng sợ có chuyện không hay liền chạy theo.
Khi thấy Lập Tân nhốt mình trong phòng tiếng đỗ vỡ lại tiếp tục vang lên khiến Đàm Húc không khỏi lo lắng nên đã gấp gáp đi tìm Bạch Yên vì ngoài cô ra ông chủ chưa bao giờ tỏ thái độ trìu mến đó cả. Vừa hay Bạch Yên đụng chúng người mình Đàm Húc liền kéo cô đi, Bạch Yên lúc này vẫn đang còn bàng hoàng liền cất giọng.
Bạch Yên: Chuyện gì đã xảy ra, Lập Tân đâu? Cô vừa nói vừa bị Đàm Húc kéo đi, Đàm Húc cũng lên tiếng.
Đàm Húc: Đi theo tôi.
Thấy Đàm Húc cứ nắm mạnh cổ tay cô mà kéo đi, tuy lực không mạnh nhưng cô vẫn cảm thấy đau liền giật tay ra khỏi tay Đàm Húc cất lời.
Bạch Yên: Để tôi tự đi.
Đàm Húc nhìn cô rồi cũng gật đầu, anh lo lắng quá mức mà quên đi người này là người của ông chủ anh đã quá lỗ mãng rồi. Đi theo lên Đàm Húc lên phòng chủ tịch, bất giác từ xa cô đã nghe tiếng đỗ vỡ Bạch Yên lập tức chạy nhanh đến phòng làm việc tay liên hồi đập mạnh vào cửa giọng nói không ngừng lo lắng.
Bạch Yên: Lập Tân mở cửa cho em.
Một hồi mà cô vẫn không thấy Lập Tân mở cửa tiếng động đập đồ cũng dừng lại hẳn trong lòng Bạch Yên càng ngày càng lo lắng. Cô quay sang Đàm Húc nói vội nói vàng.
Bạch Yên: Chuyện này là thế nào?
Đàm Húc trầm lặng người, anh biết người khiến Lập Tân tức giận như vậy chỉ có thể là ông chủ nhưng chuyện này Bạch Yên không thể xen vào. Đàm Húc liền lắc khẽ đầu rồi nói.
Đàm Húc: Tôi không biết, sau khi ông chủ nghe điện thoại xong liền như vậy.
Bạch Yên lặng người nhưng trên khuôn mặt vẫn lo lắng không nguôi, bên trong yên tĩnh đến lạ thường cô nhíu mày quay sang Đàm Húc hét lớn.
Bạch Yên: Có chìa khóa không, mở cửa.
Nghe Bạch Yên nói vậy, Đàm Húc liền lắc đầu cất giọng bất lực nói.
Đàm Húc: Phòng này ông chủ không để khóa dự phòng.
Bạch Yên nghe xong càng cau mày hơn, nắm chặt tay đánh mạnh vào cửa miệng không ngừng hét lên.
Bạch Yên: Lập Tân anh có mở cửa ngay cho em không?
Vẫn không có động tĩnh gì, cô liền giơ tay đánh mạnh thêm lần nữa thì Lập Tân đã mở cửa ra cô chưa kịp định hình chuyện gì liền bị Lập Tân kéo vào trong. Rầm, cửa đóng mạnh Đàm Húc đứng ngoài thấy vậy liền nhẹ nhõm hơn rồi quay đầu bước đi.
Cô vừa bị kéo vào Lập Tân đã chặn miệng cô bằng nụ hôn điên cuồng, anh liên tục đẩy lưỡi vào một cách nồng nhiệt rồi lại cắn lên vành môi cô. Bạch Yên cảm nhận được sự tê dại ở môi cô liền cau mày rồi mở mắt, trừng mắt với Lập Tân. Cô còn hoảng hơn khi thấy trong mắt Lập Tân đang lộ rõ gân máu anh đang tức giận đến phát hỏa thì sao nhẹ nhàng với cô được chứ.
Danh sách chương