Lập Tân ngồi xuống giường khẽ vuốt mái tóc cô đầy ân hận, nhìn đồng hồ tích tắc trôi qua vẫn chưa thấy bóng dáng người bác sĩ nào còn cô thì ngày càng sốt. Lập Tân bỗng dưng nổi cơn thịnh nộ, gào lớn.
Lập Tân: Đàm Húc, xách tên bác sĩ đến đây ngay cho tôi. Tôi cho anh năm phút nữa.
Do Liêm Tấn Ngôn đã đi ngoại thành nên giờ có kêu anh cũng không về kịp tối nay nên Lập Tân đành phải gọi bác sĩ ngoài. Sự chậm trễ này khiến anh càng mất bình tĩnh. Thím Thẩm đứng bên cạnh cô đang lau người cho cô nhìn thấy khuôn mặt lo lắng và tức giận của anh cũng chỉ thở dài một tiếng rồi tiếp tục công việc của mình.
Sau năm phút, Đàm Húc cũng đưa được một người bác sĩ đến, chưa kịp lên tiếng đã bị Lập Tân lôi cổ vào trong giọng tức giận nhưng lại lạnh đến thấu xương tủy.
Lập Tân: Chữa cho tôi, cô ấy không hạ sốt thì coi như danh hiệu bác sĩ này không cần dùng nữa.
Người bác sĩ cũng cỡ trung niên, ông ta đột nhiên bị bắt đến đây chưa hết hoảng sợ lại bị Lập Tân uy hiếp, tay cầm nhiệt kế mà run lẩy bẩy mặt mày tái mét. Ánh mắt đằng sau ông ta như một tia lửa có thể xuyên thấu tim gan con người. Lại một giọng lạnh cất lên.
Lập Tân: Ông làm đoàng hoàng cho tôi.
Người bác sĩ tay đang run lên một lát sau mới lấy lại bình tĩnh, bàn tay ông ta chạm vào khuôn mặt Bạch Yên liền có một giọng nói giận dữ quát lớn khiến ông ta giật mình mà rút tay ra.
Lập Tân: Ai cho ông cái quyền đụng vào cô ấy hả? Có tin cái tay ông cũng mất luôn không.
Thím Thẩm đứng bên mà bất an nhìn thấy khuôn mặt tái mét của bác sĩ không dám đụng vào Bạch Yên, bà liền nhẹ giọng lên tiếng.
Thím Thẩm: Cậu chủ, không chạm vào thì sao có thể chữa bệnh.
Cũng nửa tiếng trôi qua, sau khi sơ khám và chuyền nước cho cô sắc mặt cô cũng hồng hào lại một chút. Ông bác sĩ đứng dậy, chân vẫn còn run mà không đứng vững giọng nói run run.
- Cơ thể cô ấy khá yếu, ăn uống không điều độ và lao lực cực nhọc nên mới xảy ra vấn đề nặng như vậy. Tôi đã kê thuốc hạ sốt, truyền nước xong có thể cho cô ấy uống.
Lập Tân liền cau mày khi nghe những lời đó từ bác sĩ, khuôn mặt cô cũng trở nên sắc hồng lạnh lùng nói.
Lập Tân: Đàm Húc, thưởng.
Người bác sĩ đang sợ hãi vô cùng liền nhẹ lòng đi. Thím Thẩm cũng xuống nấu cho cô bát cháo, trong phòng giờ chỉ còn hai người anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, ánh trăng nhẹ chiếu qua cửa sổ rọi xuống bên giường lấp ló hiện lên ánh mắt đầy tâm trạng nhưng cũng rất sắc bén.
Đồng hồ điểm đến một giờ, cô dần khẽ mở mắt nhẹ đưa tay xoa lên cái đầu đau nhức của mình. Lập Tân ngồi bên cạnh thấy cử động của cô liền bế cô ngồi vào trong lòng mình nhẹ giọng nói một cách ấm áp.
Lập Tân: Em tỉnh rồi, thấy trong người đỡ hơn chưa.
Bạch Yên nhẹ gật đầu, nhìn khuôn mặt có chút mệt mỏi của anh cô nhẹ nhàng vuốt khẽ gò má anh.
Bạch Yên: Em đỡ rồi, anh cũng nghỉ ngơi đi.
Lập Tân vội nắm lấy tay cô đang đặt trên gò má mình, không muốn trách cô nhưng nút thắt trong lòng anh nhất định phải hỏi cô cho rõ.
Lập Tân: Sáng nay em đến công ty, sao anh lại không thấy em.
Bạch Yên đang nằm trong lòng anh vội ngẩng đầu lên giương mắt nhìn anh thà hơn không nhắc giờ anh lại nhắc đến khiến cô thêm tức trong lòng.
Bạch Yên: Ai là người không cho em vào, ai là người ở cùng người phụ nữ khác hả? Bị cô nói trúng tim đen, Lập Tân từ con hổ biến thành con mèo ngay tức khắc khẽ giọng nũng nịu.
Lập Tân: Em cũng lên xe người khác mà.
Dù anh nói nhỏ nhưng cũng đủ để cô nghe, cô liền ngây người liền hỏi lại anh.
Bạch Yên: Em lên xe người khác, sao em lại không nhớ.
Vừa dứt câu cô liền nhớ lại cô bị say nắng trên đường may gặp được anh Dĩ Khiêm giúp đỡ. Bạch Yên liền xị mặt vẻ ra hờn dỗi.
Bạch Yên: Tại anh, tất cả là tại anh. Anh ở cùng người phụ nữ khác bỏ mặc em, làm em bị say nắng. Tại anh hết.
Lập Tân liền sửng người nhìn cô với ánh mắt đầy thương cảm. Thì ra là anh đã hiểu lầm cô, Lập Tân liền ôm chặt cô vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh của cô giọng có chút hối hận vang lên.
Lập Tân: Anh xin lỗi. Em đừng giận.
Bạch Yên liền lạnh giọng đi, đẩy khẽ anh ra.
Bạch Yên: Không, lần này lời xin lỗi của anh không có tác dụng. Anh dây dưa với cô ta thì không cần xin lỗi em. Em cũng không có quyền giận anh.
Lập Tân hôn mạnh lên môi cô nút nhẹ một cái rồi nhìn thẳng đôi mắt của cô.
Lập Tân: Ghen sao? Sao em lại không có quyền giận, em là người Lập Tân này nhận định mà.
Bạch Yên cũng nhanh miệng trả lời lại anh.
Bạch Yên: Em ghen, người đàn ông của mình ở cùng người phụ nữ khác sao không ghen. Nay anh ngủ sofa không thì em sẽ ngủ phòng khác, anh chọn đi.
Lập Tân: Đàm Húc, xách tên bác sĩ đến đây ngay cho tôi. Tôi cho anh năm phút nữa.
Do Liêm Tấn Ngôn đã đi ngoại thành nên giờ có kêu anh cũng không về kịp tối nay nên Lập Tân đành phải gọi bác sĩ ngoài. Sự chậm trễ này khiến anh càng mất bình tĩnh. Thím Thẩm đứng bên cạnh cô đang lau người cho cô nhìn thấy khuôn mặt lo lắng và tức giận của anh cũng chỉ thở dài một tiếng rồi tiếp tục công việc của mình.
Sau năm phút, Đàm Húc cũng đưa được một người bác sĩ đến, chưa kịp lên tiếng đã bị Lập Tân lôi cổ vào trong giọng tức giận nhưng lại lạnh đến thấu xương tủy.
Lập Tân: Chữa cho tôi, cô ấy không hạ sốt thì coi như danh hiệu bác sĩ này không cần dùng nữa.
Người bác sĩ cũng cỡ trung niên, ông ta đột nhiên bị bắt đến đây chưa hết hoảng sợ lại bị Lập Tân uy hiếp, tay cầm nhiệt kế mà run lẩy bẩy mặt mày tái mét. Ánh mắt đằng sau ông ta như một tia lửa có thể xuyên thấu tim gan con người. Lại một giọng lạnh cất lên.
Lập Tân: Ông làm đoàng hoàng cho tôi.
Người bác sĩ tay đang run lên một lát sau mới lấy lại bình tĩnh, bàn tay ông ta chạm vào khuôn mặt Bạch Yên liền có một giọng nói giận dữ quát lớn khiến ông ta giật mình mà rút tay ra.
Lập Tân: Ai cho ông cái quyền đụng vào cô ấy hả? Có tin cái tay ông cũng mất luôn không.
Thím Thẩm đứng bên mà bất an nhìn thấy khuôn mặt tái mét của bác sĩ không dám đụng vào Bạch Yên, bà liền nhẹ giọng lên tiếng.
Thím Thẩm: Cậu chủ, không chạm vào thì sao có thể chữa bệnh.
Cũng nửa tiếng trôi qua, sau khi sơ khám và chuyền nước cho cô sắc mặt cô cũng hồng hào lại một chút. Ông bác sĩ đứng dậy, chân vẫn còn run mà không đứng vững giọng nói run run.
- Cơ thể cô ấy khá yếu, ăn uống không điều độ và lao lực cực nhọc nên mới xảy ra vấn đề nặng như vậy. Tôi đã kê thuốc hạ sốt, truyền nước xong có thể cho cô ấy uống.
Lập Tân liền cau mày khi nghe những lời đó từ bác sĩ, khuôn mặt cô cũng trở nên sắc hồng lạnh lùng nói.
Lập Tân: Đàm Húc, thưởng.
Người bác sĩ đang sợ hãi vô cùng liền nhẹ lòng đi. Thím Thẩm cũng xuống nấu cho cô bát cháo, trong phòng giờ chỉ còn hai người anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, ánh trăng nhẹ chiếu qua cửa sổ rọi xuống bên giường lấp ló hiện lên ánh mắt đầy tâm trạng nhưng cũng rất sắc bén.
Đồng hồ điểm đến một giờ, cô dần khẽ mở mắt nhẹ đưa tay xoa lên cái đầu đau nhức của mình. Lập Tân ngồi bên cạnh thấy cử động của cô liền bế cô ngồi vào trong lòng mình nhẹ giọng nói một cách ấm áp.
Lập Tân: Em tỉnh rồi, thấy trong người đỡ hơn chưa.
Bạch Yên nhẹ gật đầu, nhìn khuôn mặt có chút mệt mỏi của anh cô nhẹ nhàng vuốt khẽ gò má anh.
Bạch Yên: Em đỡ rồi, anh cũng nghỉ ngơi đi.
Lập Tân vội nắm lấy tay cô đang đặt trên gò má mình, không muốn trách cô nhưng nút thắt trong lòng anh nhất định phải hỏi cô cho rõ.
Lập Tân: Sáng nay em đến công ty, sao anh lại không thấy em.
Bạch Yên đang nằm trong lòng anh vội ngẩng đầu lên giương mắt nhìn anh thà hơn không nhắc giờ anh lại nhắc đến khiến cô thêm tức trong lòng.
Bạch Yên: Ai là người không cho em vào, ai là người ở cùng người phụ nữ khác hả? Bị cô nói trúng tim đen, Lập Tân từ con hổ biến thành con mèo ngay tức khắc khẽ giọng nũng nịu.
Lập Tân: Em cũng lên xe người khác mà.
Dù anh nói nhỏ nhưng cũng đủ để cô nghe, cô liền ngây người liền hỏi lại anh.
Bạch Yên: Em lên xe người khác, sao em lại không nhớ.
Vừa dứt câu cô liền nhớ lại cô bị say nắng trên đường may gặp được anh Dĩ Khiêm giúp đỡ. Bạch Yên liền xị mặt vẻ ra hờn dỗi.
Bạch Yên: Tại anh, tất cả là tại anh. Anh ở cùng người phụ nữ khác bỏ mặc em, làm em bị say nắng. Tại anh hết.
Lập Tân liền sửng người nhìn cô với ánh mắt đầy thương cảm. Thì ra là anh đã hiểu lầm cô, Lập Tân liền ôm chặt cô vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh của cô giọng có chút hối hận vang lên.
Lập Tân: Anh xin lỗi. Em đừng giận.
Bạch Yên liền lạnh giọng đi, đẩy khẽ anh ra.
Bạch Yên: Không, lần này lời xin lỗi của anh không có tác dụng. Anh dây dưa với cô ta thì không cần xin lỗi em. Em cũng không có quyền giận anh.
Lập Tân hôn mạnh lên môi cô nút nhẹ một cái rồi nhìn thẳng đôi mắt của cô.
Lập Tân: Ghen sao? Sao em lại không có quyền giận, em là người Lập Tân này nhận định mà.
Bạch Yên cũng nhanh miệng trả lời lại anh.
Bạch Yên: Em ghen, người đàn ông của mình ở cùng người phụ nữ khác sao không ghen. Nay anh ngủ sofa không thì em sẽ ngủ phòng khác, anh chọn đi.
Danh sách chương