Mấy ngày liền cô cứ sốt miên man, nhờ có đồ bổ dưỡng Lập Tân luôn chuẩn bị cho cô trước khi anh đi làm mà cô đã khỏe một cách nhanh chóng. Nay Lập Tân vẫn chuẩn bị đồ bổ cho cô, anh cũng đã đi làm từ sáng sớm do sức khỏe nên cô đã ở nhà được một thời gian. Ở nhà chỉ có cô và thím Thẩm hay nói chuyện với nhau còn các người hầu khác cô ít để tâm đến. Thím Thẩm còn có việc của thím Thẩm cô cũng không thể cả ngày quấy thím ấy được.
Bạch Yên đi hết chỗ này đến chỗ kia trong căn biệt thự to lớn, đúng là khiến cô chán chết mà cô đã khỏe rồi Lập Tân vẫn nhất quyết không cho cô đi làm nhà rộng cũng chẳng có gì khiến cô hứng thú.
Ngán ngẫm không biết làm gì Bạch Yên liền đi thẳng đến phòng sách của anh, nghe nói phòng này ngoài thím Thẩm vào lau dọn thì không ai có thể vào. Bạch Yên nhẹ nhàng đẩy cửa vào, cô nhìn xung quanh căn phòng mà thốt lên một câu.
Bạch Yên: Oa, toàn là sách anh ấy thích đọc sách lắm sao.
Cô đi một vòng lựa từng cuốn sách mở ra xem toàn là sách về kiểu triết học không thì kinh doanh, nhưng lại có một cuốn sách mang vẻ nhẹ nhàng quay về thời còn đi học " Thanh Xuân ". Cô nhìn cuốn sách này lạc trong đống sách toàn về tri thức khiến nó nổi bật hơn. Bạch Yên cầm cuốn sách rồi ngồi xuống bàn lật ra trang đầu tiên một dòng chữ nắn nót viết khá chỉnh chu " thanh xuân của tôi" kèm theo đó là một bức hình. Cô gái trong hình đứng trong làn gió khiến mái tóc dài bay nhẹ trong gió miệng cười tươi như hoa mới nở.
Bạch Yên cười nhẹ một cái " cô ấy là tình đầu của anh ấy sao? Là cả một thanh xuân anh ấy không thể quên đi sao? Đến cả tấm hình cũng còn mới tinh như thế này thì anh ấy đã giữ gìn cẩn thận nó như thế nào chứ ". Nói tới Bạch Yên, tuy cấp ba cô cũng có rất nhiều người theo đuổi nhưng cô lại chẳng có mối tình nào, tính đến bây giờ Lập Tân lại là mối tình đầu của cô.
Tình yêu của cô đến một cách nhanh chóng khiến trong lòng cô có chút lo lắng. Người ta có câu" thứ gì dễ đến lại càng dễ đi ", liệu tình yêu của cô có dễ đến rồi dễ đi như vậy không? Bạch Yên nhìn bức hình mặt đầy cảm xúc rồi nhẹ cất cuốn sách lại chỗ cũ.
----------------
Đến giờ cơm tối , Bạch Yên vẫn ngồi phòng khách đợi anh về nhưng một tiếng đã trôi qua vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu. Thím Thẩm nhìn đồng hồ cũng đã tám giờ tối, bà bước ra phòng khách khẽ cúi đầu.
Thím Thẩm: Tiểu thư, cô hãy ăn trước đi ạ. Để tôi điện cho cậu chủ xem sao? Bạch Yên đứng dậy vội ngăn thím Thẩm đang bấm số điện thoại.
Bạch Yên: Thím không cần làm phiền đến anh ấy đâu ạ, có lẽ anh ấy bận công việc thôi. Xíu cháu sẽ nhắn lại cho anh ấy.
Thím Thẩm vội gật đầu nghe theo lời cô. Bạch Yên ngồi xuống bàn ăn những món ăn cô và Lập Tân đều thích ăn thơm nức mũi nhưng cô lại không có thèm ăn một chút nào vì bữa cơm thiếu anh. Từ lúc sống với nhau cô chưa bao giờ phải ăn một mình như hôm nay cả thiếu anh mọi thứ đều trống trải. Bạch Yên chỉ đụng đầu đũa vài ba miếng rồi đứng dậy, thím Thẩm đứng bên liền nói.
Thím Thẩm: Tiểu thư ăn thêm đi ạ, ăn ít như vậy không tốt cho sức khỏe đâu.
Bạch Yên nở nụ cười tươi.
Bạch Yên: Cháu no rồi ạ, mà từ giờ thím cứ kêu cháu là Bạch Yên đừng tiểu thư này tiểu thư nọ nữa, nghe thật khách sáo.
Thím Thẩm gật nhẹ đầu cô liền quay người đi lên phòng, bà chưa biết cô được bao lâu nhưng tính Bạch Yên lại thật thà, dễ mến bà vừa gặp là thích ngay. Nhìn bóng lưng cô chứa đầy muộn phiền bà lắc khẽ đầu một cái rồi nói nhỏ.
Thím Thẩm: Kiểu này cậu chủ lại phải đi xin lỗi con bé rồi.
Người khéo quan tâm cậu chủ như thím Thẩm cũng chưa nghe cậu chủ tự mình xin lỗi người khác nhiều lần giống như Bạch Yên. Một người từ nhỏ đã cao ngạo càng lớn cái tôi của Lập Tân càng to thế mà Lập Tân lại phải xin lỗi Bạch Yên nhiều đến như vậy. Từ lúc Bạch Yên xuất hiện đúng là bà đã được chứng kiến những cảnh tượng giường như sẽ không bao xuất hiện ở trên người Lập Tân.
Bạch Yên ngồi xuống chiếc giường trống trải cô vội lấy điện thoại gõ từng chữ rồi gửi đi " Anh bận công việc sao, nhớ ăn uống đầy đủ nha". Chưa đầy hai phút anh đã phản hồi lại.
- Anh ấy đang họp, tôi sẽ chú ý đến việc ăn uống của anh ấy.
Bạch Yên nắm chặt điện thoại đọc từng chữ trong dòng tin nhắn, cô vừa ghen vừa tức giận ném điện thoại qua một bên. Nằm phịch người xuống chiếc giường lớn nở nụ cười sâu rồi suy nghĩ " anh ấy là người luôn cẩn thận, điện thoại của anh đến cả cô còn chưa được đụng vào thế mà lại có một người phụ nữ nhắn lại với cô ". Giờ cô không biết là anh đang họp thật hay chỉ lấy cớ ở bên người phụ nữa khác, mấy ngày trước vẫn đang chăm sóc cô mấy ngày sau liền có phụ nữ khác bên ngoài, là anh đang thách thức tình yêu của cô sao?
Bạch Yên đi hết chỗ này đến chỗ kia trong căn biệt thự to lớn, đúng là khiến cô chán chết mà cô đã khỏe rồi Lập Tân vẫn nhất quyết không cho cô đi làm nhà rộng cũng chẳng có gì khiến cô hứng thú.
Ngán ngẫm không biết làm gì Bạch Yên liền đi thẳng đến phòng sách của anh, nghe nói phòng này ngoài thím Thẩm vào lau dọn thì không ai có thể vào. Bạch Yên nhẹ nhàng đẩy cửa vào, cô nhìn xung quanh căn phòng mà thốt lên một câu.
Bạch Yên: Oa, toàn là sách anh ấy thích đọc sách lắm sao.
Cô đi một vòng lựa từng cuốn sách mở ra xem toàn là sách về kiểu triết học không thì kinh doanh, nhưng lại có một cuốn sách mang vẻ nhẹ nhàng quay về thời còn đi học " Thanh Xuân ". Cô nhìn cuốn sách này lạc trong đống sách toàn về tri thức khiến nó nổi bật hơn. Bạch Yên cầm cuốn sách rồi ngồi xuống bàn lật ra trang đầu tiên một dòng chữ nắn nót viết khá chỉnh chu " thanh xuân của tôi" kèm theo đó là một bức hình. Cô gái trong hình đứng trong làn gió khiến mái tóc dài bay nhẹ trong gió miệng cười tươi như hoa mới nở.
Bạch Yên cười nhẹ một cái " cô ấy là tình đầu của anh ấy sao? Là cả một thanh xuân anh ấy không thể quên đi sao? Đến cả tấm hình cũng còn mới tinh như thế này thì anh ấy đã giữ gìn cẩn thận nó như thế nào chứ ". Nói tới Bạch Yên, tuy cấp ba cô cũng có rất nhiều người theo đuổi nhưng cô lại chẳng có mối tình nào, tính đến bây giờ Lập Tân lại là mối tình đầu của cô.
Tình yêu của cô đến một cách nhanh chóng khiến trong lòng cô có chút lo lắng. Người ta có câu" thứ gì dễ đến lại càng dễ đi ", liệu tình yêu của cô có dễ đến rồi dễ đi như vậy không? Bạch Yên nhìn bức hình mặt đầy cảm xúc rồi nhẹ cất cuốn sách lại chỗ cũ.
----------------
Đến giờ cơm tối , Bạch Yên vẫn ngồi phòng khách đợi anh về nhưng một tiếng đã trôi qua vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu. Thím Thẩm nhìn đồng hồ cũng đã tám giờ tối, bà bước ra phòng khách khẽ cúi đầu.
Thím Thẩm: Tiểu thư, cô hãy ăn trước đi ạ. Để tôi điện cho cậu chủ xem sao? Bạch Yên đứng dậy vội ngăn thím Thẩm đang bấm số điện thoại.
Bạch Yên: Thím không cần làm phiền đến anh ấy đâu ạ, có lẽ anh ấy bận công việc thôi. Xíu cháu sẽ nhắn lại cho anh ấy.
Thím Thẩm vội gật đầu nghe theo lời cô. Bạch Yên ngồi xuống bàn ăn những món ăn cô và Lập Tân đều thích ăn thơm nức mũi nhưng cô lại không có thèm ăn một chút nào vì bữa cơm thiếu anh. Từ lúc sống với nhau cô chưa bao giờ phải ăn một mình như hôm nay cả thiếu anh mọi thứ đều trống trải. Bạch Yên chỉ đụng đầu đũa vài ba miếng rồi đứng dậy, thím Thẩm đứng bên liền nói.
Thím Thẩm: Tiểu thư ăn thêm đi ạ, ăn ít như vậy không tốt cho sức khỏe đâu.
Bạch Yên nở nụ cười tươi.
Bạch Yên: Cháu no rồi ạ, mà từ giờ thím cứ kêu cháu là Bạch Yên đừng tiểu thư này tiểu thư nọ nữa, nghe thật khách sáo.
Thím Thẩm gật nhẹ đầu cô liền quay người đi lên phòng, bà chưa biết cô được bao lâu nhưng tính Bạch Yên lại thật thà, dễ mến bà vừa gặp là thích ngay. Nhìn bóng lưng cô chứa đầy muộn phiền bà lắc khẽ đầu một cái rồi nói nhỏ.
Thím Thẩm: Kiểu này cậu chủ lại phải đi xin lỗi con bé rồi.
Người khéo quan tâm cậu chủ như thím Thẩm cũng chưa nghe cậu chủ tự mình xin lỗi người khác nhiều lần giống như Bạch Yên. Một người từ nhỏ đã cao ngạo càng lớn cái tôi của Lập Tân càng to thế mà Lập Tân lại phải xin lỗi Bạch Yên nhiều đến như vậy. Từ lúc Bạch Yên xuất hiện đúng là bà đã được chứng kiến những cảnh tượng giường như sẽ không bao xuất hiện ở trên người Lập Tân.
Bạch Yên ngồi xuống chiếc giường trống trải cô vội lấy điện thoại gõ từng chữ rồi gửi đi " Anh bận công việc sao, nhớ ăn uống đầy đủ nha". Chưa đầy hai phút anh đã phản hồi lại.
- Anh ấy đang họp, tôi sẽ chú ý đến việc ăn uống của anh ấy.
Bạch Yên nắm chặt điện thoại đọc từng chữ trong dòng tin nhắn, cô vừa ghen vừa tức giận ném điện thoại qua một bên. Nằm phịch người xuống chiếc giường lớn nở nụ cười sâu rồi suy nghĩ " anh ấy là người luôn cẩn thận, điện thoại của anh đến cả cô còn chưa được đụng vào thế mà lại có một người phụ nữ nhắn lại với cô ". Giờ cô không biết là anh đang họp thật hay chỉ lấy cớ ở bên người phụ nữa khác, mấy ngày trước vẫn đang chăm sóc cô mấy ngày sau liền có phụ nữ khác bên ngoài, là anh đang thách thức tình yêu của cô sao?
Danh sách chương