Lập Tân tuy có chút an lòng, nhưng những ngày sau đó cô luôn đi từ sáng sớm và về rất trễ còn trễ hơn cả anh. Từ ngày cô đi làm ở công ty nhà, anh chưa được ăn bữa cơm nào với cô đến cả thời gian nghỉ ngơi cũng ít. Thường ngày cô đi làm đến 10 giờ mới về tới nhà, Lập Tân luôn về sớm để đợi cô.
Tiếng xe Rolls-Royce dần tiến vào sân biệt thự, Lập Tân liền bước nhanh ra ngoài đón cô, thật sự thời gian anh được gặp cô là rất ít nên anh đã nhớ cô đến phát điên lên. Thân hình mảnh khảnh bước ra từ trong xe chưa kịp chạm chân xuống đất cô đã bị anh bế sốc lên, giọng nói một cách ấm áp.
Lập Tân: Em ăn chưa, thím Thẩm có chuẩn bị cơm cho em rồi đó.
Bạch Yên nằm gọn trong vòng tay anh khẽ lắc đầu.
Bạch Yên: Em ăn rồi, em muốn nghỉ ngơi.
Lập Tân bế cô cảm giác cô đã gầy đi rồi, mới mấy bữa đi làm cô đã sút kí như vậy, Lập Tân nắm nhẹ bắp tay nhỏ xíu của cô vừa đau lòng vừa giận dữ.
Lập Tân: Anh sẽ nuôi em, em không cần phải hao tâm đến như vậy đâu. Em gầy đi rồi, mai đừng đi làm nữa.
Bạch Yên nhẹ mỉm cười hôn nhẹ lên trán anh, cô biết anh cũng chỉ vì lo lắng cho cô. Đúng thật là dạo này cô hơi bận ít quan tâm đến anh do là công ty đang còn nhiều lỗ hổng chưa rắn chắc như công ty của anh, phận làm con thì phải dốc hết sức vì cơ nghiệp của nhà mình. Cô khẽ nói.
Bạch Yên: Em sẽ không làm quá sức đâu mà.
Lập Tân nhìn ánh mắt sâu thẳm của cô lòng đầy giận dữ lớn giọng.
Lập Tân: Không được. Em còn như vậy nữa thì từ mai không cần đi làm nữa.
Bạch Yên nhỏ giọng nũng nịu dụi mặt vào lòng ngực anh hai tay ôm chặt lấy bờ vai rộng khiến cô cảm thấy ấm áp như được che chở.
Bạch Yên: Thật sự em không muốn ở nhà nhàn rỗi đâu.
Lập Tân nhìn xuống ánh mắt chứa đầy sự làm nũng như một con mèo con đòi bú, anh lấy tay nhéo nhẹ mũi cô thở dài một tiếng.
Lập Tân: Thật hết cách với em.
Cô đã tắm xong, Bạch Yên vừa bước ra khỏi phòng tắm một thân hình mỹ nam đang nằm đọc sách khiến Bạch Yên không thể rời mắt khỏi thân hình của anh. Lập Tân mặc áo choàng tắm để lộ ra thân hình săn chắc múi nào ra múi nấy đang tập trung đọc sách khó tránh khỏi bị Bạch Yên để ý, một giọng nói lạnh nhưng có vẻ anh rất thỏa mãn.
Lập Tân: Nhìn đủ chưa.
Bạch Yên thu hồi ánh mắt, vội bước nhanh đến phía anh đưa đôi bàn tay kéo mạnh áo choàng của Lập Tân khiến nó bung ra để lộ nửa thân hình cuốn hút, giọng nói có chút đắc ý.
Bạch Yên: Chưa đủ, người của em, em muốn ngắm bao nhiêu thì ngắm sao đến lượt anh ý kiến.
Lập Tân bật cười, kéo mạnh tay hôn lên đôi môi mềm nút mạnh rồi nhả giọng nói.
Lập Tân: Đây là em tự nguyện dâng đến miệng cọp nha.
Bàn tay hư hỏng của Lập Tân xoa nắn đồi núi mà không có bất cứ vật cản nào, anh đưa bàn tay hư hỏng còn lại từ từ di chuyển xuống dưới liền bị Bạch Yên cản lại, cô có chút đỏ mặt nhưng vẫn lớn giọng.
Bạch Yên: Không được, hôm nay em không có muốn.
Bạch Yên chừng mắt nhìn anh, ánh mắt cô đã nói lên tất cả. Lập Tân đành dừng lại " em hay lắm, cứ đến lúc cao trào là em lại đẩy anh qua một bên ". Lập Tân kéo mạnh Bạch Yên nằm xuống giường ôm chặt lấy cô đưa nụ hôn nhẹ nhàng lên cổ cô.
Lập Tân: Em đúng là biết cách làm cho người khác khổ sở.
Tại tập đoàn CANDC, Bạch Yên thay mặt công ty đi kí hợp đồng, nghe nói người này là một người khó nhằn, rất lợi hại cô không thể không chú ý. Tuy những lời dặn dò của Hàng Cảnh giúp cô biết cụ thể hơn về người đàn ông này nhưng điều đó lại khiến cô có chút lo sợ. Bản hợp đồng này, cũng chính là mạng sống của công ty nếu mất vụ làm ăn này coi như công ty đang đứng giữa vực thẳm. Bạch Yên tự động viên mình rồi lái xe đến điểm hẹn.
Tại một nhà hàng kiểu cổ điển nằm ở vùng ngoại ô, không xa hoa không tráng lệ nhưng đồ dùng ở đây lại không dễ dàng kiếm thấy. Bạch Yên ngồi lặng ở bàn hướng ra một vườn hoa, tâm trạng cũng dễ chịu hơn một chút nhìn cách bố trí cô thầm nghĩ " ông ấy là người thích đồ cổ sao, tại sao phải chọn chỗ hẹn ở ngoài thành phố như vậy".
Không gian yên tĩnh, gió mùa thu có chút xe lạnh, Bạch Yên chỉ quấn một chiếc khăn choàng cổ còn ngoài ra trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng. Vì đối tác quan trọng nên cô hơi gấp gáp mà quên đi bên ngoài đang là mua thu, địa điểm lại ở ngoài ngoại thành nên sẽ lạnh hơn bên trong thành phố. Bạch Yên ngồi thẫn thờ ngắm nhìn vườn hoa đang chen chúc dưới đám lá vàng, một tiếng gõ bàn, giọng nói có chút uy nghiêm khiến cô giật mình.
- Chào cô Bạch.
Người đàn ông trung niên cỡ bốn mươi đến năm mươi tuổi nhưng lại toát ra vẻ khí chất bất phàm, dáng vẻ lại rất trẻ trung không giống như tuổi trung niên chút nào.
Tiếng xe Rolls-Royce dần tiến vào sân biệt thự, Lập Tân liền bước nhanh ra ngoài đón cô, thật sự thời gian anh được gặp cô là rất ít nên anh đã nhớ cô đến phát điên lên. Thân hình mảnh khảnh bước ra từ trong xe chưa kịp chạm chân xuống đất cô đã bị anh bế sốc lên, giọng nói một cách ấm áp.
Lập Tân: Em ăn chưa, thím Thẩm có chuẩn bị cơm cho em rồi đó.
Bạch Yên nằm gọn trong vòng tay anh khẽ lắc đầu.
Bạch Yên: Em ăn rồi, em muốn nghỉ ngơi.
Lập Tân bế cô cảm giác cô đã gầy đi rồi, mới mấy bữa đi làm cô đã sút kí như vậy, Lập Tân nắm nhẹ bắp tay nhỏ xíu của cô vừa đau lòng vừa giận dữ.
Lập Tân: Anh sẽ nuôi em, em không cần phải hao tâm đến như vậy đâu. Em gầy đi rồi, mai đừng đi làm nữa.
Bạch Yên nhẹ mỉm cười hôn nhẹ lên trán anh, cô biết anh cũng chỉ vì lo lắng cho cô. Đúng thật là dạo này cô hơi bận ít quan tâm đến anh do là công ty đang còn nhiều lỗ hổng chưa rắn chắc như công ty của anh, phận làm con thì phải dốc hết sức vì cơ nghiệp của nhà mình. Cô khẽ nói.
Bạch Yên: Em sẽ không làm quá sức đâu mà.
Lập Tân nhìn ánh mắt sâu thẳm của cô lòng đầy giận dữ lớn giọng.
Lập Tân: Không được. Em còn như vậy nữa thì từ mai không cần đi làm nữa.
Bạch Yên nhỏ giọng nũng nịu dụi mặt vào lòng ngực anh hai tay ôm chặt lấy bờ vai rộng khiến cô cảm thấy ấm áp như được che chở.
Bạch Yên: Thật sự em không muốn ở nhà nhàn rỗi đâu.
Lập Tân nhìn xuống ánh mắt chứa đầy sự làm nũng như một con mèo con đòi bú, anh lấy tay nhéo nhẹ mũi cô thở dài một tiếng.
Lập Tân: Thật hết cách với em.
Cô đã tắm xong, Bạch Yên vừa bước ra khỏi phòng tắm một thân hình mỹ nam đang nằm đọc sách khiến Bạch Yên không thể rời mắt khỏi thân hình của anh. Lập Tân mặc áo choàng tắm để lộ ra thân hình săn chắc múi nào ra múi nấy đang tập trung đọc sách khó tránh khỏi bị Bạch Yên để ý, một giọng nói lạnh nhưng có vẻ anh rất thỏa mãn.
Lập Tân: Nhìn đủ chưa.
Bạch Yên thu hồi ánh mắt, vội bước nhanh đến phía anh đưa đôi bàn tay kéo mạnh áo choàng của Lập Tân khiến nó bung ra để lộ nửa thân hình cuốn hút, giọng nói có chút đắc ý.
Bạch Yên: Chưa đủ, người của em, em muốn ngắm bao nhiêu thì ngắm sao đến lượt anh ý kiến.
Lập Tân bật cười, kéo mạnh tay hôn lên đôi môi mềm nút mạnh rồi nhả giọng nói.
Lập Tân: Đây là em tự nguyện dâng đến miệng cọp nha.
Bàn tay hư hỏng của Lập Tân xoa nắn đồi núi mà không có bất cứ vật cản nào, anh đưa bàn tay hư hỏng còn lại từ từ di chuyển xuống dưới liền bị Bạch Yên cản lại, cô có chút đỏ mặt nhưng vẫn lớn giọng.
Bạch Yên: Không được, hôm nay em không có muốn.
Bạch Yên chừng mắt nhìn anh, ánh mắt cô đã nói lên tất cả. Lập Tân đành dừng lại " em hay lắm, cứ đến lúc cao trào là em lại đẩy anh qua một bên ". Lập Tân kéo mạnh Bạch Yên nằm xuống giường ôm chặt lấy cô đưa nụ hôn nhẹ nhàng lên cổ cô.
Lập Tân: Em đúng là biết cách làm cho người khác khổ sở.
Tại tập đoàn CANDC, Bạch Yên thay mặt công ty đi kí hợp đồng, nghe nói người này là một người khó nhằn, rất lợi hại cô không thể không chú ý. Tuy những lời dặn dò của Hàng Cảnh giúp cô biết cụ thể hơn về người đàn ông này nhưng điều đó lại khiến cô có chút lo sợ. Bản hợp đồng này, cũng chính là mạng sống của công ty nếu mất vụ làm ăn này coi như công ty đang đứng giữa vực thẳm. Bạch Yên tự động viên mình rồi lái xe đến điểm hẹn.
Tại một nhà hàng kiểu cổ điển nằm ở vùng ngoại ô, không xa hoa không tráng lệ nhưng đồ dùng ở đây lại không dễ dàng kiếm thấy. Bạch Yên ngồi lặng ở bàn hướng ra một vườn hoa, tâm trạng cũng dễ chịu hơn một chút nhìn cách bố trí cô thầm nghĩ " ông ấy là người thích đồ cổ sao, tại sao phải chọn chỗ hẹn ở ngoài thành phố như vậy".
Không gian yên tĩnh, gió mùa thu có chút xe lạnh, Bạch Yên chỉ quấn một chiếc khăn choàng cổ còn ngoài ra trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng. Vì đối tác quan trọng nên cô hơi gấp gáp mà quên đi bên ngoài đang là mua thu, địa điểm lại ở ngoài ngoại thành nên sẽ lạnh hơn bên trong thành phố. Bạch Yên ngồi thẫn thờ ngắm nhìn vườn hoa đang chen chúc dưới đám lá vàng, một tiếng gõ bàn, giọng nói có chút uy nghiêm khiến cô giật mình.
- Chào cô Bạch.
Người đàn ông trung niên cỡ bốn mươi đến năm mươi tuổi nhưng lại toát ra vẻ khí chất bất phàm, dáng vẻ lại rất trẻ trung không giống như tuổi trung niên chút nào.
Danh sách chương