Cô tận mắt chứng kiến, Lập Tân và Từ Hiểu quần áo sộc xệch đang ngồi trong phòng khách. Tay cô ta còn nắm chặt lấy tay anh, Lập Tân trông có vẻ rất khó chịu nhưng cũng không phản kháng.
Hai tiếng trước, Từ Hiểu nhận được cuộc gọi của Vương Nhất Kiến.
- Tôi cho cô một cơ hội, chỉ khi gạo nấu thành cơm thì cô mới có thể tiến lại gần với Lập Tân.
Từ Hiểu liền hỏi lại.
Từ Hiểu: Bác cũng biết Lập Tân không cho cháu lại gần, còn cả về phía Bạch Yên nữa cô ta luôn là kì đà cản mũi.
Giọng nói đầu dây bên kia có chút mất kiên nhẫn, giọng lạnh đi sự uy hiếp khiến cô ta run người.
- Bạch Yên tôi biết đường sắp xếp, còn cô phải nhanh chóng chiếm được trái tim Lập Tân. Tôi ghét nhất là người vô dụng, cô liệu mà làm.
Từ Hiểu nghe xong liền bày mưu tính kế, anh là người thận trọng anh chưa bao giờ đụng vào đồ ăn người khác nấu. Tuy được ở chung phòng làm việc với anh, Lập Tân cũng coi cô ta như không khí cũng không thèm liếc mắt một cái huống chi ăn đồ ăn của cô. Từ Hiểu đi qua đi lại suy nghĩ, người có tiền như cô ta lộng hành là chuyện bình thường.
Từ Hiểu nhanh chóng mua chuộc đầu bếp không thành lại quay sang uy hiếp. Đến giờ cơm trưa, như thường ngày Đàm Húc luôn là người xuống lấy phần cơm trưa cho Lập Tân, một hàm lượng xuân dược đã được Từ Hiểu nhanh tay bỏ vào mà không bị ai phát hiện trừ đầu bếp riêng của Lập Tân. Bằng một cú điện thoại người nhà ông ta đã bị Từ Hiểu thâu tóm, chỉ cần ông ta không nghe lời thì ông cũng không cần gặp người nhà mình nữa. Người đầu bếp cũng cắn răng nhìn cô ta bỏ cái thứ dơ bẩn đó vào và nụ cười dài tới mang tai một cách man rợ.
Tiếng động trong phòng Lập Tân vang lên, Từ Hiểu đứng bên ngoài chờ đợi vừa nghe tiếng động cô ta liền xông vào. Ánh mắt hung tợn, tay nổi đầy gân xanh đang nắm chặt lấy cổ áo liếc mắt sát khí nhìn chằm chằm vào Từ Hiểu quát lớn.
Lập Tân: Ai cho cô vào đây, cút ngay cho tôi.
Lập Tân còn một chút tỉnh táo nên mới nhận ra Từ Hiểu, xuân dược ngày càng mạnh khiến mồ hôi đầm đìa trên tấm lưng săn chắc. Cô ta cũng mặt dày một tay cởi nút áo đi dần đến phía Lập Tân. Giọng nói ỏng ợt vang lên.
Từ Hiểu: Anh muốn đuổi em đi thật sao? Ánh mắt đầy tia máu nhìn vào người Từ Hiểu, ánh mắt anh luôn nhìn thấy hình bóng Bạch Yên bất giác mà lao đến. Đẩy mạnh Từ Hiểu đè vào góc tường, miệng luôn lẩm bẩm.
Lập Tân: Bạch Yên, anh muốn... anh khó chịu quá.
Từ Hiểu khó chịu khi anh nhắc đến Bạch Yên nhưng cô ta cũng chỉ muốn đạt được mục đích của mình, chuyện Bạch Yên còn dài đến lúc đó sẽ có cách để đối phó quan trọng phải chiếm được Lập Tân. Tay cô ta ôm chặt cổ Lập Tân đưa đôi môi căng hôn Lập Tân, chưa kịp chạm đến liền bị Lập Tân đẩy mạnh xuống đất. Anh đã cảm nhận được Bạch Yên sẽ không chủ động như thế, tay đấm mạnh vào tường kiềm chế cơn dục vọng này. Một mạch chạy ra ngoài, Từ Hiểu bị đẩy mạnh cũng nằm dài trên mặt đất nhìn thấy Lập Tân đi ra ngoài cô ta liền dựng đứng người đuổi theo.
Lập Tân vừa ngồi lên xe, liền chạy một mạch về căn biệt thự. Người anh nóng ran như muốn phát điên lên, xuân dược quá mạnh càng lâu về sau càng khó tránh anh mất ý thức. Bây giờ ngoài Bạch Yên ra anh không thể suy nghĩ được thêm ai nữa, vừa vào khuôn viên biệt thự anh đã hét toáng lên điện Bạch Yên về gấp. Từ Hiểu cũng chạy theo sau đó vào nhà, những người hầu đều xông lên ngăn cản.
- Cô không được phép vào đây.
Từ Hiểu vùng vẫy hét lớn.
Từ Hiểu: Tôi là vị hôn thê của anh ấy sao tôi lại không được vào, lão gia đã xác nhận ai dám cản.
Thím Thẩm đang cố hết sức ngăn cô ta lại vừa nghe thấy tên lão gia, liền buông lỏng. Thím Thẩm cắn răng bảo hết tất cả người hầu bỏ tay ra. Từ Hiểu xông thẳng vào trong, lúc này Lập Tân dường như muốn lịm đi, nửa mê nửa tỉnh thuốc quá mạnh khiến Lập Tân không thể phản kháng khi cô ta cứ chạm vào người anh.
Đúng lúc Bạch Yên lại vừa về tới nhà, cô đứng ngây người nhìn hai người quần áo sộc xệch tim đau như thắt lại. Cô tựa người vào thành cửa lòng đau thắt nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Từ Hiểu, Bạch Yên nắm chặt hai tay " dù sao anh ấy cũng là của mình ở đây đau khổ thì làm được gì chứ. Đánh ghen cũng phải đánh cho đàng hoàng, một ngày còn là người yêu thì đừng hòng cô ta có thể đụng vào anh ấy ".
Hai tiếng trước, Từ Hiểu nhận được cuộc gọi của Vương Nhất Kiến.
- Tôi cho cô một cơ hội, chỉ khi gạo nấu thành cơm thì cô mới có thể tiến lại gần với Lập Tân.
Từ Hiểu liền hỏi lại.
Từ Hiểu: Bác cũng biết Lập Tân không cho cháu lại gần, còn cả về phía Bạch Yên nữa cô ta luôn là kì đà cản mũi.
Giọng nói đầu dây bên kia có chút mất kiên nhẫn, giọng lạnh đi sự uy hiếp khiến cô ta run người.
- Bạch Yên tôi biết đường sắp xếp, còn cô phải nhanh chóng chiếm được trái tim Lập Tân. Tôi ghét nhất là người vô dụng, cô liệu mà làm.
Từ Hiểu nghe xong liền bày mưu tính kế, anh là người thận trọng anh chưa bao giờ đụng vào đồ ăn người khác nấu. Tuy được ở chung phòng làm việc với anh, Lập Tân cũng coi cô ta như không khí cũng không thèm liếc mắt một cái huống chi ăn đồ ăn của cô. Từ Hiểu đi qua đi lại suy nghĩ, người có tiền như cô ta lộng hành là chuyện bình thường.
Từ Hiểu nhanh chóng mua chuộc đầu bếp không thành lại quay sang uy hiếp. Đến giờ cơm trưa, như thường ngày Đàm Húc luôn là người xuống lấy phần cơm trưa cho Lập Tân, một hàm lượng xuân dược đã được Từ Hiểu nhanh tay bỏ vào mà không bị ai phát hiện trừ đầu bếp riêng của Lập Tân. Bằng một cú điện thoại người nhà ông ta đã bị Từ Hiểu thâu tóm, chỉ cần ông ta không nghe lời thì ông cũng không cần gặp người nhà mình nữa. Người đầu bếp cũng cắn răng nhìn cô ta bỏ cái thứ dơ bẩn đó vào và nụ cười dài tới mang tai một cách man rợ.
Tiếng động trong phòng Lập Tân vang lên, Từ Hiểu đứng bên ngoài chờ đợi vừa nghe tiếng động cô ta liền xông vào. Ánh mắt hung tợn, tay nổi đầy gân xanh đang nắm chặt lấy cổ áo liếc mắt sát khí nhìn chằm chằm vào Từ Hiểu quát lớn.
Lập Tân: Ai cho cô vào đây, cút ngay cho tôi.
Lập Tân còn một chút tỉnh táo nên mới nhận ra Từ Hiểu, xuân dược ngày càng mạnh khiến mồ hôi đầm đìa trên tấm lưng săn chắc. Cô ta cũng mặt dày một tay cởi nút áo đi dần đến phía Lập Tân. Giọng nói ỏng ợt vang lên.
Từ Hiểu: Anh muốn đuổi em đi thật sao? Ánh mắt đầy tia máu nhìn vào người Từ Hiểu, ánh mắt anh luôn nhìn thấy hình bóng Bạch Yên bất giác mà lao đến. Đẩy mạnh Từ Hiểu đè vào góc tường, miệng luôn lẩm bẩm.
Lập Tân: Bạch Yên, anh muốn... anh khó chịu quá.
Từ Hiểu khó chịu khi anh nhắc đến Bạch Yên nhưng cô ta cũng chỉ muốn đạt được mục đích của mình, chuyện Bạch Yên còn dài đến lúc đó sẽ có cách để đối phó quan trọng phải chiếm được Lập Tân. Tay cô ta ôm chặt cổ Lập Tân đưa đôi môi căng hôn Lập Tân, chưa kịp chạm đến liền bị Lập Tân đẩy mạnh xuống đất. Anh đã cảm nhận được Bạch Yên sẽ không chủ động như thế, tay đấm mạnh vào tường kiềm chế cơn dục vọng này. Một mạch chạy ra ngoài, Từ Hiểu bị đẩy mạnh cũng nằm dài trên mặt đất nhìn thấy Lập Tân đi ra ngoài cô ta liền dựng đứng người đuổi theo.
Lập Tân vừa ngồi lên xe, liền chạy một mạch về căn biệt thự. Người anh nóng ran như muốn phát điên lên, xuân dược quá mạnh càng lâu về sau càng khó tránh anh mất ý thức. Bây giờ ngoài Bạch Yên ra anh không thể suy nghĩ được thêm ai nữa, vừa vào khuôn viên biệt thự anh đã hét toáng lên điện Bạch Yên về gấp. Từ Hiểu cũng chạy theo sau đó vào nhà, những người hầu đều xông lên ngăn cản.
- Cô không được phép vào đây.
Từ Hiểu vùng vẫy hét lớn.
Từ Hiểu: Tôi là vị hôn thê của anh ấy sao tôi lại không được vào, lão gia đã xác nhận ai dám cản.
Thím Thẩm đang cố hết sức ngăn cô ta lại vừa nghe thấy tên lão gia, liền buông lỏng. Thím Thẩm cắn răng bảo hết tất cả người hầu bỏ tay ra. Từ Hiểu xông thẳng vào trong, lúc này Lập Tân dường như muốn lịm đi, nửa mê nửa tỉnh thuốc quá mạnh khiến Lập Tân không thể phản kháng khi cô ta cứ chạm vào người anh.
Đúng lúc Bạch Yên lại vừa về tới nhà, cô đứng ngây người nhìn hai người quần áo sộc xệch tim đau như thắt lại. Cô tựa người vào thành cửa lòng đau thắt nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Từ Hiểu, Bạch Yên nắm chặt hai tay " dù sao anh ấy cũng là của mình ở đây đau khổ thì làm được gì chứ. Đánh ghen cũng phải đánh cho đàng hoàng, một ngày còn là người yêu thì đừng hòng cô ta có thể đụng vào anh ấy ".
Danh sách chương