Trong khi mọi người đều háo hức cưng nựng thiên thần bé nhỏ thì chỉ duy nhất có Lập Tân luôn chờ đợi có sự cho phép của bác sĩ mới có thể vào thăm. Từ lúc đứa bé được đưa ra cho đến khi trao tận tay Hà Nghi Lập Tân vẫn không thèm nhìn một cái luôn đăm đăm vào phòng sản phụ vẫn chưa mở cửa. Đến khi Hà Nghi nhẹ nhàng ẵm bé con lại gần anh nghiêm giọng nói.
Hà Nghi: Con nhìn con của con xem. Thật đáng yêu mẹ có thể nhìn ra đứa bé này y như con hồi mới sinh ra vậy. Thế mà lại im thinh thích không khóc chút nào.
Anh cũng miễn cưỡng quay sang nhìn đứa bé mới sinh mà đã ương thế rồi, trẻ con sẽ khóc nhiều còn thằng nhóc này lại ngoan ngoãn nằm im đến thế. Đột nhiên anh thấy khó chịu có một cảm giác sắp mất vợ đến nơi, đứa bé này càng lớn thì khả năng càng cao. Đột nhiên Hà Nghi đẩy đứa bé qua tay anh làm Lập Tân giật mình mà ôm trọn lấy đứa bé.
Hà Nghi: Con nhìn cháu mẹ đăm chiêu vậy làm gì.
Đứa bé được sinh đủ tháng nên rất khỏe mạnh điều đó anh cũng không lo lắng gì mấy nhưng ngược lại là Bạch Yên, hết cơn đau này đến cơn đau khác cứ bám lấy cô không buông việc sinh em bé tất nhiên sẽ mất sức rất nhiều. Điều đó càng làm anh mất kiên nhẫn chờ đợi hơn nữa. Cửa khoa sản phụ cũng mở cửa, người nhanh nhạy như anh liền đưa đứa bé cho Hà Nghi bất chấp mà chạy vào trong.
Trên chiếc giường Bạch Yên mở hờ mắt cơn đau quá sức tưởng tượng cô sinh thường nên chẳng có cách nào có thể bớt cơn đau. Khi cảm nhận được bóng dáng quen thuộc lại ấm áp đó cô vội dùng sức nhấc cánh tay về phía hình bóng đó. Lập Tân cũng nhanh chóng đỡ lấy tay cô, áp bàn tay lạnh lên khuôn mặt điển trai của mình khẽ lau đi giọt mồ hôi sót lại trên vầng trán của cô.
Lập Tân: Vất vả cho em quá.
Bạch Yên mỉm cười trong hạnh phúc, khẽ mở miệng nói.
Bạch Yên: Hôn em.
Anh cũng không mấy bất ngờ chủ động áp sát vành môi cô mà thưởng thức.
Một lúc sau hai đôi môi mềm cũng tách nhau ra, Bạch Yên hổn hển nói từng chữ.
Bạch Yên: Con của chúng ta đâu.
Lập Tân: Mẹ đang bế, em yên tâm đi thằng nhóc đó khỏe mạnh lắm.
Hết đông sang hạ cũng hơn một năm trôi qua, hôm nay cũng là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô được khoác lên mình bộ váy cưới lộng lẫy nhất.
Thằng nhóc Vương Thiên Vũ cứ bám lấy mẹ nó suốt, dù đã được bà nội bế trên tay dỗ dành những thứ ngọt ngào nhưng vẫn khóc òa lên đòi mẹ.
Người đàn ông khoác lên mình bộ vest đen hoành tráng khí chất ngút trời mang vẻ mặt khó chịu bước đến trước mặt Hà Nghi. Lạnh lùng nói.
Lập Tân: Mẹ có thể bế thằng bé tránh xa khỏi vợ con một chút được không.
Suốt một năm qua anh chịu đựng quá đủ rồi, những điều anh từng suy nghĩ nó đã thành sự thật. Anh phải ăn chay suốt một năm muốn đụng đến cô cũng không được nào là phải cho con ngủ rồi cho con ti sữa thật quá phiền phức đối với anh. Bạch Yên nhẹ nhàng ra khuyên ngăn.
Bạch Yên: Sao lại đuổi con.
Lập Tân hầm hực có chút giận dỗi từ lúc có con tâm trí cô như bị thằng bé hút mất chẳng mấy đoái hoài đến anh.
Lập Tân: Một thằng nhóc kì đà cản mũi.
Bạch Yên đành cười trong lòng cô biết anh như vậy là vì sao nhưng còn cách nào khác vì con còn quá bé.
Cứ như thế buổi hôn lễ lớn nhất ở Quảng Đông cũng được diễn ra suôn sẻ cùng hàng ngàn lời chúc phúc. Cô dâu chú rể cũng đưa ra lời thề nguyện cùng trao nhau nụ hôn nồng thắm và cuối cùng họ cũng chung một nhà.
Màn đêm buông xuống tại Paris, căn biệt thự sát ven biển nơi đây chỉ duy nhất cặp vợ chồng trẻ mới cưới đang nằm ôm nhau nghe tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng của sóng tạo nên khung cảnh đầy mật ngọt. Nhịn suốt bao lâu nay cuối cùng cũng có ngày thỏa mãn được anh, không có thằng nhóc phiền phức đó khiến anh thoải mái hơn nhiều vì không phải chia sẻ cô với ai. Lập Tân nhỏ nhẹ bên tai Bạch Yên.
Lập Tân: Vào công việc chính thôi.
Không kịp để cô nói lời nào nhanh tay lột bỏ chiếc váy ngủ tùy tay vứt xuống sàn, cô không mặc bra nên thuận tiện để cho người đàn ông tùy hứng này nuốt chọn đồi núi. Dòng sữa ấm cứ thế tuôn trào trong miệng anh Lập Tân lại không thấy khó chịu mà như một đứa trẻ cũng ham muốn đòi ti sữa. Vì quá bất ngờ Bạch Yên liền khẽ run run giọng nói.
Lập Tân: Anh đừng như thế, ai lại dành ăn với con.
Mặc kệ những lời nói của Bạch Yên anh vẫn ngang nhiên phóng túng lên người con gái này. Không biết bao nhiêu lần phóng ra đã đầy ắp bên trong người cô cũng là lúc cô mệt rã rời, Lập Tân hôn lên khuôn mặt kiều diễm rồi nhẹ nhàng nói.
Lập Tân: Em sẽ mãi mãi là người duy nhất trong cuộc đời anh.
Hà Nghi: Con nhìn con của con xem. Thật đáng yêu mẹ có thể nhìn ra đứa bé này y như con hồi mới sinh ra vậy. Thế mà lại im thinh thích không khóc chút nào.
Anh cũng miễn cưỡng quay sang nhìn đứa bé mới sinh mà đã ương thế rồi, trẻ con sẽ khóc nhiều còn thằng nhóc này lại ngoan ngoãn nằm im đến thế. Đột nhiên anh thấy khó chịu có một cảm giác sắp mất vợ đến nơi, đứa bé này càng lớn thì khả năng càng cao. Đột nhiên Hà Nghi đẩy đứa bé qua tay anh làm Lập Tân giật mình mà ôm trọn lấy đứa bé.
Hà Nghi: Con nhìn cháu mẹ đăm chiêu vậy làm gì.
Đứa bé được sinh đủ tháng nên rất khỏe mạnh điều đó anh cũng không lo lắng gì mấy nhưng ngược lại là Bạch Yên, hết cơn đau này đến cơn đau khác cứ bám lấy cô không buông việc sinh em bé tất nhiên sẽ mất sức rất nhiều. Điều đó càng làm anh mất kiên nhẫn chờ đợi hơn nữa. Cửa khoa sản phụ cũng mở cửa, người nhanh nhạy như anh liền đưa đứa bé cho Hà Nghi bất chấp mà chạy vào trong.
Trên chiếc giường Bạch Yên mở hờ mắt cơn đau quá sức tưởng tượng cô sinh thường nên chẳng có cách nào có thể bớt cơn đau. Khi cảm nhận được bóng dáng quen thuộc lại ấm áp đó cô vội dùng sức nhấc cánh tay về phía hình bóng đó. Lập Tân cũng nhanh chóng đỡ lấy tay cô, áp bàn tay lạnh lên khuôn mặt điển trai của mình khẽ lau đi giọt mồ hôi sót lại trên vầng trán của cô.
Lập Tân: Vất vả cho em quá.
Bạch Yên mỉm cười trong hạnh phúc, khẽ mở miệng nói.
Bạch Yên: Hôn em.
Anh cũng không mấy bất ngờ chủ động áp sát vành môi cô mà thưởng thức.
Một lúc sau hai đôi môi mềm cũng tách nhau ra, Bạch Yên hổn hển nói từng chữ.
Bạch Yên: Con của chúng ta đâu.
Lập Tân: Mẹ đang bế, em yên tâm đi thằng nhóc đó khỏe mạnh lắm.
Hết đông sang hạ cũng hơn một năm trôi qua, hôm nay cũng là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô được khoác lên mình bộ váy cưới lộng lẫy nhất.
Thằng nhóc Vương Thiên Vũ cứ bám lấy mẹ nó suốt, dù đã được bà nội bế trên tay dỗ dành những thứ ngọt ngào nhưng vẫn khóc òa lên đòi mẹ.
Người đàn ông khoác lên mình bộ vest đen hoành tráng khí chất ngút trời mang vẻ mặt khó chịu bước đến trước mặt Hà Nghi. Lạnh lùng nói.
Lập Tân: Mẹ có thể bế thằng bé tránh xa khỏi vợ con một chút được không.
Suốt một năm qua anh chịu đựng quá đủ rồi, những điều anh từng suy nghĩ nó đã thành sự thật. Anh phải ăn chay suốt một năm muốn đụng đến cô cũng không được nào là phải cho con ngủ rồi cho con ti sữa thật quá phiền phức đối với anh. Bạch Yên nhẹ nhàng ra khuyên ngăn.
Bạch Yên: Sao lại đuổi con.
Lập Tân hầm hực có chút giận dỗi từ lúc có con tâm trí cô như bị thằng bé hút mất chẳng mấy đoái hoài đến anh.
Lập Tân: Một thằng nhóc kì đà cản mũi.
Bạch Yên đành cười trong lòng cô biết anh như vậy là vì sao nhưng còn cách nào khác vì con còn quá bé.
Cứ như thế buổi hôn lễ lớn nhất ở Quảng Đông cũng được diễn ra suôn sẻ cùng hàng ngàn lời chúc phúc. Cô dâu chú rể cũng đưa ra lời thề nguyện cùng trao nhau nụ hôn nồng thắm và cuối cùng họ cũng chung một nhà.
Màn đêm buông xuống tại Paris, căn biệt thự sát ven biển nơi đây chỉ duy nhất cặp vợ chồng trẻ mới cưới đang nằm ôm nhau nghe tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng của sóng tạo nên khung cảnh đầy mật ngọt. Nhịn suốt bao lâu nay cuối cùng cũng có ngày thỏa mãn được anh, không có thằng nhóc phiền phức đó khiến anh thoải mái hơn nhiều vì không phải chia sẻ cô với ai. Lập Tân nhỏ nhẹ bên tai Bạch Yên.
Lập Tân: Vào công việc chính thôi.
Không kịp để cô nói lời nào nhanh tay lột bỏ chiếc váy ngủ tùy tay vứt xuống sàn, cô không mặc bra nên thuận tiện để cho người đàn ông tùy hứng này nuốt chọn đồi núi. Dòng sữa ấm cứ thế tuôn trào trong miệng anh Lập Tân lại không thấy khó chịu mà như một đứa trẻ cũng ham muốn đòi ti sữa. Vì quá bất ngờ Bạch Yên liền khẽ run run giọng nói.
Lập Tân: Anh đừng như thế, ai lại dành ăn với con.
Mặc kệ những lời nói của Bạch Yên anh vẫn ngang nhiên phóng túng lên người con gái này. Không biết bao nhiêu lần phóng ra đã đầy ắp bên trong người cô cũng là lúc cô mệt rã rời, Lập Tân hôn lên khuôn mặt kiều diễm rồi nhẹ nhàng nói.
Lập Tân: Em sẽ mãi mãi là người duy nhất trong cuộc đời anh.
Danh sách chương