Bàn tay đang cắt trứng của người đàn ông ngồi đối diện khẽ khựng lại, anh ngước mắt lên nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, giọng nói trầm khàn quyến rũ vang lên: “Buổi sáng em không rảnh à?”
Nghiên Thời Thất vốn dĩ hơi hồi hộp, nghe vậy thì nhìn anh đầy kinh ngạc. Đôi mắt long lanh lập tức va phải đôi mắt vương nét cười của anh. Trong ấy, ngoài tình yêu dịu dàng như nước thì cũng chỉ là hình ảnh phản chiếu xa xôi của cô.
Khóe môi của cô không kìm được mà cong lên, cô đặt cốc sữa xuống, chậm rãi đứng dậy, bước được hai bước mới đột nhiên quay lại nói: “Chờ em nhé, em đi gọi điện thoại đã.”
Dứt lời, cô ung dung lên tầng. Mãi đến khi khuất bóng trong góc, khẳng định anh không nhìn thấy chỗ này, cô mới toét miệng cười, tiết lộ rõ ràng sự vui vẻ và kích động của mình.
Hóa ra đây chính là niềm hạnh phúc khi mọi chuyện đã đến được điểm cuối.
Mặc dù cô không chắc liệu mình có yêu anh sâu đậm hay không, nhưng Nghiên Thời Thất cảm nhận rất rõ trái tim mình đang rung động vì anh.
Đây là cảm giác nhiều hơn yêu thích, là tâm trạng chờ mong được cùng anh tận hưởng mỗi phút mỗi giây trong đời.
Chín rưỡi sáng, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật cùng ngồi trên ô tô quay về nhà họ Nghiên.
Cô về lấy sổ hộ khẩu.
Lúc ở căn hộ, cô đã gọi điện cho Thành Nghiệp Nam. Đây là lần đầu tiên cô tùy tiện từ chối tất cả lịch trình công tác buổi sáng, chỉ vì muốn giữ lời hứa mình đã nói ra trước đó.
Cũng là lời hẹn thề của cô với Tần Bách Duật.
Cô dùng hôn nhân làm tiền cược, dũng cảm cất bước vào tòa thành kiên cố mà anh xây dựng.
Tốt hay xấu, cô đều nhận!
Vài giây sau, Nghiên Thời Thất bước vào nhà, lơ đãng nhìn về phía phòng khách. Căn phòng lớn như vậy nhưng lại lặng yên không một bóng người.
Bà Liên không có nhà? Cô thay giày, đi quanh tầng một một vòng, chỉ thấy mấy người giúp việc đang rôm rả trò chuyện.
Cô nghi ngờ ngẫm nghĩ rồi đi lên tầng.
Trong ấn tượng của cô, hình như sổ hộ khẩu được để ở tủ trong phòng sách của ba.
Nghiên Thời Thất lên tầng hai, mở phòng sách của ông Nghiên ra, đi đến tủ sách bên cạnh giá sách cổ theo trí nhớ, mím môi, vừa kéo cửa tủ sách ra thì sau lưng bỗng vang lên tiếng hỏi: “Con đang tìm gì đấy?”
Cô giật thót mình!
Nghe thấy tiếng bà Liên, Nghiên Thời Thất vẫn duy trì nguyên tư thế kéo cửa, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng bình tĩnh của bà ta, thái độ cô cũng thản nhiên không kém, hỏi ngược lại: “Mẹ, sổ hộ khẩu của nhà mình ở đâu?”
“Để làm gì?” Bà Liên cau mày, nhìn cô đầy đề phòng, “Không có việc thì tìm sổ hộ khẩu làm gì?”
“Con…”
Nghiên Thời Thất hơi lưỡng lự, rồi nhớ đến thái độ trước kia của bà Liên, nên đắn đo không biết có nên nói dối hay không.
Bà Liên nhận ra Nghiên Thời Thất đang do dự, bèn khẽ hừ một tiếng, “Sổ hộ khẩu không có ở nhà, ba con cầm đi làm thủ tục sang tên bất động sản rồi!”
Trùng hợp như vậy ư?!
Tay Nghiên Thời Thất đang cầm nắm cửa vô thức siết chặt, “Vậy bao giờ mới lấy về?”
“Làm sao mẹ biết được!” Bà Liên vờ quay đi, lại sực nhớ đến chuyện gì thì ngoảnh lại nhìn cô, thờ ơ nói: “Ý của mẹ vẫn thế, đừng mơ đến chuyện lặng lẽ đăng kí kết hôn với cậu Tư nhà họ Tần mà không làm hôn lễ, còn lâu nhé!”
Bà Liên đã đoán được mục đích của cô?
“Mẹ…”
Nghiên Thời Thất gọi với theo bóng lưng của bà, nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng bước chân đang đi xa dần.
Trái tim cô lập tức nặng trĩu!
WebTru yenOn linez . com
Nghiên Thời Thất đứng im tại chỗ hồi lâu. Lời cảnh cáo cay nghiệt và lạnh lẽo kia của bà Liên không ngừng quanh quẩn bên tai. Trái tim cô như bị chặn một lớp bông nặng nề làm cô chẳng thể thở nổi.
Cô chắc chắn là được nhặt về!
Một lát sau, cô máy móc lấy di động ra, ánh mắt hiện lên vẻ quật cường. Vào khoảnh khắc Nghiên Quân nhận điện thoại, Nghiên Thời Thất lập tức nói: “Ba, ba ở đâu, con muốn dùng sổ hộ khẩu một lát.”
Nghiên Thời Thất vốn dĩ hơi hồi hộp, nghe vậy thì nhìn anh đầy kinh ngạc. Đôi mắt long lanh lập tức va phải đôi mắt vương nét cười của anh. Trong ấy, ngoài tình yêu dịu dàng như nước thì cũng chỉ là hình ảnh phản chiếu xa xôi của cô.
Khóe môi của cô không kìm được mà cong lên, cô đặt cốc sữa xuống, chậm rãi đứng dậy, bước được hai bước mới đột nhiên quay lại nói: “Chờ em nhé, em đi gọi điện thoại đã.”
Dứt lời, cô ung dung lên tầng. Mãi đến khi khuất bóng trong góc, khẳng định anh không nhìn thấy chỗ này, cô mới toét miệng cười, tiết lộ rõ ràng sự vui vẻ và kích động của mình.
Hóa ra đây chính là niềm hạnh phúc khi mọi chuyện đã đến được điểm cuối.
Mặc dù cô không chắc liệu mình có yêu anh sâu đậm hay không, nhưng Nghiên Thời Thất cảm nhận rất rõ trái tim mình đang rung động vì anh.
Đây là cảm giác nhiều hơn yêu thích, là tâm trạng chờ mong được cùng anh tận hưởng mỗi phút mỗi giây trong đời.
Chín rưỡi sáng, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật cùng ngồi trên ô tô quay về nhà họ Nghiên.
Cô về lấy sổ hộ khẩu.
Lúc ở căn hộ, cô đã gọi điện cho Thành Nghiệp Nam. Đây là lần đầu tiên cô tùy tiện từ chối tất cả lịch trình công tác buổi sáng, chỉ vì muốn giữ lời hứa mình đã nói ra trước đó.
Cũng là lời hẹn thề của cô với Tần Bách Duật.
Cô dùng hôn nhân làm tiền cược, dũng cảm cất bước vào tòa thành kiên cố mà anh xây dựng.
Tốt hay xấu, cô đều nhận!
Vài giây sau, Nghiên Thời Thất bước vào nhà, lơ đãng nhìn về phía phòng khách. Căn phòng lớn như vậy nhưng lại lặng yên không một bóng người.
Bà Liên không có nhà? Cô thay giày, đi quanh tầng một một vòng, chỉ thấy mấy người giúp việc đang rôm rả trò chuyện.
Cô nghi ngờ ngẫm nghĩ rồi đi lên tầng.
Trong ấn tượng của cô, hình như sổ hộ khẩu được để ở tủ trong phòng sách của ba.
Nghiên Thời Thất lên tầng hai, mở phòng sách của ông Nghiên ra, đi đến tủ sách bên cạnh giá sách cổ theo trí nhớ, mím môi, vừa kéo cửa tủ sách ra thì sau lưng bỗng vang lên tiếng hỏi: “Con đang tìm gì đấy?”
Cô giật thót mình!
Nghe thấy tiếng bà Liên, Nghiên Thời Thất vẫn duy trì nguyên tư thế kéo cửa, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng bình tĩnh của bà ta, thái độ cô cũng thản nhiên không kém, hỏi ngược lại: “Mẹ, sổ hộ khẩu của nhà mình ở đâu?”
“Để làm gì?” Bà Liên cau mày, nhìn cô đầy đề phòng, “Không có việc thì tìm sổ hộ khẩu làm gì?”
“Con…”
Nghiên Thời Thất hơi lưỡng lự, rồi nhớ đến thái độ trước kia của bà Liên, nên đắn đo không biết có nên nói dối hay không.
Bà Liên nhận ra Nghiên Thời Thất đang do dự, bèn khẽ hừ một tiếng, “Sổ hộ khẩu không có ở nhà, ba con cầm đi làm thủ tục sang tên bất động sản rồi!”
Trùng hợp như vậy ư?!
Tay Nghiên Thời Thất đang cầm nắm cửa vô thức siết chặt, “Vậy bao giờ mới lấy về?”
“Làm sao mẹ biết được!” Bà Liên vờ quay đi, lại sực nhớ đến chuyện gì thì ngoảnh lại nhìn cô, thờ ơ nói: “Ý của mẹ vẫn thế, đừng mơ đến chuyện lặng lẽ đăng kí kết hôn với cậu Tư nhà họ Tần mà không làm hôn lễ, còn lâu nhé!”
Bà Liên đã đoán được mục đích của cô?
“Mẹ…”
Nghiên Thời Thất gọi với theo bóng lưng của bà, nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng bước chân đang đi xa dần.
Trái tim cô lập tức nặng trĩu!
WebTru yenOn linez . com
Nghiên Thời Thất đứng im tại chỗ hồi lâu. Lời cảnh cáo cay nghiệt và lạnh lẽo kia của bà Liên không ngừng quanh quẩn bên tai. Trái tim cô như bị chặn một lớp bông nặng nề làm cô chẳng thể thở nổi.
Cô chắc chắn là được nhặt về!
Một lát sau, cô máy móc lấy di động ra, ánh mắt hiện lên vẻ quật cường. Vào khoảnh khắc Nghiên Quân nhận điện thoại, Nghiên Thời Thất lập tức nói: “Ba, ba ở đâu, con muốn dùng sổ hộ khẩu một lát.”
Danh sách chương