Trước cửa Cục Dân chính trang nghiêm, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật cùng nhau xuống xe.
Trác Hàn đứng phía sau hai người đột nhiên lên tiếng: “Tổng Giám đốc Tần, tôi đã đánh tiếng xong xuôi hết rồi, anh cứ đi vào và làm theo quá trình là được.”
“Ừ.”
Tần Bách Duật khẽ đáp lại, nắm lòng bàn tay hơi ẩm ướt của Nghiên Thời Thất, bình tĩnh bước qua cửa Cục Dân chính.
Có lẽ là do Trác Hàn đã sắp xếp từ trước, nhân viên ở đó vừa nhìn thấy hai người thì lập tức dẫn họ đến phòng làm việc, cũng chu đáo bảo vệ riêng tư cá nhân của đôi bên.
Cảm giác hồi hộp và chờ mong đều có.
Đối với Nghiên Thời Thất, khi thật sự đến Cục Dân chính, cô mới phát hiện ra tứ chi của mình hơi cứng nhắc.
Ngay cả lúc chụp ảnh, nhiếp ảnh gia liên tục nhắc cô hai lần, cô mới dần thả lỏng cơ mặt.
Sau khi hai con dấu chạm nổi đóng lên hai cuốn sổ đỏ, nhân viên làm việc mỉm cười ngẩng đầu lên, “Chúc mừng anh chị, chúc anh chị trăm năm hạnh phúc!”
Minh tinh Nghiên Thời Thất lấy được người nhà họ Tần, đúng là một tin tức sốt dẻo.
Không biết có thể làm hot search nổ tung không nhỉ, bỗng nhiên thấy mong đợi quá!
Lúc này, nhân viên công tác nào có ngờ rằng, tâm trạng mong đợi hot search tưng bừng của mình đã định trước không thể xảy ra trong thời gian ngắn.
Nghiên Thời Thất nhận lấy sổ đỏ, cầm trên tay quan sát thật cẩn thận. Cô nhẹ nhàng vuốt ve đường vân chạm nổi, cảm giác vẫn còn lâng lâng bay bổng.
Cô kết hôn rồi!
Kết hôn cùng người đàn ông xuất sắc ngay bên cạnh!
Trên tấm ảnh phông nền đỏ, cô dựa vào anh, dáng vẻ vợ chồng son sắt.
Tốt biết bao, rất giống tình yêu!
Lúc vừa bước ra khỏi Cục Dân chính, ánh nắng mặt trời chiếu rọi muôn nơi, trời trong gió mát. Anh nắm lấy tay cô, áp môi hôn nhẹ, “Tân hôn vui vẻ, bà Tần!”
Nghiên Thời Thất nhìn người đàn ông đứng ngược sáng, lồng ngón tay mình vào tay anh, mười ngón tay lập tức đan chặt vào nhau. Cô chớp chớp đôi mắt sáng lấp lánh, cười nói: “Tân hôn vui vẻ, ông Tần.”
Ngày hôm nay, mười lăm tháng chín, Nghiên Thời Thất trở thành bà Tần.
Nguồn : ngontinh hay.com
***
Sau khi đăng kí xong thì đã quá mười một giờ, Nghiên Thời Thất đưa sổ hộ khẩu cho Trác Hàn, nhờ cậu ta đưa về nhà họ Nghiên. Cô định ăn trưa với Tần Bách Duật nhưng Thành Nghiệp Nam gọi đến liên tiếp ba cuộc điện thoại.
Trên xe, đôi môi Nghiên Thời Thất sưng lên rõ ràng. Cô thích thú cầm sổ đỏ không muốn buông, dựa vào lòng anh, hậm hực nói: “Không ăn trưa cùng anh được rồi, Thành Nghiệp Nam nói có chuyện gấp, bảo em đến công ty ngay.”
“Không sao. Em có bận cũng phải ăn cơm đúng giờ nhé.”
Anh dặn dò cẩn thận, vén những sợi tóc mai hơi rối của cô ra sau tai, trong đôi mắt tràn ngập yêu thương và quyến luyến.
Giữa bọn họ dường như không có gì thay đổi, lại như thể tất cả đều đã khác xưa rồi.
Mười hai giờ trưa, Nghiên Thời Thất đến phòng làm việc của Thiên Thừa Entertainment.
Cô vừa xuất hiện thì Thành Nghiệp Nam chờ đã lâu vội vàng bước nhanh đến, đanh mặt nhìn cô, “Đã chịu tới rồi sao?”
Nghiên Thời Thất: “…”
Cô tự biết mình đuối lý, thò tay gãi mặt, cười hì hì rồi nói: “Có việc đột xuất, chẳng phải em đã đến rồi hay sao!”
“Hừ!” Thành Nghiệp Nam quét mắt nhìn cô một lượt, chiếc váy dài caro xám trắng kia tôn lên đôi chân dài trắng nõn và dáng người thướt tha, yểu điệu của cô. Anh buông tiếng thở dài, vừa đi vào trong phòng họp vừa nói thầm: “Chẳng biết sáng sớm em có chuyện gấp gì phải làm nữa. Bây giờ bên quảng cáo vẫn đang chờ em đấy, người ta nói rồi, mặc kệ em bận việc đến mấy giờ, hôm nay phía quay chụp đều có thể chờ em!”
Nghiên Thời Thất “à” lên một tiếng. Lúc đi vào trong phòng họp, cô không nhịn được mà hỏi: “Vậy anh gọi em về để bắt kịp tiến độ quảng cáo à?”
“Không phải!” Thành Nghiệp Nam lại hừ một tiếng, “Hoãn quay quảng cáo đến bốn giờ chiều, gọi em về chính là vì việc này đây.”
Trác Hàn đứng phía sau hai người đột nhiên lên tiếng: “Tổng Giám đốc Tần, tôi đã đánh tiếng xong xuôi hết rồi, anh cứ đi vào và làm theo quá trình là được.”
“Ừ.”
Tần Bách Duật khẽ đáp lại, nắm lòng bàn tay hơi ẩm ướt của Nghiên Thời Thất, bình tĩnh bước qua cửa Cục Dân chính.
Có lẽ là do Trác Hàn đã sắp xếp từ trước, nhân viên ở đó vừa nhìn thấy hai người thì lập tức dẫn họ đến phòng làm việc, cũng chu đáo bảo vệ riêng tư cá nhân của đôi bên.
Cảm giác hồi hộp và chờ mong đều có.
Đối với Nghiên Thời Thất, khi thật sự đến Cục Dân chính, cô mới phát hiện ra tứ chi của mình hơi cứng nhắc.
Ngay cả lúc chụp ảnh, nhiếp ảnh gia liên tục nhắc cô hai lần, cô mới dần thả lỏng cơ mặt.
Sau khi hai con dấu chạm nổi đóng lên hai cuốn sổ đỏ, nhân viên làm việc mỉm cười ngẩng đầu lên, “Chúc mừng anh chị, chúc anh chị trăm năm hạnh phúc!”
Minh tinh Nghiên Thời Thất lấy được người nhà họ Tần, đúng là một tin tức sốt dẻo.
Không biết có thể làm hot search nổ tung không nhỉ, bỗng nhiên thấy mong đợi quá!
Lúc này, nhân viên công tác nào có ngờ rằng, tâm trạng mong đợi hot search tưng bừng của mình đã định trước không thể xảy ra trong thời gian ngắn.
Nghiên Thời Thất nhận lấy sổ đỏ, cầm trên tay quan sát thật cẩn thận. Cô nhẹ nhàng vuốt ve đường vân chạm nổi, cảm giác vẫn còn lâng lâng bay bổng.
Cô kết hôn rồi!
Kết hôn cùng người đàn ông xuất sắc ngay bên cạnh!
Trên tấm ảnh phông nền đỏ, cô dựa vào anh, dáng vẻ vợ chồng son sắt.
Tốt biết bao, rất giống tình yêu!
Lúc vừa bước ra khỏi Cục Dân chính, ánh nắng mặt trời chiếu rọi muôn nơi, trời trong gió mát. Anh nắm lấy tay cô, áp môi hôn nhẹ, “Tân hôn vui vẻ, bà Tần!”
Nghiên Thời Thất nhìn người đàn ông đứng ngược sáng, lồng ngón tay mình vào tay anh, mười ngón tay lập tức đan chặt vào nhau. Cô chớp chớp đôi mắt sáng lấp lánh, cười nói: “Tân hôn vui vẻ, ông Tần.”
Ngày hôm nay, mười lăm tháng chín, Nghiên Thời Thất trở thành bà Tần.
Nguồn : ngontinh hay.com
***
Sau khi đăng kí xong thì đã quá mười một giờ, Nghiên Thời Thất đưa sổ hộ khẩu cho Trác Hàn, nhờ cậu ta đưa về nhà họ Nghiên. Cô định ăn trưa với Tần Bách Duật nhưng Thành Nghiệp Nam gọi đến liên tiếp ba cuộc điện thoại.
Trên xe, đôi môi Nghiên Thời Thất sưng lên rõ ràng. Cô thích thú cầm sổ đỏ không muốn buông, dựa vào lòng anh, hậm hực nói: “Không ăn trưa cùng anh được rồi, Thành Nghiệp Nam nói có chuyện gấp, bảo em đến công ty ngay.”
“Không sao. Em có bận cũng phải ăn cơm đúng giờ nhé.”
Anh dặn dò cẩn thận, vén những sợi tóc mai hơi rối của cô ra sau tai, trong đôi mắt tràn ngập yêu thương và quyến luyến.
Giữa bọn họ dường như không có gì thay đổi, lại như thể tất cả đều đã khác xưa rồi.
Mười hai giờ trưa, Nghiên Thời Thất đến phòng làm việc của Thiên Thừa Entertainment.
Cô vừa xuất hiện thì Thành Nghiệp Nam chờ đã lâu vội vàng bước nhanh đến, đanh mặt nhìn cô, “Đã chịu tới rồi sao?”
Nghiên Thời Thất: “…”
Cô tự biết mình đuối lý, thò tay gãi mặt, cười hì hì rồi nói: “Có việc đột xuất, chẳng phải em đã đến rồi hay sao!”
“Hừ!” Thành Nghiệp Nam quét mắt nhìn cô một lượt, chiếc váy dài caro xám trắng kia tôn lên đôi chân dài trắng nõn và dáng người thướt tha, yểu điệu của cô. Anh buông tiếng thở dài, vừa đi vào trong phòng họp vừa nói thầm: “Chẳng biết sáng sớm em có chuyện gấp gì phải làm nữa. Bây giờ bên quảng cáo vẫn đang chờ em đấy, người ta nói rồi, mặc kệ em bận việc đến mấy giờ, hôm nay phía quay chụp đều có thể chờ em!”
Nghiên Thời Thất “à” lên một tiếng. Lúc đi vào trong phòng họp, cô không nhịn được mà hỏi: “Vậy anh gọi em về để bắt kịp tiến độ quảng cáo à?”
“Không phải!” Thành Nghiệp Nam lại hừ một tiếng, “Hoãn quay quảng cáo đến bốn giờ chiều, gọi em về chính là vì việc này đây.”
Danh sách chương