Gió đêm vi vu thổi qua, có một bóng người cao lớn đang đứng chắp tay. Anh mặc áo sơ mi màu mực và quần âu, hàng cúc áo trước ngực mở ra ba nút, vạt áo nhẹ nhàng lay động theo làn gió, cũng khuấy đảo điên cuồng trái tim cô.

Chiếc xe sau lưng nổ máy rời khỏi Vịnh Hồ Lâm, để lại một khung cảnh tuyệt đẹp yên tĩnh không bị quấy rầy dưới vùng trời.

Nghiên Thời Thất vừa đi, vừa kiềm chế nhịp tim của mình. Cô bước lên bậc thang, mặt đối mặt với anh.

Cô nghe thấy anh nói: “Có mệt không?”

Nghiên Thời Thất khẽ lắc đầu, dựa vào anh rồi khẽ thở ra, “Em vẫn ổn…”

Đúng là cô rất mệt mỏi.

Nhưng khi nhìn thấy anh, trái tim trào dâng tình cảm rung động như đất bằng được mưa xuân hồi sinh.

Anh khẽ cười, vươn tay ôm cô vào lòng, “Vào nhà thôi.”

“Sao hôm nay anh lại cho người đưa em đến đây?” Cô cứ tưởng rằng Mục Nghi sẽ đưa mình về căn hộ Duplex.

Nghiên Thời Thất được anh dắt vào trong.

Giọng nói trầm ấm của anh vang lên ở lối vào nhà: “Không phải em muốn chuyển ra ngoài ở hay sao? Nhìn xem có thích không.”

Nghiên Thời Thất kinh ngạc nhìn theo tầm mắt anh, lập tức thốt lên: “Anh chuẩn bị à?”



Vịnh Lâm Hồ! Không phải căn biệt thự rộng lớn bình thường!

Tin tức bán hết sạch trong vòng một đêm trước đây đã càn quét tất cả các trang báo bất động sản. Bởi vì cô nói muốn chuyển ra ngoài nên anh liền mua biệt thự ở Vịnh Lâm Hồ ư? Có khả năng không?

Tần Bách Duật nhìn thấy vẻ hoảng hốt của cô thì nhếch môi cười nhạt, vừa đưa cô vào phòng khách vừa dịu dàng nói: “Cũng không hẳn là vậy, đây vốn là một trong số các món sính lễ.”

Nghiên Thời Thất: “…”

Thật sự thì từ trước đến nay cô chưa từng đọc tỉ mỉ danh sách sính lễ kia.

Lúc trước, sau khi danh sách bị bà Liên cầm đi, cô cũng không có cơ hội nhìn thấy nữa.

Lời anh nói hôm nay làm cô bất chợt nảy sinh một suy nghĩ khác thường.

Tần Bách Duật, thật sự chỉ vì quan hệ thông gia nên mới thiên vị cô như vậy sao?

Nghiên Thời Thất còn đang đắm chìm trong câu nói của anh, lơ đãng bước vào phòng khách. Dưới ánh đèn sáng ngời, khắp nơi đều được sắp xếp tỉ mỉ, trong phong cách hiện đại có thêm nét ấm cúng của gia đình.

Rõ ràng chúng đã được trang trí rất cẩn thận.

Sau khi quan sát xong, cô chạm phải đôi mắt tràn ngập sự dịu dàng của anh.

Không nói nên lời, giống như cảm giác lặng thầm lâu dài mà anh mang đến cho cô.



“Em thích không?”

“Thích, thích vô cùng!”

Nghiên Thời Thất cảm động rồi. Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!

Nhưng mà…

“Hey, tân hôn vui vẻ… Phụt!”

Tiếng la hét và tiếng Champagne nổ tung đột ngột vang lên, lập tức ngăn chặn nụ hôn chủ động của Nghiên Thời Thất.

Vậy nên, tối nay không chỉ có hai người bọn họ?

Mặc Lương Vũ giơ chai Chamgpane, vọt ra từ đầu cầu thang bên hông phòng khách, miệng còn ồn ào la hét đứng trước lối vào. Lúc chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Tần Bách Duật, trái tim cậu ta cũng tan nát rồi!

Cậu ta vẫn ăn mặc như một vị công tử phong lưu phóng đãng, một chiếc sơ mi lòe loẹt, quần thụng tối màu, đi giày AJ số lượng có hạn, nét mặt phức tạp đứng im tại chỗ.

Động tác giơ Champagne từ từ dừng lại, cậu nhìn hai bóng người ôm ấp đang chậm rãi tách ra, thôi toi rồi.

Rõ ràng là anh hai Kiều đẩy cậu, bảo cậu khui Chamgpane chúc mừng, vì cái lông gì lại trở nên như vậy?

Mặc Lương Vũ còn đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích thì sau lưng có vài tiếng bước chân truyền đến. Kiều Mục và Hà Vân Đình đi vào phòng khách, phía sau còn có Ưng Phi Phi, Doãn An Táp và Lăng Mật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện