Chương 138HAI CHỊ EM MÌNH ĐÚNG LÀ CÙNG HỘI CÙNG THUYỀN! Tay Nghiên Thời Thất bị anh đè lại, anh cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phả lên tai cô.
Cô liếm khóe môi dưới, yên lặng vài giây rồi nũng nịu nói: “Anh Tư…”
Chỉ vì một tiếng xưng hô mà lần đầu tiên cô cảm thấy quan hệ giữa mình và Tần Bách Duật có thêm mấy phần thân mật.
Tiếng “anh Tư” kia lọt vào tai anh như đang gãi ngứa, làm anh rung động vô cùng.
Anh ôm lấy cô, vòng tay siết chặt không hề che giấu tình cảm thiết tha của anh.
Chiều hôm nay, không khí rất ấm cũng rất ngọt.
***
Qua nửa buổi chiều, anh thay một bộ âu phục màu xanh da trời đậm, toàn thân toát lên nét quyến rũ và điềm tĩnh chỉ đàn ông trưởng thành mới có. Sau khi dặn dò Nghiên Thời Thất xong, anh mới lên xe của Trác Hàn, đi đến công ty.
Có lẽ anh rất bận rộn, trước khi đi còn nhận một cuộc điện thoại làm cho khí thế của anh trở nên hung dữ và nguy hiểm.
Nghiên Thời Thất nghĩ, nếu như có cơ hội, cô bằng lòng san sẻ tất cả vất vả và gánh nặng với anh.
Tần Bách Duật rời đi không lâu, Nghiên Thời Thất nhận được tin nhắn WeChat của Lăng Tử Hoan.
Trước ba giờ chiều, cô nàng đã ngồi trên xe chuyên dụng do Mục Nghi lái đến Vịnh Lâm Hồ.
Nghiên Thời Thất vừa lên xe, chưa kịp ngồi vững thì bất ngờ nhận ra nét mặt của cô nàng tái nhợt, mắt hơi sưng, bọng mắt còn có quầng thâm.
“Sao thế? Em không nghỉ ngơi đầy đủ à?”
Trong lúc hỏi thăm, giọng mũi do bị cảm của Nghiên Thời Thất càng rõ ràng hơn.
Lăng Tử Hoan nghe xong cũng kinh ngạc cười thành tiếng, “Chị, chị cũng bị cảm à?”
Nghiên Thời Thất: “…”
Phải rồi!
Nghe tiếng nói khàn khàn của Lăng Tử Hoan thì chắc tối qua cô nhóc này cũng trúng gió cảm lạnh rồi.
“Hi hi, hai chị em mình đúng là cùng hội cùng thuyền ha!”
Lăng Tử Hoan nhìn Nghiên Thời Thất, tuy giọng mũi của cô không nặng nhưng gương mặt nhỏ nhắn trắng mềm nom rất thê thảm.
Mục Nghi liếc cô nàng qua gương chiếu hậu, ánh mắt không độ ấm, lạnh lẽo như gió thu.
Lăng Tử Hoan chạm phải tầm mắt ấy, thấy anh ta sa sầm mặt thì lập tức ủ rũ tắt tiếng. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Cầu xin ông trời hãy mang tên ngốc to xác này đi đi.
Trên đường đến Vịnh Lâm Hồ, cô sắp bị ánh mắt lạnh lẽo kia đông cứng đến nội thương rồi.
Chẳng phải là vì tối qua xảy ra vài sự cố ở quán bar, nên anh ta mới lạnh lùng với cô lâu như vậy sao, cô rất nhớ anh ngốc trước kia cùng nhau chơi đùa với mình!
Lúc này, Lăng Tử Hoan giận mà không dám nói, ai bảo cô bị người ta bắt thóp nên đành phải phàn nàn trong lòng thôi.
Cô làm sao có thể ngờ rằng, vào một tương lai không xa, khi ông trời thật sự cướp đi Mục Nghi, cảnh tượng thê lương ấy khắc ghi trong lòng cô cả nửa quãng đời còn lại.
Nói trở lại, Lăng Tử Hoan canh cánh trong lòng với Mục Nghi như vậy thì phải bắt đầu kể từ tối hôm qua.
Đêm qua, sau khi Lăng Tử Hoan được đưa về nhà trọ thì lập tức thay một bộ quần áo và phụ kiện phù hợp đi bar rồi ra ngoài bắt xe đến thẳng đường Phổ Hóa.
Cho dù là đêm thu se lạnh cũng không thể nào ngăn cản được trái tim rạo rực khao khát của cô.
Nửa giờ sau cô nàng đến quán bar, vừa bước vào đã thấy rất hưng phấn!
Khói mù lượn lờ khắp nơi, mùi rượu nồng nặc phiêu tán, ánh đèn nhấp nháy, trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, đám đông ồn ào nhảy múa lắc lư, thả bay khắp nơi… Đúng là quá tuyệt vời!
Lăng Tử Hoan rít lên rồi nhào vào sàn nhảy, cô mặc một chiếc áo cami, uốn lượn cơ thể theo từng điệu nhạc.
Ở nơi đắt đỏ, xa hoa trụy lạc làm con người mê mẩn, một cô gái vô cùng xinh đẹp và trẻ trung, ăn mặc nóng bỏng khiêu khích, rất nhanh đã bị kẻ có ý đồ nhìn chằm chằm.
Chưa đến nửa giờ, Lăng Tử Hoan cảm nhận được rất rõ có vài gã đàn ông không ngừng sáp lại gần cô.
Vào lúc bình thường, trong sàn nhảy chen chúc như thế này cũng khó tránh va chạm cơ thể, cô vô thức muốn lùi lại nửa bước thì đột nhiên bị người kéo cánh tay, lôi vào chính giữa.
Dưới ánh đèn lóa mắt, cô nhìn thấy bốn gã đàn ông đang cười xấu xa, trai gái xung quanh đều phê pha, vốn dĩ chẳng có ai để ý tới cô nàng lạc lõng này.
Dù có nhìn thấy thì họ cũng chỉ cười trừ.
Dẫu sao thì cô ăn mặc như vậy, lại còn đi một mình, nói không chừng là để tìm bạn tình.
Cô liếm khóe môi dưới, yên lặng vài giây rồi nũng nịu nói: “Anh Tư…”
Chỉ vì một tiếng xưng hô mà lần đầu tiên cô cảm thấy quan hệ giữa mình và Tần Bách Duật có thêm mấy phần thân mật.
Tiếng “anh Tư” kia lọt vào tai anh như đang gãi ngứa, làm anh rung động vô cùng.
Anh ôm lấy cô, vòng tay siết chặt không hề che giấu tình cảm thiết tha của anh.
Chiều hôm nay, không khí rất ấm cũng rất ngọt.
***
Qua nửa buổi chiều, anh thay một bộ âu phục màu xanh da trời đậm, toàn thân toát lên nét quyến rũ và điềm tĩnh chỉ đàn ông trưởng thành mới có. Sau khi dặn dò Nghiên Thời Thất xong, anh mới lên xe của Trác Hàn, đi đến công ty.
Có lẽ anh rất bận rộn, trước khi đi còn nhận một cuộc điện thoại làm cho khí thế của anh trở nên hung dữ và nguy hiểm.
Nghiên Thời Thất nghĩ, nếu như có cơ hội, cô bằng lòng san sẻ tất cả vất vả và gánh nặng với anh.
Tần Bách Duật rời đi không lâu, Nghiên Thời Thất nhận được tin nhắn WeChat của Lăng Tử Hoan.
Trước ba giờ chiều, cô nàng đã ngồi trên xe chuyên dụng do Mục Nghi lái đến Vịnh Lâm Hồ.
Nghiên Thời Thất vừa lên xe, chưa kịp ngồi vững thì bất ngờ nhận ra nét mặt của cô nàng tái nhợt, mắt hơi sưng, bọng mắt còn có quầng thâm.
“Sao thế? Em không nghỉ ngơi đầy đủ à?”
Trong lúc hỏi thăm, giọng mũi do bị cảm của Nghiên Thời Thất càng rõ ràng hơn.
Lăng Tử Hoan nghe xong cũng kinh ngạc cười thành tiếng, “Chị, chị cũng bị cảm à?”
Nghiên Thời Thất: “…”
Phải rồi!
Nghe tiếng nói khàn khàn của Lăng Tử Hoan thì chắc tối qua cô nhóc này cũng trúng gió cảm lạnh rồi.
“Hi hi, hai chị em mình đúng là cùng hội cùng thuyền ha!”
Lăng Tử Hoan nhìn Nghiên Thời Thất, tuy giọng mũi của cô không nặng nhưng gương mặt nhỏ nhắn trắng mềm nom rất thê thảm.
Mục Nghi liếc cô nàng qua gương chiếu hậu, ánh mắt không độ ấm, lạnh lẽo như gió thu.
Lăng Tử Hoan chạm phải tầm mắt ấy, thấy anh ta sa sầm mặt thì lập tức ủ rũ tắt tiếng. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Cầu xin ông trời hãy mang tên ngốc to xác này đi đi.
Trên đường đến Vịnh Lâm Hồ, cô sắp bị ánh mắt lạnh lẽo kia đông cứng đến nội thương rồi.
Chẳng phải là vì tối qua xảy ra vài sự cố ở quán bar, nên anh ta mới lạnh lùng với cô lâu như vậy sao, cô rất nhớ anh ngốc trước kia cùng nhau chơi đùa với mình!
Lúc này, Lăng Tử Hoan giận mà không dám nói, ai bảo cô bị người ta bắt thóp nên đành phải phàn nàn trong lòng thôi.
Cô làm sao có thể ngờ rằng, vào một tương lai không xa, khi ông trời thật sự cướp đi Mục Nghi, cảnh tượng thê lương ấy khắc ghi trong lòng cô cả nửa quãng đời còn lại.
Nói trở lại, Lăng Tử Hoan canh cánh trong lòng với Mục Nghi như vậy thì phải bắt đầu kể từ tối hôm qua.
Đêm qua, sau khi Lăng Tử Hoan được đưa về nhà trọ thì lập tức thay một bộ quần áo và phụ kiện phù hợp đi bar rồi ra ngoài bắt xe đến thẳng đường Phổ Hóa.
Cho dù là đêm thu se lạnh cũng không thể nào ngăn cản được trái tim rạo rực khao khát của cô.
Nửa giờ sau cô nàng đến quán bar, vừa bước vào đã thấy rất hưng phấn!
Khói mù lượn lờ khắp nơi, mùi rượu nồng nặc phiêu tán, ánh đèn nhấp nháy, trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, đám đông ồn ào nhảy múa lắc lư, thả bay khắp nơi… Đúng là quá tuyệt vời!
Lăng Tử Hoan rít lên rồi nhào vào sàn nhảy, cô mặc một chiếc áo cami, uốn lượn cơ thể theo từng điệu nhạc.
Ở nơi đắt đỏ, xa hoa trụy lạc làm con người mê mẩn, một cô gái vô cùng xinh đẹp và trẻ trung, ăn mặc nóng bỏng khiêu khích, rất nhanh đã bị kẻ có ý đồ nhìn chằm chằm.
Chưa đến nửa giờ, Lăng Tử Hoan cảm nhận được rất rõ có vài gã đàn ông không ngừng sáp lại gần cô.
Vào lúc bình thường, trong sàn nhảy chen chúc như thế này cũng khó tránh va chạm cơ thể, cô vô thức muốn lùi lại nửa bước thì đột nhiên bị người kéo cánh tay, lôi vào chính giữa.
Dưới ánh đèn lóa mắt, cô nhìn thấy bốn gã đàn ông đang cười xấu xa, trai gái xung quanh đều phê pha, vốn dĩ chẳng có ai để ý tới cô nàng lạc lõng này.
Dù có nhìn thấy thì họ cũng chỉ cười trừ.
Dẫu sao thì cô ăn mặc như vậy, lại còn đi một mình, nói không chừng là để tìm bạn tình.
Danh sách chương