Nghiên Thời Thất bước nhanh đến cạnh xe như con mèo linh hoạt, mở cửa nhấc váy chui vào.
Trác Hàn giật nảy mình, đang định mở miệng quát to. Nhưng khi thấy rõ là Nghiên Thời Thất thì anh ta miễn cưỡng nuốt lời vào.
Lúc này, Nghiên Thời Thất đóng cửa lại, khóe mắt liếc qua Kiều Phỉ Bạch và Bùi Đường. Cô hơi nghiêng người, xích lại gần Tần Bách Duật với ánh mắt lạnh trầm, nói khe khẽ: “Này, cứu bồ cái đi!”
Trong xe, Tần Bách Duật ngồi bắt tréo chân dựa vào ghế, nút áo trên cổ chiếc sơ mi màu đen tinh tế để mở, cầm tài liệu trên tay ngồi thẳng người.
Nghe thấy câu nói của Nghiên Thời Thất, anh khẽ nhướng mày thì bắt gặp ánh mắt lấp lánh của cô. Nương theo tầm mắt của cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hai người kia vẫn đang đứng yên tại chỗ, anh ngẫm nghĩ nhếch môi, “Cứu thế nào?”
Nghiên Thời Thất vỗ vào lưng ghế, miệng nhỏ thì thầm: “Mau lái xe!”
Thấy cảnh này, Trác Hàn lập tức ngồi thẳng người, mắt nhìn thẳng, tay nắm vô-lăng, tiện thể chờ Tổng Giám đốc nhà mình lên tiếng.
Trong mắt Tần Bách Duật hàm chứa ý cười sâu xa. Thấy động tác thận trọng của Nghiên Thời Thất, anh tiện tay để tài liệu xuống, một giây sau, bàn tay to dày đã vòng qua vòng eo nhỏ nhắn của cô, kéo cô vào lòng.
“Tôi…” Á đù? Người Nghiên Thời Thất cứng đờ, vừa định đẩy tay anh ra thì giọng nam trầm thấp và hồn hậu có lẫn mùi thuốc lá thoang thoảng lướt bên tai, “Không cần cảm ơn. Trác Hàn, lái xe!”
Xe lao đi, cảnh vật lùi lại, Nghiên Thời Thất nhìn về phía cổng Bách Thịnh xa thẳm, thấy Kiều Phỉ Bạch vừa hất tay Bùi Đường ra, vừa nói gì đó. Tâm trạng căng thẳng của cô dần thả lỏng, khóe miệng cũng nở nụ cười lạnh nhạt giễu cợt.
Từ trước đến giờ Kiều Phỉ Bạch chưa từng khoan dung độ lượng như vậy, cần gì phải cố giả vờ trước mặt cô chứ!
“Khụ, tay của anh…”
Sau khi trấn tĩnh lại, lúc này Nghiên Thời Thất mới nhận ra tay của người đàn ông vẫn còn ôm lấy eo cô. Quá đáng nhất là, cô còn loáng thoáng cảm nhận được da thịt mình hơi tê tê vì bị ngón cái của anh vuốt ve.
Có phải người đàn ông này không hiểu cái gì gọi là bất lịch sự không vậy?!
Chỗ ngồi phía sau rất rộng, Nghiên Thời Thất vừa nói vừa nghiêng người kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Mùi trên người anh… quá mê hoặc.
So với mùi thơm thoang thoảng trên người Bùi Đường, trên người anh có mùi mát lạnh chỉ ở đàn ông trưởng thành mới có và mùi thuốc lá nhè nhẹ.
Tần Bách Duật im lặng buông cô ra, khuôn mặt điển trai với đường nét rõ ràng có vẻ lạnh hơn trước vài phần.
Trong chốc lát, bầu không khí trong xe ngột ngạt như đóng băng, Nghiên Thời Thất mờ mịt chớp mắt. Liếc trộm gương mặt trầm tĩnh góc cạnh của người đàn ông, không hiểu sao cô lại có ảo giác hình như anh không vui.
Cô nhếch môi, vô thức ngồi thẳng người, thì thầm bằng giọng trong trẻo: “Cảm ơn vì vừa rồi.”
Khóe miệng anh khẽ cong lên, mí mắt rũ xuống, anh tiện tay cầm tài liệu bên cạnh lên, lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Lạnh quá!
Nghiên Thời Thất không đoán được suy nghĩ của anh, không khí lạnh trong xe khiến cô như ngồi trên bàn chông.
Tầm nhìn lướt thoáng qua ngoài cửa sổ xe, thấy không có nhiều xe ở ngã tư phía trước, cô đập vào cửa sổ xe, “Cho tôi xuống xe ở phía trước là được.”
“Em định đi bộ về à?” Người đàn ông ngước mắt lên khỏi tài liệu, giọng hỏi không nghe ra vui giận.
Nghiên Thời Thất nín thở, cười ngượng, “Sao lại thế? Tôi có thể đón xe mà.”
Không đợi Tần Bách Duật nói, lúc này, thần trợ công Trác Hàn lên tiếng, “Tổng Giám đốc, đằng sau có một chiếc xe cứ đi theo chúng ta!”
Nghiên Thời Thất ngoái đầu nhìn, ánh mắt lóe lên vẻ nghi ngờ. Song, sau khi nhìn thấy logo “Today Entertainment Reporter” dán trên thân chiếc ô tô tải màu đen kia, sắc mặt cô lập tức sa sầm.
Bị paparazzi bám theo chụp lén rồi!
Vietwriter.vn
“Dừng xe ở phía trước đi!”
Nghiên Thời Thất: “…”
Người đàn ông này nhất định là cố tình!
Nghiên Thời Thất nhìn anh với ánh mắt oán hận, nhưng phải thỏa hiệp lên tiếng, “Đợi đã… Có thể phiền Tổng Giám đốc Tần đưa tôi về nhà không?”
Trác Hàn giật nảy mình, đang định mở miệng quát to. Nhưng khi thấy rõ là Nghiên Thời Thất thì anh ta miễn cưỡng nuốt lời vào.
Lúc này, Nghiên Thời Thất đóng cửa lại, khóe mắt liếc qua Kiều Phỉ Bạch và Bùi Đường. Cô hơi nghiêng người, xích lại gần Tần Bách Duật với ánh mắt lạnh trầm, nói khe khẽ: “Này, cứu bồ cái đi!”
Trong xe, Tần Bách Duật ngồi bắt tréo chân dựa vào ghế, nút áo trên cổ chiếc sơ mi màu đen tinh tế để mở, cầm tài liệu trên tay ngồi thẳng người.
Nghe thấy câu nói của Nghiên Thời Thất, anh khẽ nhướng mày thì bắt gặp ánh mắt lấp lánh của cô. Nương theo tầm mắt của cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hai người kia vẫn đang đứng yên tại chỗ, anh ngẫm nghĩ nhếch môi, “Cứu thế nào?”
Nghiên Thời Thất vỗ vào lưng ghế, miệng nhỏ thì thầm: “Mau lái xe!”
Thấy cảnh này, Trác Hàn lập tức ngồi thẳng người, mắt nhìn thẳng, tay nắm vô-lăng, tiện thể chờ Tổng Giám đốc nhà mình lên tiếng.
Trong mắt Tần Bách Duật hàm chứa ý cười sâu xa. Thấy động tác thận trọng của Nghiên Thời Thất, anh tiện tay để tài liệu xuống, một giây sau, bàn tay to dày đã vòng qua vòng eo nhỏ nhắn của cô, kéo cô vào lòng.
“Tôi…” Á đù? Người Nghiên Thời Thất cứng đờ, vừa định đẩy tay anh ra thì giọng nam trầm thấp và hồn hậu có lẫn mùi thuốc lá thoang thoảng lướt bên tai, “Không cần cảm ơn. Trác Hàn, lái xe!”
Xe lao đi, cảnh vật lùi lại, Nghiên Thời Thất nhìn về phía cổng Bách Thịnh xa thẳm, thấy Kiều Phỉ Bạch vừa hất tay Bùi Đường ra, vừa nói gì đó. Tâm trạng căng thẳng của cô dần thả lỏng, khóe miệng cũng nở nụ cười lạnh nhạt giễu cợt.
Từ trước đến giờ Kiều Phỉ Bạch chưa từng khoan dung độ lượng như vậy, cần gì phải cố giả vờ trước mặt cô chứ!
“Khụ, tay của anh…”
Sau khi trấn tĩnh lại, lúc này Nghiên Thời Thất mới nhận ra tay của người đàn ông vẫn còn ôm lấy eo cô. Quá đáng nhất là, cô còn loáng thoáng cảm nhận được da thịt mình hơi tê tê vì bị ngón cái của anh vuốt ve.
Có phải người đàn ông này không hiểu cái gì gọi là bất lịch sự không vậy?!
Chỗ ngồi phía sau rất rộng, Nghiên Thời Thất vừa nói vừa nghiêng người kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Mùi trên người anh… quá mê hoặc.
So với mùi thơm thoang thoảng trên người Bùi Đường, trên người anh có mùi mát lạnh chỉ ở đàn ông trưởng thành mới có và mùi thuốc lá nhè nhẹ.
Tần Bách Duật im lặng buông cô ra, khuôn mặt điển trai với đường nét rõ ràng có vẻ lạnh hơn trước vài phần.
Trong chốc lát, bầu không khí trong xe ngột ngạt như đóng băng, Nghiên Thời Thất mờ mịt chớp mắt. Liếc trộm gương mặt trầm tĩnh góc cạnh của người đàn ông, không hiểu sao cô lại có ảo giác hình như anh không vui.
Cô nhếch môi, vô thức ngồi thẳng người, thì thầm bằng giọng trong trẻo: “Cảm ơn vì vừa rồi.”
Khóe miệng anh khẽ cong lên, mí mắt rũ xuống, anh tiện tay cầm tài liệu bên cạnh lên, lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Lạnh quá!
Nghiên Thời Thất không đoán được suy nghĩ của anh, không khí lạnh trong xe khiến cô như ngồi trên bàn chông.
Tầm nhìn lướt thoáng qua ngoài cửa sổ xe, thấy không có nhiều xe ở ngã tư phía trước, cô đập vào cửa sổ xe, “Cho tôi xuống xe ở phía trước là được.”
“Em định đi bộ về à?” Người đàn ông ngước mắt lên khỏi tài liệu, giọng hỏi không nghe ra vui giận.
Nghiên Thời Thất nín thở, cười ngượng, “Sao lại thế? Tôi có thể đón xe mà.”
Không đợi Tần Bách Duật nói, lúc này, thần trợ công Trác Hàn lên tiếng, “Tổng Giám đốc, đằng sau có một chiếc xe cứ đi theo chúng ta!”
Nghiên Thời Thất ngoái đầu nhìn, ánh mắt lóe lên vẻ nghi ngờ. Song, sau khi nhìn thấy logo “Today Entertainment Reporter” dán trên thân chiếc ô tô tải màu đen kia, sắc mặt cô lập tức sa sầm.
Bị paparazzi bám theo chụp lén rồi!
Vietwriter.vn
“Dừng xe ở phía trước đi!”
Nghiên Thời Thất: “…”
Người đàn ông này nhất định là cố tình!
Nghiên Thời Thất nhìn anh với ánh mắt oán hận, nhưng phải thỏa hiệp lên tiếng, “Đợi đã… Có thể phiền Tổng Giám đốc Tần đưa tôi về nhà không?”
Danh sách chương