Chương 156CHIẾC ÁO KHOÁC CÙNG MÀU CÙNG KIỂU
Nghiên Thời Thất vừa chào hỏi Hàn Vân Đình, vừa mời anh ta ngồi xuống trước bàn.
Cả hai đều đang mặc chiếc áo khoác cùng màu cùng kiểu, dường như là cùng một thương hiệu. Ánh mắt của họ đều nhìn trên người đối phương, trông thấy ăn mặc giống nhau, không khỏi bật cười.
“Thật đúng là trùng hợp!” Hàn Vân Đình mở miệng trêu đùa.
Nghiên Thời Thất cũng phì cười, lắc đầu: “Quả thật trùng hợp.”
Mà kiểu trùng hợp này lọt vào mắt người khác lại có vẻ là cố tình.
Chẳng hạn như là nhân viên phục vụ ở sau quầy.
Có quần chúng hóng chuyện, len lén lấy điện thoại ra, chọn lựa góc độ rồi chụp lại hình ảnh bọn họ mặc chiếc áo khoác cùng kiểu, sau đó đăng nhập Weibo, tìm chủ đề #bạn_trai_của_Nghiên_Thời_Thất#, đăng ảnh vào trong trang của chủ đề, kèm theo dòng chữ: [Ôi mẹ ơi, hình như tôi biết bạn trai của Nghiên Thời Thất là ai rồi!]
Chủ đề lại bị kích hoạt thêm lần nữa.
Vô số quần chúng hóng chuyện đang trên đường chạy tới.
Sau khi Nghiên Thời Thất trò chuyện một cách khách sáo với Hàn Vân Đình xong, đang định thu ánh mắt về, thì tầm mắt bỗng dừng lại trên bóng người bước đi đĩnh đạc bên ngoài song cửa kia.
Bắt gặp ánh mắt của cô, Hàn Vân Đình dời mắt, sau đó mỉm cười giải thích: “Tôi bảo chú Tư đến đấy.”
Nghiên Thời Thất không nói gì, Ưng Phi Phi ở bên cạnh lại vội vàng bảo: “Không, không cần làm rình rang vậy đâu! Thật ra tôi cũng không có việc gì cả.”
Cô chỉ tức giận cách xử sự vừa tự kiêu vừa đáng ghét của Mặc Lương Vũ, không ngờ tới sẽ làm kinh động đến Hàn Vân Đình và Tần Bách Duật.
Đọc được nỗi hoảng hốt trong mắt Ưng Phi Phi, Hàn Vân Đình giải thích với vẻ bình thản không nao núng: “Cô không cần căng thẳng. Tiểu Vũ làm việc không ổn thỏa, vốn cũng nên bị dạy dỗ một trận!”
Ưng Phi Phi im thin thít.
Cảm nhận duy nhất trong lòng cô chính là cô với Mặc Lương Vũ xung khắc nhau, sau này cả đời không qua lại thì sẽ tốt hơn.
Lúc Tần Bách Duật bước vào cửa, Nghiên Thời Thất đã đứng dậy đón.
Trên người anh dường như còn vương cái mát mẻ của mùa thu, đôi mày rậm cất giấu vẻ uy nghiêm. Nhìn thấy bóng dáng Nghiên Thời Thất chậm rãi đi tới, bờ môi mỏng của anh nhếch lên, đáy mắt toát ra vẻ dịu dàng mơ hồ.
“Không ngờ bọn họ cũng gọi cả anh tới nữa. Chuyện không hề nghiêm trọng đến thế.”
Nghiên Thời Thất bước lên trước giải thích, buồn cười đến cong cong mặt mày, lại không hề che giấu vẻ vui mừng khi trông thấy anh.
Đằng sau anh còn có Trác Hàn đi theo, trong tay xách túi máy tính. Gật đầu với Nghiên Thời Thất xong, anh ta tìm một chỗ trống để ngồi xuống, tiện thể mở máy tính ra, bắt đầu bận rộn.
Nghiên Thời Thất: “…”
Anh phải bận rộn đến nhường nào mới mang Trác Hàn đến cùng.
Cô đột nhiên thấy hơi đau lòng, trong đáy lòng càng thấy phản cảm với Mặc Lương Vũ.
Kẻ chuyên gây sự! Vietwriter.vn
“Nghe nói Tiểu Vũ đã đánh bạn của em?”
Tần Bách Duật bóp lòng bàn tay của Nghiên Thời Thất một cái, ánh mắt lạnh lẽo quan sát quán cà phê, nhưng không hề trông thấy bóng dáng Mặc Lương Vũ.
Nghiên Thời Thất nắm lại đầu ngón tay của anh, nhẹ nhàng lắc đầu: “Chưa đánh được, bị em ngăn lại rồi!”
“Thật là càng ngày càng giỏi đấy!”
Anh buông một câu lạnh ngắt, Nghiên Thời Thất biết anh đang nói Mặc Lương Vũ.
Lúc hai người sóng vai đi về phía góc phòng, cô nhíu mày lại, nhìn anh: “Thật ra anh không cần cố tình chạy đến đây đâu, khi nãy Tiểu Vũ đã xin lỗi rồi.”
“Không sao, đúng lúc anh đang rảnh.”
Trong lúc nói chuyện, anh kéo cô ngồi xuống, lơ đãng quét mắt tới chiếc áo khoác trên người của Hàn Vân Đình, đôi mày rậm hiện lên mấy vết nhăn.
Chướng mắt! Hàn Vân Đình nhận ra ánh mắt sắc bén kia, cười khổ, rồi lẳng lặng cởi áo khoác ra, vắt lên lưng ghế.
Sự trùng hợp chết tiệt này!
“Tổng Giám đốc Tần, thật là có lỗi, làm phiền anh phải đi một chuyến.”
Ưng Phi Phi đúng lúc ngồi đối diện với Tần Bách Duật. Khí thế quá mức làm người ta khiếp sợ trên người của người đàn ông này khiến lần nào gặp mặt cô cũng có ảo giác muốn khom lưng gọi vua.
Sự việc trở nên lớn chuyện thế này, cô rất áy náy.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông bình thản như sóng lặng. Anh nhấc mi mắt lên nhìn về phía Ưng Phi Phi, thái độ hòa nhã điềm tĩnh: “Tiểu Vũ không hiểu chuyện, tôi thay cậu ấy xin lỗi cô.”
“Không cần, không cần!” Ưng Phi Phi bị khiếp sợ không hề nhẹ, vội vàng khoát tay: “Tổng Giám đốc Tần quá lời rồi. Tôi cũng có chỗ không đúng, cũng không thể hoàn toàn trách anh ta.”
Nghiên Thời Thất vừa chào hỏi Hàn Vân Đình, vừa mời anh ta ngồi xuống trước bàn.
Cả hai đều đang mặc chiếc áo khoác cùng màu cùng kiểu, dường như là cùng một thương hiệu. Ánh mắt của họ đều nhìn trên người đối phương, trông thấy ăn mặc giống nhau, không khỏi bật cười.
“Thật đúng là trùng hợp!” Hàn Vân Đình mở miệng trêu đùa.
Nghiên Thời Thất cũng phì cười, lắc đầu: “Quả thật trùng hợp.”
Mà kiểu trùng hợp này lọt vào mắt người khác lại có vẻ là cố tình.
Chẳng hạn như là nhân viên phục vụ ở sau quầy.
Có quần chúng hóng chuyện, len lén lấy điện thoại ra, chọn lựa góc độ rồi chụp lại hình ảnh bọn họ mặc chiếc áo khoác cùng kiểu, sau đó đăng nhập Weibo, tìm chủ đề #bạn_trai_của_Nghiên_Thời_Thất#, đăng ảnh vào trong trang của chủ đề, kèm theo dòng chữ: [Ôi mẹ ơi, hình như tôi biết bạn trai của Nghiên Thời Thất là ai rồi!]
Chủ đề lại bị kích hoạt thêm lần nữa.
Vô số quần chúng hóng chuyện đang trên đường chạy tới.
Sau khi Nghiên Thời Thất trò chuyện một cách khách sáo với Hàn Vân Đình xong, đang định thu ánh mắt về, thì tầm mắt bỗng dừng lại trên bóng người bước đi đĩnh đạc bên ngoài song cửa kia.
Bắt gặp ánh mắt của cô, Hàn Vân Đình dời mắt, sau đó mỉm cười giải thích: “Tôi bảo chú Tư đến đấy.”
Nghiên Thời Thất không nói gì, Ưng Phi Phi ở bên cạnh lại vội vàng bảo: “Không, không cần làm rình rang vậy đâu! Thật ra tôi cũng không có việc gì cả.”
Cô chỉ tức giận cách xử sự vừa tự kiêu vừa đáng ghét của Mặc Lương Vũ, không ngờ tới sẽ làm kinh động đến Hàn Vân Đình và Tần Bách Duật.
Đọc được nỗi hoảng hốt trong mắt Ưng Phi Phi, Hàn Vân Đình giải thích với vẻ bình thản không nao núng: “Cô không cần căng thẳng. Tiểu Vũ làm việc không ổn thỏa, vốn cũng nên bị dạy dỗ một trận!”
Ưng Phi Phi im thin thít.
Cảm nhận duy nhất trong lòng cô chính là cô với Mặc Lương Vũ xung khắc nhau, sau này cả đời không qua lại thì sẽ tốt hơn.
Lúc Tần Bách Duật bước vào cửa, Nghiên Thời Thất đã đứng dậy đón.
Trên người anh dường như còn vương cái mát mẻ của mùa thu, đôi mày rậm cất giấu vẻ uy nghiêm. Nhìn thấy bóng dáng Nghiên Thời Thất chậm rãi đi tới, bờ môi mỏng của anh nhếch lên, đáy mắt toát ra vẻ dịu dàng mơ hồ.
“Không ngờ bọn họ cũng gọi cả anh tới nữa. Chuyện không hề nghiêm trọng đến thế.”
Nghiên Thời Thất bước lên trước giải thích, buồn cười đến cong cong mặt mày, lại không hề che giấu vẻ vui mừng khi trông thấy anh.
Đằng sau anh còn có Trác Hàn đi theo, trong tay xách túi máy tính. Gật đầu với Nghiên Thời Thất xong, anh ta tìm một chỗ trống để ngồi xuống, tiện thể mở máy tính ra, bắt đầu bận rộn.
Nghiên Thời Thất: “…”
Anh phải bận rộn đến nhường nào mới mang Trác Hàn đến cùng.
Cô đột nhiên thấy hơi đau lòng, trong đáy lòng càng thấy phản cảm với Mặc Lương Vũ.
Kẻ chuyên gây sự! Vietwriter.vn
“Nghe nói Tiểu Vũ đã đánh bạn của em?”
Tần Bách Duật bóp lòng bàn tay của Nghiên Thời Thất một cái, ánh mắt lạnh lẽo quan sát quán cà phê, nhưng không hề trông thấy bóng dáng Mặc Lương Vũ.
Nghiên Thời Thất nắm lại đầu ngón tay của anh, nhẹ nhàng lắc đầu: “Chưa đánh được, bị em ngăn lại rồi!”
“Thật là càng ngày càng giỏi đấy!”
Anh buông một câu lạnh ngắt, Nghiên Thời Thất biết anh đang nói Mặc Lương Vũ.
Lúc hai người sóng vai đi về phía góc phòng, cô nhíu mày lại, nhìn anh: “Thật ra anh không cần cố tình chạy đến đây đâu, khi nãy Tiểu Vũ đã xin lỗi rồi.”
“Không sao, đúng lúc anh đang rảnh.”
Trong lúc nói chuyện, anh kéo cô ngồi xuống, lơ đãng quét mắt tới chiếc áo khoác trên người của Hàn Vân Đình, đôi mày rậm hiện lên mấy vết nhăn.
Chướng mắt! Hàn Vân Đình nhận ra ánh mắt sắc bén kia, cười khổ, rồi lẳng lặng cởi áo khoác ra, vắt lên lưng ghế.
Sự trùng hợp chết tiệt này!
“Tổng Giám đốc Tần, thật là có lỗi, làm phiền anh phải đi một chuyến.”
Ưng Phi Phi đúng lúc ngồi đối diện với Tần Bách Duật. Khí thế quá mức làm người ta khiếp sợ trên người của người đàn ông này khiến lần nào gặp mặt cô cũng có ảo giác muốn khom lưng gọi vua.
Sự việc trở nên lớn chuyện thế này, cô rất áy náy.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông bình thản như sóng lặng. Anh nhấc mi mắt lên nhìn về phía Ưng Phi Phi, thái độ hòa nhã điềm tĩnh: “Tiểu Vũ không hiểu chuyện, tôi thay cậu ấy xin lỗi cô.”
“Không cần, không cần!” Ưng Phi Phi bị khiếp sợ không hề nhẹ, vội vàng khoát tay: “Tổng Giám đốc Tần quá lời rồi. Tôi cũng có chỗ không đúng, cũng không thể hoàn toàn trách anh ta.”
Danh sách chương