Chương 165DÙNG MỘT LỜI KHÔNG THỂ NÓI HẾT VẺ MẶT CỦA NGHIÊN THỜI THẤT!
Toàn bộ những động tác phản xạ mau lẹ chế ngự được Diệp Tịch Noãn muốn gây tổn thương cho mình của Nghiên Thời Thất chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt thì đã kết thúc.
Thành Nghiệp Nam chạy nhanh tới.
Lồng ngực của anh ta phập phồng dữ dội, khoảng cách mấy bậc thềm ngắn ngủi vừa rồi lại tựa như cách cả thế giới.
Chưa bao giờ anh ta lại sợ hãi như vậy.
“Mẹ kiếp, Diệp Tịch Noãn!”
Hành động đầu tiên sau khi đã dừng lại của Thành Nghiệp Nam không phải kiểm tra Nghiên Thời Thất, mà là tát thẳng vào mặt Diệp Tịch Noãn một cái.
Sức lực bàn tay của một người đàn ông trong cơn thịnh nộ là rất dễ để tưởng tượng ra được.
“Á…”
Diệp Tịch Noãn còn chưa hoàn hồn thì đã bị đánh khiến cả người choáng váng, mờ mịt.
Do cổ tay cô ta vẫn còn đang bị Nghiên Thời Thất siết chặt, mà đúng lúc gò má bị ăn đau, cho nên con dao cạo lông mày cũng tuột khỏi tay cô ta.
Nghiên Thời Thất: “…”
Đây có được tính là tai bay vạ gió hay không?!
Nghiên Thời Thất không ngờ Thành Nghiệp Nam sẽ ra tay trước, cho nên cô còn chưa kịp buông Diệp Tịch Noãn ra thì con dao cạo lông mày đó đã lập tức trượt xuống, trùng hợp rạch một đường không sâu ngay giữa ngón cái và ngón trỏ của cô.
Vết thường dài khoảng chừng một centimet.
Diệp Tịch Noãn bị đánh đến nỗi tai ù lên, nhất thời không nghe thấy gì. Trước mắt biến thành màu đen, cả người cô ta hơi lảo đảo rồi lập tức ngã ngồi một cách chật vật dưới đất.
Thành Nghiệp Nam lạnh lùng nhìn cô ta trong ba giây, thấy cô ta không hề có sức phản kích thì mới hoảng hốt nhìn về phía Nghiên Thời Thất, “Em thế nào? Có sao không? Có cần đi bệnh viện không?”
Anh ta ném một mạch mấy vấn đề, hai tay ôm hờ bên người Nghiên Thời Thất, muốn chạm vào cô nhưng lại sợ làm cô bị thương lần nữa.
Vào giờ phút này, gương mặt tuấn tú luôn cười của Thành Nghiệp Nam lại trở nên vô cùng căng thẳng. Trong lúc vô ý, đầu ngón tay anh ta còn khẽ chạm vào vạt áo của Nghiên Thời Thất nhưng lại đột nhiên rụt trở về.
Nghiên Thời Thất thấy được vẻ sợ hãi của anh ta cho nên khẽ lắc đầu, vẻ mặt khó có thể miêu tả hết trong một lời, “Em không sao. Nhưng mà, lần sau có ra tay thì xin hãy nhắc nhở trước một tiếng…”
Vừa nói, cô vừa chậm rãi giơ tay trái lên, vết thương ở giữa ngón cái và ngón trỏ bất ngờ đập vào mắt.
Máu rịn ra một ít, nhưng không phải là nghiêm trọng lắm.
“Cái này?”
Thành Nghiệp Nam ngạc nhiên nhìn về phía cô, muốn giơ ngón trỏ chạm vào thử nhưng lại rụt trở về ngay.
Nghiên Thời Thất nhướng mày, cười bất đắc dĩ, nói: “Em cũng đã tóm được cô ta rồi, vậy mà anh vừa tới đã tát người ta một cái, nên con dao bị rơi xuống rồi rạch qua. Anh nói xem, vết thương của em có oan uổng hay không?”
Oan!
Oan muốn chết luôn!
Thành Nghiệp Nam gật đầu như thật. Sau khi vẻ mặt căng thẳng đã dịu đi thì anh ta mới thở ra một hơi nặng nề.
Dưới đất, Diệp Tịch Noãn vẫn còn ngồi đờ người ra đó, dần dà thính lực đã được khôi phục, đúng lúc nghe thấy câu “Em cũng đã tóm được cô ta rồi” của Nghiên Thời Thất. Giọng điệu dửng dưng, bình tĩnh đó tựa như đang nói tới một con kiến hôi thôi vậy.
Là đang nói tới cô ta sao? Lúc này, Thành Nghiệp Nam thấy trên vỉa hè cách trước cửa tòa cao ốc không xa có rất nhiều quần chúng đang tụ tập hóng chuyện. Anh ta híp mắt lại, cười lạnh một tiếng rồi cởi áo khoác ra, sau đó bọc tay trái của Nghiên Thời Thất lại thật kín.
Chẳng bao lâu sau, anh ta gọi điện thoại cho bảo vệ trong cao ốc, tiện thể cũng gọi cho 120 luôn.
Trong toàn bộ quá trình bị Thành Nghiệp Nam siết tay thật chặt để cô không lên tiếng, chẳng hiểu sao Nghiên Thời Thất lại biến thành bị thương, được dẫn lên xe cấp cứu 120 tới bệnh viện Lệ Thành chữa trị.
Hai giờ rưỡi chiều, máy chủ của Weibo bị quá tải.
#Diệp Tịch Noãn làm người khác bị thương# đứng đầu bảng hot search.
Mà vị trí hot search thứ hai chính là #Nghi ngờ Nghiên Thời Thất bị thương nặng#.
Điều kì lạ chính là dù không hề có tấm hình nào bị tung ra nhưng độ nóng vẫn bùng nổ.
Ba giờ chiều, Thành Nghiệp Nam đến Cục Cảnh sát khu Đông – nơi Thiên Thừa Entertainment tọa lạc để báo án, tiện thể còn dẫn theo người hành hung Diệp Tịch Noãn đang bị hai bảo vệ cao ốc áp giải tới.
Cảnh sát nhân dân trong Cục Cảnh sát làm tròn bổn phận ghi chép lại tình tiết vụ án, cũng ngỏ lời sẽ lập hồ sơ điều tra.
Do có liên quan đến nhân vật của công chúng, cho nên quá trình điều tra sẽ cần chứng cứ từ nhiều mặt, vả lại còn phải tiến hành công tác giữ bí mật.
Nhưng chờ tới sau khi Thành Nghiệp Nam rời đi, cảnh sát nhân dân nhìn chứng cứ do camera giám sát ghi lại và hình chụp lúc Nghiên Thời Thất được xe cứu thương đẩy đi trên bàn, còn có con dao cạo lông mày được đặt trong túi ni lon đã đóng kín, vẻ mặt vô cùng kì diệu.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Thời buổi này, cách thức báo án đều kì lạ như vậy sao?
Toàn bộ những động tác phản xạ mau lẹ chế ngự được Diệp Tịch Noãn muốn gây tổn thương cho mình của Nghiên Thời Thất chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt thì đã kết thúc.
Thành Nghiệp Nam chạy nhanh tới.
Lồng ngực của anh ta phập phồng dữ dội, khoảng cách mấy bậc thềm ngắn ngủi vừa rồi lại tựa như cách cả thế giới.
Chưa bao giờ anh ta lại sợ hãi như vậy.
“Mẹ kiếp, Diệp Tịch Noãn!”
Hành động đầu tiên sau khi đã dừng lại của Thành Nghiệp Nam không phải kiểm tra Nghiên Thời Thất, mà là tát thẳng vào mặt Diệp Tịch Noãn một cái.
Sức lực bàn tay của một người đàn ông trong cơn thịnh nộ là rất dễ để tưởng tượng ra được.
“Á…”
Diệp Tịch Noãn còn chưa hoàn hồn thì đã bị đánh khiến cả người choáng váng, mờ mịt.
Do cổ tay cô ta vẫn còn đang bị Nghiên Thời Thất siết chặt, mà đúng lúc gò má bị ăn đau, cho nên con dao cạo lông mày cũng tuột khỏi tay cô ta.
Nghiên Thời Thất: “…”
Đây có được tính là tai bay vạ gió hay không?!
Nghiên Thời Thất không ngờ Thành Nghiệp Nam sẽ ra tay trước, cho nên cô còn chưa kịp buông Diệp Tịch Noãn ra thì con dao cạo lông mày đó đã lập tức trượt xuống, trùng hợp rạch một đường không sâu ngay giữa ngón cái và ngón trỏ của cô.
Vết thường dài khoảng chừng một centimet.
Diệp Tịch Noãn bị đánh đến nỗi tai ù lên, nhất thời không nghe thấy gì. Trước mắt biến thành màu đen, cả người cô ta hơi lảo đảo rồi lập tức ngã ngồi một cách chật vật dưới đất.
Thành Nghiệp Nam lạnh lùng nhìn cô ta trong ba giây, thấy cô ta không hề có sức phản kích thì mới hoảng hốt nhìn về phía Nghiên Thời Thất, “Em thế nào? Có sao không? Có cần đi bệnh viện không?”
Anh ta ném một mạch mấy vấn đề, hai tay ôm hờ bên người Nghiên Thời Thất, muốn chạm vào cô nhưng lại sợ làm cô bị thương lần nữa.
Vào giờ phút này, gương mặt tuấn tú luôn cười của Thành Nghiệp Nam lại trở nên vô cùng căng thẳng. Trong lúc vô ý, đầu ngón tay anh ta còn khẽ chạm vào vạt áo của Nghiên Thời Thất nhưng lại đột nhiên rụt trở về.
Nghiên Thời Thất thấy được vẻ sợ hãi của anh ta cho nên khẽ lắc đầu, vẻ mặt khó có thể miêu tả hết trong một lời, “Em không sao. Nhưng mà, lần sau có ra tay thì xin hãy nhắc nhở trước một tiếng…”
Vừa nói, cô vừa chậm rãi giơ tay trái lên, vết thương ở giữa ngón cái và ngón trỏ bất ngờ đập vào mắt.
Máu rịn ra một ít, nhưng không phải là nghiêm trọng lắm.
“Cái này?”
Thành Nghiệp Nam ngạc nhiên nhìn về phía cô, muốn giơ ngón trỏ chạm vào thử nhưng lại rụt trở về ngay.
Nghiên Thời Thất nhướng mày, cười bất đắc dĩ, nói: “Em cũng đã tóm được cô ta rồi, vậy mà anh vừa tới đã tát người ta một cái, nên con dao bị rơi xuống rồi rạch qua. Anh nói xem, vết thương của em có oan uổng hay không?”
Oan!
Oan muốn chết luôn!
Thành Nghiệp Nam gật đầu như thật. Sau khi vẻ mặt căng thẳng đã dịu đi thì anh ta mới thở ra một hơi nặng nề.
Dưới đất, Diệp Tịch Noãn vẫn còn ngồi đờ người ra đó, dần dà thính lực đã được khôi phục, đúng lúc nghe thấy câu “Em cũng đã tóm được cô ta rồi” của Nghiên Thời Thất. Giọng điệu dửng dưng, bình tĩnh đó tựa như đang nói tới một con kiến hôi thôi vậy.
Là đang nói tới cô ta sao? Lúc này, Thành Nghiệp Nam thấy trên vỉa hè cách trước cửa tòa cao ốc không xa có rất nhiều quần chúng đang tụ tập hóng chuyện. Anh ta híp mắt lại, cười lạnh một tiếng rồi cởi áo khoác ra, sau đó bọc tay trái của Nghiên Thời Thất lại thật kín.
Chẳng bao lâu sau, anh ta gọi điện thoại cho bảo vệ trong cao ốc, tiện thể cũng gọi cho 120 luôn.
Trong toàn bộ quá trình bị Thành Nghiệp Nam siết tay thật chặt để cô không lên tiếng, chẳng hiểu sao Nghiên Thời Thất lại biến thành bị thương, được dẫn lên xe cấp cứu 120 tới bệnh viện Lệ Thành chữa trị.
Hai giờ rưỡi chiều, máy chủ của Weibo bị quá tải.
#Diệp Tịch Noãn làm người khác bị thương# đứng đầu bảng hot search.
Mà vị trí hot search thứ hai chính là #Nghi ngờ Nghiên Thời Thất bị thương nặng#.
Điều kì lạ chính là dù không hề có tấm hình nào bị tung ra nhưng độ nóng vẫn bùng nổ.
Ba giờ chiều, Thành Nghiệp Nam đến Cục Cảnh sát khu Đông – nơi Thiên Thừa Entertainment tọa lạc để báo án, tiện thể còn dẫn theo người hành hung Diệp Tịch Noãn đang bị hai bảo vệ cao ốc áp giải tới.
Cảnh sát nhân dân trong Cục Cảnh sát làm tròn bổn phận ghi chép lại tình tiết vụ án, cũng ngỏ lời sẽ lập hồ sơ điều tra.
Do có liên quan đến nhân vật của công chúng, cho nên quá trình điều tra sẽ cần chứng cứ từ nhiều mặt, vả lại còn phải tiến hành công tác giữ bí mật.
Nhưng chờ tới sau khi Thành Nghiệp Nam rời đi, cảnh sát nhân dân nhìn chứng cứ do camera giám sát ghi lại và hình chụp lúc Nghiên Thời Thất được xe cứu thương đẩy đi trên bàn, còn có con dao cạo lông mày được đặt trong túi ni lon đã đóng kín, vẻ mặt vô cùng kì diệu.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Thời buổi này, cách thức báo án đều kì lạ như vậy sao?
Danh sách chương