Chương 178ĐỨNG TRƯỚC MẶT NGƯỜI MÌNH THÍCH, TOÀN THÂN SẼ NÓNG LÊN!
Kẻ rảnh rỗi Kiều Mục vội vã đến, ngồi không được ba phút đã bừng bừng lửa giận chạy đi.
Còn thuận tay xách theo bữa sáng mua ở Ngọc Quế Viên.
Cho ai ăn cũng không cho cậu Tư cậu ăn!
Chị Lâm đứng một bên ngớ người, làm gì có ai mang bữa sáng đến rồi lại cầm đi mất? Keo kiệt!
Nghiên Thời Thất nuốt miếng sủi cảo anh gắp cho cô, nhìn sang anh thắc mắc, “Anh bảo anh hai Kiều mang bữa sáng đến à?”
Anh khẽ lắc đầu, không thèm quan tâm đến hành động khó hiểu của kẻ rảnh rỗi Kiều Mục kia.
Thấy khóe môi cô dính vụn bánh trứng, anh cầm khăn tay lau cho cô, “Ăn thêm đi. Hôm nay em định làm gì không?”
Nghiên Thời Thất rũ mắt nhìn anh giúp mình lau miệng, khóe môi cong cong rồi nhìn vào ánh mắt dịu dàng của anh, “Lát nữa em sẽ bảo Thành Nghiệp Nam làm thủ tục xuất viện sớm, ở đây… không quen lắm!”
“Ừ, cũng được! Xuất viện thì bảo Mục Nghi đến đón em.”
Hôm nay anh hơi bận, công việc tồn đọng từ hôm qua vẫn còn chờ anh đến công ty giải quyết.
Nghe vậy, Nghiên Thời Thất ngoan ngoãn gật đầu, buông bát đũa nói: “Không cần lo cho em, chắc đến chiều là em được về nhà rồi. Tối nay em ở nhà chờ anh…”
Nghiên Thời Thất nói câu cuối mềm mềm ngọt ngọt, ánh mắt lơ đãng lóe lên nhìn xuống yết hầu của anh.
Yết hầu của anh rất rõ ràng dễ thấy, lúc nói chuyện trượt lên trượt xuống, vừa nam tính vừa quyến rũ.
Nghiên Thời Thất thầm nghĩ, bản thân có lẽ bị bệnh rồi.
Tâm bệnh, cần một vị thuốc là anh mới chữa được.
Trước khi Tần Bách Duật rời đi thì có y tá đến kiểm tra phòng, thuận tiện đo nhiệt độ cho Nghiên Thời Thất.
Đây là phòng bệnh đặc biệt cao cấp nhất, phục vụ chu đáo, các biện pháp an ninh cũng rất chặt chẽ.
Tin Nghiên Thời Thất bị thương nặng vẫn sôi trào trên mạng, rất nhiều kênh truyền thông đang chặn ở cửa bệnh viện chờ lấy được thông tin mới nhất.
Y tá của phòng bệnh đặc biệt cũng rơi vào vòng vây truy hỏi của đám truyền thông, nhưng may mà hằng ngày các cô rèn luyện đạo đức nghề nghiệp rất tốt, bị phóng viên hỏi cũng chỉ im lặng không nói gì.
“Cô Nghiên, là 37.2 độ, tương đối bình thường.”
Nhiệt độ hôm nay hơi cao hơn hôm qua một chút.
Nghiên Thời Thất gật đầu, cười nói cảm ơn với ý tá.
Vốn anh phải đi nhưng vừa thấy cô kiểm tra nhiệt độ xong thì khựng bước, chậm rãi đi tới chỗ cô, đưa tay thử nhiệt độ của cô, “Có khó chịu không?”
37.2 độ, ở trong mắt anh thì hơi cao.
Nghiên Thời Thất cười kéo ngón tay anh xuống, “Không khó chịu ạ, y tá vừa nói tương đối bình thường rồi mà.”
“Nếu không thoải mái thì kiểm tra lại một lần đi.”
Ánh mắt Tần Bách Duật rất thân thiết, biết thể chất của cô dễ bị sốt cao, anh không khỏi lo lắng quá mức.
Nghiên Thời Thất nhìn ánh mắt chứa đầy quan tâm của anh, khẽ mím môi cười, rồi bước tới gần anh, vòng hai tay ôm vai anh, nụ cười mềm mại như hoa.
Cô nói: “Không khó chịu. Nhiệt độ này rất bình thường mà. Anh chưa nghe câu nói như thế này à? Nhiệt độ cơ thể bình thường của con người là 37 độ, ở trước mặt người mình thích sẽ tăng 0.2 độ…”
Nói xong, cô ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác.
Kết quả của việc thả thính là đôi mắt sâu thẳm của anh lóe lên tia sáng nóng bỏng.
Y tá đã rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người họ.
Bầu trời ngoài cửa sổ xanh thẳm trong sáng, quang đãng không mây.
Ánh mắt của anh còn rực lửa hơn cả nắng thu bên ngoài. Anh siết chặt lấy hông Nghiên Thời Thất, ôm cô vào lòng, bởi một câu “người mình thích” của cô mà tình cảm rung động cô đọng lại trong tim.
Cô liếm môi, thì thào ảo não, “Em vẫn chưa khỏi hẳn đâu đấy… lây cảm cho anh bây giờ.”
Kẻ rảnh rỗi Kiều Mục vội vã đến, ngồi không được ba phút đã bừng bừng lửa giận chạy đi.
Còn thuận tay xách theo bữa sáng mua ở Ngọc Quế Viên.
Cho ai ăn cũng không cho cậu Tư cậu ăn!
Chị Lâm đứng một bên ngớ người, làm gì có ai mang bữa sáng đến rồi lại cầm đi mất? Keo kiệt!
Nghiên Thời Thất nuốt miếng sủi cảo anh gắp cho cô, nhìn sang anh thắc mắc, “Anh bảo anh hai Kiều mang bữa sáng đến à?”
Anh khẽ lắc đầu, không thèm quan tâm đến hành động khó hiểu của kẻ rảnh rỗi Kiều Mục kia.
Thấy khóe môi cô dính vụn bánh trứng, anh cầm khăn tay lau cho cô, “Ăn thêm đi. Hôm nay em định làm gì không?”
Nghiên Thời Thất rũ mắt nhìn anh giúp mình lau miệng, khóe môi cong cong rồi nhìn vào ánh mắt dịu dàng của anh, “Lát nữa em sẽ bảo Thành Nghiệp Nam làm thủ tục xuất viện sớm, ở đây… không quen lắm!”
“Ừ, cũng được! Xuất viện thì bảo Mục Nghi đến đón em.”
Hôm nay anh hơi bận, công việc tồn đọng từ hôm qua vẫn còn chờ anh đến công ty giải quyết.
Nghe vậy, Nghiên Thời Thất ngoan ngoãn gật đầu, buông bát đũa nói: “Không cần lo cho em, chắc đến chiều là em được về nhà rồi. Tối nay em ở nhà chờ anh…”
Nghiên Thời Thất nói câu cuối mềm mềm ngọt ngọt, ánh mắt lơ đãng lóe lên nhìn xuống yết hầu của anh.
Yết hầu của anh rất rõ ràng dễ thấy, lúc nói chuyện trượt lên trượt xuống, vừa nam tính vừa quyến rũ.
Nghiên Thời Thất thầm nghĩ, bản thân có lẽ bị bệnh rồi.
Tâm bệnh, cần một vị thuốc là anh mới chữa được.
Trước khi Tần Bách Duật rời đi thì có y tá đến kiểm tra phòng, thuận tiện đo nhiệt độ cho Nghiên Thời Thất.
Đây là phòng bệnh đặc biệt cao cấp nhất, phục vụ chu đáo, các biện pháp an ninh cũng rất chặt chẽ.
Tin Nghiên Thời Thất bị thương nặng vẫn sôi trào trên mạng, rất nhiều kênh truyền thông đang chặn ở cửa bệnh viện chờ lấy được thông tin mới nhất.
Y tá của phòng bệnh đặc biệt cũng rơi vào vòng vây truy hỏi của đám truyền thông, nhưng may mà hằng ngày các cô rèn luyện đạo đức nghề nghiệp rất tốt, bị phóng viên hỏi cũng chỉ im lặng không nói gì.
“Cô Nghiên, là 37.2 độ, tương đối bình thường.”
Nhiệt độ hôm nay hơi cao hơn hôm qua một chút.
Nghiên Thời Thất gật đầu, cười nói cảm ơn với ý tá.
Vốn anh phải đi nhưng vừa thấy cô kiểm tra nhiệt độ xong thì khựng bước, chậm rãi đi tới chỗ cô, đưa tay thử nhiệt độ của cô, “Có khó chịu không?”
37.2 độ, ở trong mắt anh thì hơi cao.
Nghiên Thời Thất cười kéo ngón tay anh xuống, “Không khó chịu ạ, y tá vừa nói tương đối bình thường rồi mà.”
“Nếu không thoải mái thì kiểm tra lại một lần đi.”
Ánh mắt Tần Bách Duật rất thân thiết, biết thể chất của cô dễ bị sốt cao, anh không khỏi lo lắng quá mức.
Nghiên Thời Thất nhìn ánh mắt chứa đầy quan tâm của anh, khẽ mím môi cười, rồi bước tới gần anh, vòng hai tay ôm vai anh, nụ cười mềm mại như hoa.
Cô nói: “Không khó chịu. Nhiệt độ này rất bình thường mà. Anh chưa nghe câu nói như thế này à? Nhiệt độ cơ thể bình thường của con người là 37 độ, ở trước mặt người mình thích sẽ tăng 0.2 độ…”
Nói xong, cô ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác.
Kết quả của việc thả thính là đôi mắt sâu thẳm của anh lóe lên tia sáng nóng bỏng.
Y tá đã rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người họ.
Bầu trời ngoài cửa sổ xanh thẳm trong sáng, quang đãng không mây.
Ánh mắt của anh còn rực lửa hơn cả nắng thu bên ngoài. Anh siết chặt lấy hông Nghiên Thời Thất, ôm cô vào lòng, bởi một câu “người mình thích” của cô mà tình cảm rung động cô đọng lại trong tim.
Cô liếm môi, thì thào ảo não, “Em vẫn chưa khỏi hẳn đâu đấy… lây cảm cho anh bây giờ.”
Danh sách chương