Hôm nay, trong top mười hot search thì đã có ba cái liên quan đến Nghiên Thời Thất.

#Nghiên Thời Thất/Vị hôn phu# nhảy lên vị trí đầu.

Dường như đã làm rúng động toàn bộ mạng xã hội.

Không ít kẻ cười trên nỗi đau của người khác, điên cuồng tag @[Bình An Lệ Thành V]

Tên của Kiều Phỉ Bạch đã biến thành đề tài buôn chuyện vào lúc rảnh rỗi của mọi người.

Lúc lướt đến vài tài khoản Weibo này thì Nghiên Thời Thất đã ngồi trên xe chuyên dụng.

Xe lướt nhanh khỏi bãi đỗ xe của bệnh viện, Nghiên Thời Thất vắt chân, mái tóc dài buông xõa, ánh mắt cô trong veo như làn nước. “Anh tìm người tung bản ghi âm ra à?”

Nét mặt Thành Nghiệp Nam lúc này rất phức tạp, đôi mắt hiện lên vẻ u oán, một lát sau mới bực bội vuốt mặt. “Anh cũng muốn lắm chứ! Anh vừa mới kéo Bùi Đường lại, còn chưa có thời gian sắp xếp hoạt động PR, chờ đến lúc em ra thì trên mạng đã biến thành như vậy rồi! Liệu có phải đám phóng viên anh tìm đến thấy chuyện bất bình nên ra tay giúp đỡ không?”

Ngẫm lại thì thấy không đúng lắm.

Thật ra hôm nay bọn họ tới bệnh viện thì đã sớm sắp xếp xong paparazzi, lúc anh ra khỏi phòng bệnh còn cố tình hé cửa. Nhưng tài khoản tung đoạn ghi âm kia ra không phải Weibo của bất cứ paparazzi nào mà tài khoản mới được đăng ký.

Sự trầm tư hiện lên trong đôi mắt hoa đào của Nghiên Thời Thất, cô cúi xuống nhìn điện thoại, dáng vẻ rất tự nhiên.

“Haiz, em thật sự có ảnh ăn cơm chung của Kiều Phỉ Bạch và người gây tại nạn à? Video trên đoạn đường xảy ra vụ việc cũng nằm trong tay em? Làm thế nào em có được chúng?”

Thành Nghiệp Nam hạ cửa kính xuống, châm một điếc thuốc, rít vào một hơi thật mạnh. Anh ta cảm thấy nghi ngờ sâu sắc với thủ đoạn của một quản lý xuất sắc như mình.

Nghiên Thời Thất đang lướt màn hình chợt ngừng lại, ho khan, “Tần Bách Duật đưa cho em đấy.”

Sáng nay, trước khi cô ra khỏi căn hộ, Tần Bách Duật đã gửi những thứ này vào trong iPad.



Cô rất tò mò, nhưng không hỏi nhiều.

Dù sao ở Lệ Thành, chẳng ai có thể ngăn cản được việc mà người nhà họ Tần muốn làm.

Hơi thuốc sặc lên trong cổ Thành Nghiệp Nam, khiến mắt anh ta đỏ lên vì cay xè.

Nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, anh ta bỗng xúc động nói: “Vị hôn phu của em giỏi thật!”

Anh vừa dứt lời thì đúng lúc đó ánh mắt của Nghiên Thời Thất nhìn thấy hot search kia, cô mấp máy môi, hỏi: “Có thể xóa hot search được không?”

“Phải để cho nguội bớt thì mới được! Bây giờ đang nổi đình nổi đám như vậy, còn ở vị trí số một, nếu xóa đi thì không tốt lắm.”

***

Tại tòa nhà cao tầng của Tần thị, trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc.

Tần Bách Duật vừa kết thúc cuộc họp công tác trong quý thì nhận được điện thoại của anh Cả Tần Bách Ngạn, người đang nắm quyền hiện nay ở nhà họ Tần.

“Anh Cả?”

Nếu không có việc thì rất hiếm khi Tần Bách Ngạn gọi điện cho anh.

“Mấy ngày gần đây, chú có đọc được tin tức trên mạng không?”

Tần Bách Duật kéo cà vạt, đặt tài liệu lên bàn, “Có, làm sao?”

Tần Bách Ngạn đột nhiên thở dài trong điện thoại, “Chú thật sự đã suy nghĩ kĩ càng về việc muốn kết thông gia với nhà họ Nghiên à?”

“Lòng em tự có tính toán, anh Cả không cần lo.”

Nguồn : ngontinh hay.com



Tần Bách Ngạn: “…”

Khắp nhà họ Tần, cũng chỉ có chú Tư mới dám nói chuyện với anh như vậy.

“Nếu đã vậy thì cuộc gặp vào tối hôm đó…”

Thái độ của Tần Bách Duật cứng rắn, giọng nói cương quyết, “Vẫn diễn ra như thường, nếu anh không đến thì em sẽ tự quyết định!”

Tút tút tút…

Cuộc gọi bị ngắt, Tần Bách Ngạn lúc này đang ngồi ở nhà cũ giận đến mức suýt chút nữa đã đập vỡ di động.

“Chú Tư đúng là càng ngày càng vô lý! Tự ý quyết định chuyện hôn nhân của mình, ngày nào cũng trườn mặt lên báo. Tại sao chú ấy lại vừa ý mấy diễn viên trong giới giải trí cơ chứ?”

Vợ anh – Dung Khanh – bà chủ nhà họ Tần ngồi bên cạnh mỉm cười đoan trang, nhã nhặn, “Lúc chú Tư không muốn tìm thì ngày nào các anh cũng giục. Bây giờ chú ấy vất vả lắm mới tìm thấy người mình thích thì anh lại soi mói.”

Tần Bách Ngạn đã qua tuổi trung niên thở dài bất đắc dĩ, nhìn lướt qua tư liệu mà quản gia tổng hợp lại, “Ngoại hình của cô gái này không có chỗ nào để chê, có điều gia đình…”

“Anh cứ để chú Tư tự cân nhắc đi. Với thủ đoạn và năng lực của chú ấy, chẳng lẽ còn bị nhà họ Nghiên chèn ép hay sao?”

Tần Bách Ngạn nhìn cô vợ xinh đẹp, đoan trang của mình rồi đặt tài liệu sang bên cạnh. “Thôi, để xem vận may của chú ấy vậy.”

***

Trong văn phòng, Tần Bách Duật cúp máy xong thì nhanh chóng mở Weibo, nụ cười bỗng dưng hiện lên trên môi.

WeChat gửi thông báo đến, anh quay lại giao diện thì thấy Mặc Lương Vũ gửi một đoạn thư thoại trong nhóm.

[Lông Vũ]: “Vị hôn phu của tôi xuất sắc hơn, giàu có hơn anh ta. Trong mắt tôi, ngay cả mặt trời, vầng trăng và vì tinh tú còn không rạng rỡ bằng anh ấy! Hơn nữa, rác đã vứt đi rồi thì làm gì có chuyện sẽ nhặt về?” Ôi chao, chua chết mất thôi. Cô gái nhà ai thế này, có thể trông chừng thật kĩ được không! [dao phay]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện