Sau khi buổi gặp mặt kết thúc, Nghiên Thời Thất lên xe cùng ông Nghiên.

Bên ngoài Tụy Cung, đám vệ sĩ đứng cách đó không xa, Tần Bách Ngạn mặc áo Tôn Trung Sơn dừng lại, cười nói: “Chú Tư à, cô bé kia thú vị thật!”

Bọn họ đều không ngờ được rằng, một cô gái có thể kết thông gia với nhà họ Tần lại không cần hôn lễ.

Tần Bách Duật nhìn người anh cả có chiều cao xấp xỉ với mình, đôi môi mỏng khẽ mỉm cười, “Tiền sính lễ một tỉ, quá ít!”

Tần Bách Ngạn: “…”

Chú coi sính lễ là củ cải trắng hả! Tần Bách Ngạn giận dữ lườm anh, đang muốn trả đũa thì Dung Khanh ở bên cạnh mỉm cười vỗ tay anh, xoa dịu tâm trang của anh, sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Thật ra chị thấy cô bé kia cũng được lắm. Nếu chú Tư thấy ít thì sau khi cưới cô ấy về, em muốn tặng gì thì chị dâu cũng đồng ý với em.”

Lúc này, vẻ mặt lạnh lẽo của Tần Bách Duật dịu đi phần nào, khẽ gật đầu, “Cảm ơn chị dâu!”

“Anh chị về nhà cũ trước nhé.”

“Vâng, chị dâu đi cẩn thận!”

Tần Bách Ngạn: “…”

Người anh cả như anh đây đúng là thừa thãi quá mà!



***

Từ lúc lên xe của ông Nghiên, Nghiên Thời Thất liền cảm thấy chiếc xe rộng rãi thoải mái này lại mang đến áp lực khiến người ta sợ hãi.

Cô vẫn luôn im lặng, ánh mắt nhìn đăm đăm phố xá rực rỡ bên ngoài. Cảnh vật lướt nhanh qua trước mặt, nhưng thứ đọng lại trong đáy mắt, trong trái tim chỉ có màn đêm lạnh lẽo.

Trên đường về nhà, cả ba người đều im lặng.

Lúc mở cửa, Nghiên Thời Thất cảm thấy có thứ gì đó lướt qua trước mắt cô. Liên Bích Tú đi đằng trước đột nhiên quay lại tát thẳng lên mặt cô.

“Nghiên Thời Thất, kiếp trước đúng là tao mắc nợ mày rồi!”

“Bà làm mẹ mà cư xử kiểu gì thế?!”

Nghiên Quân hoảng hốt, ông phẫn nộ quát lên, gương mặt tràn ngập sự khó chịu, vội vàng kéo Nghiên Thời Thất về phía sau.

Liên Bích Tú chỉ vào Nghiên Thời Thất đang ôm mặt phía sau ông, giọng nói run lên vì giận, “Nghiên Quân, ông gào lên với tôi làm gì? Ông không nhìn lại con gái ngoan của ông xem, nó đã nói những lời vô liêm sỉ gì trước mặt người nhà họ Tần!”

Tiếng Liên Bích Tú rít lên the thé, búi tóc của bà ta rũ rượi vì quá tức giận.

Đám người giúp việc đứng ở góc khuất trong và ngoài căn phòng vô cùng bối rối, bầu không khí trở nên khác thường.



Nghiên Quân quay lại ôm lấy vai Nghiên Thời Thất, hơi dùng sức như muốn an ủi. Ông thở dài nặng nề, giọng nói tràn ngập mệt mỏi: “Bà là mẹ con bé, đừng làm rối tung lên nữa. Con gái đã đồng ý cuộc hôn nhân này rồi, chẳng lẽ nó không thể có ý kiến riêng hay sao?”

Liên Bích Tú mặc sườn xám vứt túi xách lên tủ giày, cười lạnh cay nghiệt, “Nó còn dám có ý kiến à? Có thể lấy được người nhà họ Tần thì nó nên thắp nhang đi, thế mà còn mở mồm ra bảo không đính hôn mà đăng ký kết hôn luôn chứ. Tao nghĩ chắc chắn mày muốn nhà họ Nghiên này trở thành trò hề cho toàn bộ Lệ Thành đây mà. Có phải mày muốn tất cả mọi người đều biết, mày bước chân vào cửa nhà họ Tần nhưng ngay cả hôn lễ cũng không có hay không?”

Lúc này, Nghiên Thời Thất luôn được Nghiên Quân bảo vệ phía sau bỗng nhìn thẳng vào bà Liên bằng ánh mắt quật cường. Má đau bỏng rát nhưng không bằng một phần vạn nỗi xót xa trong tim.

Cái tát này làm cô rất bất ngờ. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Từ trước đến nay cô vẫn luôn cho rằng, dù bà Liên không thích nhưng vẫn có lòng thương yêu cô.

Nhưng sau cuộc gặp mặt này, cô nhận ra mình sai rồi, sai cực kỳ nghiêm trọng.

Quý bà ăn mặc sang trọng trước mắt này chỉ là một thương nhân hám hư vinh muốn bán con gái với mức giá hời mà thôi.

“Ba, con ra ngoài một lát!”

Nghiên Thời Thất nghẹn ngào nói sau lưng Nghiên Quân rồi đờ đẫn quay đi, chỉ lát sau nước mắt đã tràn khóe mi.

“Con ranh chết tiệt kia, mày đứng lại cho tao!”

Tiếng Liên Bích Tú mắng chửi phía sau xé tan sự tĩnh lặng của màn đêm, chỉ để lại đau thương tràn ngập.

Nghiên Thời Thất mặc chiếc váy dài trong như nước, lá rơi nhiều màu điểm xuyến bên trong, đèn đường lu mờ kéo dài chiếc bóng của cô. Trên đường cây vắng lặng này, chỉ có bóng dáng lẻ loi cô độc cất bước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện