Lúc Trác Hàn đi thì đã gần trưa.

Đôi mắt trong veo của Nghiên Thời Thất nhìn về phía Tống Kỳ Ngự, cô mỉm cười, nói: “Thầy Tống, để bày tỏ lòng biết ơn, tôi mời thầy ăn một bữa nhé?”

Tống Kỳ Ngự hơi nhướng mày, đút di động vào túi quần rồi khéo léo từ chối, “Cô Nghiên không cần khách sáo, tôi cũng không giúp được gì.”

“Không thể nói vậy được, nếu không phải nhờ thầy ghi âm thì ông bà Lâm sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này!” Lúc nói chuyện, Nghiên Thời Thất lơ đãng để lộ sự dí dỏm và khôn ngoan, như khẽ chạm vào tận sâu trong tim Tống Kỳ Ngự.

Bỗng nhiên anh ta cảm thấy có vài phần hứng thú với cô gái này.

“Vậy thì… Cung kính không bằng tuân lệnh!”

***

Giữa trưa, tại nhà hàng Duyệt Nhiên.

Hiện giờ đang là giờ ăn uống cao điểm vào buổi trưa, Nghiên Thời Thất chọn riêng quán ăn cao cấp đối diện Đại học Lệ Thành để dùng bữa.

Trong căn phòng riêng dành cho bốn người, xung quanh được trang trí bằng cây xanh, cảnh vật trông rất đẹp đẽ và lịch sự.

Nghiên Thời Dương ngồi cạnh Nghiên Thời Thất, Tống Kỳ Ngự ngồi đối diện hai người.

Phục vụ bưng trà hoa cúc lên, rót ra ba chén rồi đưa bọn họ.



Nghiên Thời Thất khách khí mở thực đơn, đặt xuống trước mặt Tống Kỳ Ngự, “Thầy Tống, thầy chọn trước đi!”

“Không cần khách sáo, buổi chiều tôi còn có tiết dạy, ăn đơn giản là được.”

“Vậy anh cũng chọn vài món hợp khẩu vị đi.”

Đối diện với đôi mắt kiên định của Nghiên Thời Thất, Tống Kỳ Ngự mỉm cười, vừa mở thực đơn vừa hỏi: “Có phải ngay từ lúc đầu cô đã tin chắc rằng đứa bé kia không phải của Thời Dương?”

Nghe vậy, Nghiên Thời Dương cười đau khổ nhìn cô, gương mặt tuấn tú trông có vẻ chán nản và mệt mỏi.

Mấy ngày nay cậu ta ăn không ngon, ngủ không yên, vốn tưởng rằng chuyện này sẽ biến thành một “cuộc chiến thảm khốc”. Nhưng nhìn biểu hiện của chị gái mình thì hình như mọi việc đã được giải quyết dễ dàng rồi! Chị ruột, sau này em sẽ chăm sóc chị đến khi xuống mồ!

Nghiên Thời Thất không để ý đến dáng vẻ cún con của Nghiên Thời Dương, nghe Tống Kỳ Ngự hỏi vậy thì khiêm tốn đáp: “Coi như là thế đi, dù sao cũng phải biết người biết ta.”

Động tác lật thực đơn của Tống Kỳ Ngự hơi khựng lại trong chốc lát, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm của anh ta, “Có điều, thái độ vào phút cuối của cô với Lâm Y làm tôi rất kinh ngạc!”

Giọng điệu của anh có vài phần tán thưởng, đường nét nơi gò má rất tuấn tú, trong mắt phản chiếu gương mặt xinh đẹp của cô. Vietwriter.vn

Nghiên Thời Thất lơ đãng gãi gương mặt trái xoan của mình, nhìn thẳng vào Tống Kỳ Ngự rồi mỉm cười, “Cô bé bị dọa đến hoảng loạn, nhưng cũng đã kịp thời ngăn mọi việc trở nên tồi tệ hơn, thừa nhận rằng đứa bé không phải là của Nghiên Thời Dương. Tôi tin rằng em ấy cũng đã nhận được trừng phạt thích đáng. Tôi không cần phải tiếp tục chèn ép em ấy, mà nếu làm như vậy thì đúng là tôi đang bắt nạt người quá đáng rồi!”

“Chị, bây giờ chị tin lời em nói rồi nhé!”

Nghiên Thời Dương lên tiếng không đúng lúc, trên mặt tràn ngập vẻ “Em bị oan”.



Nghiên Thời Thất quay sang nhìn cậu, nghiêm mặt lại, “Còn không biết xấu hổ mà nhắc đến? Không sợ chị nói với ba mẹ sao?”

Chỉ trong tích tắc, Nghiên Thời Dương như con gà trống bại trận, hậm hực thu lại vẻ kiêu ngạo, cúi đầu tay móc móc cạnh bàn.

Tống Kỳ Ngự thấy vậy thì không nhịn được mà mỉm cười. Đôi mắt phía sau thấu kính cũng nhìn Nghiên Thời Thất không rời, giống như ngân hà gặp trăng tỏ, chiếu xuống những tia sáng rực rỡ.

Nghiên Thời Thất thật thú vị!

***

Sau khi ăn xong, Nghiên Thời Thất tạm biệt Tống Kỳ Ngự trước cửa nhà hàng, rồi lại nói cảm ơn anh thêm một lần nữa.

Thái độ của Tống Kỳ Ngự rất khiêm tốn, cử chỉ lịch sự. Anh cùng Nghiên Thời Dương sánh vai rời đi dưới tầm mắt đưa tiễn của cô. Dóng dáng họ dần dần hòa vào trong biển người.

Nghiên Thời Thất đứng im tại chỗ nhìn theo tấm lưng thẳng tắp và tư thế nho nhã của anh, bỗng nhớ tới một câu nói rất thích hợp để miêu tả Tống Kỳ Ngự: Người đầy kiến thức, khí chất tỏa sáng, tiến xa trên đường đời.

Đúng lúc cô chưa kịp thu hồi tầm mắt thì tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên.

Nghiên Thời Thất lấy di dộng ra xem, nụ cười dịu dàng lan rộng trên môi. Lúc nghe máy, giọng cô rất mừng rỡ. “A lô!”

“Nhìn đủ rồi thì quay lại.”

Giọng nói quyến rũ của anh len lỏi vào tai cô, hệt như tiếng đàn vang lên trong tim. Cô hoang mang đưa mắt nhìn quanh, làn váy và gió cùng nhau tung bay. Cô bất ngờ trông thấy gương mặt tuấn tú của Tần Bách Duật hiện lên bên cửa sổ của chiếc Phaeton đỗ cách đó không xa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện