Duật? Nghiên Thời Thất nghe thấy từ này, theo bản năng cô nhớ ngay đến Tần Bách Duật.
Cộng thêm việc Mặc Lương Vũ cũng xuất hiện ở đây, tầm mắt của cô ngưng tụ lại thành một tầng ý tứ sâu xa theo ánh mắt chăm chú của cô gái kia.
Tiếng bước chân chậm rãi của đàn ông dừng lại ngoài cửa. Dưới góc nhìn của Nghiên Thời Thất, cô có thể nhìn thấy nửa bờ vai và chiếc cằm sắc bén của anh.
Cô gái kia nhìn anh vô cùng dịu dàng, duỗi ngón tay như hành hoa níu lấy tay áo anh rồi giật nhẹ, nói khẽ: “Hình như Tiểu Vũ gặp rắc rối, chi bằng anh vào xem thử?”
Mặc Lương Vũ nghe vậy thì trán run lên bần bật. Cậu ta đâu chỉ gặp rắc rối, mà còn có thể đoán trước rằng giờ này sang năm cỏ trên mộ cậu ta cũng cao một thước rồi.
Cậu ta ngượng nghịu cười khổ, đẩy Ưng Phi Phi không chịu buông tay ra rồi nhảy sang bên cạnh, “Anh Duật, chị, chị dâu Út cũng ở đây!”
Lời vừa dứt, cô gái bên cạnh Tần Bách Duật vẫn vui vẻ như cũ nhưng đôi mắt trong trẻo kia lại cứng đờ, lập tức hiện lên sự dao động.
Ánh mắt tràn ngập đánh giá và mấy phần ngạo mạn khiến người ta khó chịu của cô ta lướt qua người Ưng Phi Phi, không hề bất ngờ mà chạm phải ánh mắt của Nghiên Thời Thất.
Cùng lúc đó, Tần Bách Duật ngẩng cao đầu bước vào. Lúc ánh mắt sâu xa bất ngờ tóm được bóng dáng Nghiên Thời Thất, môi mỏng của anh mím lại. Sau khi đứng lặng trước mặt cô hồi lâu anh mới cúi đầu thấp giọng hỏi: “Em đi cùng bạn à?”
Anh chú ý tới Mặc Lương Vũ và Ưng Phi Phi vẫn còn dính lấy nhau ở cửa. Lúc thu hồi tầm mắt, dường như trong mắt anh lóe lên ánh mực vừa đen vừa sáng lấp lánh.
Nghiên Thời Thất thản nhiên gật đầu, liếc nhìn Mặc Lương Vũ, cười nói: “Em đang định ăn cơm, có điều… Hình như căn phòng riêng này bị mọi người tạm thời chiếm dụng rồi?”
Mặc Lương Vũ ngừng thở, mắt cậu ta lóe lên. Đối diện với đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Bách Duật, cậu ta cười khan đáp: “Anh Duật, đây là lỗi của em!”
Cậu ta không giải thích nhiều, chỉ mong sao Nghiên Thời Thất đừng nghi ngờ quá.
Nhưng điều làm mọi người bất ngờ chính là…
“Duật, Tiểu Vũ cũng chỉ muốn chúng ta cùng ôn lại chuyện cũ, dù sao phòng riêng này… Thôi vậy, thật ra bất kỳ chỗ nào cũng được, không nhất thiết phải là ở đây!”
Cô gái đứng trước cửa lập tức dịu dàng lên tiếng.
Nhất là thái độ khó xử muốn nói lại thôi của cô ta càng giống như cố ý làm người khác nghi ngờ!
Mặc Lương Vũ tức khắc cau mày lại, nén giận rồi liếc xéo cô ta, “Lăng Mật!”
Hóa ra cô gái này tên là Lăng Mật!
Đôi mắt tĩnh như đầm nước của Tần Bách Duật quét qua người Lăng Mật, khóe môi mỏng nhếch lên thành độ cong lạnh nhạt, sau đó mới trầm giọng mở lời: “Mặc Lương Vũ, xin lỗi ngay!”
Mặc Lương Vũ bị điểm danh vô thức ưỡn ngực ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Nghiên Thời Thất, múa máy tay chân trước trán vài cái, “Chị dâu Út, em xin lỗi nha!”
Nghiên Thời Thất bị dáng vẻ vừa nịnh bợ vừa ấm ức của cậu ta chọc cười, đôi mắt sáng long lanh nhìn về phía bóng dáng kiêu ngạo của Tần Bách Duật, “Không sao, cậu ấy không cố ý mà.”
Vietwriter.vn
“Chị dâu Út anh minh thần võ, thọ sánh ngang trời!”
Nghiên Thời Thất: “…”
Ưng Phi Phi bị làm lơ ở bên cạnh tuy không cam lòng, nhưng trước mặt Tần Bách Duật, cô cũng chẳng dám làm bừa.
Người đàn ông này thoạt trông có vẻ sắc bén lạnh lùng, chỉ là tất cả dịu dàng của anh đều dành trọn cho Nghiên Thời Thất.
Lăng Mật đứng sau lưng Tần Bách Duật, tận mắt chứng kiến thái độ nhẹ nhàng của anh với Nghiên Thời Thất thì siết chặt tay, nắm lấy tà váy, trái tim trỗi dậy nỗi đau ngút ngàn.
Cô ta không chịu bị ngó lơ, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc thì mỉm cười đi đến cạnh Tần Bách Duật, cùng đứng sánh vai với anh.
Lăng Mật không cao bằng Nghiên Thời Thất, cô ta đi giày cao gót, khó khăn lắm mới chạm đến bờ vai của Tần Bách Duật.
Cô ta cười kín đáo, dùng điệu bộ của gái nhà giàu nhìn về phía Nghiên Thời Thất, nhẹ nhàng lên tiếng: “Hóa ra là đối tượng kết hôn của Bách Duật? Đúng là khéo quá, không ngờ tôi vừa quay lại thì đã gặp rồi, chúng ta quả là có duyên. Tôi là Lăng Mật, là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên với mấy người Bách Duật.”
Bạn từ nhỏ?
Chẳng trách thái độ bên ngoài thì mềm mỏng, trong lòng lại nham hiểm như vậy!
Còn trong lòng cô ta có thật sự coi mình là “bạn từ nhỏ” hay không, chuyện này cũng rất đáng để suy nghĩ!
Nghiên Thời Thất ung dung đưa tay về phía đối phương, lập tức mỉm cười rồi nhẹ nhàng nắm lấy. Cô có ưu thế về chiều cao, ánh mắt đang cụp xuống mang theo vài phần kiêu ngạo, vui vẻ nói: “Chào cô, tôi là Nghiên Thời Thất!”
Cộng thêm việc Mặc Lương Vũ cũng xuất hiện ở đây, tầm mắt của cô ngưng tụ lại thành một tầng ý tứ sâu xa theo ánh mắt chăm chú của cô gái kia.
Tiếng bước chân chậm rãi của đàn ông dừng lại ngoài cửa. Dưới góc nhìn của Nghiên Thời Thất, cô có thể nhìn thấy nửa bờ vai và chiếc cằm sắc bén của anh.
Cô gái kia nhìn anh vô cùng dịu dàng, duỗi ngón tay như hành hoa níu lấy tay áo anh rồi giật nhẹ, nói khẽ: “Hình như Tiểu Vũ gặp rắc rối, chi bằng anh vào xem thử?”
Mặc Lương Vũ nghe vậy thì trán run lên bần bật. Cậu ta đâu chỉ gặp rắc rối, mà còn có thể đoán trước rằng giờ này sang năm cỏ trên mộ cậu ta cũng cao một thước rồi.
Cậu ta ngượng nghịu cười khổ, đẩy Ưng Phi Phi không chịu buông tay ra rồi nhảy sang bên cạnh, “Anh Duật, chị, chị dâu Út cũng ở đây!”
Lời vừa dứt, cô gái bên cạnh Tần Bách Duật vẫn vui vẻ như cũ nhưng đôi mắt trong trẻo kia lại cứng đờ, lập tức hiện lên sự dao động.
Ánh mắt tràn ngập đánh giá và mấy phần ngạo mạn khiến người ta khó chịu của cô ta lướt qua người Ưng Phi Phi, không hề bất ngờ mà chạm phải ánh mắt của Nghiên Thời Thất.
Cùng lúc đó, Tần Bách Duật ngẩng cao đầu bước vào. Lúc ánh mắt sâu xa bất ngờ tóm được bóng dáng Nghiên Thời Thất, môi mỏng của anh mím lại. Sau khi đứng lặng trước mặt cô hồi lâu anh mới cúi đầu thấp giọng hỏi: “Em đi cùng bạn à?”
Anh chú ý tới Mặc Lương Vũ và Ưng Phi Phi vẫn còn dính lấy nhau ở cửa. Lúc thu hồi tầm mắt, dường như trong mắt anh lóe lên ánh mực vừa đen vừa sáng lấp lánh.
Nghiên Thời Thất thản nhiên gật đầu, liếc nhìn Mặc Lương Vũ, cười nói: “Em đang định ăn cơm, có điều… Hình như căn phòng riêng này bị mọi người tạm thời chiếm dụng rồi?”
Mặc Lương Vũ ngừng thở, mắt cậu ta lóe lên. Đối diện với đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Bách Duật, cậu ta cười khan đáp: “Anh Duật, đây là lỗi của em!”
Cậu ta không giải thích nhiều, chỉ mong sao Nghiên Thời Thất đừng nghi ngờ quá.
Nhưng điều làm mọi người bất ngờ chính là…
“Duật, Tiểu Vũ cũng chỉ muốn chúng ta cùng ôn lại chuyện cũ, dù sao phòng riêng này… Thôi vậy, thật ra bất kỳ chỗ nào cũng được, không nhất thiết phải là ở đây!”
Cô gái đứng trước cửa lập tức dịu dàng lên tiếng.
Nhất là thái độ khó xử muốn nói lại thôi của cô ta càng giống như cố ý làm người khác nghi ngờ!
Mặc Lương Vũ tức khắc cau mày lại, nén giận rồi liếc xéo cô ta, “Lăng Mật!”
Hóa ra cô gái này tên là Lăng Mật!
Đôi mắt tĩnh như đầm nước của Tần Bách Duật quét qua người Lăng Mật, khóe môi mỏng nhếch lên thành độ cong lạnh nhạt, sau đó mới trầm giọng mở lời: “Mặc Lương Vũ, xin lỗi ngay!”
Mặc Lương Vũ bị điểm danh vô thức ưỡn ngực ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Nghiên Thời Thất, múa máy tay chân trước trán vài cái, “Chị dâu Út, em xin lỗi nha!”
Nghiên Thời Thất bị dáng vẻ vừa nịnh bợ vừa ấm ức của cậu ta chọc cười, đôi mắt sáng long lanh nhìn về phía bóng dáng kiêu ngạo của Tần Bách Duật, “Không sao, cậu ấy không cố ý mà.”
Vietwriter.vn
“Chị dâu Út anh minh thần võ, thọ sánh ngang trời!”
Nghiên Thời Thất: “…”
Ưng Phi Phi bị làm lơ ở bên cạnh tuy không cam lòng, nhưng trước mặt Tần Bách Duật, cô cũng chẳng dám làm bừa.
Người đàn ông này thoạt trông có vẻ sắc bén lạnh lùng, chỉ là tất cả dịu dàng của anh đều dành trọn cho Nghiên Thời Thất.
Lăng Mật đứng sau lưng Tần Bách Duật, tận mắt chứng kiến thái độ nhẹ nhàng của anh với Nghiên Thời Thất thì siết chặt tay, nắm lấy tà váy, trái tim trỗi dậy nỗi đau ngút ngàn.
Cô ta không chịu bị ngó lơ, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc thì mỉm cười đi đến cạnh Tần Bách Duật, cùng đứng sánh vai với anh.
Lăng Mật không cao bằng Nghiên Thời Thất, cô ta đi giày cao gót, khó khăn lắm mới chạm đến bờ vai của Tần Bách Duật.
Cô ta cười kín đáo, dùng điệu bộ của gái nhà giàu nhìn về phía Nghiên Thời Thất, nhẹ nhàng lên tiếng: “Hóa ra là đối tượng kết hôn của Bách Duật? Đúng là khéo quá, không ngờ tôi vừa quay lại thì đã gặp rồi, chúng ta quả là có duyên. Tôi là Lăng Mật, là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên với mấy người Bách Duật.”
Bạn từ nhỏ?
Chẳng trách thái độ bên ngoài thì mềm mỏng, trong lòng lại nham hiểm như vậy!
Còn trong lòng cô ta có thật sự coi mình là “bạn từ nhỏ” hay không, chuyện này cũng rất đáng để suy nghĩ!
Nghiên Thời Thất ung dung đưa tay về phía đối phương, lập tức mỉm cười rồi nhẹ nhàng nắm lấy. Cô có ưu thế về chiều cao, ánh mắt đang cụp xuống mang theo vài phần kiêu ngạo, vui vẻ nói: “Chào cô, tôi là Nghiên Thời Thất!”
Danh sách chương