Một giờ sau, Nghiên Thời Thất chưa đợi được tin nhắn trả lời của Tần Bách Duật, thì lại bị Thành Nghiệp Nam kéo đi tới sàn catwalk, làm quen với hoàn cảnh trước.

Đương buổi hoàng hôn, bầu trời của Milan nhuốm lên nửa màu vàng chói lóa vì ánh chiều tà. Nghiên Thời Thất mặc một cái váy dài Bohemian, kết hợp với áo len trắng, trông tự nhiên và biếng nhác, hòa hợp với văn hóa của thành phố này, vừa thời thượng lại mới mẻ.

Thành Nghiệp Nam vẫn mặc chiếc áo sơ mi với kỹ thuật thêu tay nổi bật và cái quần trào lưu, bôi sáp lên mái tóc đen làm cho rõ ràng từng sợi. Lăng Tử Hoan thì vẫn ăn mặc như trợ lý mẫu mực, áo chữ T màu trắng, quần jean cùng với giày Canvas, thêm vào một cái ba lô nhỏ đeo hai vai.

Ra khỏi khách sạn, ba người rảo bước đi dạo về phía nhà thờ chính tòa Milano. Người đi bộ ở trung tâm quảng trường không tản đi, thi thoảng còn có thể chứng kiến vài cảnh chụp thời trang đường phố.

Nghiên Thời Thất quan sát kiến trúc trước mắt mà tâm trí chẳng yên. Nhà thờ chính tòa Milano trang nghiêm rộng lớn, điêu khắc kết hợp với tháp nhọn lại càng tăng thêm khí thế.

“Này, em đang nghĩ gì thế? Cứ như người mất hồn ấy!”

Thành Nghiệp Nam chạm nhẹ vào bờ vai cô, ánh mắt mang theo vẻ dò xét rà qua rà lại trên mặt cô.

Nghiên Thời Thất nhếch môi dưới lên, giấu tâm sự đi: “Em không nghĩ gì cả. Sàn catwalk ở đâu vậy?”

Thành Nghiệp Nam nhìn cô đầy nghi hoặc, không hỏi thêm nữa, quay đầu đối diện với hai tòa kiến trúc giống nhau, dẩu môi: “Ở bên đó đấy, cung điện Arengario, một trong những nơi catwalk mà các nhà thiết kế trên toàn cầu thích nhất!”

Lăng Tử Hoan ở phía sau hai người cũng nhìn theo ánh mắt của Thành Nghiệp Nam, bỗng chợt đưa hai tay ôm lấy mặt, kinh ngạc thốt lên: “Đẹp quá đi mất!”

Thành Nghiệp Nam ghét bỏ quét mắt nhìn sang Lăng Tử Hoan. Sao cô bé này cứ y như là cô gái nhà quê mới vào thành phố vậy.

Ba người sóng vai đi đến cung điện Arengario ở bên cạnh nhà thờ chính tòa. Hai tòa nhà đối xứng hoàn hảo dưới ánh trời chiều bị phủ lên một lớp vải bí ẩn màu vàng óng, con đường chính giữa nghiêng bóng ảnh ngược của tòa tháp, to lớn đồ sộ.

Bấy giờ, Thành Nghiệp Nam vẫn luôn chú ý Nghiên Thời Thất nhận ra dường như cô đang ngổn ngang tâm sự. Trong khoảng cách gần như vậy mà trên đường đi tới cô đã nhìn điện thoại hết ba lần.

Nhíu trán nhìn cô, Thành Nghiệp Nam nói: “Có phải là em chưa nghỉ ngơi tốt không? Nếu mệt thì hay là em về khách sạn nghỉ ngơi đi. Ngày mai em còn phải đi chụp chuyên đề bên lề của tuần lễ thời trang, dù sao cũng phải chăm sóc tinh thần cho thật tốt. Lần này có thể nổi danh trên quốc tế hay không đều dựa vào em cả đấy!”



Nghiên Thời Thất thản nhiên đối mặt với anh ta, khẽ cắn chặt môi dưới: “Vậy thì quay về thôi, em sẽ tự chú ý, anh không cần lo lắng.”

***

Trở về khách sạn, Nghiên Thời Thất ngồi trong phòng khách, cầm điện thoại ngẩn người ra.

Cô không hề nghi ngờ anh, chỉ cảm thấy rất kì lạ. Thường ngày anh luôn trả lời ngay lập tức, vậy mà đã hai giờ qua đi vẫn không có động tĩnh gì.

Có lẽ là anh ngủ rồi chăng.

Nghiên Thời Thất vẫn còn suy đoán trong lòng, nghĩ thế bèn bỏ đi ý định gọi điện cho anh.

Trong lúc chẳng hay chẳng biết, cô nằm trên ghế xô pha ngủ thiếp đi, ngay cả điện thoại rung lên vào ba giờ đêm cũng không nghe thấy…

Ngày hôm sau, Nghiên Thời Thất đến nơi chụp ảnh rất sớm, cũng là lần đầu gặp gỡ với gần trăm người mẫu nổi tiếng.

Nơi chụp ảnh vô cùng náo nhiệt, đó là một chỗ trong khuôn viên bể bơi rộng rãi. Tất cả người mẫu danh tiếng mặc trang phục thống nhất là áo tắm thuần màu xanh, bên ngoài kết hợp với áo ngủ tơ tằm dài chấm đất màu đen, trước eo buộc một sợi dây lưng lụa, trong lúc bước đi có thể nhìn thấy rõ cả đôi chân dài và vòng eo.

Trước ống kính bên lề là một con đường thảm đỏ trải kín hoa tươi, ở cuối đường xây dựng một đài phun nước, bọt nước tí tách tụ lại thành ngấn nước. Những người mẫu kéo lấy lụa đen, đi bộ đến đài phun nước rồi tiến hành chụp ảnh.

Sắp xếp như vậy chẳng những có thể phô được dáng người nóng bỏng của người mẫu, mà chụp bên đài phun nước cũng càng tăng thêm hiệu quả mờ ảo cho ống kính.

Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn! Trong trăm người mẫu danh tiếng, Nghiên Thời Thất da trắng như ngọc, vẻ ngoài lại càng xinh đẹp nổi bật. Mái tóc cô dài gợn sóng buông xõa hai bên đầu vai, nụ cười mỉm đẹp đẽ như trăm hoa, khí chất lạnh lùng như nước xuất chúng cuốn hút ánh nhìn. Dù rằng đứng giữa trăm người nhưng cô không hề kém sắc, có thể nói khung xương hoàn mỹ lại càng khiến cô gây chú ý đặc biệt hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện