Người đàn ông đi cạnh Nghiên Thời Thất thấy cô dừng lại thì nhíu mày: “Sao vậy?”
Nghiên Thời Thất khẽ híp mắt lại, không trả lời mà nhìn về phía góc khuất trước cửa nhà hàng.
Trong tầm mắt là một đôi trai gái mặt đỏ tới tận mang tai đang cãi cọ nhau.
Vẻ mặt gã đàn ông kia ghét bỏ, giọng điệu mỉa mai: “Doãn An Táp, cô nhìn dáng vẻ của mình bây giờ mà xem, đanh đá hùng hổ, chẳng có chút dịu dàng nào của một cô gái ngoan hiền, làm sao sánh được với Bội Bội.”
Nghe có vẻ như là một câu chuyện em yêu anh nhưng anh lại yêu cô ấy đầy bi thảm.
Cô gái tên Doãn An Táp mặc một chiếc áo sơ mi trắng bình thường và quần kiểu bút chì hơi nhăn, đáy mắt ẩn chứa sự tổn thương, nhưng vẻ mặt lại quật cường cười lạnh. Cô đấm gã đàn ông đối diện một cái lệch cả mặt, lạnh lùng nói: “Cát Tân Lợi, chúc anh với niềm vui mới sớm mồ yên mả đẹp.”
Ném lại một câu cay nghiệt, cô xoay người đi mà nước mắt tuôn như mưa.
Nghiên Thời Thất đứng yên nhìn khuôn mặt mạnh mẽ đầy khí phách quen thuộc của Doãn An Táp. Hình ảnh trong trí nhớ cũng dần ăn khớp với hiện tại.
Trước đây cô ấy không phải là một cô gái thích khóc lóc.
Nếu không phải vết thương quá sâu thì cớ sao lại khóc đau đớn như vậy.
Tần Bách Duật im lặng đứng bên cạnh Nghiên Thời Thất, thấy cô nhìn không dời mắt được thì vươn tay ôm lấy eo cô: “Em quen biết à?”
Nghiên Thời Thất giật mình hoàn hồn, nhìn vào mắt anh rồi gật đầu trả lời: “Là bạn thân hồi cấp ba của em, sau đó cả nhà cô ấy di dân, đã rất lâu rồi không gặp!”
Có thể gặp lại ở Milan, mà lại ở trong tình huống như thế này, Nghiên Thời Thất cảm thấy rất bất ngờ.
Cô, Doãn An Táp và cả Ưng Phi Phi nữa, ba người đã từng rất thân thiết.
Doãn An Táp khóc rất đau lòng, đi ngang trước cửa nhà hàng cũng không dừng chân lại, thẳng lưng nhìn phía trước. Cho dù vẫn đang khóc thút thít nhưng cô không muốn để Cát Tân Lợi nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Nghiên Thời Thất nhíu mày, vô thức định đi theo thì chợt nhớ đến người đàn ông đang ở bên cạnh. Đôi mắt của cô lấp lánh nhìn sang chỗ anh đầy vẻ mong đợi: “Anh chờ em một chút nhé?”
“Ừm, đi đi.” Anh chiều chuộng gật đầu.
Được Tần Bách Duật đồng ý, Nghiên Thời Thất vội vàng xoay người. Nhưng đi mới được hai bước thì cô lại vòng về, nhìn thấy anh nhướng mày cô liền hôn lên má anh: “Em sẽ quay lại thật nhanh.”
Anh nhếch môi khẽ cười, giơ tay xoa nhẹ lên đầu cô, nhìn về phía Doãn An Táp đã đi xa, ý bảo Nghiên Thời Thất đi sớm về sớm.
Nhìn bước chân vội vàng của cô, ánh mắt âm u của anh lại chuyển sang nhìn Cát Tân Lợi ở bên kia.
Cát Tân Lợi vẫn đang ở đó, vẻ mặt si mê nhìn chằm chằm theo bóng lưng Nghiên Thời Thất. Trong tay gã vẫn đang cầm điện thoai, giống như đang chụp trộm.
Cô gái kia đẹp quá! Hình như đã gặp ở đâu rồi.
Bỗng dưng cảm giác như có ánh nhìn sắc bén ghim vào người khiến gã không khỏi rùng mình.
Vừa dứt mắt khỏi di động thì chạm phải ánh mắt lạnh lùng sâu thẫm của Tần Bách Duật, Cát Tân Lợi không khỏi có loại cảm giác nghẹt thở vì bị bóp chặt.
Cùng lúc đó, một nhóm vệ sĩ từ trong nhà hàng đi ra. Tất cả đều mặc vest đen, đi đứng nghiêm chỉnh trật tự, bên tai còn có một sợi truyền tin buông xuống không rõ ràng.
Đội trưởng cầm đầu im lặng đứng sau lưng Tần Bách Duật, kính cẩn gật đầu: “Cậu Tư.”
“Cử hai người đi theo bảo vệ cô ấy.”
“Vâng.”
Đội trưởng đội vệ sĩ nghiêm chỉnh chấp hành, ngay sau đó anh còn nói thêm: “Xóa hết nội dung trong điện thoại hắn đi.” Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Rõ.”
Cát Tân Lợi đứng hình tại chỗ, mặt tái nhợt.
Gã không thể nào nghĩ ra được rốt cuộc mình đã đụng chạm đến ai.
***
Nghiên Thời Thất nhanh chóng đuổi kịp Doãn An Táp, loáng thoáng nghe thấy tiếng nức nở vang lên trong không gian.
Cô khẽ thở dài, bước chân chậm lại, giọng nói trong trẻo với theo sau lưng Doãn An Táp: “Không biết người nào đã từng nói rằng cả đời nãy sẽ không bao giờ rơi lệ vì tình.”
Nghiên Thời Thất khẽ híp mắt lại, không trả lời mà nhìn về phía góc khuất trước cửa nhà hàng.
Trong tầm mắt là một đôi trai gái mặt đỏ tới tận mang tai đang cãi cọ nhau.
Vẻ mặt gã đàn ông kia ghét bỏ, giọng điệu mỉa mai: “Doãn An Táp, cô nhìn dáng vẻ của mình bây giờ mà xem, đanh đá hùng hổ, chẳng có chút dịu dàng nào của một cô gái ngoan hiền, làm sao sánh được với Bội Bội.”
Nghe có vẻ như là một câu chuyện em yêu anh nhưng anh lại yêu cô ấy đầy bi thảm.
Cô gái tên Doãn An Táp mặc một chiếc áo sơ mi trắng bình thường và quần kiểu bút chì hơi nhăn, đáy mắt ẩn chứa sự tổn thương, nhưng vẻ mặt lại quật cường cười lạnh. Cô đấm gã đàn ông đối diện một cái lệch cả mặt, lạnh lùng nói: “Cát Tân Lợi, chúc anh với niềm vui mới sớm mồ yên mả đẹp.”
Ném lại một câu cay nghiệt, cô xoay người đi mà nước mắt tuôn như mưa.
Nghiên Thời Thất đứng yên nhìn khuôn mặt mạnh mẽ đầy khí phách quen thuộc của Doãn An Táp. Hình ảnh trong trí nhớ cũng dần ăn khớp với hiện tại.
Trước đây cô ấy không phải là một cô gái thích khóc lóc.
Nếu không phải vết thương quá sâu thì cớ sao lại khóc đau đớn như vậy.
Tần Bách Duật im lặng đứng bên cạnh Nghiên Thời Thất, thấy cô nhìn không dời mắt được thì vươn tay ôm lấy eo cô: “Em quen biết à?”
Nghiên Thời Thất giật mình hoàn hồn, nhìn vào mắt anh rồi gật đầu trả lời: “Là bạn thân hồi cấp ba của em, sau đó cả nhà cô ấy di dân, đã rất lâu rồi không gặp!”
Có thể gặp lại ở Milan, mà lại ở trong tình huống như thế này, Nghiên Thời Thất cảm thấy rất bất ngờ.
Cô, Doãn An Táp và cả Ưng Phi Phi nữa, ba người đã từng rất thân thiết.
Doãn An Táp khóc rất đau lòng, đi ngang trước cửa nhà hàng cũng không dừng chân lại, thẳng lưng nhìn phía trước. Cho dù vẫn đang khóc thút thít nhưng cô không muốn để Cát Tân Lợi nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Nghiên Thời Thất nhíu mày, vô thức định đi theo thì chợt nhớ đến người đàn ông đang ở bên cạnh. Đôi mắt của cô lấp lánh nhìn sang chỗ anh đầy vẻ mong đợi: “Anh chờ em một chút nhé?”
“Ừm, đi đi.” Anh chiều chuộng gật đầu.
Được Tần Bách Duật đồng ý, Nghiên Thời Thất vội vàng xoay người. Nhưng đi mới được hai bước thì cô lại vòng về, nhìn thấy anh nhướng mày cô liền hôn lên má anh: “Em sẽ quay lại thật nhanh.”
Anh nhếch môi khẽ cười, giơ tay xoa nhẹ lên đầu cô, nhìn về phía Doãn An Táp đã đi xa, ý bảo Nghiên Thời Thất đi sớm về sớm.
Nhìn bước chân vội vàng của cô, ánh mắt âm u của anh lại chuyển sang nhìn Cát Tân Lợi ở bên kia.
Cát Tân Lợi vẫn đang ở đó, vẻ mặt si mê nhìn chằm chằm theo bóng lưng Nghiên Thời Thất. Trong tay gã vẫn đang cầm điện thoai, giống như đang chụp trộm.
Cô gái kia đẹp quá! Hình như đã gặp ở đâu rồi.
Bỗng dưng cảm giác như có ánh nhìn sắc bén ghim vào người khiến gã không khỏi rùng mình.
Vừa dứt mắt khỏi di động thì chạm phải ánh mắt lạnh lùng sâu thẫm của Tần Bách Duật, Cát Tân Lợi không khỏi có loại cảm giác nghẹt thở vì bị bóp chặt.
Cùng lúc đó, một nhóm vệ sĩ từ trong nhà hàng đi ra. Tất cả đều mặc vest đen, đi đứng nghiêm chỉnh trật tự, bên tai còn có một sợi truyền tin buông xuống không rõ ràng.
Đội trưởng cầm đầu im lặng đứng sau lưng Tần Bách Duật, kính cẩn gật đầu: “Cậu Tư.”
“Cử hai người đi theo bảo vệ cô ấy.”
“Vâng.”
Đội trưởng đội vệ sĩ nghiêm chỉnh chấp hành, ngay sau đó anh còn nói thêm: “Xóa hết nội dung trong điện thoại hắn đi.” Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Rõ.”
Cát Tân Lợi đứng hình tại chỗ, mặt tái nhợt.
Gã không thể nào nghĩ ra được rốt cuộc mình đã đụng chạm đến ai.
***
Nghiên Thời Thất nhanh chóng đuổi kịp Doãn An Táp, loáng thoáng nghe thấy tiếng nức nở vang lên trong không gian.
Cô khẽ thở dài, bước chân chậm lại, giọng nói trong trẻo với theo sau lưng Doãn An Táp: “Không biết người nào đã từng nói rằng cả đời nãy sẽ không bao giờ rơi lệ vì tình.”
Danh sách chương