Xe từ từ dừng hẳn trước căn biệt thự Duplex.
Nghiên Thời Thất ngủ rất say, khi thì nhíu mày, khi thì chóp mũi sụt sịt, hàng mi dài che khuất đôi mắt mệt mỏi dưới ánh sáng loang lổ.
Trong lúc mơ màng, cô cảm thấy mình dập dờn trên mặt hồ mênh mông sóng biếc như chiếc lá lục bình. Một cơn gió nhẹ thổi lướt qua, sự thoải mái dễ chịu khiến cô khẽ thở dài.
Đội trưởng đội vệ sĩ Mục Nghi đưa mắt nhìn theo bóng lưng Tần Bách Duật bế Nghiên Thời Thất vào nhà, mím môi, hơi khó xử đứng bên cạnh cửa xe.
Bóng đêm dày đặc, anh ta lấy bao thuốc lá ra châm một điếu, nhìn vào bóng đêm vô định suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định nén ý nghĩ muốn tố cáo xuống.
Dù sao… anh ta cũng chưa làm rõ ý đồ của thiên kim nhà họ Lăng, báo cáo bừa với cậu Tư e rằng sẽ gây ra phiền phức không cần thiết.
***
Tần Bách Duật nhẹ nhàng bế Nghiên Thời Thất đi vào biệt thự. Lúc lên lầu, anh dừng chân lại.
Lúc này, hình như cô gái trong lòng ngủ không yên giấc cho lắm vì động tác bước lên lầu của anh. Cô nói mớ rồi nghiêng đầu cọ vào người anh như một con mèo nhỏ, cánh tay cũng thuận thế khoác lên vai anh.
Anh đứng lại, hơi nới lỏng tay. Cô quá gầy, khiến anh thậm chí có ảo giác sẽ làm cô bị thương nếu anh quá mạnh tay.
Chốc lát sau, thấy khuôn mặt áp vào ngực anh của Nghiên Thời Thất lại rơi vào trạng thái ngủ say, trong mắt anh lóe lên sự yêu thương, bế cô đi thẳng vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Trong phòng ngủ chỉ có hai ngọn đèn sáng mờ. Tần Bách Duật vừa mới khom người đặt cô xuống, lúc đứng dậy bỗng dưng tay áo bị nắm chặt. Anh nhìn qua chỉ thấy Nghiên Thời Thất trở mình ôm chặt lấy cánh tay anh vào lòng.
Tần Bách Duật: “…”
Con ngươi anh hơi co lại, lắc đầu cười nhẹ, khuôn mặt đẹp trai hiện lên vẻ bất đắc dĩ và dung túng.
Thôi rồi! Tần Bách Duật thuận thế ngồi xuống mép giường, trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt sâu thẳm chứa vẻ dịu dàng lặng lẽ nhìn khuôn mặt ngủ say của cô.
Cứ như nhìn cỡ nào cũng không đủ!
Anh chống một tay lên gối, vẻ mặt chăm chú làm dịu đi bộ dáng lạnh lùng cao ngạo của anh. Đôi môi ửng đỏ hơi nhếch lên, để lộ mấy phần thanh tú.
Có lẽ là ánh mắt của anh quá chăm chú, dù rơi vào trạng thái ngủ say, Nghiên Thời Thất vẫn bị ánh mắt ấy làm giật mình tỉnh lại.
Mi mắt cô run run, nhíu mày mở mắt ra, vẻ mơ màng vẫn ẩn hiện trong đôi mắt trong veo như nước.
Nghiên Thời Thất thở dài, mi mắt run run, sau khi chớp mắt mới nhìn rõ cảnh trước mặt.
Trong vầng sáng lờ mờ, người đàn ông mặc áo len dệt kim mỏng rộng và giản dị ngồi yên bên cạnh cô, nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng sâu thẳm.
Cô nhìn xuống chút nữa, lia mắt theo cánh tay anh đến gối mình, lúc này mới nhận ra mình đang ôm cánh tay anh ngủ rất say.
Tim Nghiên Thời Thất run lên, hơi hốt hoảng bỏ tay ra, mượn thế lăn một vòng ra giữa giường, mặt đỏ như lửa ở nơi mà anh không thấy được.
“Tỉnh ngủ rồi hả?”
Giọng nói xen lẫn ý cười của anh lọt vào tai, Nghiên Thời Thất bụm mặt, úp mặt xuống gối, ồm ồm trả lời. “Không, đang nằm mơ!”
“Ha…” Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tiếng cười tràn ra từ khóe môi Tần Bách Duật như tiếng đàn piano trầm bổng làm xáo trộn bầu không khí yên tĩnh trong phòng ngủ, cũng đốt cháy sự tỉnh táo giả vờ của Nghiên Thời Thất.
Cô bỗng quay đầu, nhìn vào đôi mắt chứa đầy vẻ ranh mãnh của anh khịt mũi, ỉu xìu hỏi: “Sao anh không gọi em dậy?”
Anh khẽ nhếch môi, đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trên mặt cô ra, gõ nhẹ trán cô, cất giọng đầy yêu thương: “Không nỡ!”
Nghiên Thời Thất ngủ rất say, khi thì nhíu mày, khi thì chóp mũi sụt sịt, hàng mi dài che khuất đôi mắt mệt mỏi dưới ánh sáng loang lổ.
Trong lúc mơ màng, cô cảm thấy mình dập dờn trên mặt hồ mênh mông sóng biếc như chiếc lá lục bình. Một cơn gió nhẹ thổi lướt qua, sự thoải mái dễ chịu khiến cô khẽ thở dài.
Đội trưởng đội vệ sĩ Mục Nghi đưa mắt nhìn theo bóng lưng Tần Bách Duật bế Nghiên Thời Thất vào nhà, mím môi, hơi khó xử đứng bên cạnh cửa xe.
Bóng đêm dày đặc, anh ta lấy bao thuốc lá ra châm một điếu, nhìn vào bóng đêm vô định suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định nén ý nghĩ muốn tố cáo xuống.
Dù sao… anh ta cũng chưa làm rõ ý đồ của thiên kim nhà họ Lăng, báo cáo bừa với cậu Tư e rằng sẽ gây ra phiền phức không cần thiết.
***
Tần Bách Duật nhẹ nhàng bế Nghiên Thời Thất đi vào biệt thự. Lúc lên lầu, anh dừng chân lại.
Lúc này, hình như cô gái trong lòng ngủ không yên giấc cho lắm vì động tác bước lên lầu của anh. Cô nói mớ rồi nghiêng đầu cọ vào người anh như một con mèo nhỏ, cánh tay cũng thuận thế khoác lên vai anh.
Anh đứng lại, hơi nới lỏng tay. Cô quá gầy, khiến anh thậm chí có ảo giác sẽ làm cô bị thương nếu anh quá mạnh tay.
Chốc lát sau, thấy khuôn mặt áp vào ngực anh của Nghiên Thời Thất lại rơi vào trạng thái ngủ say, trong mắt anh lóe lên sự yêu thương, bế cô đi thẳng vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Trong phòng ngủ chỉ có hai ngọn đèn sáng mờ. Tần Bách Duật vừa mới khom người đặt cô xuống, lúc đứng dậy bỗng dưng tay áo bị nắm chặt. Anh nhìn qua chỉ thấy Nghiên Thời Thất trở mình ôm chặt lấy cánh tay anh vào lòng.
Tần Bách Duật: “…”
Con ngươi anh hơi co lại, lắc đầu cười nhẹ, khuôn mặt đẹp trai hiện lên vẻ bất đắc dĩ và dung túng.
Thôi rồi! Tần Bách Duật thuận thế ngồi xuống mép giường, trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt sâu thẳm chứa vẻ dịu dàng lặng lẽ nhìn khuôn mặt ngủ say của cô.
Cứ như nhìn cỡ nào cũng không đủ!
Anh chống một tay lên gối, vẻ mặt chăm chú làm dịu đi bộ dáng lạnh lùng cao ngạo của anh. Đôi môi ửng đỏ hơi nhếch lên, để lộ mấy phần thanh tú.
Có lẽ là ánh mắt của anh quá chăm chú, dù rơi vào trạng thái ngủ say, Nghiên Thời Thất vẫn bị ánh mắt ấy làm giật mình tỉnh lại.
Mi mắt cô run run, nhíu mày mở mắt ra, vẻ mơ màng vẫn ẩn hiện trong đôi mắt trong veo như nước.
Nghiên Thời Thất thở dài, mi mắt run run, sau khi chớp mắt mới nhìn rõ cảnh trước mặt.
Trong vầng sáng lờ mờ, người đàn ông mặc áo len dệt kim mỏng rộng và giản dị ngồi yên bên cạnh cô, nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng sâu thẳm.
Cô nhìn xuống chút nữa, lia mắt theo cánh tay anh đến gối mình, lúc này mới nhận ra mình đang ôm cánh tay anh ngủ rất say.
Tim Nghiên Thời Thất run lên, hơi hốt hoảng bỏ tay ra, mượn thế lăn một vòng ra giữa giường, mặt đỏ như lửa ở nơi mà anh không thấy được.
“Tỉnh ngủ rồi hả?”
Giọng nói xen lẫn ý cười của anh lọt vào tai, Nghiên Thời Thất bụm mặt, úp mặt xuống gối, ồm ồm trả lời. “Không, đang nằm mơ!”
“Ha…” Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tiếng cười tràn ra từ khóe môi Tần Bách Duật như tiếng đàn piano trầm bổng làm xáo trộn bầu không khí yên tĩnh trong phòng ngủ, cũng đốt cháy sự tỉnh táo giả vờ của Nghiên Thời Thất.
Cô bỗng quay đầu, nhìn vào đôi mắt chứa đầy vẻ ranh mãnh của anh khịt mũi, ỉu xìu hỏi: “Sao anh không gọi em dậy?”
Anh khẽ nhếch môi, đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trên mặt cô ra, gõ nhẹ trán cô, cất giọng đầy yêu thương: “Không nỡ!”
Danh sách chương