Hoạt động của thương hiệu chính thức bắt đầu vào mười giờ sáng, quá trình không nhiều, thường sẽ kết thúc trong vòng một tiếng.
Trước cửa hàng, phóng viên được mời riêng và cánh truyền thông đã lắp xong máy ảnh, fan hâm mộ đến tiếp ứng cũng rầm rộ giơ bảng biểu để cổ vũ cho idol của mình.
Nghiên Thời Thất tham dự với tư cách là đại sứ thương hiệu, cùng lên sân khấu cắt băng với bốn vị minh tinh khác.
Bùi Đường cũng ở đây! Lúc gặp Bùi Đường ở hiện trường hoạt động, Nghiên Thời Thất cảm thấy khá bất ngờ, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh và lạnh nhạt.
Buồn tủi và đau thương từng ngự trị sâu trong trái tim cô từ lâu đã chẳng còn mảy may rung động. Đối với cô, Bùi Đường đã trở thành một người xa lạ.
Bốn mươi phút sau, hoạt động kết thúc, mấy vị minh tinh ở trên sân khấu không hẹn mà cùng kí tên, chụp ảnh chung với fan hâm mộ ở gần cửa của gian hàng.
Nghiên Thời Thất xem giờ rồi đi xuống sân khấu cùng Lăng Tử Hoan, đang định rời đi.
“Tiểu Thất.”
Bùi Đường vội vã đuổi theo cô, đứng ở đường đi sau sân khấu. Anh ta mặc một bộ âu phục màu đen cắt may vừa vặn, trông rất nổi bật và tuấn tú. Ánh mắt sáng ngời vẫn phủ một tầng sương mù rầu rĩ, nhìn Nghiên Thời Thất chăm chú.
Cảm xúc trong mắt anh ta rất phức tạp, trong đó có nét u buồn mơ hồ quấn chặt lấy Nghiên Thời Thất, tạo cho nguời ta có ảo giác rằng anh ta rất chung tình.
Lăng Tử Hoan đứng ở bên cạnh, nhìn thấy Bùi Đường cũng đi theo thì cau mày lại. Cô vô thức đến gần Nghiên Thời Thất, hai má phơi phồng lên, bày ra tư thế bảo vệ.
Nghiên Thời Thất nhìn thấy động tác của cô thì thầm cười trong lòng, ngay sau đó ánh mắt như ngọc bích bình tĩnh nhìn về phía Bùi Đường, giọng điệu thờ ơ vang lên: “Có chuyện gì?”
Vô cùng lạnh lùng và bình thản.
Bùi Đường liếc nhìn Lăng Tử Hoan, hàng lông mày dài nhăn lại. Anh ta im lặng vài giây rồi mới trầm giọng đáp: “Có thể nói chuyện với em không?”
“Chị Thập Thất, xe của chúng ta đến rồi!”
Lăng Tử Hoan đứng cạnh nhanh nhảu mở miệng, ngụ ý là chẳng có ai muốn tiếp chuyện với anh đâu, chúng tôi đang bận lắm!
Nghiên Thời Thất mỉm cười, vỗ lên vai cô nhóc rồi mới trả lời Bùi Đường: “Tôi vẫn còn có việc, nếu muốn bàn bạc chuyện công tác thì anh có thể tìm quản lý của tôi là Thành Nghiệp Nam.”
Dứt lời, cô xoay lưng muốn rời đi.
Thái độ tỉnh táo không giống như đang cư xử với tình cũ.
Trong lòng Bùi Đường dâng lên cảm giác xót xa, đuôi lông mày hiện lên nét muộn phiền. Dường như anh ta không muốn từ bỏ cơ hội này như vậy nên bất ngờ tiến lên, kéo khuỷu tay Nghiên Thời Thất lại, “Tiểu Thất, em đợi đã! Chẳng lẽ ngoài công việc thì anh không thể nói những chuyện khác với em sao?”
Nghiên Thời Thất phải dừng lại vì hành động lôi kéo của anh ta, đôi mắt bình tĩnh xuất hiện ý chán ghét. Cô đẩy tay anh ta ra không hề do dự, giọng điệu mang theo mấy phần lạnh lẽo, “Ngoài công việc, tôi không nghĩ ra được mình còn gì để nói với anh, anh Bùi.”
Cô ghét anh rồi…
Bùi Đường có thể nhìn thấy rõ sự chán ghét và xa cách trong mắt cô. Cô đã không còn là cô gái dịu dàng cùng anh ta thỏ thẻ nói cười nữa.
Anh ta đứng im tại chỗ, nhìn bóng dáng đã đi xa của cô, từng luồng đắng chát trong tim ăn mòn lý trí anh ta. Mãi đến khi cô sắp sửa biến mất ngay trước mặt, Bùi Đường mới nói với theo: “Em có biết Diệp Tịch Noãn đã kí hợp đồng với Phỉ Bạch không?”
Câu nói này đã thành công làm Nghiên Thời Thất dừng lại vài giây.
Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Bùi Đường nhìn theo bóng dáng thoáng khựng lại rồi sau đó lại tiếp tục bước về phía trước của cô, cuối cùng tự giễu cụp mắt xuống, có lẽ cô oán hận mình lắm.
Hận anh ta trước kia đi cùng Kiều Phỉ Bạch.
Hận anh ta không tin cô, còn đối xử lạnh nhạt và trào phúng cô khi Kiều Phỉ Bạch xảy ra tai nạn giao thông.
Cô oán hận anh ta là đúng!
Sau khi rời khỏi khu thương mại Bách Thịnh, Lăng Tử Hoan và Nghiên Thời Thất cùng lên xe của Mục Nghi.
Hình như bắt đầu từ tối qua, đội trưởng đội bảo vệ đã trở thành tài xế riêng của cô.
“Chị Thập Thất, đầu óc Kiểu Phỉ Bạch có vấn đề phải không? Diệp Tịch Noãn bây giờ có rất nhiều tai tiếng, sao còn kí hợp đồng với cô ta?”
Trước cửa hàng, phóng viên được mời riêng và cánh truyền thông đã lắp xong máy ảnh, fan hâm mộ đến tiếp ứng cũng rầm rộ giơ bảng biểu để cổ vũ cho idol của mình.
Nghiên Thời Thất tham dự với tư cách là đại sứ thương hiệu, cùng lên sân khấu cắt băng với bốn vị minh tinh khác.
Bùi Đường cũng ở đây! Lúc gặp Bùi Đường ở hiện trường hoạt động, Nghiên Thời Thất cảm thấy khá bất ngờ, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh và lạnh nhạt.
Buồn tủi và đau thương từng ngự trị sâu trong trái tim cô từ lâu đã chẳng còn mảy may rung động. Đối với cô, Bùi Đường đã trở thành một người xa lạ.
Bốn mươi phút sau, hoạt động kết thúc, mấy vị minh tinh ở trên sân khấu không hẹn mà cùng kí tên, chụp ảnh chung với fan hâm mộ ở gần cửa của gian hàng.
Nghiên Thời Thất xem giờ rồi đi xuống sân khấu cùng Lăng Tử Hoan, đang định rời đi.
“Tiểu Thất.”
Bùi Đường vội vã đuổi theo cô, đứng ở đường đi sau sân khấu. Anh ta mặc một bộ âu phục màu đen cắt may vừa vặn, trông rất nổi bật và tuấn tú. Ánh mắt sáng ngời vẫn phủ một tầng sương mù rầu rĩ, nhìn Nghiên Thời Thất chăm chú.
Cảm xúc trong mắt anh ta rất phức tạp, trong đó có nét u buồn mơ hồ quấn chặt lấy Nghiên Thời Thất, tạo cho nguời ta có ảo giác rằng anh ta rất chung tình.
Lăng Tử Hoan đứng ở bên cạnh, nhìn thấy Bùi Đường cũng đi theo thì cau mày lại. Cô vô thức đến gần Nghiên Thời Thất, hai má phơi phồng lên, bày ra tư thế bảo vệ.
Nghiên Thời Thất nhìn thấy động tác của cô thì thầm cười trong lòng, ngay sau đó ánh mắt như ngọc bích bình tĩnh nhìn về phía Bùi Đường, giọng điệu thờ ơ vang lên: “Có chuyện gì?”
Vô cùng lạnh lùng và bình thản.
Bùi Đường liếc nhìn Lăng Tử Hoan, hàng lông mày dài nhăn lại. Anh ta im lặng vài giây rồi mới trầm giọng đáp: “Có thể nói chuyện với em không?”
“Chị Thập Thất, xe của chúng ta đến rồi!”
Lăng Tử Hoan đứng cạnh nhanh nhảu mở miệng, ngụ ý là chẳng có ai muốn tiếp chuyện với anh đâu, chúng tôi đang bận lắm!
Nghiên Thời Thất mỉm cười, vỗ lên vai cô nhóc rồi mới trả lời Bùi Đường: “Tôi vẫn còn có việc, nếu muốn bàn bạc chuyện công tác thì anh có thể tìm quản lý của tôi là Thành Nghiệp Nam.”
Dứt lời, cô xoay lưng muốn rời đi.
Thái độ tỉnh táo không giống như đang cư xử với tình cũ.
Trong lòng Bùi Đường dâng lên cảm giác xót xa, đuôi lông mày hiện lên nét muộn phiền. Dường như anh ta không muốn từ bỏ cơ hội này như vậy nên bất ngờ tiến lên, kéo khuỷu tay Nghiên Thời Thất lại, “Tiểu Thất, em đợi đã! Chẳng lẽ ngoài công việc thì anh không thể nói những chuyện khác với em sao?”
Nghiên Thời Thất phải dừng lại vì hành động lôi kéo của anh ta, đôi mắt bình tĩnh xuất hiện ý chán ghét. Cô đẩy tay anh ta ra không hề do dự, giọng điệu mang theo mấy phần lạnh lẽo, “Ngoài công việc, tôi không nghĩ ra được mình còn gì để nói với anh, anh Bùi.”
Cô ghét anh rồi…
Bùi Đường có thể nhìn thấy rõ sự chán ghét và xa cách trong mắt cô. Cô đã không còn là cô gái dịu dàng cùng anh ta thỏ thẻ nói cười nữa.
Anh ta đứng im tại chỗ, nhìn bóng dáng đã đi xa của cô, từng luồng đắng chát trong tim ăn mòn lý trí anh ta. Mãi đến khi cô sắp sửa biến mất ngay trước mặt, Bùi Đường mới nói với theo: “Em có biết Diệp Tịch Noãn đã kí hợp đồng với Phỉ Bạch không?”
Câu nói này đã thành công làm Nghiên Thời Thất dừng lại vài giây.
Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Bùi Đường nhìn theo bóng dáng thoáng khựng lại rồi sau đó lại tiếp tục bước về phía trước của cô, cuối cùng tự giễu cụp mắt xuống, có lẽ cô oán hận mình lắm.
Hận anh ta trước kia đi cùng Kiều Phỉ Bạch.
Hận anh ta không tin cô, còn đối xử lạnh nhạt và trào phúng cô khi Kiều Phỉ Bạch xảy ra tai nạn giao thông.
Cô oán hận anh ta là đúng!
Sau khi rời khỏi khu thương mại Bách Thịnh, Lăng Tử Hoan và Nghiên Thời Thất cùng lên xe của Mục Nghi.
Hình như bắt đầu từ tối qua, đội trưởng đội bảo vệ đã trở thành tài xế riêng của cô.
“Chị Thập Thất, đầu óc Kiểu Phỉ Bạch có vấn đề phải không? Diệp Tịch Noãn bây giờ có rất nhiều tai tiếng, sao còn kí hợp đồng với cô ta?”
Danh sách chương