Edit: CtNguyet
............
Đợi Tạ Thành Văn xem xong trận đấu game, Lâm Chu Độ cũng nhẫn nhục chịu đựng làm xong đề toán, lúc này đã rất khuya.
Con người vào nửa đêm canh ba, rất dễ dàng đánh mất lý trí, lỡ miệng nói ra vài từ không nên nói. Lâm Chu Độ suy nghĩ thật lâu không biết nên nói thế nào, cuối cùng miệng nhanh hơn não: "Mẹ tôi có bệnh."
Câu này nghe giống như đang mắng chửi người, Lâm Chu Độ đành phải lặp lại: "Mẹ tôi thật sự có bệnh."
(*) Mình giải thích một chút: vì thường từ ngữ bên trung khác với mình, cái câu: Mày có bệnh tương đương với câu chửi mày bị khùng à/ mày bị điên à....của VN mình, vì thế lúc LCĐ nói mẹ tôi có bệnh, mới thấy sai sai:vvvv
Hình như cũng chả đỡ hơn bao nhiêu.
Lâm Chu Độ bỏ qua, cậu quyết định bắt đầu luôn: "Sau này tôi mới nhận ra. Bà ấy rất vất vả, ba mất, gánh nặng đổ dồn lên vai bà, rồi đổ bệnh, chuyện này cũng không có gì kỳ lạ. Bà ấy quá mệt mỏi, vì thế luôn muốn được người khác khen ngợi, điều này cũng không sai."
"Bà ấy mắc hội chứng Munchausen (*) nhưng không biết."
(*) Chứng Munchausen: thích giả vờ ốm
"Từ nhỏ tôi đã hay bệnh, ai ai cũng nói là mỗi ngày mẹ tôi đều cực nhọc chăm sóc tôi, sau này lớn lên phải hiếu thảo với bà. Nhưng tôi không hiểu, tại sao mẹ tôi lại bắt tôi ốm, rồi cho tôi uống thuốc?"
Lâm Chu Độ nhớ lại khoảng thời gian đó, cơn ác mộng dần trở lại, sau khi cậu tỉnh lại vẫn dày vò cậu, khiến thời ấu thơ được yêu thương bị bóng ma bao phủ.
"Bà ấy cho tôi ăn đồ lạ khiến tôi thượng thổ hạ tả mất hết sức lực mới đưa tôi đến bệnh viện," Lâm Chu Độ vừa nhớ lại vừa nói, "Vào mùa đông, bà ấy bảo tôi mặc như vậy là đủ rồi, sau đó tôi sốt cao, bà lại chầu chực bên giường, thay khăn, chăm sóc tôi. Bà ấy muốn có cảm giác tồn tại, bà ấy muốn được người khác khen là người mẹ tốt. Sau này, tôi biết tự chăm sóc bản thân, không dễ bị ốm nữa, bà sẽ bắt tôi uống thuốc, là loại thuốc Đông Y rất đắng, bà ấy ninh rất lâu, bảo tôi bị bệnh nên phải uống thuốc."
"Sau này lúc tôi đậu cấp ba, không đủ tiền. Bà nói với người khác, có phải bán máu cũng nhất định cho tôi đi học, rồi bà đi bán máu thật. Người ta nói với tôi, cháu xem mẹ cháu yêu cháu biết bao, nhưng không ai biết, nửa đêm bà sẽ bỏ cái gì đó vào ly nước của tôi. Tôi không thể giải thích, nghĩ cũng không thông, cuối cùng bỏ chạy. Mọi người chỉ nghĩ tôi không muốn làm gánh nặng cho gia đình nên mới bỏ học. Chỉ có tôi và bà biết, tôi không muốn nhận tình yêu của bà nữa."
Lúc Lâm chu Độ nói, không biết Tạ Thành Văn sẽ có phản ứng gì, đây là lần đầu cậu kể chuyện xưa của mình cho ai đó nghe, nên không biết người khác sẽ phản ứng ra sao. Trong khoảng thời gian này, lúc cậu thức giấc, sau đó sẽ giống như kẻ yếu đuối, hèn nhát, không làm được gì, đổ lỗi sự thất bại của mình cho thời thơ ấu. Cậu tránh xa người khác, với yêu đương thì không xác định rõ ràng, chỉ là không bao gồm lý do vì sao lại lên giường với Tạ Thành Văn.
Tạ Thành Văn lại không phản ứng như suy đoán của Lâm Chu Độ, lúc Lâm Chu Độ nói chuyện, anh vẫn luôn nhìn cậu.
"Tôi không biết tại sao lại hình thành mối quan hệ thân mật như vậy." Nhưng Lâm Chu Độ vẫn nói tiếp, cậu nói suy nghĩ của bản thân cho Tạ Thành Văn nghe, "Tôi không biết thang đo chính xác của tình yêu nằm ở đâu. Nhưng tôi có thể học, tôi đang học."
Lâm Chu Độ dùng hết sức mình bộc bạch, cậu hy vọng Tạ Thành Văn hiểu được.
Đột nhiên bóng tối bao trùm khiến Lâm Chu Độ ngẩn người, lúc này cậu và Tạ Thành Văn đều ở trên giường, Tạ Thành Văn ném thảm lông lại, che đi tầm mắt của Lâm chu Độ. Tạ Thành Văn đang ôm cậu, sống lưng run rẩy dán vào lồng ngực của Tạ Thành Văn.
Tạ Thành Văn nói: "Đừng nói chuyện về mẹ cậu khi chúng ta không mặc quần áo."
Câu nói hài không gây cười này khiến Lâm Chu Độ cười sắp rớt nước mắt. Tạ Thành Văn hiểu cậu đang nói gì, dùng cách dịu dàng nhất mà vây quanh cậu. Lâm Chu Độ chưa bao giờ nghĩ sẽ để người khác biết tình cảm của mình, cũng không biết cách biểu đạt tình cảm, chỉ biết trốn tránh, chỉ biết che đậy, là Tạ Thành Văn làm mềm cái vỏ ngoài của cậu, trong bóng đêm, cậu có thể khóc, vì cậu mất đi người thân, vì tình yêu là lưỡi dao khiến cậu chảy máu. Cậu có thể khóc, không phải vì diễn cho người khác xem, mà vì cậu cũng là con người.
Lâm Chu Độ nghĩ, xong đời rồi.
Đến lúc Lâm Chu Độ đã ngủ say, Tạ Thành Văn mới ngồi dậy. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, xỏ giày đi vào thư phòng mở đèn.
Lấy văn kiện trong tủ ra, là hồ sơ bệnh án của mẹ Lâm Chu Độ, đưa đến đây đã được một khoảng thời gian, nhưng chưa bị mở ra. Lúc trước Tạ Thành Văn do dự rất lâu, cuối cùng để nó về chỗ cũ. Văn bản trong tài liệu ghi lại kỹ càng tỉ mỉ, cũng không thể hiểu rõ một người một cách đầy đủ, đây là kinh nghiệm mà anh học được từ mấy ngày nay. Huống hồ cái này có thể mở ra câu chuyện xưa mà Lâm Chu Độ không muốn kể, anh không thể tra cứu quá khứ của Lâm Chu Độ giống như tìm tòi nguyên cứu lịch sử của một món đồ cổ được. Anh không thể quên đôi mắt ửng hồng của Lâm Chu Độ vào buổi tối hôm đó.
Sau đêm nay, Tạ Thành Văn cảm thấy mình thật may mắn vì không mở thứ này ra.
Chỉ nhìn một bệnh án đơn giản, anh có thể ra một kết luận hoàn toàn khác. Anh sẽ cho rằng Lâm Chu Độ hờ hững là vì hận mẹ mình. Điều này cũng không sai, một người phụ nữ cô độc chỉ còn đứa con trai, lại lấy tổn thương để cường điệu sự trả giá của mình, điều này sẽ khiến người khác dù bỏ học cũng phải rời đi. Câu chuyện xưa về cái vòng tay, nghĩ kỹ lại sẽ thấy người khác sởn tóc gáy, là tặng mà không quan tâm đến mong muốn của Lâm Chu Độ. Lâm Chu Độ chỉ hơn mười tuổi không thể nói cho người khác nghe, rất nhiều người lặp đi lặp lại, chỉ nói mẹ cháu rất yêu cháu.
Lúc Lâm Chu Độ nói cho anh, anh nghe rất rõ, đó không phải là hận. Dựa theo ngày trên bìa sổ, nếu hận, sẽ không ai vừa mới có tiền đã đưa mẹ đi khám bệnh tâm lý. Lâm Chu Độ chỉ không hiểu, nên mới muốn làm cho ra lẽ. Không có ai dạy Lâm Chu Độ yêu là gì, cách duy nhất để biết lại là sai lầm. Bác sĩ trị hết bệnh cho mẹ Lâm Chu Độ, lại quên mất đứa con.
Tạ Thành Văn nhớ lại mấy video phòng vấn, người khóc vĩnh viễn là một người khác, Lâm Chu Độ chỉ ngồi bên cạnh, cứ ngồi thế. Từ trước đến giờ, đối tượng từng hợp tác khi nhắc đến Lâm Chu Độ đều là khen ngợi, nhưng cậu lại không có bạn bè thân thiết, cũng chỉ có quan hệ tốt hơn chút với Tiền Nhạc Thiên kia. Không có tai tiếng, không yêu đương với ai, không vướng vào vòng giao lưu phức tạp. Sợ rằng đến cả Lâm Chu Độ cũng không biết rằng bản thân không hề đặt cảm xúc của mình vào mọi thứ, vì không biết yêu, đương nhiên sẽ không tổn thương người khác. Đúng là chuyện kỳ lạ, một người sợ bày tỏ tình cảm lại chọn cái nghề yêu cầu biểu đạt tình cảm cao. Bày những yêu ghét mạnh mẽ mà không thể biểu lộ trong cuộc sống ra, ném toàn bộ vào câu chuyện và nhân vật hư cấu.
Hiện giờ Lâm Chu Độ lại nói với anh, Tạ Thành Văn đương nhiên hiểu nó có nghĩa gì, anh thở dài.
Tại sao mọi chuyện lại phát triển đến thế này.
Cuối cùng Tạ Thành Văn cũng không hủy bệnh án kia, dù gì cũng là quá khứ của Lâm Chu Độ, lúc anh cất vào giá sách, di động lại vang lên.
Đêm hôm khuy khoắt còn gọi điện sẽ khiến người khác khó chịu, huống hồ người gọi lại là Trần Cảnh Tồn, Tạ Thành Văn không kiên nhẫn mà nhận điện thoại: "Cậu chưa đủ hả, nhắn tin cho Lâm Chu Độ đã đời rồi lại tìm tôi, có chuyện gì thì tự xử một mình đi?!"
Trần Cảnh Tồn bị oan mà không hiểu nổi "Đựu má, cậu bị điên à!"
............
Đợi Tạ Thành Văn xem xong trận đấu game, Lâm Chu Độ cũng nhẫn nhục chịu đựng làm xong đề toán, lúc này đã rất khuya.
Con người vào nửa đêm canh ba, rất dễ dàng đánh mất lý trí, lỡ miệng nói ra vài từ không nên nói. Lâm Chu Độ suy nghĩ thật lâu không biết nên nói thế nào, cuối cùng miệng nhanh hơn não: "Mẹ tôi có bệnh."
Câu này nghe giống như đang mắng chửi người, Lâm Chu Độ đành phải lặp lại: "Mẹ tôi thật sự có bệnh."
(*) Mình giải thích một chút: vì thường từ ngữ bên trung khác với mình, cái câu: Mày có bệnh tương đương với câu chửi mày bị khùng à/ mày bị điên à....của VN mình, vì thế lúc LCĐ nói mẹ tôi có bệnh, mới thấy sai sai:vvvv
Hình như cũng chả đỡ hơn bao nhiêu.
Lâm Chu Độ bỏ qua, cậu quyết định bắt đầu luôn: "Sau này tôi mới nhận ra. Bà ấy rất vất vả, ba mất, gánh nặng đổ dồn lên vai bà, rồi đổ bệnh, chuyện này cũng không có gì kỳ lạ. Bà ấy quá mệt mỏi, vì thế luôn muốn được người khác khen ngợi, điều này cũng không sai."
"Bà ấy mắc hội chứng Munchausen (*) nhưng không biết."
(*) Chứng Munchausen: thích giả vờ ốm
"Từ nhỏ tôi đã hay bệnh, ai ai cũng nói là mỗi ngày mẹ tôi đều cực nhọc chăm sóc tôi, sau này lớn lên phải hiếu thảo với bà. Nhưng tôi không hiểu, tại sao mẹ tôi lại bắt tôi ốm, rồi cho tôi uống thuốc?"
Lâm Chu Độ nhớ lại khoảng thời gian đó, cơn ác mộng dần trở lại, sau khi cậu tỉnh lại vẫn dày vò cậu, khiến thời ấu thơ được yêu thương bị bóng ma bao phủ.
"Bà ấy cho tôi ăn đồ lạ khiến tôi thượng thổ hạ tả mất hết sức lực mới đưa tôi đến bệnh viện," Lâm Chu Độ vừa nhớ lại vừa nói, "Vào mùa đông, bà ấy bảo tôi mặc như vậy là đủ rồi, sau đó tôi sốt cao, bà lại chầu chực bên giường, thay khăn, chăm sóc tôi. Bà ấy muốn có cảm giác tồn tại, bà ấy muốn được người khác khen là người mẹ tốt. Sau này, tôi biết tự chăm sóc bản thân, không dễ bị ốm nữa, bà sẽ bắt tôi uống thuốc, là loại thuốc Đông Y rất đắng, bà ấy ninh rất lâu, bảo tôi bị bệnh nên phải uống thuốc."
"Sau này lúc tôi đậu cấp ba, không đủ tiền. Bà nói với người khác, có phải bán máu cũng nhất định cho tôi đi học, rồi bà đi bán máu thật. Người ta nói với tôi, cháu xem mẹ cháu yêu cháu biết bao, nhưng không ai biết, nửa đêm bà sẽ bỏ cái gì đó vào ly nước của tôi. Tôi không thể giải thích, nghĩ cũng không thông, cuối cùng bỏ chạy. Mọi người chỉ nghĩ tôi không muốn làm gánh nặng cho gia đình nên mới bỏ học. Chỉ có tôi và bà biết, tôi không muốn nhận tình yêu của bà nữa."
Lúc Lâm chu Độ nói, không biết Tạ Thành Văn sẽ có phản ứng gì, đây là lần đầu cậu kể chuyện xưa của mình cho ai đó nghe, nên không biết người khác sẽ phản ứng ra sao. Trong khoảng thời gian này, lúc cậu thức giấc, sau đó sẽ giống như kẻ yếu đuối, hèn nhát, không làm được gì, đổ lỗi sự thất bại của mình cho thời thơ ấu. Cậu tránh xa người khác, với yêu đương thì không xác định rõ ràng, chỉ là không bao gồm lý do vì sao lại lên giường với Tạ Thành Văn.
Tạ Thành Văn lại không phản ứng như suy đoán của Lâm Chu Độ, lúc Lâm Chu Độ nói chuyện, anh vẫn luôn nhìn cậu.
"Tôi không biết tại sao lại hình thành mối quan hệ thân mật như vậy." Nhưng Lâm Chu Độ vẫn nói tiếp, cậu nói suy nghĩ của bản thân cho Tạ Thành Văn nghe, "Tôi không biết thang đo chính xác của tình yêu nằm ở đâu. Nhưng tôi có thể học, tôi đang học."
Lâm Chu Độ dùng hết sức mình bộc bạch, cậu hy vọng Tạ Thành Văn hiểu được.
Đột nhiên bóng tối bao trùm khiến Lâm Chu Độ ngẩn người, lúc này cậu và Tạ Thành Văn đều ở trên giường, Tạ Thành Văn ném thảm lông lại, che đi tầm mắt của Lâm chu Độ. Tạ Thành Văn đang ôm cậu, sống lưng run rẩy dán vào lồng ngực của Tạ Thành Văn.
Tạ Thành Văn nói: "Đừng nói chuyện về mẹ cậu khi chúng ta không mặc quần áo."
Câu nói hài không gây cười này khiến Lâm Chu Độ cười sắp rớt nước mắt. Tạ Thành Văn hiểu cậu đang nói gì, dùng cách dịu dàng nhất mà vây quanh cậu. Lâm Chu Độ chưa bao giờ nghĩ sẽ để người khác biết tình cảm của mình, cũng không biết cách biểu đạt tình cảm, chỉ biết trốn tránh, chỉ biết che đậy, là Tạ Thành Văn làm mềm cái vỏ ngoài của cậu, trong bóng đêm, cậu có thể khóc, vì cậu mất đi người thân, vì tình yêu là lưỡi dao khiến cậu chảy máu. Cậu có thể khóc, không phải vì diễn cho người khác xem, mà vì cậu cũng là con người.
Lâm Chu Độ nghĩ, xong đời rồi.
Đến lúc Lâm Chu Độ đã ngủ say, Tạ Thành Văn mới ngồi dậy. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, xỏ giày đi vào thư phòng mở đèn.
Lấy văn kiện trong tủ ra, là hồ sơ bệnh án của mẹ Lâm Chu Độ, đưa đến đây đã được một khoảng thời gian, nhưng chưa bị mở ra. Lúc trước Tạ Thành Văn do dự rất lâu, cuối cùng để nó về chỗ cũ. Văn bản trong tài liệu ghi lại kỹ càng tỉ mỉ, cũng không thể hiểu rõ một người một cách đầy đủ, đây là kinh nghiệm mà anh học được từ mấy ngày nay. Huống hồ cái này có thể mở ra câu chuyện xưa mà Lâm Chu Độ không muốn kể, anh không thể tra cứu quá khứ của Lâm Chu Độ giống như tìm tòi nguyên cứu lịch sử của một món đồ cổ được. Anh không thể quên đôi mắt ửng hồng của Lâm Chu Độ vào buổi tối hôm đó.
Sau đêm nay, Tạ Thành Văn cảm thấy mình thật may mắn vì không mở thứ này ra.
Chỉ nhìn một bệnh án đơn giản, anh có thể ra một kết luận hoàn toàn khác. Anh sẽ cho rằng Lâm Chu Độ hờ hững là vì hận mẹ mình. Điều này cũng không sai, một người phụ nữ cô độc chỉ còn đứa con trai, lại lấy tổn thương để cường điệu sự trả giá của mình, điều này sẽ khiến người khác dù bỏ học cũng phải rời đi. Câu chuyện xưa về cái vòng tay, nghĩ kỹ lại sẽ thấy người khác sởn tóc gáy, là tặng mà không quan tâm đến mong muốn của Lâm Chu Độ. Lâm Chu Độ chỉ hơn mười tuổi không thể nói cho người khác nghe, rất nhiều người lặp đi lặp lại, chỉ nói mẹ cháu rất yêu cháu.
Lúc Lâm Chu Độ nói cho anh, anh nghe rất rõ, đó không phải là hận. Dựa theo ngày trên bìa sổ, nếu hận, sẽ không ai vừa mới có tiền đã đưa mẹ đi khám bệnh tâm lý. Lâm Chu Độ chỉ không hiểu, nên mới muốn làm cho ra lẽ. Không có ai dạy Lâm Chu Độ yêu là gì, cách duy nhất để biết lại là sai lầm. Bác sĩ trị hết bệnh cho mẹ Lâm Chu Độ, lại quên mất đứa con.
Tạ Thành Văn nhớ lại mấy video phòng vấn, người khóc vĩnh viễn là một người khác, Lâm Chu Độ chỉ ngồi bên cạnh, cứ ngồi thế. Từ trước đến giờ, đối tượng từng hợp tác khi nhắc đến Lâm Chu Độ đều là khen ngợi, nhưng cậu lại không có bạn bè thân thiết, cũng chỉ có quan hệ tốt hơn chút với Tiền Nhạc Thiên kia. Không có tai tiếng, không yêu đương với ai, không vướng vào vòng giao lưu phức tạp. Sợ rằng đến cả Lâm Chu Độ cũng không biết rằng bản thân không hề đặt cảm xúc của mình vào mọi thứ, vì không biết yêu, đương nhiên sẽ không tổn thương người khác. Đúng là chuyện kỳ lạ, một người sợ bày tỏ tình cảm lại chọn cái nghề yêu cầu biểu đạt tình cảm cao. Bày những yêu ghét mạnh mẽ mà không thể biểu lộ trong cuộc sống ra, ném toàn bộ vào câu chuyện và nhân vật hư cấu.
Hiện giờ Lâm Chu Độ lại nói với anh, Tạ Thành Văn đương nhiên hiểu nó có nghĩa gì, anh thở dài.
Tại sao mọi chuyện lại phát triển đến thế này.
Cuối cùng Tạ Thành Văn cũng không hủy bệnh án kia, dù gì cũng là quá khứ của Lâm Chu Độ, lúc anh cất vào giá sách, di động lại vang lên.
Đêm hôm khuy khoắt còn gọi điện sẽ khiến người khác khó chịu, huống hồ người gọi lại là Trần Cảnh Tồn, Tạ Thành Văn không kiên nhẫn mà nhận điện thoại: "Cậu chưa đủ hả, nhắn tin cho Lâm Chu Độ đã đời rồi lại tìm tôi, có chuyện gì thì tự xử một mình đi?!"
Trần Cảnh Tồn bị oan mà không hiểu nổi "Đựu má, cậu bị điên à!"
Danh sách chương