Edit: Cá
.............
Vốn Lâm Chu Độ đã ngủ ít, nhưng cậu nghi ngờ rằng hình như Tạ Thành Văn bị mất ngủ. Nếu không thì tại sao mỗi khi cậu thức dậy thì Tạ Thành Văn đều không ở bên cạnh.
Cậu ngồi dậy, nghe thấy tiếng của Tạ Thành Văn đang nói chuyện, chắc là anh đang ở ngoài gọi điện thoại.
Tối khuya, trong phòng còn có bệnh nhân, đáng lẽ ra là nên nhỏ tiếng một chút, nhưng hình như Tạ Thành Văn đang tức giận, khiến anh không khống chế được âm lượng của mình. May mà đây là phòng VIP của bệnh viện tư nhân nên cũng không làm ồn đến người khác.
"Sắp quay rồi mà thay diễn viên cái gì hả?!" Tiếng của Tạ Thành Văn truyền tới, "Trước tiên anh quay phần của người khác trước đi, hoặc là đừng quay toàn thân là được."
À đúng rồi, đầu dây bên kia đang bị chửi sml có lẽ là Khưu Văn Lễ.
"Ông lớn à, ông bị sảng à?" Khưu Văn Lễ chẳng muốn nghe lí lẽ vớ vẩn của Tạ Thành Văn chút nào, "Bởi vì chưa quay nên mới đổi diễn viên đó, nếu quay phân nửa rồi đổi thì cái đó càng phiền hơn. Cậu ấy là nam chính, phần diễn của người khác tuy nhiều nhưng đa số đều là quay chung với cậu ấy, với cả chỉ quay nửa người trên là quay thế nào? Chẳng lẽ lần sau bổ sung cảnh quay toàn thân cho cậu ấy à? Bộ phim này có rất nhiều pha hành động, cho dù để quay cuối cùng đi nữa thì cũng không trì hoãn được mấy tháng đâu. Không bàn đến việc cậu ấy có đi được hay không, nhưng dù có thể đi thì thế nào, nếu không cẩn thận có thể sẽ lưu lại di chứng suốt đời đó."
Lâm Chu Độ ở trong phòng không nghe thấy được lời giải thích của Khưu Văn Lễ, phía bên cậu chỉ thấy được sự im lặng của Tạ Thành Văn.
Tạ Thành Văn cũng không cần Khưu Văn Lễ giải thích thì anh cũng hiểu được. Không phải anh chưa từng đến phim trường bao giờ, anh hiểu được trình tự của nó thế nào, cũng biết là để cho cả tổ phim chờ một người thì số tiền tiêu tốn một ngày của nó không hề ít. Huống chi còn ảnh hưởng đến những diễn viên khác, người ta còn có những công việc khác mà. Hậu kì chế tác phim cũng cần thời gian, phim của Khưu Văn Lễ rất được rạp chiếu phim săn đón, tất cả đều được xếp vào giờ vàng, nếu chỉ vì chút chậm trễ này mà bỏ lỡ thời cơ đó thì cho dù là cũng một bộ phim nhưng kết quả vẫn sẽ khác nhau rất nhiều.
Nếu là diễn viên khác, Tạ Thành Văn sẽ không có ý kiến gì. Cho dù là cái lần mà anh và Khưu Văn Lễ cãi nhau ầm ĩ nhất thì cuối cùng anh cũng đồng ý với ý kiến của Khưu Văn Lễ. Giống như Khưu Văn Lễ nói, khả năng diễn xuất của hai diễn viên không chênh lệch nhau mấy, mà một người trong đó sau lưng còn có người tài trợ, không chỉ có thể giải quyết vấn đề tiền nong, mà còn có thể hợp tác về mảng tuyên truyền, quảng cáo trong thời gian chiếu phim. Có hơi cục súc một chút, nhưng đây là phim nghệ thuật, cũng cũng là để kiếm tiền, chứ không phải là hít không khí mà sống.
Tạ Thành Văn cảm thấy mình là một thương nhân cực kì thất bại. Tại sao trong cái nghề này, người khác vì nâng đỡ một diễn viên mà tìm một đống phát ngôn quảng cáo, có thể đóng dăm ba bộ phim ba xu nhưng vẫn chiếm được doanh thu phòng vé, đến phiên anh thì lại lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này. Biết rằng mọi điều Khưu Văn Lễ nói đều chính xác, Lâm Chu Độ cũng nói rằng có thể thừa dịp này mà nghỉ ngơi một chút, nhưng anh vẫn không cam lòng.
"Lần này coi như là tôi cầu xin anh đó." Tạ Thành Văn nói, "Chỉ lần này thôi."
Lâm Chu Độ không thể chịu nổi nữa.
"Tạ Thành Văn!" Lâm Chu Độ gọi anh, "Anh đang ở đâu thế?"
Tạ Thành Văn cúp máy, rồi đi vào.
Lâm Chu Độ không biết nên nói gì để ngăn cản hành động bán thảm của Tạ Thành Văn. Nói lí với Tạ Thành Văn thì không cần vì Tạ Thành Văn cũng hiểu được điều đó. Cậu cũng không thể giống như mấy bộ ngôn tình máu chó mà ôm mặt Tạ Thành Văn rồi hỏi anh: "Sao anh lại ngốc như thế?"
Tạ Thành Văn hỏi cậu: "Em muốn đi WC à? Hay là khát nước?"
"Không phải." Lâm Chu Độ ra hiệu bảo Tạ Thành Văn mở đèn giường, "Chỉ muốn nói với anh vài điều mà thôi."
"Thật ra thì trước đây em vẫn luôn trăn trở, nhưng lại không có thời gian để trăn trở." Lâm Chu Độ nói, "Em cảm thấy em như một vị Hoàng đế bạo quân, ngày ngày lo lắng có người muốn soán ngôi, nên phải dùng bảo lực để bảo vệ ngôi vị của mình."
Lâm Chu Độ chưa từng nói với ai rằng thật ra cậu rất để ý việc này. Nhưng đây không phải là chuyện cậu có thể quyết định, phất lên thì dễ, có thể nhờ thực lực hoặc scandal. Nhưng muốn giữ vững độ nổi tiếng đó thì lại là điều mà cả giới showbiz đều trăn trở. Biến mất khỏi màn ảnh đã lâu, độ nổi tiếng cũng không cao, Lâm Chu Độ muốn đóng phim để nâng cao độ hot của mình, cậu muốn nổi tiếng hơn, không muốn mình mãi hết thời như vậy, thế rồi cậu mãi bận rộn đóng phim, để cuối cùng lại biến mình thành một cổ máy biết đi như thế.
"Mấy ngày trước chị Thiệu nói với em, bảo em nên cố gắng học tập, đừng có mãi trăn trở như thế. Ngoài mặt đáp ứng nhưng trong lòng em lại không nghĩ vậy." Lâm Chu Độ nói, "Hiện tại em chỉ cảm thấy buồn cười, ban đầu là vì mình là diễn viên mới đi học thêm những kĩ năng đó, nhưng kết quả thì sao? Mãi mê đóng phim đến không còn thời gian để trau dồi kĩ năng diễn xuất. Em không phải đang an ủi anh, mà thật sự em cần phải nghỉ ngơi một thời gian."
Đi học tại trường Điện Ảnh, hoặc ở nhà đọc sách, xem phim nhiều hơn. Chứ không phải đâm đầu vào mấy tin độc quyền, quảng bá khắp nơi, fanmeeting, cố gắng nâng cao độ hot các thứ.
Chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến công việc, thu nhập giảm, ít xuất hiện hơn sẽ làm giảm bớt fans của mình, giá trị thương mại có lẽ cũng sẽ thấp hơn, thế nên nếu không phải ngoài ý muốn thì Lâm Chu Độ sẽ không bao giờ chọn dập chân tại chỗ thế này. Ông trời cho cậu cơ hội này, để cậu chọn lựa lại một lần nữa con đường mà cậu muốn đi. Không phải nhờ kim chủ chống lưng, không dựa vào cơ hội mà đạo diễn cho, cũng không phải là số liệu mà fans ban tặng.
Tạ Thành Văn hình như cũng bắt đầu chấp nhận việc này.
Anh nói: "Không có gì gọi là bạo quân cả. Em nhìn mấy vị Hoàng đế như Lý Thế Dân, Chu Lệ đi, đều là minh quân nổi danh cả. Chỉ cần em làm tốt việc em nên làm, thì điều tốt lành sẽ đến với em."
"Ở giới giải trí, cái này gọi là," Lâm Chu Độ nói, "Bích từ lạp thải (*)."
(*) Từ này t tách ra giải thích đi chứ gộp lại không biết giải thích sao nữa =)))
Bích từ: trục lợi/đầu cơ/tống tiền.
Lạp thải: là dìm idol người khác xuống để nâng idol mình lên.
Cứ tạm hiểu theo nghĩa tách rời đi =)))))
Cậu kéo Tạ Thành Văn lên giường, hai người nằm chen chúc trên giường bệnh chật hẹp. Ngày mai được nghỉ, không cần dậy sớm, có thể ngủ thẳng đến trưa, ngủ luôn đến chiều, ngủ đến không biết trời trăng mây gió.
Tạ Thành Văn không phải là sao chổi, mà là may mắn của cậu.
.............
Vốn Lâm Chu Độ đã ngủ ít, nhưng cậu nghi ngờ rằng hình như Tạ Thành Văn bị mất ngủ. Nếu không thì tại sao mỗi khi cậu thức dậy thì Tạ Thành Văn đều không ở bên cạnh.
Cậu ngồi dậy, nghe thấy tiếng của Tạ Thành Văn đang nói chuyện, chắc là anh đang ở ngoài gọi điện thoại.
Tối khuya, trong phòng còn có bệnh nhân, đáng lẽ ra là nên nhỏ tiếng một chút, nhưng hình như Tạ Thành Văn đang tức giận, khiến anh không khống chế được âm lượng của mình. May mà đây là phòng VIP của bệnh viện tư nhân nên cũng không làm ồn đến người khác.
"Sắp quay rồi mà thay diễn viên cái gì hả?!" Tiếng của Tạ Thành Văn truyền tới, "Trước tiên anh quay phần của người khác trước đi, hoặc là đừng quay toàn thân là được."
À đúng rồi, đầu dây bên kia đang bị chửi sml có lẽ là Khưu Văn Lễ.
"Ông lớn à, ông bị sảng à?" Khưu Văn Lễ chẳng muốn nghe lí lẽ vớ vẩn của Tạ Thành Văn chút nào, "Bởi vì chưa quay nên mới đổi diễn viên đó, nếu quay phân nửa rồi đổi thì cái đó càng phiền hơn. Cậu ấy là nam chính, phần diễn của người khác tuy nhiều nhưng đa số đều là quay chung với cậu ấy, với cả chỉ quay nửa người trên là quay thế nào? Chẳng lẽ lần sau bổ sung cảnh quay toàn thân cho cậu ấy à? Bộ phim này có rất nhiều pha hành động, cho dù để quay cuối cùng đi nữa thì cũng không trì hoãn được mấy tháng đâu. Không bàn đến việc cậu ấy có đi được hay không, nhưng dù có thể đi thì thế nào, nếu không cẩn thận có thể sẽ lưu lại di chứng suốt đời đó."
Lâm Chu Độ ở trong phòng không nghe thấy được lời giải thích của Khưu Văn Lễ, phía bên cậu chỉ thấy được sự im lặng của Tạ Thành Văn.
Tạ Thành Văn cũng không cần Khưu Văn Lễ giải thích thì anh cũng hiểu được. Không phải anh chưa từng đến phim trường bao giờ, anh hiểu được trình tự của nó thế nào, cũng biết là để cho cả tổ phim chờ một người thì số tiền tiêu tốn một ngày của nó không hề ít. Huống chi còn ảnh hưởng đến những diễn viên khác, người ta còn có những công việc khác mà. Hậu kì chế tác phim cũng cần thời gian, phim của Khưu Văn Lễ rất được rạp chiếu phim săn đón, tất cả đều được xếp vào giờ vàng, nếu chỉ vì chút chậm trễ này mà bỏ lỡ thời cơ đó thì cho dù là cũng một bộ phim nhưng kết quả vẫn sẽ khác nhau rất nhiều.
Nếu là diễn viên khác, Tạ Thành Văn sẽ không có ý kiến gì. Cho dù là cái lần mà anh và Khưu Văn Lễ cãi nhau ầm ĩ nhất thì cuối cùng anh cũng đồng ý với ý kiến của Khưu Văn Lễ. Giống như Khưu Văn Lễ nói, khả năng diễn xuất của hai diễn viên không chênh lệch nhau mấy, mà một người trong đó sau lưng còn có người tài trợ, không chỉ có thể giải quyết vấn đề tiền nong, mà còn có thể hợp tác về mảng tuyên truyền, quảng cáo trong thời gian chiếu phim. Có hơi cục súc một chút, nhưng đây là phim nghệ thuật, cũng cũng là để kiếm tiền, chứ không phải là hít không khí mà sống.
Tạ Thành Văn cảm thấy mình là một thương nhân cực kì thất bại. Tại sao trong cái nghề này, người khác vì nâng đỡ một diễn viên mà tìm một đống phát ngôn quảng cáo, có thể đóng dăm ba bộ phim ba xu nhưng vẫn chiếm được doanh thu phòng vé, đến phiên anh thì lại lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này. Biết rằng mọi điều Khưu Văn Lễ nói đều chính xác, Lâm Chu Độ cũng nói rằng có thể thừa dịp này mà nghỉ ngơi một chút, nhưng anh vẫn không cam lòng.
"Lần này coi như là tôi cầu xin anh đó." Tạ Thành Văn nói, "Chỉ lần này thôi."
Lâm Chu Độ không thể chịu nổi nữa.
"Tạ Thành Văn!" Lâm Chu Độ gọi anh, "Anh đang ở đâu thế?"
Tạ Thành Văn cúp máy, rồi đi vào.
Lâm Chu Độ không biết nên nói gì để ngăn cản hành động bán thảm của Tạ Thành Văn. Nói lí với Tạ Thành Văn thì không cần vì Tạ Thành Văn cũng hiểu được điều đó. Cậu cũng không thể giống như mấy bộ ngôn tình máu chó mà ôm mặt Tạ Thành Văn rồi hỏi anh: "Sao anh lại ngốc như thế?"
Tạ Thành Văn hỏi cậu: "Em muốn đi WC à? Hay là khát nước?"
"Không phải." Lâm Chu Độ ra hiệu bảo Tạ Thành Văn mở đèn giường, "Chỉ muốn nói với anh vài điều mà thôi."
"Thật ra thì trước đây em vẫn luôn trăn trở, nhưng lại không có thời gian để trăn trở." Lâm Chu Độ nói, "Em cảm thấy em như một vị Hoàng đế bạo quân, ngày ngày lo lắng có người muốn soán ngôi, nên phải dùng bảo lực để bảo vệ ngôi vị của mình."
Lâm Chu Độ chưa từng nói với ai rằng thật ra cậu rất để ý việc này. Nhưng đây không phải là chuyện cậu có thể quyết định, phất lên thì dễ, có thể nhờ thực lực hoặc scandal. Nhưng muốn giữ vững độ nổi tiếng đó thì lại là điều mà cả giới showbiz đều trăn trở. Biến mất khỏi màn ảnh đã lâu, độ nổi tiếng cũng không cao, Lâm Chu Độ muốn đóng phim để nâng cao độ hot của mình, cậu muốn nổi tiếng hơn, không muốn mình mãi hết thời như vậy, thế rồi cậu mãi bận rộn đóng phim, để cuối cùng lại biến mình thành một cổ máy biết đi như thế.
"Mấy ngày trước chị Thiệu nói với em, bảo em nên cố gắng học tập, đừng có mãi trăn trở như thế. Ngoài mặt đáp ứng nhưng trong lòng em lại không nghĩ vậy." Lâm Chu Độ nói, "Hiện tại em chỉ cảm thấy buồn cười, ban đầu là vì mình là diễn viên mới đi học thêm những kĩ năng đó, nhưng kết quả thì sao? Mãi mê đóng phim đến không còn thời gian để trau dồi kĩ năng diễn xuất. Em không phải đang an ủi anh, mà thật sự em cần phải nghỉ ngơi một thời gian."
Đi học tại trường Điện Ảnh, hoặc ở nhà đọc sách, xem phim nhiều hơn. Chứ không phải đâm đầu vào mấy tin độc quyền, quảng bá khắp nơi, fanmeeting, cố gắng nâng cao độ hot các thứ.
Chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến công việc, thu nhập giảm, ít xuất hiện hơn sẽ làm giảm bớt fans của mình, giá trị thương mại có lẽ cũng sẽ thấp hơn, thế nên nếu không phải ngoài ý muốn thì Lâm Chu Độ sẽ không bao giờ chọn dập chân tại chỗ thế này. Ông trời cho cậu cơ hội này, để cậu chọn lựa lại một lần nữa con đường mà cậu muốn đi. Không phải nhờ kim chủ chống lưng, không dựa vào cơ hội mà đạo diễn cho, cũng không phải là số liệu mà fans ban tặng.
Tạ Thành Văn hình như cũng bắt đầu chấp nhận việc này.
Anh nói: "Không có gì gọi là bạo quân cả. Em nhìn mấy vị Hoàng đế như Lý Thế Dân, Chu Lệ đi, đều là minh quân nổi danh cả. Chỉ cần em làm tốt việc em nên làm, thì điều tốt lành sẽ đến với em."
"Ở giới giải trí, cái này gọi là," Lâm Chu Độ nói, "Bích từ lạp thải (*)."
(*) Từ này t tách ra giải thích đi chứ gộp lại không biết giải thích sao nữa =)))
Bích từ: trục lợi/đầu cơ/tống tiền.
Lạp thải: là dìm idol người khác xuống để nâng idol mình lên.
Cứ tạm hiểu theo nghĩa tách rời đi =)))))
Cậu kéo Tạ Thành Văn lên giường, hai người nằm chen chúc trên giường bệnh chật hẹp. Ngày mai được nghỉ, không cần dậy sớm, có thể ngủ thẳng đến trưa, ngủ luôn đến chiều, ngủ đến không biết trời trăng mây gió.
Tạ Thành Văn không phải là sao chổi, mà là may mắn của cậu.
Danh sách chương