Edit + Beta: Vịt
Tạ Thành Văn sẽ không để cho cậu đi nói xin lỗi, Lâm Chu Độ đương nhiên biết. Nhưng Tạ Thành Văn không muốn cậu nói xin lỗi, Lâm Chu Độ liền đổi chủ ý một chút, không phiền toái, chỉ là phải hơi tăng thêm một chút chi phí, cậu tới siêu thị dưới lầu, mua một chai bia, mới đi gõ cửa Phương Hữu.
Phương Hữu lúc trước nhận được câu trả lời khẳng định, đang chờ ở phòng, vừa nghe thấy chuông cửa liền vui rạo rực tới mở cửa, không ngoài dự tính nhìn thấy Lâm Chu Độ, trong lòng sướng tới tắc nghẽn, còn muốn bày ra tư thế: "Có gì muốn làm?"
Lâm Chu Độ kéo cửa, nhìn tay nắm cửa rất chắc chắn, liền đập nát một nửa chai bia.
Vừa quay đầu nhìn, Phương Hữu đã hoa dung thất sắc: "Cậu làm gì?!"
"Tôi tới nói xin lỗi á." Lâm Chu Độ đi tới, "Không phải nói tôi hủy dung cậu hả, tôi trước tiên hủy dung rồi nói xin lỗi, rất bình thường nhỉ."
Phương Hữu không muốn xin lỗi như vậy: "Cậu cách tôi xa chút!"
"Đừng lộn xộn mà." Chỗ chai bia nứt ra đã chống cằm Phương Hữu, "Hủy dung thì thôi, cắt yết hầu sẽ không tốt nhỉ."
Cả người Phương Hữu đều run rẩy: "Cậu đây là phạm pháp."
Lâm Chu Độ không sao cả: "Tôi biết mà, mấy hôm trước trên bàn rượu gây lộn ngộ thương, đây không phải bản thảo tin tức của cậu viết như vậy sao. Sao cậu nói pháp luật như vậy? Đã nói tháo chân mà Đại thiếu gia."
"Tôi sai rồi." Đầu óc Phương Hữu rốt cục tỉnh táo, "Tôi xin lỗi."
"Đừng mà." Lâm Chu Độ vẫn là dáng vẻ vô lại, "Tôi đều nói rồi, tôi nói xin lỗi, tôi nói xin lỗi."
"Tôi nói xin lỗi!" Cổ họng Phương Hữu đã khàn, từ trong cổ họng xé ra âm thanh, "Tôi xin lỗi cậu!"
Chai rượu thu lại, Lâm Chu Độ nửa ngồi xuống, quan sát cổ Phương Hữu, một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Cậu tìm cái chổi, trút hết rác vào túi đen, thu dọn xong mới nhìn về phía Phương Hữu. Phương Hữu dáng vẻ kinh hồn bất định, trên mặt loáng thoáng có nước mắt. Lâm Chu Độ cười áy náy với Phương Hữu một tiếng: "Xấu hổ quá, xã hội đen các cậu, chưa từng gặp loại tiểu lưu manh như tôi."
Trong ngữ khí của cậu có chút ý tứ an ủi: "Nhanh đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đối diễn với tôi đấy."
Liền mở cửa rời đi.
Đợi đến lúc Lâm Chu Độ quẳng túi về phòng, Tạ Thành Văn đã đợi rất lâu.
Lâm Chu Độ vào cửa liền thành thật khai báo: "Tôi nghe thấy anh gọi điện thoại rồi."
Tạ Thành Văn ăn đồ ăn ngoài Lâm Chu Độ mang về cho hắn: "Tôi chửi rất nhiều lời thô tục."
"Đúng vậy." Lâm Chu Độ nói, "Chỉ cần không nói trước mặt Tạ Kỳ là được."
"Tôi không có." Tạ Thành Văn nhớ tới đứa nhỏ kia lại có chút nhức đầu, "Nó hiện giờ còn học được chửi người bằng tiếng nước ngoài, không phải tôi dạy."
Lâm Chu Độ cảm thấy rất buồn cười, cậu đột nhiên muốn gọi Tạ Thành Văn một cái. Nhưng lại cứ nghẹn lại, gọi "Tạ tiên sinh" hoặc là "Tạ tổng" đều quá mức xa lạ, gọi "Thành Văn"? Cậu bị suy nghĩ này của mình buồn nôn tới run lên.
"Tạ Thành Văn." Lâm Chu Độ không biết gọi kim chủ như nào, có thể khiến người ta tức giận hay không, "Tôi hiểu, tôi sẽ không nói xin lỗi với Phương Hữu."
Tạ Thành Văn nhận được hứa hẹn này, thoạt nhìn nhưng không có dáng vẻ quá cảm động: "Tôi biết, hắn đã nói xin lỗi."
Lúc Lâm Chu Độ đi ra ngoài còn không kịp nhìn điện thoại, Phương Hữu đã gấp rút bảo vệ tính mạng, công khai đăng weibo, tỏ vẻ tất cả đều là một trận hiểu lầm, mình không cẩn thận đụng phải tiền bối ở đó nói xin lỗi, Lâm Chu Độ là người tốt tuyệt đối không đánh hắn, bị thương lại càng là chuyện giả dối hư ảo.
Đáng tiếc bọn họ cũng không tính là nổi tiếng, hot search cũng chỉ xếp thứ 10. Chuyện cứ như vậy giải quyết, Lâm Chu Độ chợt cảm thấy có chút không thú vị. Tạ Thành Văn ăn cơm xong cũng muốn đi, Lâm Chu Độ không muốn tiễn hắn, nhìn Tạ Thành Văn sắp đi ra ngoài, Lâm Chu Độ xa xa ngồi trên sofa nói: "Anh mặc bộ này rất đẹp."
(Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Cậu thậm chí nói lời trước kia sẽ cảm thấy mạo phạm Tạ Thành Văn, "Rất lộ vẻ trẻ tuổi."
Tạ Thành Văn nhưng ngay cả lời kịch cũng không sửa, vẫn nói như cũ, cậu yên tâm quay phim.
Chờ tới lúc cửa triệt để đóng lại, Lâm Chu Độ mới phát hiện mình run không tốt hơn Phương Hữu 10 phút trước là mấy.
Cũng chỉ có trí thông minh của Phương Hữu mới sẽ tin, diễn viên cùng tổ phim có thể ở trong khách sạn người đến người đi hành hung. Phương Hữu không để ý tới Lâm Chu Độ ra vào đều cất giấu chai rượu, tránh giám sát, cũng không ý thức được lúc cổ bị chặn, bàn tay Lâm Chu Độ một mực chắn chỗ nứt, phòng ngừa thật sự ngoài ý muốn làm Phương Hữu bị thương. Lâm Chu Độ ngồi, mở tay vẫn luôn không lộ ra ra, mảnh vỡ đâm vào không ít, máu chảy cũng không phải nhiều, chỉ là đau vụn vặt có chút khó chịu.
Lâm Chu Độ nghĩ, mình, hoặc là Tạ Thành Văn, thật sự tự tìm phiền toái.
Tạ Thành Văn sẽ không để cho cậu đi nói xin lỗi, Lâm Chu Độ đương nhiên biết. Nhưng Tạ Thành Văn không muốn cậu nói xin lỗi, Lâm Chu Độ liền đổi chủ ý một chút, không phiền toái, chỉ là phải hơi tăng thêm một chút chi phí, cậu tới siêu thị dưới lầu, mua một chai bia, mới đi gõ cửa Phương Hữu.
Phương Hữu lúc trước nhận được câu trả lời khẳng định, đang chờ ở phòng, vừa nghe thấy chuông cửa liền vui rạo rực tới mở cửa, không ngoài dự tính nhìn thấy Lâm Chu Độ, trong lòng sướng tới tắc nghẽn, còn muốn bày ra tư thế: "Có gì muốn làm?"
Lâm Chu Độ kéo cửa, nhìn tay nắm cửa rất chắc chắn, liền đập nát một nửa chai bia.
Vừa quay đầu nhìn, Phương Hữu đã hoa dung thất sắc: "Cậu làm gì?!"
"Tôi tới nói xin lỗi á." Lâm Chu Độ đi tới, "Không phải nói tôi hủy dung cậu hả, tôi trước tiên hủy dung rồi nói xin lỗi, rất bình thường nhỉ."
Phương Hữu không muốn xin lỗi như vậy: "Cậu cách tôi xa chút!"
"Đừng lộn xộn mà." Chỗ chai bia nứt ra đã chống cằm Phương Hữu, "Hủy dung thì thôi, cắt yết hầu sẽ không tốt nhỉ."
Cả người Phương Hữu đều run rẩy: "Cậu đây là phạm pháp."
Lâm Chu Độ không sao cả: "Tôi biết mà, mấy hôm trước trên bàn rượu gây lộn ngộ thương, đây không phải bản thảo tin tức của cậu viết như vậy sao. Sao cậu nói pháp luật như vậy? Đã nói tháo chân mà Đại thiếu gia."
"Tôi sai rồi." Đầu óc Phương Hữu rốt cục tỉnh táo, "Tôi xin lỗi."
"Đừng mà." Lâm Chu Độ vẫn là dáng vẻ vô lại, "Tôi đều nói rồi, tôi nói xin lỗi, tôi nói xin lỗi."
"Tôi nói xin lỗi!" Cổ họng Phương Hữu đã khàn, từ trong cổ họng xé ra âm thanh, "Tôi xin lỗi cậu!"
Chai rượu thu lại, Lâm Chu Độ nửa ngồi xuống, quan sát cổ Phương Hữu, một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Cậu tìm cái chổi, trút hết rác vào túi đen, thu dọn xong mới nhìn về phía Phương Hữu. Phương Hữu dáng vẻ kinh hồn bất định, trên mặt loáng thoáng có nước mắt. Lâm Chu Độ cười áy náy với Phương Hữu một tiếng: "Xấu hổ quá, xã hội đen các cậu, chưa từng gặp loại tiểu lưu manh như tôi."
Trong ngữ khí của cậu có chút ý tứ an ủi: "Nhanh đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đối diễn với tôi đấy."
Liền mở cửa rời đi.
Đợi đến lúc Lâm Chu Độ quẳng túi về phòng, Tạ Thành Văn đã đợi rất lâu.
Lâm Chu Độ vào cửa liền thành thật khai báo: "Tôi nghe thấy anh gọi điện thoại rồi."
Tạ Thành Văn ăn đồ ăn ngoài Lâm Chu Độ mang về cho hắn: "Tôi chửi rất nhiều lời thô tục."
"Đúng vậy." Lâm Chu Độ nói, "Chỉ cần không nói trước mặt Tạ Kỳ là được."
"Tôi không có." Tạ Thành Văn nhớ tới đứa nhỏ kia lại có chút nhức đầu, "Nó hiện giờ còn học được chửi người bằng tiếng nước ngoài, không phải tôi dạy."
Lâm Chu Độ cảm thấy rất buồn cười, cậu đột nhiên muốn gọi Tạ Thành Văn một cái. Nhưng lại cứ nghẹn lại, gọi "Tạ tiên sinh" hoặc là "Tạ tổng" đều quá mức xa lạ, gọi "Thành Văn"? Cậu bị suy nghĩ này của mình buồn nôn tới run lên.
"Tạ Thành Văn." Lâm Chu Độ không biết gọi kim chủ như nào, có thể khiến người ta tức giận hay không, "Tôi hiểu, tôi sẽ không nói xin lỗi với Phương Hữu."
Tạ Thành Văn nhận được hứa hẹn này, thoạt nhìn nhưng không có dáng vẻ quá cảm động: "Tôi biết, hắn đã nói xin lỗi."
Lúc Lâm Chu Độ đi ra ngoài còn không kịp nhìn điện thoại, Phương Hữu đã gấp rút bảo vệ tính mạng, công khai đăng weibo, tỏ vẻ tất cả đều là một trận hiểu lầm, mình không cẩn thận đụng phải tiền bối ở đó nói xin lỗi, Lâm Chu Độ là người tốt tuyệt đối không đánh hắn, bị thương lại càng là chuyện giả dối hư ảo.
Đáng tiếc bọn họ cũng không tính là nổi tiếng, hot search cũng chỉ xếp thứ 10. Chuyện cứ như vậy giải quyết, Lâm Chu Độ chợt cảm thấy có chút không thú vị. Tạ Thành Văn ăn cơm xong cũng muốn đi, Lâm Chu Độ không muốn tiễn hắn, nhìn Tạ Thành Văn sắp đi ra ngoài, Lâm Chu Độ xa xa ngồi trên sofa nói: "Anh mặc bộ này rất đẹp."
(Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Cậu thậm chí nói lời trước kia sẽ cảm thấy mạo phạm Tạ Thành Văn, "Rất lộ vẻ trẻ tuổi."
Tạ Thành Văn nhưng ngay cả lời kịch cũng không sửa, vẫn nói như cũ, cậu yên tâm quay phim.
Chờ tới lúc cửa triệt để đóng lại, Lâm Chu Độ mới phát hiện mình run không tốt hơn Phương Hữu 10 phút trước là mấy.
Cũng chỉ có trí thông minh của Phương Hữu mới sẽ tin, diễn viên cùng tổ phim có thể ở trong khách sạn người đến người đi hành hung. Phương Hữu không để ý tới Lâm Chu Độ ra vào đều cất giấu chai rượu, tránh giám sát, cũng không ý thức được lúc cổ bị chặn, bàn tay Lâm Chu Độ một mực chắn chỗ nứt, phòng ngừa thật sự ngoài ý muốn làm Phương Hữu bị thương. Lâm Chu Độ ngồi, mở tay vẫn luôn không lộ ra ra, mảnh vỡ đâm vào không ít, máu chảy cũng không phải nhiều, chỉ là đau vụn vặt có chút khó chịu.
Lâm Chu Độ nghĩ, mình, hoặc là Tạ Thành Văn, thật sự tự tìm phiền toái.
Danh sách chương