Edit + Beta: Vịt
Lâm Chu Độ hỏi: "Cháu không phải tới lớp sở thích sao?"
Tạ Kỳ rót cho mình chén nước chanh đang uống, nghe có chút nghi ngờ: "Tới lớp sở thích cái gì, cháu đi ra ngoài du lịch với bạn. Thật vất vả được nghỉ, mới không muốn ngày nào cũng ở nhà nhìn ba cháu."
Tạ Kỳ nói: "Cháu cho tới bây giờ chưa từng tới lớp sở thích, bởi vì cháu thông minh."
Lâm Chu Độ cảm thấy giờ phút này Tạ Thành Văn còn chưa tới nhà có chút bi thảm. Suy nghĩ một chút còn định ở trước mặt nhóc bảo trì uy nghiêm gia trưởng của Tạ Thành Văn, cứ như vậy bị Tạ Kỳ vô tình vạch trần, dường như chỉ số bi thảm lại bão táp một đống lớn.
Tạ Kỳ du lịch trở về, ném vali vào trong phòng, lại nhìn nhìn thời gian, nói tạm biệt với Lâm Chu Độ: "Cháu phải tới hội bạn học cấp 2 rồi, chú nói với ba cháu một tiếng, cháu buổi tối không về!"
Tạ Kỳ chạy cực kỳ nhanh, chỉ còn lại một mình Lâm Chu Độ. Lâm Chu Độ đi tắm rửa sạch sẽ, tắm xong đi ra ngoài, lại gọi đồ ăn ngoài cho mình, đang ăn đồ ăn ngoài, Tạ Thành Văn về.
Tạ Thành Văn dường như đã biết chuyện Lâm Chu Độ tới, cũng không có kinh ngạc. Hôm nay đồ ăn ngoài gọi mùi vị không tệ, Lâm Chu Độ thậm chí tìm bát, chia cho Tạ Thành Văn một nửa.
Tạ Thành Văn ngồi ở bên bàn, nghe Lâm Chu Độ bình tĩnh kể với hắn, mẹ qua đời, tổ chức tang lễ, hỏa táng xong lại chọn hũ tro cốt, tìm nghĩa địa chỗ nào an táng...... Lúc Lâm Chu Độ kể, Tạ Thành Văn vẫn luôn nhìn mặt cậu, không chút nghi ngờ nào, tràn đầy mệt mỏi rõ ràng. Nhưng ở bên ngoài, bình tĩnh tới không chút gợn sóng nào, giống như giấy vụn vo nát, giống như con suối đã khô cạn.
Trên đường về, Tạ Thành Văn nghĩ phải an ủi Lâm Chu Độ thế nào, hắn không am hiểu những thứ này lắm. Nhưng dường như không cần thiết, từ bên ngoài nhìn, Lâm Chu Độ đã xử lý tốt tất cả tâm tình, chờ bổ sung giấc ngủ, cậu lập tức có thể bắt đầu làm việc.
Lâm Chu Độ quả nhiên rất nhanh đã buồn ngủ, chờ lúc Tạ Thành Văn vào phòng ngủ, cậu thậm chí đã ngủ được một lượt, nghe thấy động tĩnh mơ mơ màng màng mà mở mắt. Cảm nhận được Tạ Thành Văn ở bên kia giường, cậu theo thói quen mà nhào tới, ôm cổ Tạ Thành Văn. Cậu giống như cún con, Tạ Thành Văn nghĩ, từng chút từng chút mà cọ, giống như đang lây nhiễm hơi thở. Hôm nay thời tiết không phải quá nóng cũng không phải quá lạnh, trong phòng ngủ chỉ có mùi đàn hương mà Tạ Thành Văn vừa đốt, ánh đèn cũng rất vừa, không chói mắt cũng không u ám. Tạ Thành Văn nghĩ, tất cả đều rất tốt, nhất là người bên cạnh.
Không tốt chính là, Tạ Thành Văn rất nhanh phát hiện tay Lâm Chu Độ sờ về phía nơi nào đó.
Cái này không đúng lắm, Tạ Thành Văn có chút nhức đầu, thừa dịp mình còn lý trí ngăn cản Lâm Chu Độ.
Lâm Chu Độ bị hắn cản lại, mê hoặc mà tỉnh táo lại, ngửa đầu nhìn hắn, từ góc độ này nhìn, ánh mắt cậu càng xinh đẹp: "Anh có muốn không?"
Đây không phải vấn đề có muốn hay không. Tạ Thành Văn không biết mở miệng thế nào.
"Cậu nên nghỉ ngơi." Tạ Thành Văn nói, "Cậu mệt mỏi rồi."
Lâm Chu Độ đột nhiên cười với Tạ Thành Văn.
"Anh có phải cảm thấy tôi không bình thường hay không?" Lâm Chu Độ hỏi, "Cần tôi khóc sao?"
Đương nhiên không cần. Tạ Thành Văn ở trong lòng nói.
Hắn đương nhiên biết, không có bất kỳ ai có thể hoàn toàn ở trước mặt người khác biểu đạt tình cảm của mình. Lâm Chu Độ cũng không có nghĩa vụ này để phối hợp. Nhưng Tạ Thành Văn luôn nghĩ, Lâm Chu Độ ở chỗ hắn có thể thả lỏng chút. Vốn tưởng rất đơn giản, bây giờ suy nghĩ một chút, dường như ngược lại là yêu cầu càng khó.
"Tôi có phải nên khóc một hồi hay không?" Lâm Chu Độ lại giống như rốt cục bị kích thích, kiên trì hỏi, "Tôi có phải ngày mai nên sưng mắt ra ngoài, mà không phải ở chỗ này không tim không phổi làm tình?"
Mắt Lâm Chu Độ dần dần trở nên đỏ, cũng không phải vì rơi lệ, ngược lại có mấy phần dữ tợn nghiến răng nghiến lợi nhất định muốn chờ câu trả lời.
Tạ Thành Văn đành phải nói: "Cậu là chính cậu."
Lâm Chu Độ rời đi.
Cậu thật sự ngày mai còn có công việc, thậm chí còn phải đi chuyến bay sớm. Tin tức người thân qua đời cũng được đưa tin phạm vi nhỏ, có lẽ ngày mai khóc sưng mắt xuất hiện, cũng thật là ý kiến hay.
Tạ Thành Văn cũng không ngủ được, hắn ngồi dậy, tới thư phòng. Tạ Thành Văn từ trong giá sách tìm ra một ổ cứng, kết nối máy tính, đó là backup mà lần trước hắn empty máy tính - toàn bộ backup một lần, đương nhiên cũng bao gồm trò chơi của Tạ Kỳ. Bất quá cần gì phải nói với Tạ Kỳ chứ.
Thứ muốn xem, Tạ Thành Văn kỳ thực nhớ rất rõ. Không chỉ nhớ file, còn nhớ tất cả nội dung. Chính là bởi vì nhớ quá rõ ràng, mới khiến cho Tạ Thành Văn nghi ngờ nhiều như vậy. Hắn thậm chí nghi ngờ mình có phải già rồi hay không, nhớ lầm rất nhiều chuyện.
Tạ Thành Văn mở video thứ nhất ra, hình ảnh là một thôn xóm hoang vu, MC nói, đây là quê của Lâm Chu Độ.
Câu chuyện bắt đầu từ đây, MC bắt đầu hồi tưởng, đứa nhỏ sinh ra không lâu, cha ngoài ý muốn qua đời; từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, đứa nhỏ ngâm trong ấm sắc thuốc mà lớn; người mẹ vất vả cần cù chăm sóc đứa nhỏ, chống đỡ cả nhà.
Đây chính là tất cả câu chuyện về Lâm Chu Độ lớn lên như thế nào.
Sau đó nói đến việc học của Lâm Chu Độ, phỏng vấn giáo viên chủ nhiệm của cậu, nói cậu thành tích rất tốt, thi đỗ cấp 2 trọng điểm trong huyện. Nhưng trong nhà không có tiền, mẹ nói nhất định phải để cho cậu đi học, Lâm Chu Độ lại hiểu chuyện mà thôi học.
Câu chuyện này bất kể từ góc độ nào nói, đều sẽ khiến người ta cảm động. Mẹ vuốt vòng tay trên cổ tay Lâm Chu Độ, bà nói: "Đây là tôi tới trong miếu dập đầu cầu xin, chỉ cần có thể bảo vệ bình an của nó......" Những người khác đều khóc.
Tạ Thành Văn chưa từng đối với cái này có bất kỳ nghi ngờ gì, những cái này đều là dựa vào quá trình chân thực tra ra. Thành tích thi cấp 2 gần như điểm tối đa của Lâm Chu Độ không phải là giả, mẹ cậu một mình nuôi cậu lớn cũng không phải giả, cậu trằn trọc mà đi làm kiếm sống, ở trong quảng cáo nhỏ được phát hiện càng không phải là giả. Hắn thậm chí từng kể cho Tạ Kỳ nghe, để cho Tạ Kỳ biết mình có bao nhiêu may mắn. Tạ Kỳ nói: "Tại sao tài khoản stream của con không leo lên nổi?"
Tạ Thành Văn bị ép đổi đề tài, thừa nhận hắn đang dùng tài khoản trò chơi của Tạ Kỳ chơi game.
Tạ Kỳ nói: "Ba xem xem, Lâm Chu Độ người ta 15 tuổi đã ra ngoài đi làm kiếm tiền, mà ba đã ba bốn mươi tuổi đầu rồi, lại bởi vì không biết lên mạng nạp giá trị, dùng tài khoản game của con!"
Câu chuyện dốc lòng trước khi ngủ của Tạ Thành Văn hoàn toàn thất bại, ghét cay ghét đắng, suýt nữa tiễn Tạ Kỳ vào trường nghiện internet.
Đây là Lâm Chu Độ mà Tạ Thành Văn biết, cho dù Lâm Chu Độ luôn ở trước mặt hắn nói hươu nói vượn, hắn cũng luôn cho rằng mình hiểu Lâm Chu Độ như thế nào. Hắn cho rằng dựa vào kỹ thuật internet và lòng tò mò, cùng với mỗi tuần đưa tới trước bàn làm việc của hắn lịch trình của Lâm Chu Độ, hắn đã phác họa được hình dáng Lâm Chu Độ.
Nhưng hiện tại Tạ Thành Văn biết, bề ngoài một câu chuyện, nhất định còn có một câu chuyện bên trong. Trong câu chuyện này, có thứ nhất định là giả. Về mẹ của cậu, về trưởng thành của cậu. Điểm giả dối kia xây dựng lên toàn bộ thế giới, giống như bức tường mà Truman (*) sờ tới kia.
((*) các thím có thể xem thêm trong The Truman Show nhé. Chương trình này phát sóng năm 1998)
Nhưng Tạ Thành Văn không biết là, Lâm Chu Độ có nguyện ý hay không, để cho Tạ Thành Văn tiến vào cái thế giới chân thực hơn kia.
Lâm Chu Độ hỏi: "Cháu không phải tới lớp sở thích sao?"
Tạ Kỳ rót cho mình chén nước chanh đang uống, nghe có chút nghi ngờ: "Tới lớp sở thích cái gì, cháu đi ra ngoài du lịch với bạn. Thật vất vả được nghỉ, mới không muốn ngày nào cũng ở nhà nhìn ba cháu."
Tạ Kỳ nói: "Cháu cho tới bây giờ chưa từng tới lớp sở thích, bởi vì cháu thông minh."
Lâm Chu Độ cảm thấy giờ phút này Tạ Thành Văn còn chưa tới nhà có chút bi thảm. Suy nghĩ một chút còn định ở trước mặt nhóc bảo trì uy nghiêm gia trưởng của Tạ Thành Văn, cứ như vậy bị Tạ Kỳ vô tình vạch trần, dường như chỉ số bi thảm lại bão táp một đống lớn.
Tạ Kỳ du lịch trở về, ném vali vào trong phòng, lại nhìn nhìn thời gian, nói tạm biệt với Lâm Chu Độ: "Cháu phải tới hội bạn học cấp 2 rồi, chú nói với ba cháu một tiếng, cháu buổi tối không về!"
Tạ Kỳ chạy cực kỳ nhanh, chỉ còn lại một mình Lâm Chu Độ. Lâm Chu Độ đi tắm rửa sạch sẽ, tắm xong đi ra ngoài, lại gọi đồ ăn ngoài cho mình, đang ăn đồ ăn ngoài, Tạ Thành Văn về.
Tạ Thành Văn dường như đã biết chuyện Lâm Chu Độ tới, cũng không có kinh ngạc. Hôm nay đồ ăn ngoài gọi mùi vị không tệ, Lâm Chu Độ thậm chí tìm bát, chia cho Tạ Thành Văn một nửa.
Tạ Thành Văn ngồi ở bên bàn, nghe Lâm Chu Độ bình tĩnh kể với hắn, mẹ qua đời, tổ chức tang lễ, hỏa táng xong lại chọn hũ tro cốt, tìm nghĩa địa chỗ nào an táng...... Lúc Lâm Chu Độ kể, Tạ Thành Văn vẫn luôn nhìn mặt cậu, không chút nghi ngờ nào, tràn đầy mệt mỏi rõ ràng. Nhưng ở bên ngoài, bình tĩnh tới không chút gợn sóng nào, giống như giấy vụn vo nát, giống như con suối đã khô cạn.
Trên đường về, Tạ Thành Văn nghĩ phải an ủi Lâm Chu Độ thế nào, hắn không am hiểu những thứ này lắm. Nhưng dường như không cần thiết, từ bên ngoài nhìn, Lâm Chu Độ đã xử lý tốt tất cả tâm tình, chờ bổ sung giấc ngủ, cậu lập tức có thể bắt đầu làm việc.
Lâm Chu Độ quả nhiên rất nhanh đã buồn ngủ, chờ lúc Tạ Thành Văn vào phòng ngủ, cậu thậm chí đã ngủ được một lượt, nghe thấy động tĩnh mơ mơ màng màng mà mở mắt. Cảm nhận được Tạ Thành Văn ở bên kia giường, cậu theo thói quen mà nhào tới, ôm cổ Tạ Thành Văn. Cậu giống như cún con, Tạ Thành Văn nghĩ, từng chút từng chút mà cọ, giống như đang lây nhiễm hơi thở. Hôm nay thời tiết không phải quá nóng cũng không phải quá lạnh, trong phòng ngủ chỉ có mùi đàn hương mà Tạ Thành Văn vừa đốt, ánh đèn cũng rất vừa, không chói mắt cũng không u ám. Tạ Thành Văn nghĩ, tất cả đều rất tốt, nhất là người bên cạnh.
Không tốt chính là, Tạ Thành Văn rất nhanh phát hiện tay Lâm Chu Độ sờ về phía nơi nào đó.
Cái này không đúng lắm, Tạ Thành Văn có chút nhức đầu, thừa dịp mình còn lý trí ngăn cản Lâm Chu Độ.
Lâm Chu Độ bị hắn cản lại, mê hoặc mà tỉnh táo lại, ngửa đầu nhìn hắn, từ góc độ này nhìn, ánh mắt cậu càng xinh đẹp: "Anh có muốn không?"
Đây không phải vấn đề có muốn hay không. Tạ Thành Văn không biết mở miệng thế nào.
"Cậu nên nghỉ ngơi." Tạ Thành Văn nói, "Cậu mệt mỏi rồi."
Lâm Chu Độ đột nhiên cười với Tạ Thành Văn.
"Anh có phải cảm thấy tôi không bình thường hay không?" Lâm Chu Độ hỏi, "Cần tôi khóc sao?"
Đương nhiên không cần. Tạ Thành Văn ở trong lòng nói.
Hắn đương nhiên biết, không có bất kỳ ai có thể hoàn toàn ở trước mặt người khác biểu đạt tình cảm của mình. Lâm Chu Độ cũng không có nghĩa vụ này để phối hợp. Nhưng Tạ Thành Văn luôn nghĩ, Lâm Chu Độ ở chỗ hắn có thể thả lỏng chút. Vốn tưởng rất đơn giản, bây giờ suy nghĩ một chút, dường như ngược lại là yêu cầu càng khó.
"Tôi có phải nên khóc một hồi hay không?" Lâm Chu Độ lại giống như rốt cục bị kích thích, kiên trì hỏi, "Tôi có phải ngày mai nên sưng mắt ra ngoài, mà không phải ở chỗ này không tim không phổi làm tình?"
Mắt Lâm Chu Độ dần dần trở nên đỏ, cũng không phải vì rơi lệ, ngược lại có mấy phần dữ tợn nghiến răng nghiến lợi nhất định muốn chờ câu trả lời.
Tạ Thành Văn đành phải nói: "Cậu là chính cậu."
Lâm Chu Độ rời đi.
Cậu thật sự ngày mai còn có công việc, thậm chí còn phải đi chuyến bay sớm. Tin tức người thân qua đời cũng được đưa tin phạm vi nhỏ, có lẽ ngày mai khóc sưng mắt xuất hiện, cũng thật là ý kiến hay.
Tạ Thành Văn cũng không ngủ được, hắn ngồi dậy, tới thư phòng. Tạ Thành Văn từ trong giá sách tìm ra một ổ cứng, kết nối máy tính, đó là backup mà lần trước hắn empty máy tính - toàn bộ backup một lần, đương nhiên cũng bao gồm trò chơi của Tạ Kỳ. Bất quá cần gì phải nói với Tạ Kỳ chứ.
Thứ muốn xem, Tạ Thành Văn kỳ thực nhớ rất rõ. Không chỉ nhớ file, còn nhớ tất cả nội dung. Chính là bởi vì nhớ quá rõ ràng, mới khiến cho Tạ Thành Văn nghi ngờ nhiều như vậy. Hắn thậm chí nghi ngờ mình có phải già rồi hay không, nhớ lầm rất nhiều chuyện.
Tạ Thành Văn mở video thứ nhất ra, hình ảnh là một thôn xóm hoang vu, MC nói, đây là quê của Lâm Chu Độ.
Câu chuyện bắt đầu từ đây, MC bắt đầu hồi tưởng, đứa nhỏ sinh ra không lâu, cha ngoài ý muốn qua đời; từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, đứa nhỏ ngâm trong ấm sắc thuốc mà lớn; người mẹ vất vả cần cù chăm sóc đứa nhỏ, chống đỡ cả nhà.
Đây chính là tất cả câu chuyện về Lâm Chu Độ lớn lên như thế nào.
Sau đó nói đến việc học của Lâm Chu Độ, phỏng vấn giáo viên chủ nhiệm của cậu, nói cậu thành tích rất tốt, thi đỗ cấp 2 trọng điểm trong huyện. Nhưng trong nhà không có tiền, mẹ nói nhất định phải để cho cậu đi học, Lâm Chu Độ lại hiểu chuyện mà thôi học.
Câu chuyện này bất kể từ góc độ nào nói, đều sẽ khiến người ta cảm động. Mẹ vuốt vòng tay trên cổ tay Lâm Chu Độ, bà nói: "Đây là tôi tới trong miếu dập đầu cầu xin, chỉ cần có thể bảo vệ bình an của nó......" Những người khác đều khóc.
Tạ Thành Văn chưa từng đối với cái này có bất kỳ nghi ngờ gì, những cái này đều là dựa vào quá trình chân thực tra ra. Thành tích thi cấp 2 gần như điểm tối đa của Lâm Chu Độ không phải là giả, mẹ cậu một mình nuôi cậu lớn cũng không phải giả, cậu trằn trọc mà đi làm kiếm sống, ở trong quảng cáo nhỏ được phát hiện càng không phải là giả. Hắn thậm chí từng kể cho Tạ Kỳ nghe, để cho Tạ Kỳ biết mình có bao nhiêu may mắn. Tạ Kỳ nói: "Tại sao tài khoản stream của con không leo lên nổi?"
Tạ Thành Văn bị ép đổi đề tài, thừa nhận hắn đang dùng tài khoản trò chơi của Tạ Kỳ chơi game.
Tạ Kỳ nói: "Ba xem xem, Lâm Chu Độ người ta 15 tuổi đã ra ngoài đi làm kiếm tiền, mà ba đã ba bốn mươi tuổi đầu rồi, lại bởi vì không biết lên mạng nạp giá trị, dùng tài khoản game của con!"
Câu chuyện dốc lòng trước khi ngủ của Tạ Thành Văn hoàn toàn thất bại, ghét cay ghét đắng, suýt nữa tiễn Tạ Kỳ vào trường nghiện internet.
Đây là Lâm Chu Độ mà Tạ Thành Văn biết, cho dù Lâm Chu Độ luôn ở trước mặt hắn nói hươu nói vượn, hắn cũng luôn cho rằng mình hiểu Lâm Chu Độ như thế nào. Hắn cho rằng dựa vào kỹ thuật internet và lòng tò mò, cùng với mỗi tuần đưa tới trước bàn làm việc của hắn lịch trình của Lâm Chu Độ, hắn đã phác họa được hình dáng Lâm Chu Độ.
Nhưng hiện tại Tạ Thành Văn biết, bề ngoài một câu chuyện, nhất định còn có một câu chuyện bên trong. Trong câu chuyện này, có thứ nhất định là giả. Về mẹ của cậu, về trưởng thành của cậu. Điểm giả dối kia xây dựng lên toàn bộ thế giới, giống như bức tường mà Truman (*) sờ tới kia.
((*) các thím có thể xem thêm trong The Truman Show nhé. Chương trình này phát sóng năm 1998)
Nhưng Tạ Thành Văn không biết là, Lâm Chu Độ có nguyện ý hay không, để cho Tạ Thành Văn tiến vào cái thế giới chân thực hơn kia.
Danh sách chương