Edit + Beta: Vịt
Có lẽ đoạn thời gian trước thức đêm quá lâu, rối loạn đồng hồ sinh học, Lâm Chu Độ ngủ chưa được mấy tiếng đã tỉnh. Cậu vừa động, liền phát hiện không thích hợp, hóa ra là đè cánh tay Tạ Thành Văn ngủ.
Tạ Thành Văn còn đang ngủ, hơn nữa ngủ rất sâu, Lâm Chu Độ sinh tâm nghịch ngợm, ngón tay cậu vòng quanh ngón tay Tạ Thành Văn, từ từ đi lên, một mực sờ tới mặt Tạ Thành Văn. Đôi môi rất khô, thậm chí có chút nổi da lên, Lâm Chu Độ nghĩ, Tạ Thành Văn nên uống nhiều nước chút, tại sao lúc hôn môi cậu một chút cũng không cảm thấy. Lúc đầu óc bị dopamine (*) chiếm cứ, sẽ quên ngay những thứ này, chỉ nhớ rõ xúc cảm mềm mại, chỉ cảm thấy ở trong hạnh phúc vô cùng lớn, thế giới rút lại vô cùng bé. Lúc Tạ Thành Văn ngủ là như vậy sao? Thoạt nhìn không có chút ưu sầu nào, đang trong giấc mộng đẹp nhất.
((*) dopamine: hóa chất hạnh phúc)
(Truyện chỉđược đăng lại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Mộng đẹp đương nhiên sẽ không quá dài, Lâm Chu Độ rất nhanh phát hiện bàn tay truyền đến nhiệt độ không đúng lắm.
Tạ Thành Văn thật sự là một người trung niên yếu ớt, ở trong sân hóng trận gió cũng có thể phát sốt. Lâm Chu Độ ở trong hòm thuốc lục hồi lâu, để Tạ Thành Văn ngồi dậy uống thuốc. Tạ Thành Văn vậy mà không muốn, còn tìm cớ: "Tôi ngủ một giấc là ổn."
"Anh ngủ một giấc sẽ nóng thành tên ngốc." Lâm Chu Độ nói, thừa dịp Tạ Thành Văn còn muốn nói chuyện, nhét viên thuốc vào.
Tạ Thành Văn có lẽ là thật sự nóng tới có chút váng đầu, sau khi bất đắc dĩ uống thuốc, vốn nên tiếp tục ngủ, hắn nhưng lại từng câu từng câu tán gẫu với Lâm Chu Độ. Lâm Chu Độ có lệ, đột nhiên nghe thấy Tạ Thành Văn nói: "Cậu khả năng sẽ trách tôi."
Lâm Chu Độ nghe không hiểu: "Cái gì?"
Tạ Thành Văn nói tiếp câu không đầu không đuôi: "Tôi đối với cậu căn bản không tốt."
Không đợi Lâm Chu Độ hỏi rõ ràng, Tạ Thành Văn đã lật người, ngủ mất.
Nếu không phải thấy người này đang bị bệnh, Lâm Chu Độ sẽ lắc tỉnh hắn, trói lên ghế hổ nghiêm hình tra khảo. Cậu nghĩ nửa ngày Tạ Thành Văn đang nói cái gì, Tạ Thành Văn bất an là cái gì. Sau đó cậu ngược dòng tới ban đầu, cái mở đầu không quá vẻ vang kia.
Từ góc độ trao đổi hàng hóa mà nói, đương nhiên là không tốt. Fans của Lâm Chu Độ luôn mắng Trần Cảnh Tồn tới máu chó đầy đầu, nguyên nhân rất lớn cũng là bởi vì bọn họ cho rằng tư chất và tài nguyên của Lâm Chu Độ cực kỳ không xứng. Bọn họ cảm thấy Phù Đồ đối với Lâm Chu Độ không có bất kỳ trợ giúp nào, ngược lại liên lụy Lâm Chu Độ, Lâm Chu Độ năm đó vẻ vang bắn bốn phía vào Phù Đồ, minh châu bị nhơ, phí thời gian 10 năm. Mười năm sau thật vất vả có một chương trình giải trí, còn không phải cast, Lâm Chu Độ hoàn toàn dựa vào mị lực nhân cách thắng được yêu thích, nhưng mà Phù Đồ, không cẩn thận lợi dụng cơ hội, lại chỉ biết nhận cho cậu mấy vai nhỏ. Lâm Chu Độ thường xuyên sẽ cảm thấy, cái từ fan theo chính chủ là có đạo lý, nguyên nhân cậu hot cũng không phải đơn thuần mà dựa vào phim, fans đến từ đủ loại con đường, có một vài thói quen khác, nhưng lại bởi vì tác phẩm của cậu lưu lại, biết cậu là diễn viên, thế là lại có trạng thái tâm cao tận mây xanh, cảm thấy Lâm Chu Độ cao quý hơn những minh tinh nhân khí cao khác mấy phần, cái gì cũng không thỏa mãn, cái gì cũng không nhìn thuận mắt. Rõ ràng Lâm Chu Độ ở trong diễn viên không tính là lợi hại cỡ nào, bọn họ lại muốn nhiều hơn. Có thể trách ai? Chỉ có thể nói độ tương tự với bổn nhân quá cao.
Nếu như Lâm Chu Độ lúc ấy ký hợp đồng với Tạ Thành Văn, vậy cậu hiện tại nên tìm Tạ Thành Văn bắt đền tiền vi phạm hợp đồng. Thương nhân giảo hoạt Tạ Thành Văn đây quá không hiền hậu, cậu muốn không chỉ là một khách quý thường trú trong chương trình giải trí, đã nói phim của Khưu Văn Lễ đấy, làm sao cậu bây giờ còn đang cả ngày lẫn đêm bôn ba quay phim? Trời ạ, tên tội phạm lừa đảo này, Trần Cảnh Tồn chính là đồng bọn tập đoàn lừa đảo của hắn. Nhưng bây giờ đã không thể nào, Lâm Chu Độ bị lừa tới rõ ràng, chỉ có thể đi theo Tạ Thành Văn cùng thông đồng làm bậy.
Lâm Chu Độ cũng nằm xuống, cậu nghiêng người dán lên da nóng hổi của Tạ Thành Văn, tóc sau tai Tạ Thành Văn quét trên mặt cậu. Lâm Chu Độ biết Tạ Thành Văn không nghe thấy, thế là yên lòng nói: "Em sẽ không trách anh."
"Bởi vì em yêu anh."
Cậu không biết, đó chính là Tạ Thành Văn lo lắng nhất.
Trong đêm khuya dễ suy nghĩ viển vông nhất, cũng đã từng bò dậy, một người nhìn một người khác, cái gì cũng không nghĩ, chỉ là nhìn. Đó là thời khắc yên tĩnh nhất, đợi đến trời dần dần sáng lên, người lại phải chia lìa với người, dung nhập vào trong đám người cuồn cuộn.
Có lẽ đoạn thời gian trước thức đêm quá lâu, rối loạn đồng hồ sinh học, Lâm Chu Độ ngủ chưa được mấy tiếng đã tỉnh. Cậu vừa động, liền phát hiện không thích hợp, hóa ra là đè cánh tay Tạ Thành Văn ngủ.
Tạ Thành Văn còn đang ngủ, hơn nữa ngủ rất sâu, Lâm Chu Độ sinh tâm nghịch ngợm, ngón tay cậu vòng quanh ngón tay Tạ Thành Văn, từ từ đi lên, một mực sờ tới mặt Tạ Thành Văn. Đôi môi rất khô, thậm chí có chút nổi da lên, Lâm Chu Độ nghĩ, Tạ Thành Văn nên uống nhiều nước chút, tại sao lúc hôn môi cậu một chút cũng không cảm thấy. Lúc đầu óc bị dopamine (*) chiếm cứ, sẽ quên ngay những thứ này, chỉ nhớ rõ xúc cảm mềm mại, chỉ cảm thấy ở trong hạnh phúc vô cùng lớn, thế giới rút lại vô cùng bé. Lúc Tạ Thành Văn ngủ là như vậy sao? Thoạt nhìn không có chút ưu sầu nào, đang trong giấc mộng đẹp nhất.
((*) dopamine: hóa chất hạnh phúc)
(Truyện chỉđược đăng lại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Mộng đẹp đương nhiên sẽ không quá dài, Lâm Chu Độ rất nhanh phát hiện bàn tay truyền đến nhiệt độ không đúng lắm.
Tạ Thành Văn thật sự là một người trung niên yếu ớt, ở trong sân hóng trận gió cũng có thể phát sốt. Lâm Chu Độ ở trong hòm thuốc lục hồi lâu, để Tạ Thành Văn ngồi dậy uống thuốc. Tạ Thành Văn vậy mà không muốn, còn tìm cớ: "Tôi ngủ một giấc là ổn."
"Anh ngủ một giấc sẽ nóng thành tên ngốc." Lâm Chu Độ nói, thừa dịp Tạ Thành Văn còn muốn nói chuyện, nhét viên thuốc vào.
Tạ Thành Văn có lẽ là thật sự nóng tới có chút váng đầu, sau khi bất đắc dĩ uống thuốc, vốn nên tiếp tục ngủ, hắn nhưng lại từng câu từng câu tán gẫu với Lâm Chu Độ. Lâm Chu Độ có lệ, đột nhiên nghe thấy Tạ Thành Văn nói: "Cậu khả năng sẽ trách tôi."
Lâm Chu Độ nghe không hiểu: "Cái gì?"
Tạ Thành Văn nói tiếp câu không đầu không đuôi: "Tôi đối với cậu căn bản không tốt."
Không đợi Lâm Chu Độ hỏi rõ ràng, Tạ Thành Văn đã lật người, ngủ mất.
Nếu không phải thấy người này đang bị bệnh, Lâm Chu Độ sẽ lắc tỉnh hắn, trói lên ghế hổ nghiêm hình tra khảo. Cậu nghĩ nửa ngày Tạ Thành Văn đang nói cái gì, Tạ Thành Văn bất an là cái gì. Sau đó cậu ngược dòng tới ban đầu, cái mở đầu không quá vẻ vang kia.
Từ góc độ trao đổi hàng hóa mà nói, đương nhiên là không tốt. Fans của Lâm Chu Độ luôn mắng Trần Cảnh Tồn tới máu chó đầy đầu, nguyên nhân rất lớn cũng là bởi vì bọn họ cho rằng tư chất và tài nguyên của Lâm Chu Độ cực kỳ không xứng. Bọn họ cảm thấy Phù Đồ đối với Lâm Chu Độ không có bất kỳ trợ giúp nào, ngược lại liên lụy Lâm Chu Độ, Lâm Chu Độ năm đó vẻ vang bắn bốn phía vào Phù Đồ, minh châu bị nhơ, phí thời gian 10 năm. Mười năm sau thật vất vả có một chương trình giải trí, còn không phải cast, Lâm Chu Độ hoàn toàn dựa vào mị lực nhân cách thắng được yêu thích, nhưng mà Phù Đồ, không cẩn thận lợi dụng cơ hội, lại chỉ biết nhận cho cậu mấy vai nhỏ. Lâm Chu Độ thường xuyên sẽ cảm thấy, cái từ fan theo chính chủ là có đạo lý, nguyên nhân cậu hot cũng không phải đơn thuần mà dựa vào phim, fans đến từ đủ loại con đường, có một vài thói quen khác, nhưng lại bởi vì tác phẩm của cậu lưu lại, biết cậu là diễn viên, thế là lại có trạng thái tâm cao tận mây xanh, cảm thấy Lâm Chu Độ cao quý hơn những minh tinh nhân khí cao khác mấy phần, cái gì cũng không thỏa mãn, cái gì cũng không nhìn thuận mắt. Rõ ràng Lâm Chu Độ ở trong diễn viên không tính là lợi hại cỡ nào, bọn họ lại muốn nhiều hơn. Có thể trách ai? Chỉ có thể nói độ tương tự với bổn nhân quá cao.
Nếu như Lâm Chu Độ lúc ấy ký hợp đồng với Tạ Thành Văn, vậy cậu hiện tại nên tìm Tạ Thành Văn bắt đền tiền vi phạm hợp đồng. Thương nhân giảo hoạt Tạ Thành Văn đây quá không hiền hậu, cậu muốn không chỉ là một khách quý thường trú trong chương trình giải trí, đã nói phim của Khưu Văn Lễ đấy, làm sao cậu bây giờ còn đang cả ngày lẫn đêm bôn ba quay phim? Trời ạ, tên tội phạm lừa đảo này, Trần Cảnh Tồn chính là đồng bọn tập đoàn lừa đảo của hắn. Nhưng bây giờ đã không thể nào, Lâm Chu Độ bị lừa tới rõ ràng, chỉ có thể đi theo Tạ Thành Văn cùng thông đồng làm bậy.
Lâm Chu Độ cũng nằm xuống, cậu nghiêng người dán lên da nóng hổi của Tạ Thành Văn, tóc sau tai Tạ Thành Văn quét trên mặt cậu. Lâm Chu Độ biết Tạ Thành Văn không nghe thấy, thế là yên lòng nói: "Em sẽ không trách anh."
"Bởi vì em yêu anh."
Cậu không biết, đó chính là Tạ Thành Văn lo lắng nhất.
Trong đêm khuya dễ suy nghĩ viển vông nhất, cũng đã từng bò dậy, một người nhìn một người khác, cái gì cũng không nghĩ, chỉ là nhìn. Đó là thời khắc yên tĩnh nhất, đợi đến trời dần dần sáng lên, người lại phải chia lìa với người, dung nhập vào trong đám người cuồn cuộn.
Danh sách chương