Edit + Beta: Vịt
Bọn họ trải qua một ngày rất hoang đường.
Tổ phim cho rằng Lâm Chu Độ tới chỗ Khưu Văn Lễ thử vai, Khưu Văn Lễ cho rằng Lâm Chu Độ đã về tổ phim, mà cái người không làm việc đàng hoàng Lâm Chu Độ đây đang cùng Tạ Thành Văn lên giường.
Trần Cảnh Tồn buổi chiều tới một chuyến, ở dưới lầu la hét hỏi Tạ Thành Văn đã chết chưa, gọi điện thoại cũng không nhận, mình hảo tâm tới nhặt xác cho hắn. Trần Cảnh Tồn nhìn thấy Lâm Chu Độ mặc đồ ngủ từ trên cầu thang đi xuống, nói với Trần Cảnh Tồn: "Anh ấy đang ngủ."
Trần Cảnh Tồn ngớ ra không tới vài giây, đã phản ứng được tại sao mấy cú điện thoại của mình cũng không ai để ý: "À, hợp lại rồi à."
Bị hỏi thẳng như vậy, Lâm Chu Độ vậy mà cũng có khả năng biến thành như không có chuyện gì xảy ra: "Ừ."
Trần Cảnh Tồn ngoắc tay với Lâm Chu Độ: "Nào, Tiểu Lâm, cậu xuống đây chút."
Lâm Chu Độ chạy xuống, nhìn dáng vẻ Trần Cảnh Tồn muốn nói cái gì với cậu, định đi pha ly cafe cho Trần Cảnh Tồn, Trần Cảnh Tồn lại nói không cần, đi lục chai Lao Sơn Bạch Hoa Xà Thảo Thủy (*), ngồi xuống nói: "Vẫn là cái này khá xứng với Tạ Thành Văn."
((*) tên một hãng nước khoáng ở TQ)
Y bắt đầu kể chuyện cũ của Tạ Thành Văn, nhưng mở đầu thật sự kỳ lạ: "Tiểu Lâm, cậu biết đáng sợ hơn bệnh thần kinh nổi điên là cái gì không, là người bình thường nổi điên."
Lâm Chu Độ nghĩ, mẹ kiếp, người bình thường đều nổi điên rồi còn gọi là người bình sao? "Bởi vì người bình thường bình thường rất bình thường, hắn một khi làm vài chuyện kỳ quái, người khác ngược lại sẽ cảm thấy, không đúng, hắn có phải có nguyên nhân gì không. Tạ Thành Văn chính là kiểu người đó, hắn chính là kiểu......" Trần Cảnh Tồn còn so sánh mạnh hơn Khưu Văn Lễ, nghĩ ra được một từ hình dung Tạ Thành Văn, "Chính là kiểu An Gia Hòa (*) để người già ngồi xong, vừa đóng cửa liền bắt đầu đánh vợ!"
((*) An Gia Hòa là 1 nhân vật trong phim "Không được nói chuyện với người lạ", hắn là một bác sĩ nổi tiếng, nhưng bởi vì tính cách vặn vẹo, nghi ngờ vợ mình ngoại tình, luôn đánh đập vợ)
Lâm Chu Độ phun.
"Người khác còn sẽ hỏi người vợ bị đánh, không phải đâu, hắn ở bên ngoài không đánh người không mắng người, có phải cô ngoại tình chọc giận hắn hay không." Trần Cảnh Tồn vô cùng tức giận, "Tạ Thành Văn chính là loại người đó, hắn trước kia coi như rất nghe lời, hoàn toàn chưa từng có thời kỳ phản nghịch, bảo hắn làm gì hắn làm đó. Đột nhiên có một ngày tỉnh lại, không muốn thừa kế gia nghiệp muốn đi mở công ty điện ảnh, cha mẹ hắn cũng chỉ sẽ cảm thấy, hắn nhất định có lý do, tuyệt đối không thể nào là tâm huyết dâng trào không có chút kế hoạch nào, đương nhiên phải ủng hộ hắn."
Lâm Chu Độ còn trầm mê bên trong ví dụ kỳ dị kia của Trần Cảnh Tồn, nếu như cậu và Tạ Thành Văn đánh nhau, ai sẽ thắng? Lâm Chu Độ trước kia cho tới bây giờ không suy nghĩ qua loại vấn đề kỳ quái này, Tạ Thành Văn có tập thể thao, nhưng kinh nghiệm thực chiến có lẽ so ra kém Lâm Chu Độ, Lâm Chu Độ nghĩ, khả năng phải nhường Tạ Thành Văn chút, giữ lại cho hắn chút tôn nghiêm......
Ài, nghĩ xa rồi, bọn họ tốt lắm, tại sao phải dùng bạo lực gia đình.
"Không biết hiện tại chú dì có thể nghĩ lý do gì cho hắn để giải thích hắn làm đồng tính luyến," Trần Cảnh Tồn vừa định cười trên nỗi đau người khác, lập tức nhớ tới Lâm Chu Độ, "Tôi không phải nhằm vào cậu......"
Lâm Chu Độ đương nhiên biết lời này của Trần Cảnh Tồn không phải nói nghiêm túc, nhưng lại không nhịn được, "Anh cũng không nên nhằm vào anh ấy mà."
Trần Cảnh Tồn bị dáng vẻ bảo vệ độ này của Lâm Chu Độ chọc cười, y rốt cục nghiêm túc nhìn Lâm Chu Độ: "Tiểu Lâm, tôi là muốn nói với cậu, Tạ Thành Văn người này có một mặt rất bình thường, làm thương nhân, làm ông chủ, hắn rất thạo nghề, nhưng có đôi khi, hắn nếu như làm một vài chuyện, cậu cũng không cần dùng suy nghĩ của người bình thường để hiểu cậu ta, bởi vì mục đích suy luận ra như vậy sẽ rất hiểm ác. Kỳ thực hắn khả năng chỉ là đầu óc không tốt mà thôi."
"Cậu mới đầu óc không tốt." Tạ Thành Văn không biết tỉnh lúc nào, đang chống lan can bên trên nhìn bọn họ.
Trần Cảnh Tồn nhảy dựng lên: "Biến biến biến, tôi không nói chuyện với loại người như cậu!"
Đây là nhà Tạ Thành Văn, hắn đương nhiên không thể nào biến, Trần Cảnh Tồn tự mình ra cửa, Lâm Chu Độ đi tiễn Trần Cảnh Tồn. Trần Cảnh Tồn dường như còn có rất nhiều lời, nhưng chỉ thở dài với Lâm Chu Độ: "Tiểu Lâm, ài, tôi thật sự là đưa dê vào miệng cọp."
Đưa đương nhiên là Trần Cảnh Tồn đưa, nhưng Lâm Chu Độ không phải dê, Tạ Thành Văn nhìn thế nào, cũng không giống cọp. Nhớ tới hết thảy căn nguyên, có lẽ nên cảm ơn Trần Cảnh Tồn chút? Nhưng như vậy cũng quá kỳ quái. Thôi vậy, hiện tại Trần Cảnh Tồn không phải người đại diện của cậu nữa, để y ít bị mắng chút khả năng chính là báo đáp tốt nhất đối với y.
Tạ Thành Văn tới đây hỏi: "Bóng đèn này sao còn chưa đi?"
Tâm nguyện cuối cùng cũng đạt thành. Lâm Chu Độ nghĩ, đều là bạn bè, cũng không có gì mà báo đáp với không báo đáp.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Cậu đóng cửa lại. Bên ngoài quá lạnh, Lâm Chu Độ duỗi tay đóng băng vào trong cổ Tạ Thành Văn, muốn thêm một chút ấm áp.
Trước khi bọn họ về phòng ngủ, đi ngang qua ghế sofa vừa ngồi. Lâm Chu Độ nhìn thấy nước lọc trên bàn mình rót còn chưa có uống, có chút khát nước, dừng lại cầm lấy chén nước, sau đó chân chính mà phun ra ngoài.
Trần Cảnh Tồn không biết lúc nào, rót hơn nửa chai Lao Sơn Bạch Hoa Xà Thảo Thủy vào trong cốc của cậu.
Trong cổ họng Lâm Chu Độ toàn là vị kỳ quái không cách nào hình dung. Tạ Thành Văn vậy mà còn cười. Cười tới Lâm Chu Độ rất không vui, cười tới cậu đi lên trước một bước, đem mùi vị xông thẳng lên đại não kia truyền cho Tạ Thành Văn, khiến cho Tạ Thành Văn không cười nổi, chỉ có thể nhắm mắt lại bị nụ hôn của Lâm Chu Độ tập kích tới bại lui.
Bọn họ trải qua một ngày rất hoang đường.
Tổ phim cho rằng Lâm Chu Độ tới chỗ Khưu Văn Lễ thử vai, Khưu Văn Lễ cho rằng Lâm Chu Độ đã về tổ phim, mà cái người không làm việc đàng hoàng Lâm Chu Độ đây đang cùng Tạ Thành Văn lên giường.
Trần Cảnh Tồn buổi chiều tới một chuyến, ở dưới lầu la hét hỏi Tạ Thành Văn đã chết chưa, gọi điện thoại cũng không nhận, mình hảo tâm tới nhặt xác cho hắn. Trần Cảnh Tồn nhìn thấy Lâm Chu Độ mặc đồ ngủ từ trên cầu thang đi xuống, nói với Trần Cảnh Tồn: "Anh ấy đang ngủ."
Trần Cảnh Tồn ngớ ra không tới vài giây, đã phản ứng được tại sao mấy cú điện thoại của mình cũng không ai để ý: "À, hợp lại rồi à."
Bị hỏi thẳng như vậy, Lâm Chu Độ vậy mà cũng có khả năng biến thành như không có chuyện gì xảy ra: "Ừ."
Trần Cảnh Tồn ngoắc tay với Lâm Chu Độ: "Nào, Tiểu Lâm, cậu xuống đây chút."
Lâm Chu Độ chạy xuống, nhìn dáng vẻ Trần Cảnh Tồn muốn nói cái gì với cậu, định đi pha ly cafe cho Trần Cảnh Tồn, Trần Cảnh Tồn lại nói không cần, đi lục chai Lao Sơn Bạch Hoa Xà Thảo Thủy (*), ngồi xuống nói: "Vẫn là cái này khá xứng với Tạ Thành Văn."
((*) tên một hãng nước khoáng ở TQ)
Y bắt đầu kể chuyện cũ của Tạ Thành Văn, nhưng mở đầu thật sự kỳ lạ: "Tiểu Lâm, cậu biết đáng sợ hơn bệnh thần kinh nổi điên là cái gì không, là người bình thường nổi điên."
Lâm Chu Độ nghĩ, mẹ kiếp, người bình thường đều nổi điên rồi còn gọi là người bình sao? "Bởi vì người bình thường bình thường rất bình thường, hắn một khi làm vài chuyện kỳ quái, người khác ngược lại sẽ cảm thấy, không đúng, hắn có phải có nguyên nhân gì không. Tạ Thành Văn chính là kiểu người đó, hắn chính là kiểu......" Trần Cảnh Tồn còn so sánh mạnh hơn Khưu Văn Lễ, nghĩ ra được một từ hình dung Tạ Thành Văn, "Chính là kiểu An Gia Hòa (*) để người già ngồi xong, vừa đóng cửa liền bắt đầu đánh vợ!"
((*) An Gia Hòa là 1 nhân vật trong phim "Không được nói chuyện với người lạ", hắn là một bác sĩ nổi tiếng, nhưng bởi vì tính cách vặn vẹo, nghi ngờ vợ mình ngoại tình, luôn đánh đập vợ)
Lâm Chu Độ phun.
"Người khác còn sẽ hỏi người vợ bị đánh, không phải đâu, hắn ở bên ngoài không đánh người không mắng người, có phải cô ngoại tình chọc giận hắn hay không." Trần Cảnh Tồn vô cùng tức giận, "Tạ Thành Văn chính là loại người đó, hắn trước kia coi như rất nghe lời, hoàn toàn chưa từng có thời kỳ phản nghịch, bảo hắn làm gì hắn làm đó. Đột nhiên có một ngày tỉnh lại, không muốn thừa kế gia nghiệp muốn đi mở công ty điện ảnh, cha mẹ hắn cũng chỉ sẽ cảm thấy, hắn nhất định có lý do, tuyệt đối không thể nào là tâm huyết dâng trào không có chút kế hoạch nào, đương nhiên phải ủng hộ hắn."
Lâm Chu Độ còn trầm mê bên trong ví dụ kỳ dị kia của Trần Cảnh Tồn, nếu như cậu và Tạ Thành Văn đánh nhau, ai sẽ thắng? Lâm Chu Độ trước kia cho tới bây giờ không suy nghĩ qua loại vấn đề kỳ quái này, Tạ Thành Văn có tập thể thao, nhưng kinh nghiệm thực chiến có lẽ so ra kém Lâm Chu Độ, Lâm Chu Độ nghĩ, khả năng phải nhường Tạ Thành Văn chút, giữ lại cho hắn chút tôn nghiêm......
Ài, nghĩ xa rồi, bọn họ tốt lắm, tại sao phải dùng bạo lực gia đình.
"Không biết hiện tại chú dì có thể nghĩ lý do gì cho hắn để giải thích hắn làm đồng tính luyến," Trần Cảnh Tồn vừa định cười trên nỗi đau người khác, lập tức nhớ tới Lâm Chu Độ, "Tôi không phải nhằm vào cậu......"
Lâm Chu Độ đương nhiên biết lời này của Trần Cảnh Tồn không phải nói nghiêm túc, nhưng lại không nhịn được, "Anh cũng không nên nhằm vào anh ấy mà."
Trần Cảnh Tồn bị dáng vẻ bảo vệ độ này của Lâm Chu Độ chọc cười, y rốt cục nghiêm túc nhìn Lâm Chu Độ: "Tiểu Lâm, tôi là muốn nói với cậu, Tạ Thành Văn người này có một mặt rất bình thường, làm thương nhân, làm ông chủ, hắn rất thạo nghề, nhưng có đôi khi, hắn nếu như làm một vài chuyện, cậu cũng không cần dùng suy nghĩ của người bình thường để hiểu cậu ta, bởi vì mục đích suy luận ra như vậy sẽ rất hiểm ác. Kỳ thực hắn khả năng chỉ là đầu óc không tốt mà thôi."
"Cậu mới đầu óc không tốt." Tạ Thành Văn không biết tỉnh lúc nào, đang chống lan can bên trên nhìn bọn họ.
Trần Cảnh Tồn nhảy dựng lên: "Biến biến biến, tôi không nói chuyện với loại người như cậu!"
Đây là nhà Tạ Thành Văn, hắn đương nhiên không thể nào biến, Trần Cảnh Tồn tự mình ra cửa, Lâm Chu Độ đi tiễn Trần Cảnh Tồn. Trần Cảnh Tồn dường như còn có rất nhiều lời, nhưng chỉ thở dài với Lâm Chu Độ: "Tiểu Lâm, ài, tôi thật sự là đưa dê vào miệng cọp."
Đưa đương nhiên là Trần Cảnh Tồn đưa, nhưng Lâm Chu Độ không phải dê, Tạ Thành Văn nhìn thế nào, cũng không giống cọp. Nhớ tới hết thảy căn nguyên, có lẽ nên cảm ơn Trần Cảnh Tồn chút? Nhưng như vậy cũng quá kỳ quái. Thôi vậy, hiện tại Trần Cảnh Tồn không phải người đại diện của cậu nữa, để y ít bị mắng chút khả năng chính là báo đáp tốt nhất đối với y.
Tạ Thành Văn tới đây hỏi: "Bóng đèn này sao còn chưa đi?"
Tâm nguyện cuối cùng cũng đạt thành. Lâm Chu Độ nghĩ, đều là bạn bè, cũng không có gì mà báo đáp với không báo đáp.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Cậu đóng cửa lại. Bên ngoài quá lạnh, Lâm Chu Độ duỗi tay đóng băng vào trong cổ Tạ Thành Văn, muốn thêm một chút ấm áp.
Trước khi bọn họ về phòng ngủ, đi ngang qua ghế sofa vừa ngồi. Lâm Chu Độ nhìn thấy nước lọc trên bàn mình rót còn chưa có uống, có chút khát nước, dừng lại cầm lấy chén nước, sau đó chân chính mà phun ra ngoài.
Trần Cảnh Tồn không biết lúc nào, rót hơn nửa chai Lao Sơn Bạch Hoa Xà Thảo Thủy vào trong cốc của cậu.
Trong cổ họng Lâm Chu Độ toàn là vị kỳ quái không cách nào hình dung. Tạ Thành Văn vậy mà còn cười. Cười tới Lâm Chu Độ rất không vui, cười tới cậu đi lên trước một bước, đem mùi vị xông thẳng lên đại não kia truyền cho Tạ Thành Văn, khiến cho Tạ Thành Văn không cười nổi, chỉ có thể nhắm mắt lại bị nụ hôn của Lâm Chu Độ tập kích tới bại lui.
Danh sách chương