Edit + Beta: Vịt

Tạ tổng của Phù Đồ trở nên hứng thú với tham dự trường hợp xã giao hơn bất cứ lúc nào. Người khác đều không biết tại sao, luôn có vài suy đoán không có ý tốt, tỷ như Tạ tổng lại ra ngoài câu người, hoặc là Phù Đồ không ổn phải ra ngoài tìm người giao tiếp. Tụ tập hỗn loạn không đáng tin của giới giải trí thường có người mới, Tạ tổng sẽ ngồi một lát, biến mất một lát, lại trở lại ngồi một lát, tán gẫu với người, cùng người nói giỡn.

Đáng tiếc nhân sĩ giới giải trí vẫn không có nhàm chán đến cực hạn, nếu không kéo bảng biểu làm phương pháp loại trừ đơn giản nhất thì sẽ phát hiện, trong tất cả trường hợp, chỉ có 2 cái tên trùng lặp chính là Lâm Chu Độ và Tạ Thành Văn.

Phát hiện cũng rất khó liên tưởng đến cái gì. Cái tên Lâm Chu Độ này đương nhiên nổi tiếng, nhưng đến hôm nay, đã không có liên quan trực tiếp gì với Phù Đồ, bản thân cậu chính là một bảng chữ vàng. Tạ Thành Văn ngồi, bỗng nhiên lại đổi tư thế, xem ra giống như là không thoải mái. Lâm Chu Độ xa xa liếc mắt một cái, không làm phản ứng gì. Cậu cách xa, có thể nhìn thấy Tạ Thành Văn đã cực hạn, đương nhiên không nghe thấy người phía sau Tạ Thành Văn đang nói gì.

"Nghe nói rồi chứ? Lâm Chu Độ và Tống Y lẫn cùng một chỗ đấy!"

"Không phải đâu, Tống Y kết hôn rồi mà."

"Nghe nói lén lút sớm ly rồi. Hai người bọn họ quen biết bao năm rồi, lâu ngày sinh tình chứ sao. Hình như phóng viên cũng chụp được, ảnh toàn bộ bị mua lại, phóng viên cũng bịt miệng, hỏi thăm thế nào cũng một câu không nói. Chậc, thật có tiền."

"Vậy à, thật không nhìn ra......"

Hai người huyên náo này vừa mở máy nói ra liền không ngừng được, Tạ Thành Văn ở phía trước đổi bao nhiêu tư thế, cũng không bình tâm tĩnh khí được.

Vẫn may Lâm Chu Độ đã lên sân khấu nhận giải, vừa nói cảm ơn nhìn về phía sân khâu, cậu nhìn giống như nhìn chung quanh, người khác đều không biết cậu rốt cuộc nhìn chỗ nào. Tạ Thành Văn đối diện ánh mắt Lâm Chu Độ, trong nháy mắt tâm bình khí hòa.

Trên đường về lại gặp mặt, lách đường một chút. Sau khi trải qua bài học lần trước, phải cẩn thận hơn. Hai chiếc xe xuất phát hướng khác nhau, vòng một vòng lại một vòng, mới rốt cục gặp nhau. Lâm Chu Độ xuống xe, bảo tài xế lái xe về trước, sau đó lên một chiếc xe đen khác ở phía sau.

Lâm Chu Độ ngồi là ghế sau, để tránh bị chụp. Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng cậu thân mật với Tạ Thành Văn: "Rốt cuộc lên rồi! Hành hạ chết em."

Tạ Thành Văn tiếp tục lái xe, không nói gì.

Lâm Chu Độ lập tức phát giác không đúng, cậu duỗi tay, sờ Tạ Thành Văn: "Anh sao thế?"

"Lái xe đó." Tạ Thành Văn chỉ nói, để cho Lâm Chu Độ không nên quấy rầy hắn.

Lâm Chu Độ dừng lại, nhưng cũng không ngừng hỏi han: "Em hôm nay hình như không làm gì nhỉ, vậy là có người nói cái gì?"

Bất kể là cái gì, Lâm Chu Độ đều không định để cho Tạ Thành Văn nghẹn một mình.

"Em gần đây gặp mặt với Tống Y rất nhiều?" Trầm mặc một hồi, Tạ Thành Văn rốt cục hỏi.

Lúc Tạ Thành Văn nói chuyện, nghe không có tâm tình gì, xe cũng vững vàng đi về phía trước, một phản ứng được. Cậu không trả lời vấn đề của Tạ Thành Văn, Tạ Thành Văn không nghe thấy âm thanh, từ gương chiếu hậu nhìn người, mới phát hiện Lâm Chu Độ đang cười.

Lâm Chu Độ lại quấn lên, cậu vẫn cười: "Tạ tổng vậy mà sẽ ăn dấm?"

Lái xe như vậy thật sự rất nguy hiểm, vẫn may người ở đây không nhiều, Tạ Thành Văn trước tiên dừng xe ven đường, Lâm Chu Độ rốt cục có thể không lo lắng vấn đề an toàn giao thông, vượt qua ghế ngồi xe cầm tay Tạ Thành Văn.

Tay Tạ Thành Văn rất đẹp, thon dài mà khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay rất nóng, hắn không quay đầu, chỉ là cầm lại tay Lâm Chu Độ.

Lâm Chu Độ lại muốn hôn hắn.

"Cẩn thận lại bị chụp được." Tạ Thành Văn, "Tiền mua lại lần này phải chia đôi."

Lần trước bị paparazi chụp được, Tạ Thành Văn không nói với Lâm Chu Độ, trước tiên đè chuyện xuống. Lâm Chu Độ sau đó mới ở trong ngăn kéo phát hiện mấy tấm hình bị rửa ra kia, kỹ thuật chụp ảnh của người nọ còn không tệ, hoàn cảnh mờ mờ chụp ra được hiệu quả điện ảnh cũ. Lâm Chu Độ hỏi Tạ Thành Văn giá tiền mua lại, cười nhạo một phen Tạ Thành Văn nhiều tiền. Sau đó lại nói, lần sau lại có loại này, trước tiên có thể thương lượng với cậu. Lâm Chu Độ biết Tạ Thành Văn vẫn luôn quen quyết đoán, những năm này đối với cậu, đã từ từ thay đổi cách suy nghĩ, nhưng có thói quen vẫn giống như bình thường, đôi khi cũng vẫn sẽ tự tiện chủ trương. Bất quá không sao, giữa bọn họ, còn có thời gian rất dài để sửa.

"Muốn em giải thích sao?" Lâm Chu Độ hỏi, "Nói em với cô ấy không có gì."

Cậu biết Tạ Thành Văn đương nhiên không cần, thời gian rảnh Lâm Chu Độ thích chạy đi đâu nhất, Tạ Thành Văn cực kỳ rõ ràng. Cho nên cảm xúc hiếm thấy của Tạ Thành Văn, Lâm Chu Độ chỉ cảm thấy vui vẻ.

"Em trước kia cũng từng ghen," Lâm Chu Độ quyết định thú nhận với Tạ Thành Văn, "Em hồi trước tìm tin tức của anh xem, phát hiện tin tức hường phấn của anh thật sự không ít, còn đều văn hay tranh đẹp thêu dệt tới có hình có dạng. Khi đó em nghĩ, Tạ tổng hoa tâm vậy ha, không biết bạn giường em đây còn có thể kiên trì bao lâu. Nhưng em vẫn lại có chút thích hắn."

Đây là lần đầu tiên cậu nói với Tạ Thành Văn những chuyện này, "Lần sau nếu lại có người nói luyên thuyên, anh cứ nói với bọn họ, đều là nói bừa, Lâm Chu Độ tối qua ở trên giường của tôi."

Nói hươu nói vượn của cậu rốt cục chọc cười Tạ Thành Văn, Tạ Thành Văn nói: "Em ngồi vào phía trước."

Lâm Chu Độ đáp ứng, đi xuống mở cửa xe ghế trước: "Hiện tại lại không sợ bị chụp?"

"Lần này em trả tiền," Tạ tổng lật lọng, từ chia đôi trực tiếp chuyển sang muốn Lâm Chu Độ trả tiền, "Chê anh tiêu nhiều thì đi mặc cả đi."

Lâm Chu Độ quyết định trước mặc cả với Tạ tổng: "Vậy nếu chụp phải, em cứ phóng to phim rửa ra, treo trong nhà. Lần trước em đã muốn làm như vậy rồi, anh không cho."

Tạ Thành Văn lo lắng nhiều hơn cậu. Mà Lâm Chu Độ nghĩ, nụ hôn này đã đắt như vậy, không bằng làm cho nó đáng giá chút.

Không gian chật chội như vậy, ánh đèn không sáng, không khí cũng không đủ mới mẻ, muốn làm mấy cái khác, cũng không tiện lắm. Thật sự không coi là chỗ nào tốt, nhưng ngồi cùng một chỗ với Tạ Thành Văn, vui hơn vừa nãy ở trong sân lớn như vậy đi nhận một giải thưởng hư vô.

Tạ Thành Văn nghiêng người qua, kéo đai an toàn của Lâm Chu Độ, lại khởi động xe. Cách chỗ ở còn một đoạn, Lâm Chu Độ nhắm mắt lại, định nghỉ ngơi một lát.

Trong bóng tối cậu nghe thấy âm thanh Tạ Thành Văn: "Chỉ có em."

Lâm Chu Độ đã sắp ngủ thiếp, mơ hồ hỏi: "Cái gì?"

Tạ Thành Văn không nói nữa, hắn tiếp tục lái về phía trước.

Mấy tin tức hường phấn kia, mấy lời đồn muôn hình muôn vẻ kia đều là giả dối, chỉ có em là thật.

Xe ở trên đường lớn trống trải phi nhanh, nhà cũng đã sắp đến.

============

Tác giả có lời muốn nói:

Trong tình yêu không tìm được nỗi sợ hãi chỉ sợ không tìm được người yêu.

~ END ~

================

Hây yo rốt cục lại hoàn thêm một bộ nữa rồi. Mặc dù khi hoàn bộ này cảm xúc của tui không lớn lắm nhưng vẫn có hơi luyến tiếc.

Bộ này nếu ai muốn bản word thì cứ comment bên dưới nhé. NHƯNG không được tự ý share lại cho người khác.

Làm ơn KHÔNG REPOST KHÔNG CHUYỂN VER
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện