Edit + Beta: Vịt

Dục vọng của nam nhân là khống chế.

Nhất là đối với người cần làm vô số quyết định mà nói, lùi bước nghĩa là tử vong. Làm cuồng khống chế là một loại bản năng, mà Trần Cảnh Tồn không biết, cái tên vô sỉ Tạ Thành Văn này rốt cuộc là suy yếu hay là loại bản năng tăng cường.

"Cái đồng hồ tôi tặng cậu ấy, cậu ấy hôm nay không đeo ra ngoài." Tạ Thành Văn hiện tại đang buồn đầy mặt mà ngồi đối diện y khóc lóc kể lể.

Trần Cảnh Tồn không có chút đồng tình nào, y cảm giác mình thảm gấp 10 lần Tạ Thành Văn. Y dù gì cũng là có uy tín trong giới, bị Tạ Thành Văn kéo tới làm người đại diện của Lâm Chu Độ, nghiệp vụ đầu tiên chính là bị ép ra mặt làm dắt khách cho Tạ Thành Văn, quả thực là vết nhơ trước nay chưa từng có trong kiếp nghề nghiệp. Bây giờ còn có kiêm chức nhà cố vấn tâm lý.

"Cậu ấy khả năng quên." Trần Cảnh Tồn nói có lệ, "Cậu tặng lúc nào?"

"Hôm qua." Tạ Thành Văn nói, "Hôm qua là ngày kỷ niệm 10 năm cậu ấy debut. Tôi lúc trước tìm người cần cut thô của tiết mục, nhìn thấy cậu ấy ở bên trong đeo cái đồng hồ kia, tôi liền đi mua."

"Hôm qua mới tặng cậu hôm nay đã vội vàng muốn nhìn thành quả." Trần Cảnh Tồn cơ hồ muốn trợn mắt trắng, "Vội vã như vậy, lúc trước làm Liễu Hạ Huệ cái gì chứ?"

Tạ Thành Văn không nói chuyện, Trần Cảnh Tồn càng không sợ, tiếp tục quở trách ông chủ kiêm đồng đảng của y: "Tôi thật sự muốn thay Tiểu Lâm báo cảnh sát, cậu có thể ngày mai bởi vì thổ lộ thất bại sẽ giết Tiểu Lâm giấu ở trong nhà cậu làm tiêu bản hay không hả?"

Tạ Thành Văn nói: "Tôi không khủng bố vậy chứ?"

Trần Cảnh Tồn cảm thấy Tạ tổng đối với trình độ biến thái của mình hết sức không có hiểu biết.

"Thiệu Tinh Hà là người nổi tiếng không có đầu óc còn không kín miệng." Trần Cảnh Tồn nói, "Cô ta vừa ký với Phù Đồ, vẫn cái gì cũng không biết. Sau đó trùng hợp như vậy, thợ trang điểm của cô ta lại đột nhiên không sắp xếp tốt lịch trình, muốn đồng thời makeup cho Lâm Chu Độ và Thiệu Tinh Hà? Hôm nay lại trùng hợp như vậy, cô ta cùng ngồi với Lâm Chu Độ?"

"Bọn họ khả năng khá có duyên phận." Tạ Thành Văn đeo kính cận của hắn lên, bắt đầu xem văn kiện.

Trần Cảnh Tồn nổi giận, y biết ngay Tạ Thành Văn không dám nhìn thẳng ánh mắt y.

"Cũng chính là chuyện này bị Thiệu Tinh Hà làm ầm ĩ tới có chút khó coi, truyền ra ngoài rồi." Trần Cảnh Tồn nói tiếp, "Tiểu Lâm tính tình tốt, chưa từng nói với tôi cái gì. Tôi nghe nói cậu ấy mấy ngày nay khả năng gặp phải quỷ, kẻ bợ đít gặp mặt cho cậu ấy sắc mặt nhìn cũng không chỉ một người."

"Cậu ấy có phải không thích cái đồng hồ kia hay không." Tạ Thành Văn suy đoán hợp lý.

"Cậu ấy khả năng chỉ là không thích cậu." Trần Cảnh Tồn cho ra một đáp án khác.

Tạ Thành Văn rốt cục có chút phản ứng, hắn ngẩng đầu, có chút tức giận, nhìn Trần Cảnh Tồn vẫn đứng, chậm rãi nói: "Cậu có nhớ hồi chúng ta đi học hay không, có lần ra ngoài du lịch, tới ăn đồ ăn vặt nổi tiếng của bản địa, trên mạng khoác lác ba hoa chích chòe, nói cái gì mà đẳng cấp mỹ thực ẩn giấu ở chợ. Chỗ đó cực kỳ khó tìm, tôi ở trên đường còn mất máy ảnh, kết quả đồ khó ăn, tâm tình chúng ta đều sụp đổ."

"Cậu chuyển đề tài quá gượng gạo rồi đi." Trần Cảnh Tồn không tiếp.

"Cậu lúc ấy có phải vẫn kiên trì ăn hết hay không? Lúc ông chủ tới hỏi mùi vị thế nào, cậu còn nói không tệ?" Tạ Thành Văn hỏi.

"Phải, thế thì sao? Cái này có liên quan gì sao?" Trần Cảnh Tồn vẫn chưa hiểu, Tạ Thành Văn đây là thế nào, đột nhiên bắt đầu cùng y nhớ lại chuyện trước kia, chẳng lẽ muốn dùng cảm xúc để cảm động y? "Chúng ta đều biết mùi vị kia giống như bãi nôn, giống như cậu và giáo viên của cậu hồi đó biết thành tích của cậu rất nát, đi học không nghe giảng, khẳng định không thi được đại học tốt." Tạ Thành Văn nói, "Nhưng cho dù sự thật như vậy, cậu nhất định muốn nói ra sao?"

Trần Cảnh Tồn nghĩ:

Tui gặp phải bệnh thần kinh thật rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện