Đêm nay trong nhà yên ắng một cách kỳ lạ. Chúc Tịnh viết xong một bài luận văn, bắt đầu vươn vai vặn vẹo rồi ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường.

Đã mười giờ rồi.

Cô ra ngoài phòng khách. Căn phòng trống trải không một tiếng động, phòng của Mạnh Phương Ngôn vẫn tối đen như mực.

Công việc hướng dẫn thí nghiệm chắc chắn không thể tiến hành tới tối khuya như vậy. Đây là lần đầu tiên kể từ ngày về sống chung với cô anh đi đêm không rõ tung tích.

Thông thường vào lúc này, cô sẽ nằm lỳ trong phòng ngủ đọc sách. Cứ khoảng mười lăm phút anh lại gõ cửa một lần, nếu không hỏi “Cô gái, tôi nói chuyện với em vài câu nhé?”, thì cũng là “Chúng ta cùng xem phim không?”, hoặc là “Ra ngoài ăn đêm chứ?”, phiền tới mức cô cũng bó tay chịu trói, đành phải khóa trái cửa phòng.

Cô vẫn luôn không hiểu, rốt cuộc cô bị ma xui quỷ khiến thế nào tối hôm đó mới chấp nhận với yêu cầu sống chung hoang đường đó của anh? Thế mà bây giờ, việc anh không có nhà lại bỗng dưng khiến cô bực dọc, đau đầu, chẳng phải như vậy càng tốt sao?

Cô vừa tự gõ lên đầu mình thì cũng đúng lúc nghe thấy tiếng cửa mở.

Mạnh Phương Ngôn hai tay trống trơn đi vào phòng, mỉm cười nhìn cô, “Em đang đợi tôi?”.

“Tôi vừa ra ngoài tụ tập bạn bè một lát nên về muộn.” Anh cởi giày, bước vào phòng, phát hiện cô vẫn đứng yên nhìn mình lại càng chọc cô, “Sao? Lo lắng cho tôi à? Chẳng phải tôi đã về rồi sao?”.

“Vai anh…” Cô nhìn anh chăm chú, nói rành mạch từng từ, “Đang rỉ máu”.

Sắc mặt anh hơi khác một chút. Anh nghiêng đầu mới phát hiện vai mình đang chảy máu thật.

Đây có lẽ là vết dao chém của kẻ không rõ thân phận trong phòng thí nghiệm ban nãy. Vì vết thương không quá sâu, sự việc lại cấp bách nên anh không hề để ý.

“Không sao đâu.” Anh nhướng mày thờ ơ, “Lát nữa tôi sẽ tự xử lý”.

Anh còn chưa nói xong đã bị cô kéo áo lôi ra sô pha, “Ngồi xuống!”.

Anh hơi sững người, chỉ thấy cô vào bếp rửa tay sạch sẽ rồi lấy một chiếc hộp từ trong tủ ra, mặt không cảm xúc, đặt lên bàn uống nước, mở ra, ngồi xuống bên cạnh anh, bắt đầu thuần thục giúp anh xử lý vết thương.

“Bị sao vậy?” Cô đặt lọ nước khử trùng xuống, hỏi khẽ.

“Ban nãy đứa bé nhà bạn tôi nghịch dao chẳng may quẹt vào.” Anh mở to mắt nói dối.

“… Bố mẹ nhà nào lại để con nghịch dao như thế?” Cô nhíu mày, lôi băng y tế ra, “Anh có cần tới bệnh viện tiêm một mũi không?”.

“Không cần đâu, da tôi dày lắm.”

Anh mải miết nhìn cô, quan sát cô cúi đầu yên lặng băng bó vết thương cho mình, “Thì ra cũng có lúc em kiên nhẫn với tôi như vậy. Xem ra sau này tôi phải thường xuyên gây ra vài vết thương trên người mình mới được”.

“Vậy thì anh chết quách đi cho rồi.” Cô lườm nguýt, cố tình dùng sức lúc quấn băng cho anh.

“Tôi không sợ đau đâu.” Anh vẫn tít mắt cười.

Băng bó xong, cô xách hộp y tế định đi bỗng bị anh giữ cổ tay lại, “Chúc Tịnh”.

“Vì sao em lại lựa chọn làm một bác sỹ?”

Con đường học y là vất vả nhất, nhất là đối với một cô gái, gần như phải đánh đổi cả tuổi thanh xuân của mình cho học tập, nghiên cứu, thực tập, sau một khoảng thời gian dài tích lũy mới có thể trở thành một bác sỹ đủ tư cách đứng bên bàn mổ cứu người.

Mỗi lần đứng đó là một cuộc chiến dai dẳng mà thất bại là hậu quả khó mà gánh chịu được.

Cô bị anh giữ tay lại, cứ thế đứng quay lưng về phía anh, giọng vẫn không chút cảm xúc, “Không có nguyên nhân gì”.

“Lẽ nào không phải vì bố em lúc trẻ sức khỏe không tốt, nên từ khi còn bé em đã quyết tâm đi theo ngành y, để sau này khi ông ấy già đi có thể chăm sóc ông ấy ư? Lẽ nào không phải chính nguyện vọng này đã chống đỡ em suốt mười mấy năm qua sao?”

Phải, anh biết tất cả về cô, đứng trước mặt anh cô vĩnh viễn giống như một con ngốc trần truồng lang thang trên phố.

Cô nhắm mắt lại, “Mạnh Phương Ngôn, hôm nay tôi không muốn chơi trò kích động rồi phải ra tay đánh anh nữa đâu”.

Anh nhìn cánh tay mảnh khảnh và khuôn cằm xinh xắn của cô, lát sau, cất hết sự đùa cợt ban nãy đi, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô.

“Cảm ơn em.” Anh hạ thấp giọng, dịu dàng nói.

Cả căn phòng không một thanh âm vậy mà lại khác hoàn toàn với bầu không khí không có anh khi nãy. Cô quay lưng vào anh, cảm giác được độ ấm nóng nơi lòng bàn tay anh, chút nhẹ nhõm bỗng đâu hiện lên trên khuôn mặt.



Khi cả căn nhà đã chìm vào bóng tối, Mạnh Phương Ngôn mới khóa cửa lại, ngồi trong phòng mình, mở máy tính lên.

Anh soi chuẩn mắt trái của mình vào camera máy tính. Năm giây sau, màn hình máy tính tự động sáng lên, một giọng nói máy móc không cảm xúc bật ra, “Xác nhận thân phận điệp viên. Điệp viên Mars, chào buổi tối!”.

“Giúp tôi liên lạc với Cục trưởng.”

“Đang trong quá trình liên lạc…”

Mười giây sau, một chất giọng nam giới trung niên trầm thấp vọng ra từ máy tính, “Mars”.

“L.” Anh đeo kính lên, bật đèn bàn.

“Tôi vừa nhận được báo cáo phân tích dung dịch cậu lấy được mẫu về.” Giọng L nghe còn lạnh lùng hơn cả bình thường, “Vô cùng đáng tiếc. Trên lọ vẫn không lưu lại bất kỳ dấu vân tay nào của Ghost. Còn mười một loại dung dịch, dù là loại nào cũng dễ dàng phá hủy cả Lầu Năm Góc”.

Anh trầm mặc nhíu mày.

“Kermid đã lấy được mẫu vật còn sót lại sau một vài vụ nổ tại London vừa qua, trong tàn tích chúng tôi tìm thấy loại vật chất tương đồng với dung dịch.”

Anh gõ nhanh lên bàn phím, xem qua những số liệu báo cáo, “Hung thủ của những vụ nổ bom này quả nhiên là Ghost”.

“Ghost đang thử sức tàn phá của những dung dịch này, thứ dùng để làm hại những sinh viên kia có thể chỉ là vật thí nghiệm, nhưng thứ cậu mang về đã là thành phẩm rồi.” L nói, “Hơn nữa, loại tội phạm tàn ác lại cực kỳ cẩn trọng như Ghost, không thể chỉ lưu giữ dung dịch ở một chỗ như phòng thí nghiệm, hắn nhất định còn lưu giữ ở những nơi khác đề phòng vạn nhất. Một khi hắn phát hiện số dung dịch trong phòng thí nghiệm bị lấy mất, nhất định sẽ phát giác ra việc chúng ta đã ngắm đến hắn. Bước tiếp theo, hắn sẽ bắt đầu sản xuất dung dịch với số lượng lớn, bán cho các tổ chức khủng bố trên toàn thế giới”.

“Chúng ta bắt buộc phải ngăn hắn lại trước khi số lượng dung dịch kia xuất hiện trên đời.”

“Trước mắt, trong Cục đang do thám điều tra những công xưởng ở London và các khu vực lận cận có khả năng bị Ghost lợi dụng làm nơi sản xuất, sẽ có kết quả nhanh thôi.” Nói xong câu này, L ngừng lại, “Ngoài ra, còn một tin tức nữa”.

Đọc xong báo cáo, Mạnh Phương Ngôn tháo kính xuống, “Anh nói đi”.

“Danh sách điệp viên phản bội lại tổ chức, đầu quân cho khủng bố mà Ghost nắm được lúc trước, hay còn gọi là hiệp ước Satan là một văn bản mật. Văn bản và mật mã được Ghost lưu giữ ở hai nơi khác nhau.”

“Cũng tức là, trong thiết bị máy tính của Ghost hoặc những người liên quan tới hắn đều có thể lưu trữ hiệp ước Satan hoặc mật mã.”

“Cậu bắt buộc phải điều tra thiết bị điện tử của từng người, lần lượt lấy văn bản và mật mã về đây, không thể thiếu thứ gì.”

Anh nhắm mắt lại, giơ tay day day trán.

“Mars, keep moving (Không được dừng bước).” L tổng kết.

“Tôi xin được gấp đôi kỳ nghỉ và tiền thưởng cuối năm.”

Trước khi kết thúc cuộc gọi, Mạnh Phương Ngôn nói: “Ngoài ra, L, anh cũng nên biết, trò chơi này hiện tại ngoài chúng ta ra còn có người mới can dự. Tôi sẽ lật mặt nạ của hắn, xem hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào”.

“Hơn nữa, tôi có dự cảm, sắp tới đây tôi sẽ có được một cơ hội tuyệt vời để lấy lại hiệp ước Satan.”



Chúc Tịnh vốn là người không ưa náo nhiệt. Tiếc là mấy người ở bên cạnh cô đều không phải mẫu người yên phận thủ thường. Một đêm trước lễ Halloween, hai anh em Tăng Tự và Tăng Kỳ bỗng dưng đề xuất muốn tổ chức Halloween tại nhà mình, còn nhiệt liệt mời Chúc Tịnh và Mạnh Phương Ngôn tham dự.

“Tịnh gia, Tịnh gia!” Sau khi kết thúc tiết thí nghiệm, Tăng Tự tay cầm mặt nạ quỷ hút máu, không ngừng đung đưa trước mặt Chúc Tịnh, “Tối ngày kia cậu nhất định phải tới đó! Cậu và anh Phương Ngôn, không thể thiếu ai. Nhớ đấy, phải ăn diện sao cho chính cậu cũng không nhận ra cậu! Cậu đừng có vác cái mặt mộc tới, mình sẽ đuổi cậu ra ngoài đó!”.

Chúc Tịnh đánh mắt nhìn Mạnh Phương Ngôn mặc áo blouse đứng bên cạnh nửa cười cười nửa không, thu dọn đồ đạc và nói: “Coi tâm trạng”.

“Anh Phương Ngôn, anh nhớ phải ép cậu ấy đến đó!” Tăng Kỳ kiễng chân lên lén thì thầm với Mạnh Phương Ngôn.

“Ừm.” Mạnh Phương Ngôn cúi đầu, “Anh cố gắng”.

“Tạ Thẩm thì sao?” Lúc này Tăng Tự quay về phía Tạ Thẩm, có chút không chắc chắn, “Anh… có tới không?”.

Mọi người đều biết Tạ Thẩm xưa nay không xuất hiện ở chốn đông người, cho dù anh ấy và anh em họ Tăng có thân thiết cách mấy thì từ lúc quen biết tới giờ, họ đều chưa từng dám nghĩ tới việc dẫn anh ấy tới quán bar hay các buổi party.

Thế mà không ngờ lần này Tạ Thẩm lại đồng ý, “Ừm, anh đi”.

Anh em họ Tăng sửng sốt, ngây ngốc vài giây, nhìn anh ấy có phần khó tin, “Anh vừa nói gì?!”.

“Thời gian là 7.30 tối ngày kia, địa điểm là nhà hai đứa.” Tạ Thẩm thu dọn xong đồ đạc của mình, chuẩn bị rời đi, “Nhớ gửi địa chỉ chính xác vào di động của tôi, tôi sẽ tới”.

Nhìn bóng Tạ Thẩm biến mất ở cửa phòng thí nghiệm, hai anh em họ Tăng đập tay với nhau: “Oh yeah!”.

“Tịnh gia, cậu thấy chưa? Cả Tạ Thẩm mà cũng tới, cậu lại không tới sao? Đừng có học suốt thế, phải thả lỏng, phải giải trí!” Tăng Kỳ bắt lấy cánh tay Chúc Tịnh, hai mắt sáng ngời, “Đời người không hưởng thụ còn ý nghĩa gì nữa?”.

Chúc Tịnh cảm thấy mình còn không đồng ý thì chắc là tối nay không được ngủ yên. Trước khi rời khỏi phòng thí nghiệm, cuối cùng cô cũng xua tay, coi như đồng ý.

Ra khỏi tòa nhà, cô và Mạnh Phương Ngôn sóng đôi đi về phía bãi đỗ xe. Cô bây giờ đã chấp nhận việc ngồi xe anh về nhà, chẳng vì điều gì khác, chỉ cảm thấy tiện đường đi chung cũng không quá tệ, chí ít tiết kiệm được tiền xe cộ, cũng chẳng cần so đo với anh mười mấy phút ngồi ô tô.

Mình không hề mềm lòng với hắn, cũng không hề rung động chút nào. Cô tự lặp đi lặp lại với bản thân như vậy.

“Nghĩ xong chưa? Định mặc bộ quần áo nào đi?” Anh bỗng nhiên lên tiếng.

Chúc Tịnh quay đầu nhìn anh, mặt không cảm xúc, “Cô dâu zombie”.

“Ừm.” Mạnh Phương Nhiên xoa cằm, nghiên cứu mặt cô, “Hợp đấy, tay cầm dao phẫu thuật và hoa cưới nữa, perfect!”.

Cô đáp lại anh bằng một nụ cười khẩy.

“Chi bằng tôi hóa trang thành chú rể zombie đi?”

“… Anh hóa trang thành bí ngô đi là hơn.”



Tới bãi đỗ xe, Chúc Tịnh đứng ngoài cửa đợi, Mạnh Phương Ngôn vào trong lái xe ra.

Vừa ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe lại, anh bỗng nghe thấy tiếng di động rung.

Cúi đầu xuống nhìn, anh nhẹ nhàng ấn nút nhận: “Moon!”.

“Mars, tối ngày kia anh có đi không?” Giọng Moon xen lẫn chút phức tạp.

“Đi chứ.”

“Em rất sợ anh gặp nguy hiểm như lần trước. Em và Kermid đều không thể lộ diện, chỉ có thể chi viện bên ngoài. Hơn nữa, anh biết rõ đầy là một bữa ‘Hồng Môn yến’, rất có thể trước sau đều bị công kích, không còn đường lùi…”

Lúc này anh bật đèn xe phía trước, nở một nụ cười hờ hững, “Moon, đối với bọn anh mà nói, chưa bao giờ tồn tại hai chữ ‘nguy hiểm’, chỉ có chết hoặc may mắn thoát nạn”.

“Hơn nữa, trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu, sao anh có thể bỏ cuộc từ sớm chứ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện