Mỗi ngày thực tập tại bệnh viện trôi qua rất nhanh. Gần chập tối, vào lúc Chúc Tịnh sắp rời khỏi bệnh viện, bỗng có một cậu bé từ hành lang chạy về phía cô.

Cô biết cậu bé này, đây cũng là một trong số những bệnh nhân cô đang chăm sóc. Cậu nhóc mấy hôm trước vừa mổ xong, sau khi nghỉ ngơi một thời gian là có thể khỏe mạnh ra viện.

“Chị ơi!” Cậu bé thở hồng hộc chạy tới trước mặt cô, đỏ mặt tặng hoa cho cô: “Đây là hoa người khác tặng cho em, nhưng em muốn tặng chị, vì nó rất đẹp”.

“Cảm ơn em.” Cô ngồi xuống, đón lấy bó hoa, xoa đầu cậu nhóc, cười nhẹ nhàng.

Cậu bé hiếm khi thấy cô cười gần như lắp bắp một lúc mới nói thành câu: “… Chị ơi, nghe nói ngày kia là chị không tới bệnh viện nữa, em sợ em không kịp chúc mừng Giáng sinh chị, em có thể nói trước không ạ?”.

“Được chứ.”

“Chị, chúc chị Giáng sinh vui vẻ.”

“Chị cũng chúc em Giáng sinh vui vẻ.”

Cậu bé chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn cô thật lâu, bỗng nhiên dè dặt kéo kéo vạt áo cô: “Chị ơi, em có thể ôm chị một cái không?”.

Cô quả thực không nhịn được cười với cậu nhóc trưởng thành quá sớm này, không do dự quá nhiều, cô mỉm cười gật đầu.

Cậu bé thấy cô đồng ý thì sướng rơn, giang tay muốn nhào vào lòng cô, bỗng có một cánh tay xách cổ áo cậu bé lên.

Cả Chúc Tịnh và cậu bé đều ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn chủ nhân của bàn tay đó.

“Cậu nhóc!” Mạnh Phương Ngôn không biết xuất hiện ở đây từ khi nào mà thần không biết quỷ không hay, một tay đút vào túi áo măng tô đen, tay kia đang xách cổ áo cậu bé, nhướng mày: “Mẹ em chưa dạy em là không được đào góc tường của người khác à?”.

Chúc Tịnh nhìn khuôn mặt vẫn đáng ghét như bao lần của anh, lập tức trở mặt, lườm nguýt anh.

“Thế nghĩa là sao ạ?” Cậu bé tròn mắt nhìn vị khách không mời mà tới, cất giọng non nớt: “Chú mau thả cháu xuống, cháu sắp tắt thở rồi!”.

“Phụt!”

Chúc Tịnh vốn dĩ đang đứng bên cạnh giả vờ không tồn tại vừa nghe được chữ “chú” lập tức phì cười, vội vàng len lén quay mặt lại.

Quả nhiên, biểu cảm trên mặt ai kia bỗng trở nên vô cùng đặc sắc. Một giây sau, con người vẫn đang định giả vờ tạo dáng đẹp trai lại càng xách cao cổ áo cậu bé hơn, nheo đôi mắt đẹp lại gần cậu: “Em gọi cô ấy là chị, còn anh là chú?”.

“Em muốn sau này lớn lên làm bạn trai của chị.” Cậu bé trừng mắt với anh, quyết không chịu thua: “Em thích chị ấy!”.

“Lông còn chưa mọc đủ mà đã đòi tán gái rồi, sớm quá em ạ.” Mạnh Phương Ngôn lắc lắc ngón tay trước mặt cậu: “Nhìn em đi, bây giờ còn chưa có sức giãy khỏi tay anh, lại định câu gái của anh?”.

“Ai nói chị là người của anh? Chị nói rồi, chị không có bạn trai.”

“Chị ấy xấu hổ, không chịu nổi thật thôi, chị ấy và anh là mối quan hệ ngủ chung một giường.”

“Anh nói dối!”



Với tư cách là đối tượng được bàn tới trong câu chuyện, Chúc Tịnh ngồi xuống đất nhìn hai người một lớn một nhỏ say sưa tranh luận. Nhìn từ góc độ này, mắt hai người còn hơi nhang nhác nữa. Cô chống cằm yên lặng ngồi ngắm, trong đầu bỗng vụt qua một suy nghĩ.

Nếu Mạnh Phương Ngôn có con trai của mình, liệu có hay chành chọe với con như vậy không? Nếu cậu nhóc đó cũng có đôi mắt giống anh, khi cười tít mắt lại thì chắc là dễ thương lắm? Nhưng chắc chắn cũng là một tên nhóc nghịch như quỷ sứ.

Nhưng người như anh liệu có muốn có con không? Ai sẽ mẹ của đứa bé nhỉ?

Những suy nghĩ này chỉ dừng chân một lát trong đầu cô rồi lập tức bị cô xóa sạch.

“Thôi được rồi.”

Cô đứng dậy, bế cậu nhóc về phòng.

“Ra viện cố gắng nghỉ ngơi.” Trước khi tạm biệt cậu nhóc, cô kiên nhẫn nói: “Phải nghe lời bố mẹ nhé”.

“Em hiểu ạ.” Cậu bé nhìn cô không nỡ xa, rồi vẫn vòng về chủ đề cũ: “Chị ơi, sau này em lớn, em có thể theo đuổi chị không?”.

Cuối cùng cô cũng phải chịu thua, khó xử dỗ dành: “Nếu lúc đó chị vẫn chưa lấy chồng và nếu lúc đó em vẫn thích một bà già đau khổ”.

Cậu nhóc vui sướng reo hò.

Rời khỏi phòng, thay đồng phục ra, cô bước ra khỏi cửa lớn bệnh viện thì nhìn thấy Mạnh Phương Ngôn đang yên lặng đứng bên đường đợi cô.

Hoàng hôn vẽ lên mặt anh một màu dịu dàng, cô vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt và hơi thở dịu dàng gần trong gang tấc của anh sáng sớm nay.

“Hôm nay phía trường học kết thúc sớm.” Anh nhìn thấy cô bèn đi tới: “Nên anh tới đây”.

Cô khẽ “ừm” một tiếng.

“Hình như chỉ khi nào đối mặt với bệnh nhân hay trẻ con, em mới bộc lộ chút nữ tính và nhẫn nại ít ỏi của mình nhỉ.” Anh nửa đùa nửa thật nhìn cô, nói bằng thanh âm chỉ hai người họ nghe thấy: “Cả lúc ở trên giường cũng hung hãn”.

Cô nghe xong, lạnh lùng đẩy mặt anh ra, định đi về phía xe.

Anh bật cười, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô: “Hôm nay đừng về nhà sớm vậy”.

Cô quay đầu lại.

“Đi trung tâm thương mại đi. Sắp tới Noel rồi, anh muốn cùng em đi dạo thành phố.” Mặc dù anh chỉ đề nghị nhưng dường như lại không cho cô quyền từ chối, cứ thế dắt tay cô về phía trung tâm.



Noel đối với người phương Tây quả thực là một dịp lễ cực kỳ quan trọng. Cả thành phố đã được trang hoàng từ lâu, màu đỏ đan xen với màu trắng, lục lạc, ông già Noel, cây thông Noel… đủ các vật trang trí bày khắp các cửa hàng và đường phố.

Trên đường phố chập tối có tiếng cười rúc rích của lũ trẻ cầm kẹo chạy khắp phố, có những khách bộ hành đeo headphone vội vã đi xuống ga tàu điện ngầm, có những người phụ nữ từ trong siêu thị mua những món ăn và những vật phẩm dành cho Giáng sinh… Một ngày của thành phố này sắp kết thúc, nhưng tết Noel sắp tới vẫn khiến người ta ngập tràn kỳ vọng.

Mạnh Phương Ngôn không hề buông tay cô ra. Cô đi mãi, đi mãi, cảm thấy tâm trạng dường như cũng trở nên bình yên hơn một chút.

Đi tới một ngã tư, anh bỗng nhiên dừng lại.

“Phó Úc!” Một giây sau, cô nghe thấy anh gọi tên một người.

Nghiêng đầu nhìn theo hướng đó, cô thấy một người đàn ông mặc áo dạ màu xám đang ôm một chồng sách đi ra từ một hiệu sách. Nghe thấy tiếng anh gọi, người ấy cũng ngẩng đầu nhìn về phía họ.

“Đã lâu không gặp.” Mạnh Phương Ngôn sải bước lên trước, tươi cười đấm lên vai người đàn ông kia.

Người tên Phó Úc mặt mày thanh tú, cả người toát ra hơi thở của một anh chàng mọt sách, lúc này khẽ nhíu mày, khẽ nói với Mạnh Phương Ngôn: “Vừa tới đã đấm mình, trật vai cậu đền nhá”.

“Cậu vẫn rèn luyện bản thân theo kiểu liễu yếu đào tơ thế à. Mấy cô gái trong trường chắc theo đuổi cậu đến phát điên rồi hả?”

“Thật ngại quá, mình không giống mình, mình có đạo đức nghề nghiệp.”

“Căn phòng của mình không ai đụng vào đấy chứ?”

“Ai thèm đụng vào căn phòng như hang quỷ của cậu chứ. Sau này đừng có đột ngột từ trong vách xuất hiện trên sân thượng nhà mình, không là mình báo cảnh sát đó.”



Chúc Tịnh dường như cứ đứng sững đó nhìn hai người đàn ông trò chuyện. Từ ngày quen Mạnh Phương Ngôn, đây là lần đầu tiên cô gặp bạn bè của anh… Chắc là bạn bè nhỉ? Vì cô chưa thấy anh qua lại với bất kỳ ai.

Phó Úc và Mạnh Phương Ngôn nói thêm vài câu, ánh mắt Phó Úc tự nhiên chuyển sang cô. Mạnh Phương Ngôn để ý thấy bèn mỉm cười nói: “Phó Úc, bạn hồi đại học của anh, giờ là giáo sư Số học tại Đại học Hoàng gia Anh, một con sói đội lốt cừu non”.

“Chào em.” Phó Úc coi như không nghe thấy câu giới thiệu cuối cùng của anh, nho nhã gật đầu với Chúc Tịnh.

“Em là Chúc Tịnh, học y tại Đại học y APT.” Cô nói.

Phó Úc nhìn cô, ánh mắt sáng bừng, giọng nói có chút tán thưởng: “Nữ bác sỹ ưu tú trong tương lai?”.

“Tên này quen anh đã nhiều năm, còn là hàng xóm, nhưng đẹp trai như cậu ta mà vẫn ế. Anh luôn nghi ngờ cậu ta là gay, sợ cậu ta hạ độc với mình.” Mạnh Phương Ngôn ôm vai cô, nhướng mày,”Em phải quản chặt anh đấy”.

Chúc Tịnh lườm anh rồi né khỏi cánh tay anh.

“Khi nào em học thành tài, nhớ giải phẫu người đầu tiên là cậu ta nhé.” Phó Úc đẩy gọng kính.

“Nhất định ạ.” Cô trả lời: “Em cũng đang nghĩ không biết có nên lấy kim khâu miệng anh ấy lại không”.

“Cách hay.” Phó Úc gật đầu: “Thôi được rồi, mình phải đi trước đây, có người đợi mình về nhà video call”.

Mạnh Phương Ngôn chẹp chẹp vài tiếng: “Xử nam cuối cùng cũng định ăn thịt rồi hả?”.

“Còn chưa theo đuổi được.” Phó Úc nói: “Nhưng mà sắp rồi, đợi uống rượu mừng nhé”.

“Vậy thì có duyên sẽ gặp lại.” Trước khi đi, anh ấy còn mỉm cười chào tạm biệt Chúc Tịnh.

Thấy cô nhìn theo Phó Úc, Mạnh Phương Ngôn xoa cằm, “Đừng bảo với anh là em thích mẫu người như cậu ta nhé. Người ta có đối tượng rồi”.

“Em chỉ đang nghĩ…” Cô vô cảm liếc anh, đi về phía trước: “Tại sao Phó Úc lại chịu làm bạn với hạng người như anh”.

Anh đuổi theo, lại nắm lấy tay cô, bỏ vào trong túi áo của mình, “Làm bạn với hạng người như anh là vinh hạnh của cậu ta đó. Hầu như cứ vài tháng anh lại tới sống bên cạnh nhà cậu ta một thời gian, ngày ngày tới ăn chùa. Đàn ông đàn ang mà nấu ăn ngon đúng là mất mặt”.

“Quen anh đúng là xui xẻo tám kiếp cho người ta.” Cô quả thực ngưỡng mộ anh chàng nho nhã lịch thiệp ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng chỉ ngưỡng mộ mà thôi: “Nhưng, vợ tương lai của anh ấy thì rất may mắn”.

Đi thêm một lúc, Mạnh Phương Ngôn bỗng tươi cười kéo cô vào một nhà hàng: “Nào!”.

Chúc Tịnh còn chưa kịp định thần thì đã đứng trong một cửa hàng trang sức rực rỡ. Xung quanh có rất nhiều cặp tình nhân và vợ chồng đang khoác tay nhau chọn đồ, bầu không khí rất ấm áp.

Trong đó có một đôi dường như sắp cưới, được nhân viên nhiệt tình giới thiệu mẫu nhẫn cưới mới nhất. Cô vợ tươi tắn đeo thử nhẫn, giơ tay ra cho anh chồng ngắm. Anh chồng thì kiên nhẫn cho ý kiến từ đầu tới cuối, không hề cảm thấy phiền hà.

“Chị ơi.” Lúc này, cô bỗng bị nhân viên gọi: “Không biết chị có thể cùng tôi lên tầng hai không ạ?”.

Cô đi theo cô nhân viên, thầm đoán chẳng hiểu sao vừa vào cửa hàng Mạnh Phương Ngôn đã mất dạng.

Lên tầng hai, Mạnh Phương Ngôn đang đứng một mình trước một cái tủ đứng lớn. Thấy cô tới, anh nhẹ nhàng giơ tay, tỏ ý muốn cô đi về phía anh.

Khi cô tới nơi, anh khẽ gạt mái tóc của cô sang một bên, vòng tay qua sau cổ cô, rồi thu tay lại, dừng ở sau gáy.

Cô lập tức nhìn thấy có một sợi dây chuyền tuyệt đẹp xuất hiện trên cổ mình. Nó có hình cỏ bốn lá, đều được làm bằng kim cương, tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn.

“Anh Mạnh ba ngày trước đã đích thân chọn cho chị sợi dây chuyền này. Hôm nay nhìn quả nhiên rất xứng với chị.” Cô nhân viên đứng bên nói xong bèn rời đi.

Cả tầng bỗng chốc chỉ còn lại hai người họ. Anh cúi xuống ngắm cô rồi từ đằng sau ôm cô vào lòng.

“Mạnh Phương Ngôn!” Lát sau, cô lên tiếng: “Sau này nếu có một ngày em kết hôn, em sẽ không mời anh tới dự đâu”.

“Anh biết.”

“Cả đời này em cũng sẽ không kể cho chồng em nghe về anh.”

“Anh hiểu.” Anh nghiêng đầu, liên tục hôn lên tóc cô.

“Em sẽ đợi người ấy, mười năm em cũng đợi.”

“Đúng, người ấy nhất định sẽ đến.” Anh kiên nhẫn trả lời cô.

Người ấy nhất định sẽ không lừa gạt em, không khiến em đau lòng, không phản bội em. Người ấy sẽ trân trọng em hơn bất kỳ ai trên đời này, hơn cả anh nữa.

“Em cũng tin như vậy.”

Anh phát hiện ra ánh mắt cô đã không còn hoang mang và mơ màng như trước nữa.

Cô lại trưởng thành rồi.

Thời gian rồi sẽ có ngày mang đi hết mọi đau khổ, xóa đi hết mọi mơ màng, mang theo sự hồi sinh và ánh sáng tươi mới.

Thế nên dù anh ra đi, cô cũng sẽ nhanh chóng lãng quên anh thôi.

Anh đối với cô chỉ là một trạm dừng chân trong cuộc đời, có lẽ còn chưa được tính là một lần thất tình.

“Nếu em gặp được người ấy, anh có đau lòng không?” Cô nhìn anh qua gương, bất ngờ hỏi.

Anh yên lặng quan sát cô: “Anh sẽ mừng cho em”.

“Vì người ấy nhất định tốt hơn anh.” Cô nhói lòng nhưng vẫn kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

Anh xoay người cô lại, cúi đầu hôn lên môi cô: “Không sai, anh sẽ ra đi sớm thôi, để nhường chỗ cho người ấy”.

Cô nhắm chặt đôi mắt đỏ sọng lại, từ từ đáp lại anh.

“Em xứng đáng với những điều tốt nhất.” Cuối cùng, anh lẩm bẩm khi kề sát môi cô.

Cô gái của anh, em xứng đáng với những điều tốt nhất.

Những điều mà anh vĩnh viễn cũng không thể mang tới cho em.

~ Hết đêm thứ hai mươi tư~

“Trong nhiệm vụ lần này, điệp viên ngoại tuyến Kermid và sáu điệp viên đội hành động đặc biệt, sáu điệp viên đội tháo dỡ bom, hy sinh toàn bộ.”

“Anh chỉ hy vọng ngày mai đừng bao giờ đến.”

“Kể từ ngày hôm nay, tôi sẽ chính thức rời xa khỏi cuộc sống của cô, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện nữa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện