Đêm Trung thu hôm đó, Chúc Tịnh rời khỏi bệnh viện sớm hơn một chút.

Vừa ra khỏi cửa lớn bệnh viện, cô liền nhìn thấy Bành Nhiên đứng ở góc đường đợi mình. Rõ ràng hôm nay Bành Nhiên đã đặc biệt ăn diện, không những mặc một chiếc váy hai màu xanh trắng mà còn trang điểm, cột tóc lên, hoàn toàn giống như một cô công chúa.

Cô đi tới bên Bành Nhiên, rồi quan sát cô ấy từ trên xuống dưới: “Đúng là con gái trang điểm vì yêu”.

Bành Nhiên xấu hổ, vỗ vào người cô: “Người đẹp như cô đừng chọc tôi”.

“Không phải.” Chúc Tịnh lắc đầu: “Tôi chỉ đơn thuần cảm thấy nếu đã mất nhiều công sức như vậy thì đối phương cũng nên thấu hiểu”.

“Thật sao?” Gương mặt Bành Nhiên lập tức đỏ bừng, “Tôi cảm thấy có khi anh ấy đã sớm gặp nhiều cô gái xinh đẹp hơn rồi…”.

“Chúc Tịnh, cô cho tôi chút dũng khí đi.” Bành Nhiên nắm chặt hai tay, “Đây có lẽ là việc bạo dan nhất tôi làm từ khi sinh ra cho tới bây giờ đấy”.

Chúc Tịnh trầm tư một lúc rồi giơ tay vỗ vỗ lên vai cô ấy mang tính tượng trưng.

“Tôi định nói với anh ấy lúc thả đèn trời.” Bành Nhiên hít một hơi sâu, “Bầu không khí lúc đó là thích hợp nhất”.

Chúc Tịnh nhìn cô ấy, trong lòng chợt dâng lên một dư vị khó nói ra.



Bữa bánh trung thu đặc biệt sau bữa tối vốn đã đủ khiến lũ trẻ phấn khích hơn bình thường. Sau khi Chúc Tịnh và Bành Nhiên cầm theo một túi đồ nguyên liệu làm đèn trời ra, tiếng hét của đám trẻ lại càng làm rung lỗ tai họ.

Hiệu trưởng Phùng thấy bọn trẻ vui như vậy cũng rất mãn nguyện. Với tư cách là những người lớn duy nhất tại đây, hiệu trưởng Phùng, Bành Nhiên, Liệt Nùng và Chúc Tịnh dĩ nhiên phải đảm nhận công việc dạy bọn trẻ làm đèn.

“Chị Bành Nhiên, sao nến của em thắp không lên.” Một bé gái rầu rĩ cầm ngọn đèn của mình, nhờ cậy Bành Nhiên.

Bành Nhiên lập tức đón lấy cây đèn của cô bé, cố gắng thắp lửa nhưng thử vài lần vẫn không thành công.

Chúc Tịnh chú ý thấy tình huống đó, bèn đặt đèn của Tiểu Hữu xuống, muốn qua giúp, không ngờ Liệt Nùng đã nhanh hơn cô một bước.

“Sau khi thắp lửa, phải cố gắng hạ thấp lượng không khí thổi vào trong đèn để tránh khí nóng bay mất, nhưng cũng không được để lượng khí quá ít, để tránh ít khí quá mà đèn tắt.” Liệt Nùng vừa nói vừa thuận lợi thắp lửa lên: “Còn nữa, dây giữ bốn xung quanh bắt buộc phải kéo căng”.

Bành Nhiên đứng bên cạnh cô ấy, mặt đã đỏ rực. Khi anh đưa lại cho cô ấy cây đèn, cô ấy cuối cùng cũng lên tiếng: “Liệt Nùng, đợi… đợi một chút. Em có lời muốn nói với anh, anh có thể cùng em tới mỏm đá lớn bên kia không?”.

Liệt Nùng nhìn cô ấy, im lặng vài giây rồi gật đầu.

Lúc này, bọn trẻ hầu như đã hoàn thành xong “kiệt tác” đèn trời của mình, hớn hở cầm đèn chuẩn bị lên núi thả. Lúc này Chúc Tịnh đi qua, nắm tay cô bé đứng bên cạnh Bành Nhiên rồi nói: “Cô cứ đi đi”.

Bành Nhiên nhìn cô cảm kích, căng thẳng xoa xoa ngực mình rồi rảo bước đi về phía Liệt Nùng đang đứng.

Chúc Tịnh nhìn theo thấy họ nói vài câu rồi rời đi, lúc bấy giờ cô mới cùng bọn trẻ tiếp tục thả bay từng cây đèn.

Ngọn núi yên ắng tối nay đẹp vô ngần, từng cây đèn giống như cái bóng của vô vàn vì tinh tú. Chúc Tịnh quan sát lũ trẻ chân thành cầu nguyện, tự động thả bay cây đèn của mình mà lòng cũng dần dần trở nên bình yên.

“Cô Tịnh Tịnh!” Lúc này Tiểu Hữu kéo vạt áo cô: “Con hy vọng bà nội khỏe mạnh, bình an”.

Cô nghiêng đầu, vỗ đầu con bé: “Chắc chắn”.

“Cô Tịnh Tịnh ơi, vì sao cô không thả đèn?” Tiểu Hữu lại hỏi: “Cô có nguyện vọng nào muốn thực hiện không?”.

Cô nhìn đôi mắt trong sáng của Tiểu Hữu, im lặng một lát rồi hạ giọng: “Nguyện vọng của cô là các ước mơ của các con đều thành sự thật”.

“Con cứ nghĩ mãi, có phải bây giờ cô sống không được vui vẻ không?” Tiểu Hữu luôn nhạy cảm và trưởng thành hơn những đứa trẻ khác, “Cô Tịnh Tịnh, kể từ ba năm trước, cô đã rất ít kể chuyện của mình với bọn con rồi, con rất muốn biết về những người bạn ở Anh của cô, họ sống có tốt không?”.

Chúc Tịnh nghe thấy tiếng trái tim mình lỡ nhịp.

Cô chưa bao giờ có thể nói dối trước mặt Tiểu Hữu, cho dù là một lời nói dối thiện chí, cô cũng không thể chỉ im lặng thay cho câu trả lời.

“Cô đã có bạn bè mới.” Giọng cô trở nên khàn đặc, “Có một cô gái người Đức, cô ấy rất dễ thương…”.

“Vậy những bạn bè trước kia thì sao ạ?” Tiểu Hữu bẻ đầu ngón tay, “Con còn nhớ, thêm cả cô nữa, nhóm bạn gồm bốn người, trong đó có một anh trai nói rất nhiều, em sinh đôi của anh ấy rất hoạt bát, còn có một anh rất ít nói, rất nghiêm nghị…”.

Cô há hốc miệng, con ngươi run rẩy, không biết nói sao.

Phải, cô của ngày xưa từng nhắc tới họ với những đứa trẻ này mà không biết phiền, kể chuyện họ cùng nhau đi học, đi du lịch, cùng ngang ngược trong trường, cùng chia sẻ niềm vui và nỗi buồn.

Những người ấy đã từng quan trọng với cô biết bao.

Ba năm rồi, cô khó khăn lắm mới cất giữ họ tận sâu trong trái tim mình, khóa chặt, coi như một giấc mơ. Cô nghĩ mình không bao giờ phải nhìn lại nữa, không bao giờ phải nghe lại nữa, rồi có một ngày mình sẽ lãng quên. Nhưng khi nghe Tiểu Hữu nhắc tới họ, cô vẫn dễ dàng nhớ lại tất cả.

Đó là một đêm tuyết xa xôi mang theo máu và nước mắt, người chứng kiến đêm đó chỉ có mình cô là hiện tại vẫn sống ngoài ánh sáng. Cô nên giải thích sự thật này với Tiểu Hữu thế nào đây? “Tiểu Hữu!” Không biết đã qua bao lâu, cô hơi cúi xuống, “Cuộc đời này con sẽ gặp rất nhiều người, họ sẽ ở bên con một khoảng thời gian, hoặc ngắn hoặc dài”.

“Sau đó họ sẽ rời xa con vào một thời gian nhất định nào đó, con không thể ngăn cản họ đến, càng không thể ngăn cản họ đi, chuyện này không cần quá nhiều lý do.”

“Vậy… bố mẹ và bà liệu có rời xa con không?”

“Có.”

“Hiệu trường Phùng và cô Tịnh Tịnh thì sao ạ?”

“Cũng có.”

“Bành Bành, Tiểu Khả… còn những người khác?”

“Họ cũng có thể sẽ ra đi.”

Lát sau, cô nghe thấy tiếng thút thít yếu ớt của Tiểu Hữu. Con bé lau nước mắt, lắc đầu với cô: “Vậy thì con không muốn trưởng thành nữa, con không muốn nhắc tới người khác, con không muốn mọi người rời xa con”.

Cô nhất thời im lặng.

Đèn trời từ từ trở thành những chấm nhỏ xa xôi, cô giơ tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Hữu



Thả đèn trời xong, hiệu trưởng Phùng và Chúc Tịnh dẫn đám trẻ xuống núi. Sau khi xuống, cô gặp Bành Nhiên một mình đi từ phía khác tới.

Trông mặt Bành Nhiên không có biểu cảm gì, nhưng quầng mắt đỏ rực. Khi bắt gặp cô, Bành Nhiên cố gắng nở nụ cười, “Tôi về trước”.

“Đợi tôi về cùng đi, đường đêm nguy hiểm.”

Bành Nhiên lắc đầu, “Không cần đâu, cảm ơn cô, Chúc Tịnh.”

Cô không nói thêm gì, chỉ gật đầu, đưa bọn trẻ về đánh răng rửa mặt. Đêm đã khuya, cô mới quay lại định núi, thu dọn đồ đạc.

Thu dọn xong, quay người lại, cô liề nhìn thấy Liệt Nùng ban nãy chẳng biết đã đi đâu tay cầm một chiếc đèn trời đã hoàn thiện, yên lặng đứng ở gần đó, không biết đã bao lâu rồi.

“Sao anh còn chưa đi?” Cô có phần nghi hoặc.

Liệt Nùng không nói, đi về phía cô.

Im lặng thắp đèn, anh quay sang cô: “Chiếc cuối cùng, cô thả đi”.

Có lẽ vì đêm tối trên núi quá yên bình, hoặc có lẽ lúc này là thời điểm con người ta yêu đuối nhất, bỏ xuống mọi phòng bị. Cô nhìn ánh mắt trầm tĩnh của anh, lát sau, đưa tay đón lấy cây đèn trong tay anh.

“Thật ra tôi không có ước vọng gì.” Cô quay lưng về phía anh, nhìn lên trời, “Nên nói là tôi đã không dám ước mơ gì nữa”.

Cô từng ước.

Cô từng rơi xuống vực sâu, rồi lại được người ta cứu vớt.

Cô từng quyết tâm sau này dù gặp phải bất kỳ chông gai nào cũng sẽ đạp lên mà tiến bước.

Cô từng hèn mọn ước một điều duy nhất, hy vọng nó thành hiện thực.

Nhưng điều ước ấy cùng cuộc sống mới và người mà cô hy vọng cũng chính là người tự tay bóp nát ước mơ ấy.

Lúc này Liệt Nùng bất động đứng sau cô.

Anh nhìn theo bóng cô, nhẹ nhàng giơ cánh tay mình về phía cô.

Sau đó anh cuộn chặt tay lại, rồi lại từ từ hạ xuống.

Chúc Tịnh thả đèn lên trời.

“Anh đã từ chối cô ấy.” Trong đêm, cô khẽ nói.

Liệt Nùng im lặng.

“Liệt Nùng, thật ra từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã cảm thấy anh rất giống một người tôi từng gặp.” Cô đi về phía anh, “Mặc dù hai người từ đầu tới chân không có điểm nào tương đồng”.

“Anh ấy là người thế nào?” Khi đi ngang qua cô, anh khẽ lên tiếng.

Cô dừng bước.

“Lừa gạt, giấu giếm, không việc ác nào không làm.” Cô nói: “Có thể anh ấy còn làm nhiều chuyện hại trời hại đất hoặc những việc cấm kỵ hơn mà tôi không biết”.

“Nhưng tôi vẫn chỉ nhớ những điều tốt đẹp của anh ấy.”

Cô chỉ nhớ sự tốt đẹp, ngay cả mơ vẫn mơ thấy.

Đôi mắt luôn bình thản của Liệt Nùng lúc này rung lên.

Anh nói: “Vậy, cô có hy vọng người ấy trở lại bên cạnh cô không?”.

Cô nhanh chóng lắc đầu, rời khỏi đỉnh núi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện