Sau khi cô nói xong câu này, ánh mắt Liệt Nùng gần như sáng bừng lên như đá thủy tinh núi lửa.

Anh vòng tay ôm chặt lấy eo cô, một lần nữa len lỏi vào nơi sâu nhất.

Trong suốt quá trình tiếp theo, cô chỉ mải miết nhìn anh.

Dù thở dốc, dù ngâm nga hay cơ thể run lên vì khoái lạc… ánh mắt cô vẫn không rời khỏi khuôn mặt anh.

Cô nhìn anh mạnh mẽ công phá mình, nhìn bờ môi mỏng mím lại của anh, nhìn anh ham muốn hết lần này tới lần khác không biết mỏi mệt.

“Vì sao cứ nhìn anh mãi vậy?”

Cuối cùng khi chấp nhận dừng lại, anh mới hổn hển ghé sát tai cô, khàn giọng.

Cô im lặng, ngược lại khẽ liếm lên yết hầu gợi cảm của anh.

Người anh run lên, cảm giác sự nóng bỏng giữa hai chân đã sắp ép mình hóa thành dã thú: “… Chúc Tịnh, em điên rồi hả?”.

Cô mỉm cười, giơ hai ngón tay gầy kéo rộng cổ áo của anh ra, để mặt anh áp sát xương quai xanh của mình, “Ừm, đừng để em còn sức nói chuyện”.

Anh nhìn cô chăm chú, tựa hồ muốn dùng ánh mắt đốt cháy cô.

“Sao hả?” Cô rướn môi, “Lẽ nào anh không muốn?”.

Lát sau, ánh mắt anh chợt sáng lên, anh giơ tay cởi bung sơ mi của mình.



Sau khi người bên cạnh đã say ngủ, Chúc Tịnh lật người bước xuống giường.

Khi họ kết thúc, trời thật ra đã tờ mờ sáng. Cho dù đôi chân đã mềm nhũn tới không còn sức lực đi đâu, nhưng cô vẫn cắn chặt răng, lấy từng bộ quần áo rơi rụng dưới đất, mặc lên người.

Mặc xong quần áo, cô quay lại nhìn người nằm trên giường.

Dường như giấc này anh ngủ rất sâu, trong chốc lát có lẽ không thể tỉnh lại.

Nhìn thật sâu vào khuôn mặt anh một lúc, cô sải bước đi ra khỏi căn phòng.

Đi thẳng tới ký túc xá, cô bước tới, gõ cửa một trong số các phòng tại đó.

Sau vài tiếng gõ cửa, cánh cửa lập tức được mở ra từ bên trong. Từ Thích Diệp giữ cửa, đứng bên trong. Khi nhìn thấy cô, anh ta bày ra một cảm xúc có phần phức tạp.

“Không mời tôi vào à?” Cô nhìn anh ta.

Từ Thích Diệp nheo mắt, vẫn đứng im bất động chắn ngoài cửa.

“Trong phòng có người”. Cô bình thản nói: “Là Bành Nhiên”.

Anh ta im lặng giây lát, không hề phủ nhận, một nụ cười mang theo vẻ bắng nhắng thường ngày từ từ hiện lên.

“Tôi sẽ giữ bí mật giúp anh.” Lúc này Chúc Tịnh nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc mình.

Từ Thích Diệp nghiêng đầu: “Tôi đoán, cô có chuyện nhờ vả?”.

“Đích thực cần anh giúp tôi một chuyện nhỏ.” Cô nhún vai.

Anh ta cười: “Chúc Tịnh, tôi cảm thấy từ ban đầu tôi đã xem nhẹ cô”.

Cô không phủ nhận.

“Nói đi.” Lúc này Từ Thích Diệp đi ra khỏi phòng, khẽ đóng cửa lại: “Cô cần tôi giúp gì?”.



Khi Liệt Nùng mở mắt ra lần nữa, anh cảm nhận được cơ thể mình đang được ánh sáng tự nhiên bao bọc.

Hai giây sau, anh ngồi phắt dậy khỏi giường.

Dưới giường là đống quần áo hỗn loạn, nhưng chỉ có trang phục của anh, quần áo của ai kia đã biến mất không dấu vết.

Ánh mắt anh căng ra, cả người lập tức tỉnh hẳn.

Khi ra khỏi nhà, mặt trời đã lên cao. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, đầu mày hơi nhíu lại.

Bước nhanh vào trong bệnh viện, anh sa sầm mặt, tiến thẳng tới phòng khám.

“Cậu có nhìn thấy Chúc Tịnh không?” Mở cửa phòng khám, anh lên tiếng hỏi Từ Thích Diệp đang viết sổ y tế trên bàn.

Từ Thích Diệp ngẩng đầu lên: “Từ sáng sớm nay đã không thấy đâu rồi. Tôi đoán có thể cô ấy vào huyện giải quyết chuyện của hiệu trưởng Phùng rồi”.

Liệt Nùng nghe xong, gật đầu rồi vô cảm khép cửa lại.

Ra khỏi bệnh viện, anh lái xe thẳng vào huyện.

Dọc đường, anh cho xe đi rất nhanh, khuôn mặt căng thẳng.

Đi một vòng những nơi cô có thể xuất hiện trong huyện, trời đã tối hẳn nhưng anh vẫn chưa nhìn thấy bóng cô.

Gọi điện thoại thì di động của cô vẫn trong tình trạng khóa máy.

Sắc mặt anh gần như khó coi tới cực hạn. Anh gọi cho Từ Thích Diệp.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, anh hỏi ngay: “Chúc Tịnh quay về chưa?”.

“Chưa.” Từ Thích Diệp trả lời: “Vẫn chưa về bệnh viện, cũng chưa về trường học”.

Ngắt máy xong, mặt anh tái xám lại.

Trở về thôn, anh lần lượt tới bệnh viện và ký túc xá, cô đều không có mặt.

Cố gắng bình tĩnh lại, anh hít một hơi sâu, đi về phía sau núi mong chờ vận may.

Từ xa, anh đã nhìn thấy bọn trẻ quây thành vòng tròn ngồi với nhau. Bầu không khí náo nhiệt vui vẻ thường ngày hôm nay hoàn toàn không thấy, chỉ còn tiếng thút thít bị đè nén.

Còn ở giữa vòng tròn ấy, chính là người anh đã bốn ba tìm suốt cả ngày.

Anh dừng bước ở một khoảng cách nhất định, nhìn cô ngồi ôm lũ trẻ, kiên nhẫn thủ thỉ động viên chúng.

Vì quan tâm tới cảm xúc của chúng, từ ngày hiệu trưởng Phùng nhập viện, họ đã nói với lũ trẻ ông chỉ tới bệnh viện kiểm tra, một thời gian sau sẽ quay về. Nhưng giờ ông đã ra đi, không ai nhẫn tâm tiếp tục lừa dối những đứa trẻ thông minh và hiểu chuyện này.

Trên mặt đứa nào cũng vương lệ. Tiểu Hữu – người có tình cảm sâu nặng nhất với hiệu trưởng Phùng ôm gối ngồi sụp dưới đất bất động.

Nhưng anh biết, trên đời này sẽ không còn ai đau khổ và buồn bã hơn người đang an ủi lũ trẻ.

Không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng Chúc Tịnh đứng dậy, dẫn bọn trẻ xuống núi.

Khi đứng lên, cô liền nhìn thấy anh. Nhưng ánh mắt cô không thay đổi chút nào, gần như chỉ dừng lại trên khuôn mặt anh một giây là rời đi.

Sau khi cô sắp xếp xong cho bọn trẻ, anh một mình ngồi trên mỏm đá, quan sát cô đi về phía mình.

“Anh đã tìm em suốt cả ngày.” Giọng anh không cao không thấp.

“Em luôn ở sau núi.”

Anh ngừng lại: “Từ Thích Diệp nói em không ở trường”.

Cô đứng nhìn anh từ trên cao xuống: “Chính tôi bảo anh ấy nói với anh như vậy”.

Liệt Nùng nghe xong sững người, ngẩng phắt đầu lên nhìn cô.

Cô bình thản đến đáng sợ.

Đêm tối trên núi yên ắng không một tiếng động, còn xung quanh họ lúc này ngay cả gió cũn ngừng lặng.

“Khi anh viết chữ, có lúc sẽ vô thức dùng nắp bút gõ xuống mặt bàn.”

Im lặng giây lát, cô bỗng nhiên lên tiếng: “Anh không ăn rau sống và cà rốt, khi đi đường bước chân luôn rất khẽ”.

“Khi anh suy nghĩ, đầu mày sẽ hơi nhíu lại. Và nét chữ của anh vẫn chẳng có gì thay đổi.”

Sắc mặt anh từ từ thay đổi theo từng lời cô nói.

“Trên ngón áp út bàn tay phải của anh có một vết sẹo nhỏ do bị bỏng.” Cô nói rành mạch, “Sống lưng của anh có rất nhiều vết thương, có vết cũ, cũng có vết mới”.

“Em nhận ra những vết thương đó, vì có một số do chính em băng bó cho anh.”

Con ngươi của anh từ từ căng ra.

“Từ Thích Diệp và Bành Nhiên mới là một cặp. Ngay từ đầu em đã nhận ra. Bành Nhiên tỏ tình với anh, đẩy em về phía anh, có lẽ đều là kế hoạch của anh. Em không biết ban đầu anh đã nói chuyện thế nào với họ, nhưng những người yêu nhau dù giấu giếm thế nào cũng vẫn bại lộ, từ ánh mắt Từ Thích Diệp nhìn Bành Nhiên là có thể biết.”

“Đúng vậy.” Sau một hồi im ắng rất lâu, biểu cảm trên gương mặt Liệt Nùng lại bình thường trở lại, chậm rãi lên tiếng: “Không phải ai cũng có thể trở thành một diễn viên xuất sắc”.

“Anh còn quên một người.” Cô nói: “Ban đầu khi em đang băn khoăn giữa nghi ngờ và khẳng định, ông đã nhận ra rồi. Anh đừng quên, ông sống bao nhiêu năm trời, quá hiểu những chìm nổi trên thế gian. Thế nên không ai có thể trốn thoát khỏi đôi mắt ông, dù có ngụy trang kín kẽ hơn nữa. Ông không vạch trần chỉ vì ông muốn nhường quyền cho em”.

“Anh có biết, trước khi mất hiệu trưởng Phùng nói gì với em không?”

“Ông nói, có thể đối mặt với người khác anh là một diễn viên hạng ưu, nhưng ở trước mặt em anh chỉ toàn sơ hở.”

Anh nhẹ nhàng xé dây biến thanh dán trên cổ. Một giây sau, giọng anh đã hoàn toàn khác trước: “Anh biết lúc đó em tỉnh”.

“Thế nên tối qua, em cố tình dụ dỗ anh.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, một lần nữa đưa tay xuống dưới cằm mình: “Vì em hiểu quá rõ, ánh mắt, giọng nói có thể dối trá, nhưng cơ thể thì không lừa gạt được ai”.

Cơ thể là thành thật nhất, khi da thịt chạm nhau, khi cá nước sum vầy, những khoảnh khắc vui vẻ xưa khi đã được linh hồn của cả hai khắc sâu vào cơ thể đối phương.

Tiếng vật gì đó bị xé toạc vang lên.

Lớp mặt nạ da người bay theo gió, biến mất nhanh chóng trong đêm.

“Lần này, anh tâm phục khẩu phục.” Anh đứng dậy từ mỏm đá: “Như em thấy, anh đã không còn là diễn viên xuất sắc nhất nữa rồi”.

“Trước kia, anh hay chỉ đạo người khác phải làm sao xóa bỏ mội thói quen cũ khi dịch dung, để hoàn toàn biến thành một người khác. Thế nhưng, mọi thói quen của anh đều bại lộ trước mặt em mà anh lại hoàn toàn không biết.”

“Vì em từng ở gần anh nhất.” Bờ môi cô lúc này khẽ run lên.

“Tối đó trên núi, anh từng hỏi em, em có hy vọng người đó trở lại bên em hay không?” Khuôn mặt anh vẫn đẹp đến không chân thực như vậy: “Em nói không muốn, thế nên anh tôn trọng quyết định của em, sau này sẽ tiếp tục dùng thân phận này ở bên cạnh em”.

“Thì sao? Thân phận này của anh sẽ tồn tại được bao lâu?” Hai tay cô cuộn chặt lại thành nắm đấm: “Hai tháng? Nửa năm? Một năm? Tới ngày nào đó anh sẽ lại ra đi không quay đầu lại, biến mất không dấu vết phải không?”.

“Nhưng em không thể lừa gạt chính mình.”

Nước mắt kìm nén bao ngày sau khi hiệu trưởng Phùng qua đời, lúc này cuối cùng cũng tuôn trào như mưa.

Từng hạt, từng hạt rơi xuống nền đất lạnh, làm tan chảy chiếc khóa trên chiếc hộp sắt cô giấu tận sâu trong lòng mình.

Sao cô có thể lừa được bản thân mình đây? Cô quen thuộc nụ cười mỉm khi anh cúi đầu, quen thuộc từng hơi thở khi anh trò chuyện, quen thuộc nhiệt độ trên cơ thể anh.

Cô quá quen thuộc anh rồi.

Tới mức cho dù anh có thay đổi một khuôn mặt khác, cô vẫn biết, đó chính là anh.

Thì ra, cô mất ba năm muốn thoát khỏi cái bóng này, nhưng vẫn sống trong thế giới anh từng xuất hiện, muốn sống không được, muốn chết không xong.

“Mạnh Phương Ngôn, em không phải anh, em không thể lừa dối chính mình.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện