Chúc Tịnh tắm rửa xong, khoác áo tắm, thả tung mái tóc ướt rượt, nhìn lớp gương mờ tịt vì hơi nước, cô nghĩ thầm không biết lát nữa ra ngoài nên dùng cách thức gì để đối phó với Mạnh Phương Ngôn.

Cô có ba sự lựa chọn.

Đuổi anh đi, để anh ngủ lại một đêm hoặc ngủ cùng anh.

Đáng tiếc, người ngoài cửa không cho quá nhiều thời gian để lựa chọn. Có lẽ vừa nghe thấy tiếng nước ngừng chảy, Mạnh Phương Ngôn đã thẳng thừng gõ cửa phòng tắm.

Cô bỏ máy sấy tóc xuống, vặn tay nắm cửa.

“Tắm xong rồi sao?” Anh đi vào.

Cô nhìn anh.

“Vậy tôi tắm.” Anh cầm quần áo thay giặt trong tay, khi đi ngang qua sau lưng cô lại chợt dựng bước giây lát.

Chúc Tịnh chợt nắm chặt lấy chiếc máy sấy.

“Phòng tắm này khá to đấy”, anh nói, “Em có muốn tắm cùng tôi không?”.

Cô im lặng vài giây rồi rút phích cắm máy sấy xuống, đạp cửa bước ra.



Khi Mạnh Phương Ngôn từ phòng tắm bước ra, Chúc Tịnh phát hiện mọi điều lo lắng lúc trước của mình chỉ là dư thừa.

Anh đã thay một chiếc áo màu xanh đậm, trong tay xách một chiếc hộp nhỏ xíu, nói với cô: “Tôi phải đi rồi”.

Cô tắt ti vi, thầm thở phào trong lòng, “Anh đi cẩn thận, tôi không tiễn”.

Anh ra tới cửa, vừa đặt tay lên nắm đấm cửa anh liền quay đầu nhìn cô: “Chúc Tịnh”.

“Khi nào em cần tôi, tôi nhất định sẽ lại xuất hiện một lần nữa.”

Con ngươi đén láy của Chúc Tịnh phản chiếu gương mặt anh. Cô chầm chậm cất lời: “Tôi không cần anh”.

Anh nhìn cô, mỉm cười, không nói gì thêm nữa, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Sau khi anh đi, cô bỗng nhiên không hứng thú làm bất kỳ việc gì nữa.

Ngày hôm nay trôi qua thật hỗn loạn. Từ lúc xuống máy bay tới giờ cô vẫn chưa từng chợp mắt, lại còn gặp phải bao nhiêu là chuyện rắc rối.

Mở di động ra, là tin nhắn hỏi thăm của Tăng Tự, Tăng Kỳ và Tạ Thẩm.

Tạ Thẩm là bạn đồng môn của cô. Cậu ấy và hai anh em sinh đôi kia đều là những người bạn tốt nhất của cô ở Anh. Lúc trước họ đi du lịch công viên Yellowstone, Tạ Thẩm vì gia đình có việc nên vắng mặt. Vì cả bốn người thân nhau như hình với bóng nên còn từng bị trêu đùa, gọi là “Tứ hiệp thần kỳ” của trường Y.

Trả lời họ xong, cô nằm xuống, đắp chăn kín mít.

Cô cảm thấy lạnh.

Thành phố này trên danh nghĩa có những người cùng huyết thống với cô nhưng cô lại không muốn ở lại đây một chút nào. Cô muốn quay về Anh, muốn trở về cái nơi chẳng có chút máu mủ nào nhưng ai cũng đối xử với cô còn hơn cả người thân…



Thứ sáu, đám cưới của Chúc Dung Dung và Chu Dịch Kỳ.

Hôm ấy Chúc Tịnh dậy rất sớm. Cô tới phòng tập gym rèn luyện một lúc, sau đó đi bơi rồi cuối cùng làm một lần Spa. Khi Lăng Họa và Chúc Trầm Ngâm tới khách sạn đón cô, cô đã mặc bộ lễ phục ngày hôm qua mua, yên lặng ngồi trên đại sảnh khách sạn nghịch điện thoại.

Lăng Họa đi tới, “Mình đánh cược với cậu, chỉ trong vòng hai phút từ lúc mình bước vào đây, ít nhất có tới mười người đàn ông quay đầu lại nhìn cậu”.

Cô khoác tay Lăng Họa, “Hôm nay Hoàng đế có tới không?”.

Lăng Họa cười khẩy, “Tới làm sao được. Anh ấy mà tới thì chứng tỏ đầu của mình và anh ấy đều bị xe đụng rồi”.

Hai người họ ngồi lên hàng ghế sau, “tài xế” Chúc Trầm Ngâm hiếm có dịp không mặc áo blouse trắng mà diện sơ mi và áo vest, quay đầu lại cười với họ.

“Anh à, sao anh đẹp trai quá vậy.” Chúc Tịnh cố tình xoa cằm, bộc lộ dáng vẻ như thiếu nữ say tình.

Chúc Trầm Ngâm cười khó xử. Lăng Họa cảm thấy ghê, lườm nguýt mãi, “Chúc Tịnh, cậu ghê quá đấy… Đúng rồi, nói tới trai đẹp, mình còn chưa hỏi cậu anh chàng đẹp trai như thiên thần lần trước tại cửa hàng quần áo là ai vậy? Vị hôn phu của cậu đó”.

“Vị hôn phu?” Chúc Trầm Ngâm nắm bắt được từ chủ chốt.

Người Chúc Tịnh run lên. Cô véo tay Lăng Họa, “Vị hôn phu gì chứ, gã thần kinh thì có”.

“Gã thần kinh? Mình thấy người ta si tình với cậu gần chết thì có!” Lăng Họa biết cô không muốn để Chúc Trầm Ngâm phát hiện, đành thì thà thì thầm, “Chúc Tịnh, mình thề, cả đời này mình chưa từng gặp ai đẹp trai hơn anh ấy”.

“Hơn cả Cù Khê Ngưng?” Chúc Tịnh liếc xéo cậu ấy.

“… Dĩ nhiên, người ta là hoàng tử lai cơ mà? Cứ như minh tinh điện ảnh ấy.”

Theo lời nói của Lăng Họa, Chúc Tịnh nhớ tới khuôn mặt người ấy, chẳng hiểu sao lại nghĩ về cảnh anh cùng cô cưỡi ngựa ở Yellowstone, tới khi anh cợt nhả với cô không chút hối hận, nghĩ tới cảnh anh thay váy giúp cô trong phòng thử đồ rồi dáng vẻ ung dung như luôn nắm chắc phần thắng.

Anh nói anh sẽ còn tiếp tục xuất hiện.

Không biết là khi nào, cũng không biết trong hoàn cảnh nào.

Mà cô càng không biết, bản thân rốt cuộc có muốn gặp lại người ấy nữa hay không, con người thần bí cứ đột ngột xông vào cuộc đời của cô như thế.



Hội trường đám cưới vô cùng rộng lớn, Chúc Dung Dung và Chu Dịch Kỳ đứng ngay trước cổng hoa đón khách. Chúc Kính Quốc và vợ đứng trước cửa hội trường bắt tay chào khách.

Khi ba người Chúc Tịnh tới cửa, Chúc Dung Dung ban nãy còn mặt mũi tươi tỉnh lập tức quay ngoắt 180 độ, sau đó một giây lại cố gắng gượng cười.

“Chị!” Chúc Dung Dung bước tới, nhìn cô, “Cảm ơn chị đã tới tham dự hôn lễ của em, cả Lăng Họa và anh Trầm Ngâm nữa”.

Lăng Họa khịt mũi khinh thường, không nể mặt chút nào. Chúc Trầm Ngâm tuy gật đầu, nhưng ngoài mặt cũng tỏ ra không cảm xúc.

Chúc Tịnh nhìn Chúc Dung Dung rồi lại quan sát biểu cảm phức tạp của Chu Dịch Kỳ đứng sau cô ta, rồi nhe răng cười. “Em gái, em rể, chúc mừng hai đứa.”

Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ em rể, sau đó vòng qua Chúc Dung Dung, đi tới bên cạnh Chu Dịch Kỳ.

Mọi người đứng ở cửa đều sững sờ. Chúc Kính Quốc vốn đang hăng say trò chuyện với các lãnh đạo cũ của thành phố T lúc này cũng quay về phía ấy, dường như định tiến lên ngăn cản cô.

“Thợ ảnh, nào, chụp cho tôi và em rể một kiểu nào.”

Chúc Tịnh tảng lờ ánh mắt sắc như dao của Chúc Dung Dung, tùy ý khoác tay Chu Dịch Kỳ, mỉm cười nói với thợ ảnh.

Chu Dịch Kỳ thấy cô khoác tay mình, cũng chỉ biết đứng ngây ra nhìn. Còn thợ ảnh thấy một cô gái đẹp cười tươi với mình như vậy thì hồn vía cũng bay đi đâu mất, cứ thế cầm máy ảnh nhanh chóng chớp vài kiểu.

Một bức ảnh không có mặt cô dâu.

Sắc mặt Chúc Dung Dung khó coi như mưa bão sắp kéo tới. Nhưng cô ta còn chưa kịp làm gì, nụ cười trên mặt Chúc Tịnh đã tan biến. Cô rời khỏi Chu Dịch Kỳ, đi thẳng vào trong hội trường, không buồn ngoảnh lại.

“Tịnh Tịnh”, Chu Dịch Kỳ buột miệng, khẽ kéo cánh tay cô, có vẻ còn rất nhiều lời muốn nói.

Cô hất tay anh ta ra, cảm thấy đến nhìn thêm một chút cũng là dư thừa.

“Từ từ ôm cô dâu xinh đẹp của anh chụp ảnh đi.” Lăng Họa đi phía sau Chúc Tịnh, khinh bỉ buông một câu: “Gã tồi!”.

Vào trong hội trường, Lăng Họa và Chúc Trầm Ngâm tới chỗ ngồi trước, Chúc Tịnh đi vào nhà vệ sinh.

Từ nhà vệ sinh ra, quả nhiên Chúc Kính Quốc và vợ hai Quản Tâm đã đợi sẵn cô ngoài cửa. Cô cười khẩy, đi ngang qua họ mà không thèm liếc một cái.

“Chúc Tịnh!” Chúc Kính Quốc gọi giật cô lại, giọng đầy phẫn nộ, “Tao cảnh cáo mày. Tối nay mày đừng có gây ra chuyện gì, tao gọi mày về chỉ vì mày họ Chúc mà thôi!”.

“Kính Quốc, ông không cần lý luận với nó. Loại con gái vô giáo dục y hệt như mẹ nó, ngoài cái họ ra thì có chút quan hệ gì với nhà họ Chúc chúng ta đâu?” Quản Tâm khoác tay Chúc Kính Quốc, thêm mắm dặm muối như mọi lần, “Ông nhìn chiếc váy trên người nó kìa, lại lấy từng đồng ông vất vả kiếm được ra mua. Không có nhà họ Chúc chúng ta chống lưng, nó là cái thá gì?”.

Chúc Tịnh nghe những lời họ nói, cảm thấy chỗ nào cũng ghê tởm. Cô thật không biết nên bắt đầu phản kích từ đâu, không nhịn được phải bật cười.

“Mày cười cái gì?” Chúc Kích Quốc chau mày, “Chúc Tịnh, mày đừng hòng động vào Chu Dịch Kỳ nữa, đó là em rể mày!”.

Cô xua tay, “Bố, bố thật sự nghĩ quá nhiều rồi”.

“Thứ nhất, con có sĩ diện, không đi nhặt giày rách của người ta; Thứ hai, con cũng muốn đổi tên đổi họ, chính bố ra sức ngăn cản; Thứ ba, từ năm mười sáu tuổi con đã không tiêu một xu một cắc nào của nhà họ Chúc, chiếc váy này cũng không liên quan gì tới tiền bạc nhà các người, con chê bẩn đó.”

“Chúc Tịnh!” Chúc Kính Quốc giơ tay định tát cô, “Cả đời này mày sống chỉ để chọc tao tức chết phải không?”.

Cô quay đầu nhìn gương mặt đầy nộ khí của ông, “Chính bố cảm thấy con sống để chọc tức bố, vì chỉ cần bố nhìn thấy con là sẽ nhớ tới mẹ con, thế nên cả đời này bố đều không muốn con được sống yên ổn”.

Chúc Kính Quốc giận run cả người, thẳng thừng vung tay tát cô một bạt tai.

Chúc Tịnh giơ tay chặn lại, cái tát ấy chưa chạm vào má cô nhưng cánh tay cũng đỏ rực lên nhanh chóng.

“Con không rảnh đứng đây đóng phim giờ vàng với hai người nữa.” Cô xoa xoa cánh tay mình, quay người rời đi, “Khi đám cưới kết thúc, con sẽ không ở lại cái nơi ghê tởm này thêm một giây nào đâu”.

Trở về chỗ ngồi, Lăng Họa và Chúc Trầm Ngâm rõ ràng đều nhận ra tâm trạng cô tệ hơn vừa nãy. Chúc Trầm Ngâm rất nhạy cảm, anh lập tức nhìn thấy vết đỏ hồng trên cánh tay cô. Anh lập tức gọi phục vụ tới, mang theo một ít đá bọc trong khăn mặt, đặt vào đó để làm tan vết sưng.

“Chúc Tịnh”, Lăng Họa chịu không nổi, thở dài thườn thượt, “Sao cậu phải khổ vậy chứ?”.

Cô im lặng, vô cảm cụp mắt xuống, dựa người ra sau ghế.

Hôn lễ nhanh chóng bắt đầu. Chu Dịch Kỳ và Chúc Dung Dung khoác tay nhau đi vào trên thảm đỏ. Tiếng nhạc vang lên, mọi người ngồi trên bàn đều đứng dậy vỗ tay. Chúc Dung Dung mỉm cười ngọt ngào, nhìn vào mắt Chu Dịch Kỳ. Chúc Tịnh ngồi yên, bình tĩnh nhìn họ đi lên sân khấu dưới ánh đèn lấp lánh.

Chúc Kính Quốc bỏ ra cả đống tiền, cho dù Cù Khê Ngưng không tới thì cũng mời được một người chứng hôn nổi tiếng. Sau khi người chứng hôn nói xong, cha sứ nói xong thì micro được trao cho Chúc Dung Dung.

“Có chuyện gì vậy?” Lăng Họa thì thầm bên tai Chúc Tịnh, “Làm gì có cô dâu nào nói chuyện vào lúc này chứ?”.

Chúc Tịnh lạnh lùng nhìn cô ta, đáy lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Mà trực giác của cô trước nay luôn chuẩn xác.

“Hôm nay, đầu tiên phải cảm ơn các vị khách quý đã nhiệt tình có mặt trong hôn lễ của tôi và Dịch Kỳ, cùng chứng kiến giây phút quan trọng nhất trong cuộc đời chúng tôi.” Chúc Dung Dung cầm micro, nho nhã đứng trên sân khấu, “Tôi cảm thấy tôi rất hạnh phúc, cũng rất may mắn khi được đứng cạnh người đàn ông tôi yêu nhất vào thời khắc này”.

Nói cả một đoạn dài, Chúc Dung Dung chợt chuyển giọng.

“Nhưng niềm hạnh phúc này, tôi còn muốn chia sẻ cùng một người nữa, vì không có người ấy sẽ không có ngày hôm nay của hai chúng tôi.”

Nghe tới đây, ngón tay Chúc Tịnh chợt động đậy, cô quét ánh mắt sắc như kiếm về phía Chúc Dung Dung.

Chúc Dung Dung dường như đã nhìn thấy cô từ lâu, cô ta mỉm cười hướng về phía cô: “Tôi chân thành cảm ơn người đã giúp tôi và Dịch Kỳ quen biết rồi yêu thương nhau. Hôm nay người ấy cũng có mặt, để tham dự đám cưới của tôi, chị ấy thậm chí còn không tiếc đường sá xa xôi bay từ Anh về”.

“Chúng ta cùng mời chị gái thân yêu của tôi, Chúc Tịnh, lên sâu khấu.”

Mọi người lúc này đều nhìn về phía Chúc Dung Dung đang hướng tới. Chỗ đá trong tay Chúc Tịnh bỗng chốc rơi cả xuống đất. Dưới ánh nhìn chằm chằm của đám đông, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô không có chút biểu cảm nào, thậm chí còn trắng bệch.

Lăng Họa và Chúc Trầm Ngâm lo lắng nhìn cô. Lăng Họa vì tức giận móng tay đã găm sâu vào lòng bàn tay. Còn Chúc Trầm Ngâm thì nghiến răng, ra hiệu bằng ánh mắt, bảo Lăng Họa kiềm chế, còn mình thì ra sức nắm chặt tay Chúc Tịnh.

“Chị!” Chúc Dung Dung gọi thêm lần nữa.

Cuối cùng Chúc Tịnh cũng từ từ đứng lên.

Trong hội trường, ngoài cô, Chúc Dung Dung, Chu Dịch Kỳ, Chúc Kính Quốc, Quản Tâm, Lăng Họa và Chúc Trầm Ngâm ra thì không một ai biết sự thật đằng sau câu chuyện này.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng đây chỉ là một lời mời chân thành và tình cảm của cô em gái khả ái dịu dàng đối với người chị gái của mình.

Chỉ có cô hiểu rõ, trong ánh mắt Chúc Dung Dung hiện lên biết bao ác độc và sung sướng.

Khoảng cách hơn mười mét, cuối cùng cô cũng tới nơi.

Phục vụ nghe theo yêu cầu của Chúc Dung Dung, nhanh chóng đưa cho cô một ly rượu. Cô cầm ly, đi về phía cô ta, nhìn cô ta nâng ly lên với mình.

“Chị, cảm ơn chị, hy vọng cuộc đời sau này em và Dịch Kỳ luôn hạnh phúc với lời chúc phúc của chị.”

Chúc Dung Dung rướn môi cười, uống cạn ly rượu trong tay, “Hy vọng chị sẽ chứng kiến bọn em bạch niên giai lão, vĩnh viễn không xa rời”.

Mọi người lập tức hoan hô nhiệt liệt, thậm chí còn học theo Chúc Dung Dung, uống cạn ly rượu vang trước mặt mình để chúc mừng cho cô dâu hiền đức, xinh đẹp này.

Chúc Tịnh đứng nguyên tại chỗ, ánh đèn flash của sân khấu rọi thẳng vào mắt cô, soi rõ gương mặt không chút huyết sắc.

Cô không thể mở lời chửi mắng cô ta, càng không thể động thủ đánh cô ta. Cô không làm được gì hết, chỉ biết đứng đực ra đó làm một “người chị gái tốt”.

Trong cả vở kịch cô ta tự biên tự diễn, cô hóa ra chỉ làm một vai hề hèn mạt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện