Túi rác rơi xuống đất, Diệp Văn Hiên chụp lấy cánh tay người kia để đối phương không ngã xuống.

Vài phút sau, một nhân viên gốc Hoa từ cửa sắc trở lại hội sở, húng hắng giọng nhận lấy dĩa thịt nguội từ một vị đầu bếp, sau đó đi theo một cậu nhóc da trắng bưng khay đi ra khỏi phòng bếp hội sở.

Người giao khay món ăn cho Diệp Văn Hiên sờ cằm: "Kỳ quái, đi ra ngoài vất rác thôi mà cái tên nhóc kia tự dưng cao lên ta?"

"Có không? Tôi không chú ý." Một vị đầu bếp khác đang tỉa bông cải xanh, không mấy hứng thú với chủ đề này.

Thật ra thì trong mắt bọn họ, dáng dấp của những gốc Á này thật sự quá giống, nếu không có thời gian chung sống đủ dài thì người da trắng vốn có ngũ quan thâm thúy cao lớn thật sự không thể phân rõ tướng mạo người gốc Á có điểm gì khác biệt.

Mà bên kia, Diệp Văn Hiên đi phía sau nhóm phục vụ da trắng, làm dáng vẻ như nhân viên phục vụ theo bọn họ quẹo vào cầu thang chuyên dụng cho nhân viên.

Vì không để nhân viên phục vụ đụng phải khách, hội sở không cho phép nhân viên dùng thang máy, vì thế mỗi lần bưng khay thức ăn chỉ có thể đi bằng lối dành cho nhân viên.

Giẫm lên tấm thảm mềm mại, Diệp Văn Hiên không ngừng quan sát, phát hiện trên tường chỉ mở đèn tối lờ mờ, tựa hồ muốn xây dựng bầu không khí mập mờ lại giàu sang, nhưng như vậy cũng may mắn, người nào đó lẻn vào không ngay lập tức bị bại lộ thân phận.

Diệp Văn Hiên không dám mở miệng nói chuyện, chỉ cúi đầu, có lẽ người cậu đang đóng giả vốn cũng như vậy nên nhóm phục vụ phía trước vừa đi vừa trò chuyện, không hề để ý tới cậu.

Điều này vừa vặn hợp ý Diệp Văn Hiên, cậu đi theo sau nhóm người này, vừa di chuyển lên lầu vừa nghe trộm bọn họ nói chuyện.

"Aida, tối nay bên dưới có gì vui không?" Một người phục vụ ngoại hình tốt hỏi.

"Làm sao tôi biết, tôi cũng không dám thường xuyên đi xuống dưới mà." Người nam tên Aida vỗ vai đối phương: "Lại muốn cược hả? Có đủ tiền không đấy?"

Những người khác cũng nhỏ giọng cười nhạo: "Hey Lynn, lần trước ông thua táng gia bại sản luôn rồi mà còn chưa sợ à?"

Lynn không cam lòng nói: "Lần đó là ngoài ý muốn thôi, tên kia thoạt nhìn cao lớn như vậy, ai biết bị đánh hai cái liền nằm liệt chứ!"

Đoàn người đi lên lầu ba, vài người tiến vào phòng ghế lô ở hai bên trái phải, khay của Diệp Văn Hiên là phòng cuối cùng, cậu vừa chầm chậm đi tới vừa nghe Aida nhỏ giọng cảnh cáo Lynn: "Hôm nay ông đàng hoàng một chút đi, đừng có đi xuống. Nghe nói hôm nay có khách quý bao hết bên dưới rồi, chui xuống coi chừng không còn mạng trở về đấy."

Sau đó Lynn trả lời thế nào thì Diệp Văn Hiên không nghe thấy, hai bọn họ đã quẹo vào một căn phòng bên phải, Diệp Văn Hiên không dám giả vờ dừng lại trên hành lang, chỉ có thể tiếp tục đi tới trước, vừa nghĩ bên dưới là cái quỷ gì vừa nâng khay thịt nguội dựa vào số trên bill chuẩn xác tìm tới ghế lô.

318, phòng ở cuối cùng.

Nhìn bốn người vệ sĩ vạm vỡ mặc âu phục đen đứng thẳng bên ngoài cánh cửa phòng trong cùng, Diệp Văn Hiên cảm thấy có thể có chút phiền toái, mấy căn phòng đi ngang qua trước đó không hề có thế trận này, hiển nhiên người bên trong có thân phận không thấp.

Hi vọng không có cao quản* hội sở ở bên trong, bằng không bị phát hiện thì thảm. [quản lý cao cấp/cao tầng]

Diệp Văn Hiên nhắm mắt đi tới cửa, còn chưa đụng tới cửa, người da đen cao lớn đứng bên cạnh đã bước tới một bước cản lại.

"Làm gì?"

Diệp Văn Hiên hắng giọng: "Tiên sinh bên trong gọi thịt nguội."

Một hộ vệ da trắng khác trên dưới quan sát cậu một phen, đồng thời ấn tai nghe thấp giọng trò chuyện, một lát sau thì gật đầu với những người khác rồi nói: "Vào đi, đưa đồ xong thì ra ngay."

Diệp Văn Hiên đáp một tiếng, đỉnh bốn tầm mắt hệt như đèn pha, một tay nâng khay một tay đẩy cửa.

Cậu dùng chút khí lực mới đẩy cửa mở ra, sau đó cúi thấp đầu, sau khi vào cửa không hề nhìn đông nhìn tây, chỉ đi thẳng tới chỗ hai người đang ngồi trong phòng.

"Ông tốt nhất nên tra nhanh một chút, thời gian lâu, tôi sợ sẽ xảy ra biến cố."

"Ha ha, ông cứ yên tâm đi."

Người bên trong đang nói chuyện, nhìn thấy Diệp Văn Hiên tiến vào thì trầm mặc, chỉ chằm chằm nhìn vị phục vụ này nhẹ nhàng đặt khay xuống bàn trà.

Một nam nhân gọi Diệp Văn Hiên lại: "Khoan đi." Sau đó nghiêng đầu qua hỏi người bên cạnh: "Chỗ tôi có cất giữ mấy chai rượu ngon, hiếm khi ông mới tới, sao, nếm thử không?"

"Không." Người ngồi ghế sô pha bên cạnh miễn cưỡng nói: "Có trà không?"

Lúc đi vào không nghe cẩn thận, lúc này người nọ vừa lên tiếng, tâm Diệp Văn Hiên lập tức chấn động.

"Ôi trời ơi, ông tha tôi đi!" Người da trắng kia khoa trương rú lên: "Tiên sinh của tôi ơi, tới chỗ tôi rồi mà ông còn muốn uống trà? Cho xin đi, lời này nếu để người khác nghe thì nhất định sẽ cười rụng răng mất, còn mắng là Wilson tôi đây chiêu đãi không chu toàn."

Người kia hừ cười một tiếng: "Vậy thì nếm thử chút rượu của ông đi!"

Diệp Văn Hiên cúi đầu đứng bên tường, dùng khóe mắt nhìn thấy một trong hai người nói chuyện là người da trắng cao lớn tóc vàng mắt màu nâu cọ, một vị khác là thanh niên gốc Á tóc đen mắt lam, hai người tựa hồ quen biết đã lâu, trò chuyện khá tùy ý.

Người ngồi trên sô pha quả nhiên là Hình Uyên.

Diệp Văn Hiên không biết mình có tính là may mắn hay không, không tốn chút khí lực đã tìm được mục tiêu nhiệm vụ, cậu cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, nghe vị Wilson kia phân phó mình ra ngoài lấy rượu, biết mình không có khả năng một mực chờ trong phòng, cậu mới không quá cam tâm lui ra.

Hình Uyên không nhận ra cậu khi bỏ kính ra, rất tốt.

Diệp Văn Hiên hoàn toàn không biết Wilson giấu rượu ở đâu, chỉ đành ở ngoài hành lang gọi một nữ nhân viên mặc đồ tương tự mình, giả vờ quen thuộc chào hỏi: "Chào, Wilson tiên sinh bảo tôi đi lấy rượu, bất quá tôi mới tới làm vài ngày, cô có thể giúp tôi không?"

Người nọ nhìn Diệp Văn Hiên, nhìn thẻ làm việc của cậu, sau đó cảnh giác nói: "Tôi chưa từng thấy qua cậu, ông chủ ở đâu, sao lại phân phó cậu đi lấy rượu?"

Hóa ra Wilson là ông chủ nơi này, Diệp Văn Hiên thầm ghi nhớ trong lòng, báo số phòng rồi nói: "Trước đây tôi vẫn luôn ở phòng bếp hỗ trợ, vì không đủ nhân viên nên bảo tôi bưng khay thức ăn lên, lúc rời đi thì bị phân phó đi lấy rượu." Cậu làm bộ ủy khuất nói: "Vừa nãy còn đang ở dưới bếp học khắc cà rốt, cũng không biết có bị người ta vứt đi hay chưa nữa..."

Nơi này quả thực có vài lần đầu bếp bảo phụ bếp bưng khay, biểu tình nữ nhân có chút buông lỏng: "Được rồi, nếu là lấy rượu giúp ông chủ thì để tôi nói với Hannah, cậu về bếp đi, bên ông chủ Hannah sẽ phụ trách."

Diệp Văn Hiên thực ra còn muốn quay lại nhưng không có lý do nên chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Ừm."

Chờ nữ nhân viên kia xoay người rời đi, Diệp Văn Hiên cũng từ từ đi xuống lầu, lúc đi ngang qua phòng có treo biển "phòng nghỉ của nhân viên" cậu khẽ gõ cửa một cái, không ai đáp lại.

Diệp Văn Hiên đặt thẻ nhân viên lên mặt cảm ứng trên cửa, "ting" một tiếng, cửa mở ra.

Diệp Văn Hiên nhìn xung quanh một chút rồi đưa tay mở cửa, bên trong là vài món đồ trang điểm nữ nhân viên tùy tiện đặt trên bàn, cậu chọn lựa một phen, tìm ra vài món có thể sử dụng rồi bắt đầu bôi lên mặt.

Lần đầu tiên làm chuyện lén lén lút lút thế này, Diệp Văn Hiên sợ bị người ta nhận ra mình, cứ hóa trang một chút thì ổn thỏa hơn.

Lúc tiếp nhận đặc huấn ở bộ đặc vụ, cậu đã được Trình giáo sư chuyên dạy cho vấn đề hóa trang này, vì tò mò nên Diệp Văn Hiên học rất nghiêm túc, bây giờ quả nhiên dùng được, trong lòng không khỏi cám ơn vị giáo viên kia.

Chỉ là kỹ thuật không phải quá xuất sắc, không làm tới mức vừa xoay người đã biến thành người khác.

Đặt bút vẽ cũng phấn xuống, nhìn chính mình ở trong gương, người nam trong kính có hốc mắt hõm sâu, sống mũi cao thẳng, gương mặt tái nhợt, trên gò má trái có vài nốt mụn, trên mũi còn có một mảng tàn nhang.

Thoáng nhìn thì chính là gương mặt người châu Âu không quá đẹp mắt.

Diệp Văn Hiên hài lòng, đứng thẳng người lắng nghe ở cửa một hồi, xác thực không có tiếng bước chân mới chậm rãi mở cửa, cậu không trở lại phòng bếp mà xoay người đi xuống phòng khách tầng một.

Cậu muốn tìm thêm cơ hội, thử xem có thể một lần nữa tiến vào phòng của Hình Uyên hay không.

Phòng khách tầng một của hội sở Red Rose có khu vực công chúng, nơi này rất lớn, mưới mấy bộ bàn ghế sô pha theo phong cách châu Âu cổ đặt tụm năm tụm ba rải rác, mỗi bàn đặt cách nhau rất xa, còn dùng màn che chắn, mọi người ngồi phía sau màn ceh nhỏ giọng trò chuyện, các bàn không hề can thiệp chuyện của nhau.

Nơi này ánh sáng rất tối, nguồn sáng duy nhất là ở võ đài ở chính giữa, lúc Diệp Văn Hiên tiến vào thì trên võ đài có vài cô gái tóc vàng đong đưa theo điệu nhạc R&B.

Diệp Văn Hiên không nhìn thêm, trong bóng tối nhẹ nhàng xuyên qua giữa các bức màn che, đi thẳng tới quầy bar đặt bên cạnh võ đài.

"Tiên sinh, hai ly Manhanttan, các vị tiên sinh trên lầu ba muốn."

Bartender nhìn Diệp Văn Hiên một cái, không nói gì, bắt đầu pha chế rượu.

Diệp Văn Hiên biết vừa nãy đối phương nhìn thẻ nhân viên của mình.

Cậu khoác một tay lên quầy, dùng dư quang khóe mắt quan sát nhóm người đang xì xào bàn tán ở xung quanh.

Bọn họ lặng lẽ nói chuyện, mà âm thanh xì xào kia đôi lúc sẽ bị tiếng nhạc êm ái giấu đi, Diệp Văn Hiên nghe không rõ, cũng không thấy rõ mặt người phía sau màn che.

Nhưng đồng thời, mặt của cậu cũng bị che chắn thành mơ hồ không rõ.

Thiết kế ở nơi này giống như quán bar kiểu mở nhưng lại cực kỳ chú trọng riêng tư của khách nhân.

"Hai ly Manhattan, lấy đi."

Diệp Văn Hiên nháy mắt tỉnh hồn, hàm hồ cám ơn một tiếng rồi đặt hai ly cocktail vào khay, lúc này mới tỉnh rụi xoay người rời khỏi nơi này.

Có đạo cụ mới có thể lên lầu tìm kiếm mục tiêu.

Cậu một đường theo đường cũ quay trở lại, đồng thời nhanh chóng suy tư, mục đích Hình Uyên tới nơi này rốt cuộc là gì? Anh ta không mang theo trợ lý, chỉ mang theo một vị vệ sĩ, có nghĩa là không phải vì công việc mà vì chuyện riêng.

Danh tiếng của hội sở Red Rose này Diệp Văn Hiên chưa từng nghe qua, này cũng thực bình thường, công việc của cậu trước giờ không yêu cầu phải tới những hội sở cao cấp này, lúc bàn chuyện thiết kế với khách hàng cơ bản chỉ cần trực tiếp tới công ty đối phương, rảnh rỗi thì cao lắm là tới quán cà phê như Starbucks này nọ ngồi một chút mà thôi.

Tính chất của hội sở Red Rose này là gì, Diệp Văn Hiên tạm thời chưa nhìn ra, chỉ cảm thấy không khí không ồn ào náo nhiệt như những nơi giải trí bình thường, an ninh bên ngoài chặt chẽ, nếu muốn thăm dò tin tức, với trình độ của cậu thì thực sự không dễ.

Vì sao đêm hôm Hình Uyên lại chạy tới đây, là đơn thuần gặp bạn bè hay có chuyện gì mờ ám?

Đây là vấn đề mà Diệp Văn Hiên muốn biết nhất, thế nhưng cậu cũng hiểu, tối nay có lẽ sẽ không có thu hoạch.

Diệp Văn Hiên bưng khay đi lướt qua vài nhân viên phục vụ, cậu nhận ra có hai người chính là Aida cùng Lynn vừa nãy, nhóm người này tựa hồ cũng mới bưng đồ xong, đang vừa xuống lầu vừa nhỏ giọng trò chuyện.

Bọn họ cùng Diệp Văn Hiên gặp thoáng qua ở cầu thang, bởi vì đã qua chỉnh trang nên bọn họ không phát hiện cậu chính là thanh niên gốc Á đã theo chân bọn họ lên lầu trước đó.

.o.

[TKT] Đêm Kỳ Diệu Ở Red Rose

Diệp Văn Hiên không tìm được Hình Uyên, vì thế cậu quyết định chọn nhiều loại khay khác nhau.

Diệp Văn Hiên bưng khay tới gõ cửa phòng 305: "Tiên sinh, cà rốt ngài muốn đây."

Bên trong là một playboy bunny đang cầm roi S một vị đại thúc anh tuấn.

Playboy bunny bắp thịt săn chắc: "Để lên bàn đi."

Diệp Văn Hiên: Cái thứ dưới lớp váy kia mà móc ra chắc còn lớn hơn cậu.

5 phút sau.

Diệp Văn Hiên gõ cửa phòng 308: "Tiên sinh, vương miện Sapphire của ngài."

Bên trong một nam nhân mặc áo khoác nhung màu đỏ rực, tay cầm quyền trượng ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh là một đám nhân viên phục vụ xếp thành hàng, trên người khoác áo khoác, vẻ mặt nghiêm túc.

Nam nhân cầm quyền trượng nghiêm túc nói: "Ái khanh, mau đội vương miệng tượng trưng cho quyền lực tuyệt đối lên cho trẫm đi!"

Diệp Văn Hiên: "..."

Lại năm phút sau.

Diệp Văn Hiên cắn răng gõ cửa phòng 310: "Tiên sinh, Bloody Mary của ngài."

Cửa vừa mở ra, bên trong tối đen không một bóng người.

Diệp Văn Hiên: "Này, có ai không?"

Không ai nói chuyện.

Diệp Văn Hiên mở đèn, sau đó bị một cái quan tài nằm giữa phòng làm chết điếng.

Trong quan tài đột nhiên có người mở miệng: "Mau tắt đèn đi... tôi sẽ... bị ánh đèn đốt chết mất..."

Diệp Văn Hiên: "..."

Mặt không biến sắc nói: "Bloody Mary của ngài."

Trong quan tài: "Được... xin hãy đặt bên cạnh quan tài... con dơi của tôi sẽ giúp tôi..."

Diệp Văn Hiên đóng ầm cửa lại, trong lòng thầm mắng, mẹ nó trí chướng.

Sau đó cậu bắt đầu nghĩ một vấn đề: hội sở mà Hình Uyên tới không phải dành cho mấy kẻ thần kinh đi?

[Tác giả: một lần nữa nói rõ, tiểu kịch trường không liên quan tới chính văn, mọi người đừng ghép lại làm một nha, ahahahaha]

.19. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện