Ba tháng sau
Mộc Cửu và Ngôn Luật đến trại cải tạo cho nhi đồng, Tần Uyên ở trong xe chờ họ.
Ngôn Luật nhàm chán ngáp, “Sao chị phải đến đây, cũng đâu phải con trai chị ở trong đó.”
Mộc Cửu nói: “Bởi vì không ai đến thăm cậu bé ấy hết.”
Ngôn Luật khinh thường: “Ba mẹ nó cũng đã không quan tâm sao chị phải để tâm như vậy?”
Mộc Cửu nhìn cậu từ từ nói: “Quan điểm duy nhất của Ngôn Phỉ Văn mà chị công nhận chính là ‘Trẻ con là dễ cải tạo nhất’, nên dù bây giờ cậu bé ấy có xấu xa thế nào thì vẫn có thể trở nên tốt hơn.”
Ngôn Luật bĩu môi hỏi: “Chị nghĩ có thể được sao?”
Mộc Cửu nhìn khối rubik trong tay nói: “Giống như khối rubik này vậy, dù bị biến đổi như thế nào nhưng vẫn sẽ có cách khôi phục lại hình dáng ban đầu.”
Ngôn Luật liếc mắt nhìn cô.
Mộc Cửu nhanh chóng quay khối rubik sau đó đưa cho cậu ta, “Chị có khả năng này.”
Ngồi trên xe, Ngôn Luật vừa nhìn khối rubik vừa nói: “Mấy ngày nữa tôi sẽ dẫn mẹ ra ngoài chơi.”
Mộc Cửu nói: “Chị cũng muốn đi chơi.”
Ngôn Luật nói: “Không phải chị phải đi làm sao, nhưng mà nếu chị từ chức thì tôi sẽ suy nghĩ dẫn chị theo.”
Mộc Cửu đưa mắt nhìn Tần Uyên.
Tần Uyên: “Nếu em muốn đi du lịch thì đợi khi đi hưởng tuần trăng mật anh dẫn em đi, em muốn đi đâu thì đi đó.”
Ngôn Luật liền liếc mắt: “Này này, tôi vẫn còn ngồi trên xe đó, hai người muốn nói những chuyện này thì đợi tôi xuống xe rồi nói tiếp được không?”
Mộc Cửu không khách khí đuổi cậu ta: “Vậy bây giờ em xuống xe luôn đi.”
Ngôn Luật: “…”
Buổi tối về đến nhà, sau khi Mộc Cửu ăn no sau đó nằm trên ghế sô pha, gối đầu lên chân Tần Uyên đang ngồi ăn trái cây.
Tần Uyên dùng răng cắn táo, “Mộc Cửu, mai là thứ bảy, mẹ muốn chúng ta đi ăn cơm chung, em muốn đi không?”
Mộc Cửu ăn quả táo trong tay Tần Uyên, trừng mắt nhìn rồi lập tức ngồi dậy, cô mím môi suy nghĩ một chút rồi nói: “Em cần chuẩn bị cái gì?”
Tần Uyên: “Em không cần chuẩn bị gì hết, anh đã chuẩn bị hết rồi.”
Mộc Cửu ngoan ngoãn gật đầu.
Dưới ánh đèn, mắt cô sáng hơn, xem ra sẽ không ngoan ngoãn nghe theo đâu, Tần Uyên khẽ cười rồi cuối đầu hôn cô.
Mộc Cửu vẫn như trước mở to mắt.
Tần Uyên bất đắc dĩ thở dài, mơ hồ nói: “Nhắm mắt lại đi.”
Mộc Cửu liền nghe lời nhắm mắt lại.
Sau khi kết thúc nụ hôn, Tần Uyên buông tay ra, lui người về phía sau, tách hai người ra.
Mộc Cửu liếm môi, đôi mắt đen nhánh nhìn Tần Uyên, chủ động nhích đến gần.
Tần Uyên đầu tiên thì thấy sửng sốt, sau đó thì hôn sâu hơn.
Sau khi kết thúc, Tần Uyên ôm Mộc Cửu cười nói: “Em rất to gan đó.”
Mộc Cửu vùi đầu vào lòng anh.
Hai ngày sau.
Tần Uyên lái xe đưa Mộc Cửu về nhà, Tần Uyên dẫn Mộc Cửu xuống dưới lầu, rồi nhìn Mộc Cửu, tuy gương mặt cô không có biểu cảm gì nhưng anh cảm nhận được cô đang khẩn trương, tay chân cô cũng cứng lại.
Tần Uyên kéo tay cô, đến trước cửa nhà, Tần Uyên nắm tay cô, nghiêng đầu nói với cô: “Đừng lo lắng, không sao đâu, em thấy thi thể còn không sợ thì những việc này có gì phải sợ chứ.”
Mộc Cửu mạnh miệng nói: “Em không lo lắng.”
Tần Uyên bất đắc dĩ cười, “Vậy em đừng run tay nữa.”
Mộc Cửu che mặt lại.
“Không sao đâu, có anh ở đây rồi.” Tần Uyên vỗ vai cô, rồi nhấn chuông cửa.
Cửa nhanh chóng được mở ra, mẹ Tần thấy con trai mình và cô gái phía sau, khuôn mặt cười dịu dàng nói: “Đến rồi à, mau vào đi.”
Mộc Cửu nói: “Chào dì.”
Mẹ Tần thân thiết nói với Mộc Cửu: “Tiểu Cửu mau vào đi, đói bụng không?”
Mộc Cửu nhẹ nhàng lắc đầu, cẩn thận đi vào cùng Tần Uyên.
Ba Tần ngồi trên salon đọc báo, Mộc Cửu thấy ông thì nói: “Chào chú.”
Ba Tần bỏ tờ báo xuống, khuôn mặt nghiêm túc, khẽ gật đầu, “Ừ, xin chào.”
Mẹ Tần khó chịu với thái độ của ông, “Em mới nói với anh thế nào, anh phải thân thiện một chút, trưng ra khuôn mặt cứng nhắc đó cho ai xem?”
Ba Tần lúng túng ho khan hai tiếng.
“Tiểu Cửu đến đây, đừng để ý đến ông ấy, ăn chút trái cây lót dạ trước, đợi lát nữa có thể ăn cơm trưa rồi, dì có làm món sườn xào chua ngọt con thích nhất đó.”
Mộc Cửu sáng mắt nhìn mẹ Tần, “Cảm ơn dì.”
Mẹ Tần thấy biểu cảm của Mộc Cửu, càng nhìn càng thấy dễ thương, sờ đầu cô, rồi đứng dậy đi xuống nhà bếp tiếp tục nấu ăn.
Mộc Cửu suy nghĩ chút thì đi theo đến nhà bếp, “Dì à, để con giúp dì.”
Mẹ Tần vẫy tay nói: “Không cần, không cần, con ra ngoài ăn trái cây đi.”
Mộc Cửu muốn giúp đỡ nhưng mẹ Tần lại không cho cô giúp, nhất thời bối rối, đứng đây không giúp gì thì không được, đi ra ngoài đó ngồi cũng không đúng, cô liền nhìn về phía Tần Uyên đang ngồi nói chuyện với ba mình, vẻ mặt nhờ giúp đỡ.
Tần Uyên chú ý Mộc Cửu, thấy nét mặt của cô thì liền bị chọc cười, vẫy tay nói với cô: “Em đến đây đi, không cần giúp mẹ đâu.”
Mộc Cửu như trút được gánh nặng, đi đến, ngồi bên cạnh Tần Uyên.
Bây giờ không khí ở chỗ salon có chút lạnh lẽo, bản thân ba Tần là người nghiêm túc, bình thường không nói nhiều, Mộc Cửu cũng như vậy.
Bầu không khí cứ như vậy kéo dài đến giờ cơm, đến khi mẹ Tần bảo họ đến ăn cơm thì mọi người đến phụ dọn cơm.
Đối mặt với dĩa sườn xào chua ngọt lớn và hấp dẫn như vậy, Mộc Cửu khó có thể ăn ít được nhưng đột nhiên cô trở nên nho nhã, ăn hết một chén thì liền buông đũa.
Tần Uyên đương nhiên biết cô ăn không no, “Mẹ, cho cô ấy một chén cơm nữa đi.”
“Mộc Cửu còn muốn ăn nữa sao?”
Mộc Cửu ngượng ngùng nói: “Dạ, bởi vì đồ ăn quá ngon.” Mặt có chút ửng đỏ.
Mẹ Tần cười, rồi bới cho cô thêm một chén cơm nữa, “Con ăn nhiều một chút, mẹ thấy con bây giờ gầy quá, nên ăn nhiều hơn nữa mới tốt.”
“Dạ, dạ.” Mộc Cửu gật đầu.
Ăn cơm xong, Mộc Cửu và Tần Uyên thu dọn, đem chén dĩa để vào nhà bếp, Mộc Cửu cầm chén chuẩn bị rửa, Tần Uyên lấy lại nói, “Để anh rửa cho, tránh để em lo lắng đến mức làm bể.”
Mộc Cửu ở bên cạnh đợi Tần Uyên rửa chén.
Tần Uyên vừa rửa chén vừa nói với cô, “Không cần thận trọng như vậy, em vốn rất tốt, không cần thay đổi gì, nếu không anh còn tưởng mình nhặt nhầm cô gái nào đó trên đường nữa.”
“Với lại ba anh là người nghiêm túc nhưng ông ấy đặc biệt rất thích người thông minh.”
Mộc Cửu nghe Tần Uyên nói xong thì suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Bình thường chú thích làm gì?”
“Chơi cờ tướng.” Tần Uyên nghĩ ra điều gì đó thì cười nói, “Được rồi, đừng lo, mọi việc cứ giao cho anh.”
Thu dọn xong, Mộc Cửu và Tần Uyên ra ngoài, Tần Uyên nhìn ba mình ngồi ghế salon rồi nói với ông: “Ba đã lâu rồi con không chơi cờ tướng với ba, chúng ta cùng chơi đi.”
Ba Tần nghe nói đến cờ tướng thì liền hào hứng, “Được.”
Mẹ Tần vào thư phòng đem bàn cờ tướng ra.
Ba Tần và Tần Uyên bắt đầu chơi, mẹ Tần thì kéo Mộc Cửu sang bên cạnh xem họ chơi.
Sau khoảng chừng mười ván, cơ bản thắng bại gần như phân nửa, phần thắng nghiêng về ba Tần nhiều hơn. Bấy gờ mẹ Tần hỏi Mộc Cửu: “Tiểu Cửu biết chơi cờ tướng không?”
Mộc Cửu nói: “Con chưa chơi bao giờ.”
Mẹ Tần biết Mộc Cửu học bất cứ cái gì đều rất nhanh, liền hỏi: “Vậy con xem qua rồi có hiểu cách chơi không?”
Mộc Cửu gật đầu nói: “Cũng có một chút.”
Mẹ Tần vội vàng nói: “Đến đây, Tần Uyên, con và Mộc Cửu chơi một ván đi.”
Ba Tần nhường chỗ cho Mộc Cửu, đi qua chỗ Tần Uyên đẩy cùi chỏ nhẹ vào anh ý nói anh phải nhường nhịn một chút.
Kết quả sau năm ván, Mộc Cửu liên tục thua hai ván, cả ba ván tiếp theo cũng thua luôn, hơn nữa ba Tần nhìn ra được Tần Uyên không hề nhường cô.
Tần Uyên nhường vị trí, đến lượt Mộc Cửu chơi với ba Tần, sau 5 ván thì Mộc Cửu thắng hai ván thua ba ván.
Ba Tần lại rất vui vẻ, trong lòng rất thoải mái, khích lệ nói: “Đứa bé này thật thông minh, bây giờ đến lượt mình không phải đối thủ của cô bé rồi.”
Tần Uyên và Mộc Cửu chuẩn bị về nhà thì ba Tần nói với Tần Uyên: “Mắt nhìn của con không sai, đối xử với con gái nhà người ta tốt một chút.”
Ngồi trên xe, Mộc Cửu ôm một đống đồ ăn, cứ đung đưa hai chân, rõ ràng trong lòng rất vui vẻ.
Tần Uyên cũng bị sự vui vẻ của cô kéo theo, cúi đầu hôn cô, “Chúng ta cùng về nhà thôi.”
Mộc Cửu và Ngôn Luật đến trại cải tạo cho nhi đồng, Tần Uyên ở trong xe chờ họ.
Ngôn Luật nhàm chán ngáp, “Sao chị phải đến đây, cũng đâu phải con trai chị ở trong đó.”
Mộc Cửu nói: “Bởi vì không ai đến thăm cậu bé ấy hết.”
Ngôn Luật khinh thường: “Ba mẹ nó cũng đã không quan tâm sao chị phải để tâm như vậy?”
Mộc Cửu nhìn cậu từ từ nói: “Quan điểm duy nhất của Ngôn Phỉ Văn mà chị công nhận chính là ‘Trẻ con là dễ cải tạo nhất’, nên dù bây giờ cậu bé ấy có xấu xa thế nào thì vẫn có thể trở nên tốt hơn.”
Ngôn Luật bĩu môi hỏi: “Chị nghĩ có thể được sao?”
Mộc Cửu nhìn khối rubik trong tay nói: “Giống như khối rubik này vậy, dù bị biến đổi như thế nào nhưng vẫn sẽ có cách khôi phục lại hình dáng ban đầu.”
Ngôn Luật liếc mắt nhìn cô.
Mộc Cửu nhanh chóng quay khối rubik sau đó đưa cho cậu ta, “Chị có khả năng này.”
Ngồi trên xe, Ngôn Luật vừa nhìn khối rubik vừa nói: “Mấy ngày nữa tôi sẽ dẫn mẹ ra ngoài chơi.”
Mộc Cửu nói: “Chị cũng muốn đi chơi.”
Ngôn Luật nói: “Không phải chị phải đi làm sao, nhưng mà nếu chị từ chức thì tôi sẽ suy nghĩ dẫn chị theo.”
Mộc Cửu đưa mắt nhìn Tần Uyên.
Tần Uyên: “Nếu em muốn đi du lịch thì đợi khi đi hưởng tuần trăng mật anh dẫn em đi, em muốn đi đâu thì đi đó.”
Ngôn Luật liền liếc mắt: “Này này, tôi vẫn còn ngồi trên xe đó, hai người muốn nói những chuyện này thì đợi tôi xuống xe rồi nói tiếp được không?”
Mộc Cửu không khách khí đuổi cậu ta: “Vậy bây giờ em xuống xe luôn đi.”
Ngôn Luật: “…”
Buổi tối về đến nhà, sau khi Mộc Cửu ăn no sau đó nằm trên ghế sô pha, gối đầu lên chân Tần Uyên đang ngồi ăn trái cây.
Tần Uyên dùng răng cắn táo, “Mộc Cửu, mai là thứ bảy, mẹ muốn chúng ta đi ăn cơm chung, em muốn đi không?”
Mộc Cửu ăn quả táo trong tay Tần Uyên, trừng mắt nhìn rồi lập tức ngồi dậy, cô mím môi suy nghĩ một chút rồi nói: “Em cần chuẩn bị cái gì?”
Tần Uyên: “Em không cần chuẩn bị gì hết, anh đã chuẩn bị hết rồi.”
Mộc Cửu ngoan ngoãn gật đầu.
Dưới ánh đèn, mắt cô sáng hơn, xem ra sẽ không ngoan ngoãn nghe theo đâu, Tần Uyên khẽ cười rồi cuối đầu hôn cô.
Mộc Cửu vẫn như trước mở to mắt.
Tần Uyên bất đắc dĩ thở dài, mơ hồ nói: “Nhắm mắt lại đi.”
Mộc Cửu liền nghe lời nhắm mắt lại.
Sau khi kết thúc nụ hôn, Tần Uyên buông tay ra, lui người về phía sau, tách hai người ra.
Mộc Cửu liếm môi, đôi mắt đen nhánh nhìn Tần Uyên, chủ động nhích đến gần.
Tần Uyên đầu tiên thì thấy sửng sốt, sau đó thì hôn sâu hơn.
Sau khi kết thúc, Tần Uyên ôm Mộc Cửu cười nói: “Em rất to gan đó.”
Mộc Cửu vùi đầu vào lòng anh.
Hai ngày sau.
Tần Uyên lái xe đưa Mộc Cửu về nhà, Tần Uyên dẫn Mộc Cửu xuống dưới lầu, rồi nhìn Mộc Cửu, tuy gương mặt cô không có biểu cảm gì nhưng anh cảm nhận được cô đang khẩn trương, tay chân cô cũng cứng lại.
Tần Uyên kéo tay cô, đến trước cửa nhà, Tần Uyên nắm tay cô, nghiêng đầu nói với cô: “Đừng lo lắng, không sao đâu, em thấy thi thể còn không sợ thì những việc này có gì phải sợ chứ.”
Mộc Cửu mạnh miệng nói: “Em không lo lắng.”
Tần Uyên bất đắc dĩ cười, “Vậy em đừng run tay nữa.”
Mộc Cửu che mặt lại.
“Không sao đâu, có anh ở đây rồi.” Tần Uyên vỗ vai cô, rồi nhấn chuông cửa.
Cửa nhanh chóng được mở ra, mẹ Tần thấy con trai mình và cô gái phía sau, khuôn mặt cười dịu dàng nói: “Đến rồi à, mau vào đi.”
Mộc Cửu nói: “Chào dì.”
Mẹ Tần thân thiết nói với Mộc Cửu: “Tiểu Cửu mau vào đi, đói bụng không?”
Mộc Cửu nhẹ nhàng lắc đầu, cẩn thận đi vào cùng Tần Uyên.
Ba Tần ngồi trên salon đọc báo, Mộc Cửu thấy ông thì nói: “Chào chú.”
Ba Tần bỏ tờ báo xuống, khuôn mặt nghiêm túc, khẽ gật đầu, “Ừ, xin chào.”
Mẹ Tần khó chịu với thái độ của ông, “Em mới nói với anh thế nào, anh phải thân thiện một chút, trưng ra khuôn mặt cứng nhắc đó cho ai xem?”
Ba Tần lúng túng ho khan hai tiếng.
“Tiểu Cửu đến đây, đừng để ý đến ông ấy, ăn chút trái cây lót dạ trước, đợi lát nữa có thể ăn cơm trưa rồi, dì có làm món sườn xào chua ngọt con thích nhất đó.”
Mộc Cửu sáng mắt nhìn mẹ Tần, “Cảm ơn dì.”
Mẹ Tần thấy biểu cảm của Mộc Cửu, càng nhìn càng thấy dễ thương, sờ đầu cô, rồi đứng dậy đi xuống nhà bếp tiếp tục nấu ăn.
Mộc Cửu suy nghĩ chút thì đi theo đến nhà bếp, “Dì à, để con giúp dì.”
Mẹ Tần vẫy tay nói: “Không cần, không cần, con ra ngoài ăn trái cây đi.”
Mộc Cửu muốn giúp đỡ nhưng mẹ Tần lại không cho cô giúp, nhất thời bối rối, đứng đây không giúp gì thì không được, đi ra ngoài đó ngồi cũng không đúng, cô liền nhìn về phía Tần Uyên đang ngồi nói chuyện với ba mình, vẻ mặt nhờ giúp đỡ.
Tần Uyên chú ý Mộc Cửu, thấy nét mặt của cô thì liền bị chọc cười, vẫy tay nói với cô: “Em đến đây đi, không cần giúp mẹ đâu.”
Mộc Cửu như trút được gánh nặng, đi đến, ngồi bên cạnh Tần Uyên.
Bây giờ không khí ở chỗ salon có chút lạnh lẽo, bản thân ba Tần là người nghiêm túc, bình thường không nói nhiều, Mộc Cửu cũng như vậy.
Bầu không khí cứ như vậy kéo dài đến giờ cơm, đến khi mẹ Tần bảo họ đến ăn cơm thì mọi người đến phụ dọn cơm.
Đối mặt với dĩa sườn xào chua ngọt lớn và hấp dẫn như vậy, Mộc Cửu khó có thể ăn ít được nhưng đột nhiên cô trở nên nho nhã, ăn hết một chén thì liền buông đũa.
Tần Uyên đương nhiên biết cô ăn không no, “Mẹ, cho cô ấy một chén cơm nữa đi.”
“Mộc Cửu còn muốn ăn nữa sao?”
Mộc Cửu ngượng ngùng nói: “Dạ, bởi vì đồ ăn quá ngon.” Mặt có chút ửng đỏ.
Mẹ Tần cười, rồi bới cho cô thêm một chén cơm nữa, “Con ăn nhiều một chút, mẹ thấy con bây giờ gầy quá, nên ăn nhiều hơn nữa mới tốt.”
“Dạ, dạ.” Mộc Cửu gật đầu.
Ăn cơm xong, Mộc Cửu và Tần Uyên thu dọn, đem chén dĩa để vào nhà bếp, Mộc Cửu cầm chén chuẩn bị rửa, Tần Uyên lấy lại nói, “Để anh rửa cho, tránh để em lo lắng đến mức làm bể.”
Mộc Cửu ở bên cạnh đợi Tần Uyên rửa chén.
Tần Uyên vừa rửa chén vừa nói với cô, “Không cần thận trọng như vậy, em vốn rất tốt, không cần thay đổi gì, nếu không anh còn tưởng mình nhặt nhầm cô gái nào đó trên đường nữa.”
“Với lại ba anh là người nghiêm túc nhưng ông ấy đặc biệt rất thích người thông minh.”
Mộc Cửu nghe Tần Uyên nói xong thì suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Bình thường chú thích làm gì?”
“Chơi cờ tướng.” Tần Uyên nghĩ ra điều gì đó thì cười nói, “Được rồi, đừng lo, mọi việc cứ giao cho anh.”
Thu dọn xong, Mộc Cửu và Tần Uyên ra ngoài, Tần Uyên nhìn ba mình ngồi ghế salon rồi nói với ông: “Ba đã lâu rồi con không chơi cờ tướng với ba, chúng ta cùng chơi đi.”
Ba Tần nghe nói đến cờ tướng thì liền hào hứng, “Được.”
Mẹ Tần vào thư phòng đem bàn cờ tướng ra.
Ba Tần và Tần Uyên bắt đầu chơi, mẹ Tần thì kéo Mộc Cửu sang bên cạnh xem họ chơi.
Sau khoảng chừng mười ván, cơ bản thắng bại gần như phân nửa, phần thắng nghiêng về ba Tần nhiều hơn. Bấy gờ mẹ Tần hỏi Mộc Cửu: “Tiểu Cửu biết chơi cờ tướng không?”
Mộc Cửu nói: “Con chưa chơi bao giờ.”
Mẹ Tần biết Mộc Cửu học bất cứ cái gì đều rất nhanh, liền hỏi: “Vậy con xem qua rồi có hiểu cách chơi không?”
Mộc Cửu gật đầu nói: “Cũng có một chút.”
Mẹ Tần vội vàng nói: “Đến đây, Tần Uyên, con và Mộc Cửu chơi một ván đi.”
Ba Tần nhường chỗ cho Mộc Cửu, đi qua chỗ Tần Uyên đẩy cùi chỏ nhẹ vào anh ý nói anh phải nhường nhịn một chút.
Kết quả sau năm ván, Mộc Cửu liên tục thua hai ván, cả ba ván tiếp theo cũng thua luôn, hơn nữa ba Tần nhìn ra được Tần Uyên không hề nhường cô.
Tần Uyên nhường vị trí, đến lượt Mộc Cửu chơi với ba Tần, sau 5 ván thì Mộc Cửu thắng hai ván thua ba ván.
Ba Tần lại rất vui vẻ, trong lòng rất thoải mái, khích lệ nói: “Đứa bé này thật thông minh, bây giờ đến lượt mình không phải đối thủ của cô bé rồi.”
Tần Uyên và Mộc Cửu chuẩn bị về nhà thì ba Tần nói với Tần Uyên: “Mắt nhìn của con không sai, đối xử với con gái nhà người ta tốt một chút.”
Ngồi trên xe, Mộc Cửu ôm một đống đồ ăn, cứ đung đưa hai chân, rõ ràng trong lòng rất vui vẻ.
Tần Uyên cũng bị sự vui vẻ của cô kéo theo, cúi đầu hôn cô, “Chúng ta cùng về nhà thôi.”
Danh sách chương